Không ai chú ý mới đó có một con thuyền vừa cập bờ, lúc này từ trên thuyền bốn tên hán tử trung niên cùng nhau từ tốn đi tới. Trong đó ngoại trừ hai tên đạo sĩ tương đối lạ mặt, thì hai người còn lại hình dáng diện mạo đều vô cùng quen thuộc đối với đoàn người Nhuệ Kim Kỳ.
“Dương Tả Sứ, còn có Tạ... Tạ Sư Vương!?” – Trang Tranh sững sốt lẩm bẩm trong miệng.
Tạ Tốn thính giác nhạy bén nghe được lời nói của Trang Tranh, liền mỉm cười ôn hòa đáp lời:
“Trang kỳ sứ không nhận ra ta nữa rồi sao?”
“Thật... là thật! Ha ha... các huynh đệ mau đến bái kiến Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn!” – Trang Tranh cười to phấn khởi hô lên.
“Bái kiến Tạ Sư Vương!”
“Bái kiến Dương Tả Sứ!”
Đoàn người Nhuệ Kim Kỳ cũng đã sớm nhận ra thân phận của Tạ Tốn, nhưng vẫn có chút nửa tin nửa ngờ. Lúc này đã được xác thực, ai nấy đều vui mừng phấn khích không thôi.
Cách đây không bao lâu, Tử Sam Long Vương đã trở về với Minh giáo. Bây giờ Kim Mao Sư Vương cũng đã hồi giáo. Chỉ còn thiếu Bạch Mi Ưng Vương nữa thì liền tập hợp đầy đủ Tứ Đại hộ pháp năm xưa, một lần nữa lớn mạnh Minh giáo không để cho đám người danh môn chính phái kia tiếp tục đè đầu cưỡi cổ truy sát. Làm một giáo chúng của Minh giáo, Nhuệ Kim Kỳ đương nhiên là vui mừng khôn xiết.
Trông thấy tâm trạng kích động của đoàn người Nhuệ Kim Kỳ, không chỉ là Dương Tiêu mà còn có hai người Tống Viễn Kiều cũng bị cảm nhiễm.
Hai người Tống Viễn Kiều có thể cảm nhận được niềm vui sướng của đám giáo chúng này hoàn toàn là xuất phát từ chân tâm, không có vụ lợi chứa chấp. Trong lúc vô hình cũng khiến cho hai người thành kiến đối với Minh giáo thuyên giảm đi rất nhiều.
“Mọi người không cần đa lễ, tại sao Nhuệ Kim Kỳ lại bị vây giết ở đây?” – Dương Tiêu nóng lòng hỏi thăm chính sự.
Trang Tranh nhanh chóng áp chế kích động trong lòng, liền nghiêm túc khái báo:
“Dương Tả Sư, chuyện là như thế này...”
Khoảng hơn nửa tháng trước khi ngũ đại môn phái vây dưới chân núi cô lập Quang Minh đỉnh phía trên. Bỗng nhiên một hôm người của Hậu Thổ Kỳ phát hiện khu vực cắm trại của Không Động phái không có cao thủ tọa trấn, cho nên mới nắm bắt thời cơ đánh xuống hòng giải vây cho Minh giáo.
Trong đó quân chủ lực đột phá vòng vây chính là Nhuệ Kim Kỳ, còn có Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ti và Ngũ Tản Nhân dẫn quân tiến đánh. Sau khi đại thắng một trận, năm người Ngũ Tản Nhân chia ra nhanh chóng lên đường triệu tập các lực lượng từ bên ngoài trợ giúp cho Minh giáo, trong khi đó Tử Sam Long Vương thì mang theo đoàn người Nhuệ Kim Kỳ hòng giải cứu Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn đang bị truy sát.
Tuy nhiên sau đó Tử Sam Long Vương đột nhiên giữa đường biến mất không để lại tung tích, còn đoàn quân Nhuệ Kim Kỳ do chưởng kỳ sứ Trang Tranh dẫn dắt không dám chậm trễ nhiệm vụ, bất đắc dĩ đành phải tiếp tục lên đường truy tung theo manh mối mà đến đây.
Đúng lúc này, đoàn người Nhuệ Kim Kỳ lại bắt gặp các thế lực nhỏ lẻ kia đang âm mưu cấu kết với nhau hòng giết chết Tạ Tốn tranh đoạt Đồ Long đao, cho nên mới dẫn đến chiến đấu như vừa rồi.
“Cũng may mà vị thiếu hiệp này kịp thời ra tay tương cứu, bằng không hậu quả thực khó lường a!” – Trang Tranh lại chấp tay khấu đầu cảm kích.
“Nếu ta không ra tay thì Dương Tả Sứ và Tạ Sư Vương của các ngươi cũng không khoanh tay đứng nhìn, ngươi không cần phải giữ ở trong lòng.” – Ngô Chính khiếm tốn đáp.
“Chuyện này có chút không đơn giản!”
Nghe qua lời kể, Dương Tiêu thần sắc đột nhiên trở nên hết sức nghiêm trọng, theo bản năng lại hướng ánh mắt nhìn qua Ngô Chính, tựa hồ là đang chờ đợi ý kiến của hắn.
“Ngươi đoán được điều gì sao?” – Ngô Chính thần thần bí bí nói.
Dương Tiêu khẽ gật đầu đáp:
“Ngô thiếu hiệp hẳn là cũng có suy đoán giống ta. Tử Sam Long Vương biệt tăm biệt tích quá mức đáng ngờ, với võ công của nàng trên thế gian này trừ phi là mấy lão quái vật kia, bằng không thì...”
“Ý của Dương Tả Sứ là... Thánh giáo Ba Tư!?” – Tạ Tốn sốt ruột nói toạt ra.
Dương Tiêu thở dài nói: “Hy vọng là không phải như vậy...”
“Chúng ta cần phải khẩn trương tìm được tung tích của nàng, nếu chậm trễ có thể nàng sẽ gặp nguy hiểm!”
Tạ Tốn tâm trạng cực kỳ sốt sắng bất an, phải biết Đại Ỷ Ti một khi lọt vào tay Thánh giáo Ba Tư liền sẽ bị thiêu sống không thể nghi ngờ. Hiện tại Tứ Đại hộ pháp đều đóng vai trò rất mật thiết trong Minh giáo, cho dù là một người trong lúc đó gặp phải bất trắc không thể trở về, liền khiến cho giáo chúng đang tràn trề hy vọng lại một lần nữa rơi vào vực sâu.
“Không cần hấp tấp, ngươi quên mục đích của Thánh giáo Ba Tư là gì sao?” – Ngô Chính không chút lo lắng, bình giọng trấn an hai người.
“Ài, ta xém tí thì quên mất!”
Dương Tiêu cũng chút sốt sắng vỗ vỗ cái đầu, lại bình tĩnh nói ra phán đoán của mình: “Thánh giáo Ba Tư mong muốn nhất chính là thu về bí kíp võ học năm xưa đã đánh mất. Có thể nào bọn hắn định lợi dụng Tử Sam Long Vương để làm việc này!?”
Ngô Chính gật đầu đáp: “Đúng vậy, nhưng chúng ta vẫn chưa xác định được Đại Ỷ Ti rốt cuộc có phải là bị Thánh giáo Ba Tư bắt đi hay không. Tốt nhất vẫn là phải điều tra kỹ lưỡng, sau đó mới có thể suy tính chuyện tiếp theo.”
“Không sai!”
Tạ Tốn cũng tán đồng với Ngô Chính, nhưng lại nghĩ ngợi một chút sau đó nói tiếp: “Nhưng hiện tại chúng ta vẫn có quá nhiều chuyện để làm, lại muốn tìm được tung tích của Tử Sam Long Vương sẽ có chút hụt hơi.”
Hiếm khi Tạ Tốn có thể suy nghĩ một cách thấu đáo như vậy, nhưng là hắn nói rất không sai. Hiện nay thế cục trên giang hồ như là một vũng nước đục, thò tay vào còn không biết bên dưới là tôm tép hay là cá sấu ăn thịt người đâu.
Tương tự Minh giáo vẫn chưa thể ổn định cục diện nội bộ, lực lượng vẫn bị phân tán khắp nơi mặc cho đám người danh môn chính phái kia xâu xé tranh nhau chém giết. Chưa kể còn bị quân Nguyên áp bức gắt gao, chỉ cần có cơ hội liền dồn tất cả mọi người vào chỗ chết. Nếu lại tiếp tục phân tâm lo lắng cho Tử Sam Long Vương mà đối đầu với Thánh giáo Ba Tư, chẳng khác nào là đâm đầu vào tường sắt để chết nhanh hơn một chút.
“Ngươi cũng không quá mức đần độn như ta nghĩ.”
Ngô Chính gật gù tán thưởng, lại tiếp tục nói: “Biện pháp không phải là không có. Chúng ta tạm thời chia ra, hai người các ngươi mang theo Nhuệ Kim Kỳ trở về ổn định lại Minh giáo một chút, tránh để bọn hắn tiếp tục làm loạn.”
Đoàn người Nhuệ Kim Kỳ nghe qua không khỏi có chút hiếu kỳ thân phận của Ngô Chính. Đây là hắn đang ra lệnh sai bảo cho Dương Tiêu và Tạ Tốn đấy ư!? Hai người bọn họ sẽ dễ dàng nghe lời người khác như vậy sao!?
“Được, trước mắt chỉ có thể làm theo lời Ngô thiếu hiệp.”
Nhưng là để đoàn người Nhuệ Kim Kỳ càng thêm kinh ngạc, hai người Dương Tiêu quả thực là răm rắp nghe lời không chút nghi ngờ phàn nàn.
“Còn ngươi tiếp đến sẽ làm gì?” – Tạ Tốn lại buột miệng hỏi thăm.
Ngô Chính đáp: “Ta sẽ cố gắng dọn dẹp đống rác rưởi hai bên đường cho các ngươi. Trong lúc đó cũng có thể chú ý đến tung tích của Tử Sam Long Vương, còn có hai người Du Liên Châu kia. Chưa kể vẫn còn rất nhiều chuyện ta cần phải tự mình đi làm a!”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT