Mọi người đều nhìn Thập tam gia đang cười ha hả bằng ánh mắt kì dị.
Vân Lam vô cùng khó chịu nhìn vị vương
gia này, những lời cô nói đáng cười lắm sao? Xem ra Thập tam gia này ít
được giáo huấn, nếu để Vương phi biết được chỉ e người lại bị khiến cho
tức chết.
Thấy mọi người đều dùng thái độ kia nhìn anh, Tư Đồ Dật cũng tự biết kiềm chế lại.
Thế nhưng anh vừa thu lại nụ cười trên
mặt liền phát hiện có đứa nhỏ đứng trước cửa, đôi mắt trong veo long
lanh nhìn anh chăm chú, đôi mắt thuần lương khiến anh xấu hổ không thôi.
“Bát tẩu, ha ha, tẩu dậy rồi sao? Mặt
trời đã muốn thiêu cháy mông rồi, tẩu. . . .” Tư Đồ Dật không ngờ tới
nàng ta cứ thế mà xuất hiện, dần dần phát hiện đôi mắt kia càng lúc càng sáng rỡ. Thôi xong, anh đã biết, cũng đã hiểu, tất cả đã quá muộn!
Kiều Linh Nhi dịu dàng mỉm cười gật đầu,
“Mặt trời đứng bóng, nhưng đối với người thấy không khỏe trong người,
nghỉ ngơi một chút cũng không phải chuyện gì sai trái. Xem ra Thập tam
đệ cũng hăng hái quá nhỉ, thế nào lại chạy đến Bát vương phủ phiền ta
nghỉ ngơi?”
Khóe miệng Tư Đồ Dật khẽ run, dường như anh đã nhìn thấy trước tương lai sau này, lập tức cấm khẩu.
Kiều Linh Nhi hừ nhẹ một tiếng, lúc này
nàng mới nhìn đến Phượng Mai đang quỳ trên đất, sắc mặt có chút lạnh
lùng, “Mai trắc phi làm vậy là có ý gì? Quy củ trong Hách vương phủ lẽ
nào Mai trắc phi không rõ? Không cần sáng sớm đến tẩm cung chính thất
thỉnh an, quy định này hẳn Vương gia đã nói với Mai trắc phi từ ngày đầu tiên nhập phủ.”
Lê trắc phi nghe thấy vậy bèn nhìn Kiều
Linh Nhi với vẻ không vui. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta vẫn khỏe mạnh
ửng hồng, không nhìn ra được có chỗ nào không khỏe. “Vương phi bây giờ
mới dậy sao? Vương gia hiện tại đã ra ngoài thành tuần tra, ngài sẽ sớm
trở lại.”
Những lời này phải chăng muốn bảo với
Kiều Linh Nhi rằng nàng nhất định phải thức dậy sớm hơn Vương gia? Hay
là trước khi Vương gia rời giường lên triều, nàng còn phải. . . hầu hạ?
Thật ra bất kể trước đây hay lúc này,
Kiều Linh Nhi đều nghĩ đây không phải là việc của nàng, hơn nữa nàng
cũng không có khả năng đảm đương.
“Đây là Lê trắc phi đang trách cứ ta?” Giọng Kiều Linh Nhi vẫn như trước dịu dàng.
Trong lòng Lê trắc phi cả kinh, dường như hạ nhân trong phủ đã từng bàn tán về việc Kiều Linh Nhi rốt cuộc vì sao chiếm được sự sủng ái của Thái hậu, ngay cả Mai trắc phi rất được Vương gia thương yêu cũng đại bại dưới tay nàng. Nếu như cô thực sự đắc tội
tiểu nữ oa này chỉ e sau này không thể sống yên ổn.
“Vương phi, muội van cầu tỷ, xin tỷ hãy thả Chi Giai ra có được không?” Mai trắc phi mạnh miệng lên tiếng.
Kiều Linh Nhi nhìn sang, phát hiện sắc
mặt cô ta tái nhợt, là rất nhợt nhạt giống như không khỏe, nhợt nhạt đến độ khiến người ta không khỏi lo sợ.
Chẳng lẽ sức khỏe cô ta không tốt?
Cố ma ma cũng hơi lo lắng, từ khi Mai trắc phi quỳ ở đây thì cô ta đã như vậy, giống như là đã xảy ra chuyện gì đó.
Còn Tư Đồ Dật vẫn giữ gương mặt tươi cười lưu manh nhìn Kiều Linh Nhi, “Bát hoàng tẩu, Hoàng tổ mẫu rất nhớ tẩu,
còn nói phải đến Bát vương phủ gặp tẩu mới được.”
Những lời này vừa nói ra khiến sắc mặt bao người đại biến.
Kiều Linh Nhi nghi ngờ nhìn Tư Đồ Dật, “Đệ sao lại đến Hách vương phủ ta? Chẳng lẽ không cần đi hầu hạ Thất ca của đệ sao?”
Hai chữ “hầu hạ” này Kiều Linh Nhi còn nhấn mạnh, khiến người nghe cũng cảm thấy được nàng là đang cố ý.
Mặt Tư Đồ Dật biến sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT