Ngô Chính đáp: “Ta sẽ cố gắng dọn dẹp đống rác rưởi hai bên đường cho các ngươi. Trong lúc đó cũng có thể chú ý đến tung tích của Tử Sam Long Vương, còn có hai người Du Liên Châu kia. Chưa kể vẫn còn rất nhiều chuyện ta cần phải tự mình đi làm a!”

Hai người Dương Tiêu nghe qua lời nói liền minh bạch ý tứ của Ngô Chính là gì. Hắn đây là muốn trợ giúp Minh giáo một tay chém giết đám người danh môn chính phái kia. Mặc dù ngũ đại môn phái lực lượng cao tầng chết đi không ít, nhưng là nội tình của bọn hắn thâm sâu không phải một sớm một chiều liền có thể lật đổ được.

Cũng giống như Minh giáo mà thôi, nội bộ lực lượng tuy là phân tán khắp nơi nhưng mặc cho ngũ đại môn phái dốc sức hợp lực vẫn không thể tiêu diệt được Minh giáo. Lại nói giang hồ không thiếu nhất chính là nhân tài, cao tầng chết đi thì ngay lập tức liền có kẻ khác lên thay, cùng với căn cơ vững chắc có sẵn thì không bao lâu liền có thể ngưng tụ lực lượng trở lại.

Tống Viễn Kiều tựa hồ cũng hiểu được thâm ý bên trong, lúc này lại rất khó khăn mở miệng nói: “Ngô thiếu hiệp hành động một mình như vậy có chút quá nguy hiểm. Chi bằng để huynh đệ chúng ta làm bạn với thiếu hiệp trên đường có thể trợ giúp một tay. Hơn nữa ta cũng rất muốn tìm lại tung tích của hai người sư đệ của mình.”

Ngô Chính lắc đầu đáp: “Nếu là Du Nhị Hiệp và Trương Tứ Hiệp bị kẻ khác bắt được thì sớm đã xuất hiện. Nhưng tình hình này cho thấy hai người bọn họ có thể là đã trở về núi Võ Đang, bằng không thì... bởi vậy cho nên mới cần phải chia ra điều tra.”

“Ý của Ngô thiếu hiệp là để chúng ta trở về núi Võ Đang!?” – Ân Lê Đình buột miệng hỏi.

“Không sai, nhưng trên đường hai người nhất định phải cẩn thận. Khoảng thời gian sắp tới ta sẽ cố gắng thu hút sự chú ý về phía mình. Các ngươi phải tranh thủ khoảng thời gian này ổn định lại nội bộ mới được.”

Ngô Chính tuy giọng điệu rất ư là bình thản, nhưng trong ánh mắt bất giác lại lấp lóe một tia sát khí dập dờn. Tuy nhiên đó có thể là hắn cố ý để người khác phát hiện mà thôi, phải biết Ngô Chính trình độ diễn xuất đã đạt đến cảnh giới không phải là người bình thường có thể lý giải được.

“Ài... không biết Ngô thiếu hiệp có thể nghe ta khuyên một câu!?” – Tống Viễn Kiều đột nhiên thở dài nói.

Nghe được để Ngô Chính có hơi nhướng mày, song vẫn thản nhiên đối đáp: “Tống Đại Hiệp có lời chỉ dạy, ta tất nhiên là không thể không lắng nghe!”

Tống Viễn Kiều gật đầu nghiêm giọng nói: “Ta trước đây nghe qua không ít chuyện hành hiệp trượng nghĩa của thiếu hiệp, cho nên cũng có thể thấu hiểu được ít nhiều cách làm hiện nay của ngươi. Nhưng là ta mong thiếu hiệp có thể giữ vững được bản tính của mình, đừng để sát tính nhất thời che mờ đi lý trí!”

“Nực cười! Đây là đang khuyên ta lo lắng những chuyện không thể xảy ra sao?”

Ngô Chính trong lòng dí dỏm hài hước, nhưng là ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc chấp tay lãnh giáo: “Đa tạ Tống Đại Hiệp hảo tâm nhắc nhở, ta nhất định sẽ nhớ kỹ chú ý!”

Trông qua biểu hiện rất thành tâm của Ngô Chính để hai người Tống Viễn Kiều rất hài lòng gật đầu mỉm cười. Quả nhiên Ngô Chính lại vừa thành công thi triển một “cú lừa” ngoạn mục không thể tưởng tượng được.

Sở dĩ Ngô Chính làm như vậy không ngoài mục đích gián tiếp lấy được sự tán thành của phái Võ Đang cho mỗi hành động của mình sau này. Chưa kể trước đó hắn càng là trực tiếp cắm rễ “thân tình” bên trong nội bộ phái Võ Đang. Nếu mở to mắt mà nhìn theo một khía cạnh nào đó, Ngô Chính chẳng khác nào đã biến phái Võ Đang trở thành con cờ của mình, mặc sức mà xoay chuyển.

Bênh cạnh đó Đông Phương Bạch trông thấy biểu hiện của hai người Tống Viễn Kiều, càng là bĩu môi khinh thường không thôi. “Hai người bọn hắn tuổi tác cũng không ít đi, cớ sao lại dễ dàng bị lừa như vậy!?” Đây là suy nghĩ của Đông Phương Bạch lúc này, thật may mà có hồng lụa che trên khuôn mặt. Bằng không để hai người Tống Viễn Kiều trông thấy sắc mặt của nàng, không biết là nên khóc hay nên cười đây.

Ngay sau khi quyết định xong mọi việc, sáu người Ngô Chính liền khẩn trương chia nhau khởi hành.

Hai huynh đệ Tống Viễn Kiều thì trở về núi Võ Đang bẩm báo lại mọi chuyện cho Trương Tam Phong, đồng thời cũng là để kiểm tra xem hai người sư đệ của mình có đúng như Ngô Chính nói là đã trở về núi hay không. Còn hai người Dương Tiêu thì mang theo đoàn người Nhuệ Kim Kỳ trở về Quang Minh đỉnh ổn định lại Minh giáo, tạm thời gác chuyện bí mật trong Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm sang một bên.

Lúc bấy giờ bên cạnh bờ sông chỉ còn lại hai bóng người, một nam một nữ lặng lẽ đứng đó. Xung quanh hai người là một bãi thi thể vẫn còn tươi mới, cách đó không xa lắm về phía khu rừng lại có một vũng cốt nhục tanh tưởi trộn lẫn vào nhau. Trong không khí quanh đây đều tràn ngập một mùi vị đặc trưng của tử khí, khiến quang cảnh hoàng hôn tuy đẹp nhưng cũng không kém phần u tĩnh rùng rợn.

“Ngươi định đứng đây đến bao giờ?” – Đông Phương Bạch bất chợt lên tiếng dò hỏi.

Ngô Chính cười đáp: “Không biết, nhưng là hoàng hôn nơi này thật đẹp!”

Nghe vậy, Đông Phương Bạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy xa xa phía sau những dãy núi vầng thái dương chỉ còn một nửa, chân trời nơi đó ánh lên một màu đỏ rực tựa như là... là máu!?

Đông Phương Bạch lắc đầu nói: “Nhàm chán, giết người vui lắm sao?”

Đây đã là lần thứ hai trong ngày Đông Phương Bạch hỏi Ngô Chính cùng một câu hỏi. Nàng quả thực là có chút không hiểu Ngô Chính trước nay làm việc gì cũng suy tính kỹ lưỡng, kể cả việc giết người làm thú vui chắc chắn cũng không ngoại lệ. Chỉ là nàng rất hiếu kỳ mục đích của Ngô Chính rốt cuộc là gì đây!?

Ngô Chính dí dỏm đáp: “Đương nhiên là rất vui! Thế giới này càng hỗn loạn, không phải là càng thú vị hơn sao?”

Nghe vậy Đông Phương Bạch càng thêm nghi vấn: “Thú vị!? Ngươi tựa hồ rất thích chơi đùa với lửa?”

“Không hẳn, ngươi đừng quên ta từng nói, hành trình của chúng ta còn rất dài a!” – Ngô Chính vẫn thản nhiên đáp lời.

“Hành trình còn rất dài ư!?”

Đông Phương Bạch nhất thời có chút sững sốt, ngay sau đó liền trở nên minh bạch. Nàng tựa hồ xém tí nữa đã quên mất mình là bằng cách nào có thể xuất hiện ở thế giới này rồi.

Nghe qua lời nói của Ngô Chính hẳn là muốn nói “chúng ta nhất định là không thể mãi mãi dừng chân ở thế giới này”. Mặc dù là Đông Phương Bạch không rõ ràng lắm, nhưng tin tưởng thời gian của Ngô Chính nhất định là có giới hạn. Nếu nghĩ theo phương hướng này, nàng liền có thể rõ tường mọi việc mà Ngô Chính muốn làm từ trước đến nay.

Đơn thuần không ngoài sáu chữ “tăng cường thực lực” và... “trải nghiệm”! Hay nói một cách khó nghe hơn là Ngô Chính muốn biến cả thế giới này thành một trò chơi, mà bản thân hắn lại là một người chơi đang muốn phá đảo.

Tuy nhiên điều này không những không khiến Đông Phương Bạch mệt mỏi, ngược lại càng là cảm thấy thú vị hơn rất nhiều. Nàng luôn có cảm giác nam nhân bên cạnh mình là một cái hố bí mật, để nàng trên đường cùng hắn vừa đi vừa suy đoán mãi cho đến cuối đường vẫn không thấy nhàm chán.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play