“Vậy cứ theo ý Vương phi mà làm.” Tư Đồ Hách gật đầu.
Kiều Linh Nhi cũng gật đầu, rồi tiếp tục
nói, “Chi Giai là nha hoàn hồi môn của Mai trắc phi, chỉ là nhất thời
không hiểu chuyện, thần thiếp tin tưởng chỉ cần giáo huấn nghiêm khắc
nhất định có thể dạy dỗ tốt nàng ta. Đến khi ấy thì có thể trả người về
lại cho Mai trắc phi.”
Giáo huấn, là loại giáo huấn gì? Chỉ là một tiểu nha đầu, có bao nhiêu phần chắc chắn chứ?
Phượng Mai không dám tưởng tượng, Kiều
Linh Nhi có thù oán với cô, lúc này Chi Giai lọt vào tay cô ta, có thể
có cơ hội sống sót sao?
Dường như Kiều Linh Nhi nhìn thấu tâm tư
của Phượng Mai, điềm đạm giải thích, “Mai trắc phi không cần lo lắng, ta sẽ để Cố ma ma dậy dỗ cô ta thật tốt. Ta tin tưởng chỉ một thời gian
ngắn thôi sẽ khiến Vương gia hài lòng.”
Tư Đồ Hách gật đầu, tỏ ý tán thành.
Chuyện đã vậy, Phượng Mai dù có nói gì cũng vô dụng. Ủy khuất lẫn giận dữ chẳng mấy chốc đã chất chồng tới cực điểm trong lòng.
Sau khi Kiều Linh Nhi dặn dò Cố ma ma đưa Chi Giai đi, nàng cũng cáo từ, trở về tẩm điện.
Khuôn mặt trái xoan của Vân Lam tái nhợt, chân tay cô lạnh như băng.
“Vân Lam, không khỏe sao?” Kiều Linh Nhi nhíu mày, không lẽ nha đầu kia có chuyện?
Vân Lam bỗng òa khóc, tình hình khi nãy
thật quá nguy hiểm. Nếu Vương gia thực sự nổi giận, nhất định sẽ nghiêm
phạt Vương phi, hơn nữa Mai trắc phi cũng không có ý định buông tha
Vương phi.
Kiều Linh Nhi dường như đã hiểu nguyên
do, trong lòng nàng có chút bất đắc dĩ, “Được rồi, lau nước mắt đi. Ngày mai còn có chuyện phải làm đấy.”
Vân Lam vẫn như trước khóc thút thít, gật đầu, “Vương phi, về sau người đừng lỗ mãng như vậy nữa.”
Kiều Linh Nhi không phản ứng với lời của
Vân Lam, nàng vẫn hướng về phía trước, giọng nói mềm mại bỏ lại phía
sau, “Bất luận là kẻ nào, chỉ cần có ý định khi dễ người của ta, ta nhất định không cho phép.”
Ngay lúc ấy Cố ma ma cũng đi tới, vừa vặn nghe được những lời này của Kiều Linh Nhi. Bà xoay người nói với tiểu
thái giám bên cạnh vài câu, rồi mới đi làm chuyện của mình.
Sáng sớm hôm sau, khi Kiều Linh Nhi còn
đương say giấc nồng thì Vân Lam đã tiến vào bẩm báo rằng Mai trắc phi
đang quỳ ngoài điện.
Kiều Linh Nhi chẳng mở mắt, lầu bầu vài tiếng rồi trở mình tiếp tục ngáy pho pho.
Tiểu oa nhi muốn khỏe mạnh mau lớn buổi sáng nhất định không thể thiếu ngủ. Đây cũng là điểm yếu của nàng.
Vân Lam trợn tròn mắt nhìn Vương phi nhà
cô, nhất thời không biết dùng từ ngữ gì. Thái độ này của Vương phi là ý
bảo không đi gặp Mai trắc phi sao?
Do dự hồi lâu, Vân Lam mới tiến về phía cửa.
Cố ma ma đã đứng sẵn ở đấy, khuyên nhủ
Mai trắc phi không nên quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi. Mai trắc phi vẫn
không để ý, tiếp tục quỳ. Còn có Lê trắc phi ở bên bầu bạn.
Vân Lam sau khi đi ra, liếc nhìn Mai trắc phi rồi mới đi đến bên Cố ma ma. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, thì
từ phía xa đã truyền đến một giọng nam dễ nghe, “Ô ô, thế này là sao?
Chẳng lẽ Bát ca quý phủ vẫn còn có loại hình phạt này?”
Cố ma ma sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên, thì đã thấy Thập tam gia vẻ mặt vô lại, cười giả lả bước đến.
Phượng Mai sững sờ, không ngờ lão thập tam lại đến đây.
“Ủa, Bát hoàng tẩu đâu? Sao lại không thấy tẩu ấy?”
Tư Đồ Dật nhìn về phía Vân Lam, khiến cô
sợ hãi cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Vương phi. . . Vương phi tinh thần không tốt, vẫn còn đang nghỉ ngơi.”
Tư Đồ Dật trừng mắt, tiện đà cất tiếng cười lớn, quả thật không hổ là tiểu nữ oa phách lối!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT