Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi đanh lại, lãnh ý nhìn Phượng Mai, “Mai trắc phi, chuyện này có thật không?”

Tư Đồ Hách cũng nhíu mày, lời nói của Cố ma ma hoàn toàn khác so với những gì Phượng Mai đã kể. Nếu như nói Cố ma ma ngụy tạo, bản thân Tư Đồ Hách cũng không tin. Cố ma ma dù sao cũng là hồng nhân bên cạnh Hoàng tổ mẫu, làm việc cẩn trọng chừng mực cho nên bà mới có thể lưu lại trong cung lâu đến vậy.

Nhưng nếu là Phượng Mai dối gạt, vậy thì. . . .

Cảm nhận được hơi thở mang theo tức giận của Tư Đồ Hách, Phượng Mai không khỏi run rẩy, “Vương gia, thần thiếp không có dối gạt người.”

Kiều Linh Nhi chẳng bận tâm lời nói của Phượng Mai trước mặt Tư Đồ Hách ra sao, tự nàng biết phải làm gì. Nàng đương nhiên tin tưởng Cố ma ma không nói dối, kẻ xảo biện nhất định là Phượng Mai.

Nếu Phượng Mai kia có can đảm khiêu chiến tính nhẫn nại của nàng, nàng hẳn là không nên khách khí a, nếu không những người bên cạnh nàng sẽ đều bị khi dễ.

“Mai trắc phi, mặc kệ muội đã nói gì, ta chỉ muốn nói cho muội biết, sự thật luôn thắng xảo biện. Nếu muội không dối gạt, khẳng định ta không thể làm gì muội. Nếu Hoàng tổ mẫu cử Cố ma ma đến Hách vương phủ, đó là do người tin tưởng Cố ma ma có khả năng giáo huấn hạ nhân trong phủ. Nếu Mai trắc phi cho rằng Cố ma ma không hiểu chuyện, ngay cả người bên cạnh cũng không dạy dỗ được thì có thể tiến cung bẩm báo Hoàng tổ mẫu. Thiết nghĩ Hoàng tổ mẫu vì suy nghĩ cho danh tiếng của Hách vương phủ, người nhất định sẽ công bằng xử lý chuyện này.”

Giọng nàng rất thản nhiên không lộ ra chút cảm xúc gì, nhưng sự dịu dàng này lại khiến người ta thấy lạnh lẽo, một sự lãnh đạm cao quý.

Theo như lời Kiều Linh Nhi, Cố ma ma là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, vì việc chỉnh đốn quy củ trong Hách vương phủ Thái hậu mới cử Cố ma ma đến đây. Nếu không phải người tin tưởng Cố ma ma, hẳn sẽ không chọn bà ấy.

Thái độ chỉ trích của Phượng Mai khác nào gián tiếp hoài nghi chỉ lệnh của Thái hậu, khác nào bất kính với Thái hậu!

Phượng Mai không nghĩ xa đến như thế, tâm nàng ta khẽ run lên, cúi đầu không dám nói gì nữa.

Đôi mắt thâm thúy của Tư Đồ Hách nhìn về phía Kiều Linh Nhi, mang theo ý tứ gì nàng cũng không rõ, cũng không thấy được tâm tình của anh ta.

“Nếu Vương gia cho rằng những lời này của thần thiếp là không nói lý lẽ, vậy thần thiếp nguyện ý đem mọi chuyện để Vương gia xử lý. Hơn nữa từ nay về sau trong phủ có chuyện gì, thần thiếp cũng không nhúng tay vào.” Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Hách, giọng nàng rất hờ hững.

Tư Đồ Hách bỗng phát hiện một cảm giác khác thường dấy lên trong lòng anh. Người đứng trước mặt anh nói chuyện chỉ là một tiểu nữ oa tám tuổi, sao lại có thể nói ra những lời có đạo lý đến vậy? Những đạo lý này sao nàng lại hiểu được?

Cùng lúc ấy trong lòng Phượng Mai dấy lên một dự cảm không lành. Kiều Linh Nhi vốn rất được sủng ái, nếu lúc này Vương gia cũng không đứng về phía cô, nếu Thái hậu nương nương truy cứu đến, cô sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc. . . .

Không, không thể. Cô rất vất vả mới ngồi được vào vị trí này, tất cả quyền lời cô có được hôm nay, nếu bị hủy trong tay Kiều Linh Nhi cô biết làm sao ăn nói với người nhà. Trên hết cô rất yêu Vương gia, nếu Vương gia vì chuyện này mà ghét bỏ cô thì biết làm sao đây?

Kiều Linh Nhi ơi Kiều Linh Nhi, cô vì cớ gì lúc nào cũng muốn chống đối tôi?

Kiều Linh Nhi có thể cảm nhận được oán khí chất chồng trong lòng Phượng Mai, nhưng nàng chẳng để tâm. Nữ nhân như cô ta quá ngu ngốc, nếu Tư Đồ Hách thật lòng yêu cô ta, cô chịu ủy khuất đến thế, có lý nào anh ta lại dửng dưng?

Không phải là trong lòng cả hai người đều mang tà ý đấy chứ?

Nàng cũng rất muốn xem xem hai người họ rốt cuộc muốn chơi trò gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play