Thấy ái thiếp khóc lóc, Tư Đồ Hách càng
nóng ruột, hung hăng nhìn về phía Kiều Linh Nhi, “Người đâu, truyền Tác
Liên đến đây. Hôm nay bổn vương muốn đích thân chỉnh đốn quy củ trong
vương phủ.”
Vừa nghe lời này, quản gia vội vàng đi
gọi người. Về phần Phượng Mai đang vùi đầu trong lòng Tư Đồ Hách, chỉ
trong thoáng chốc tiếng nức nở khi nãy đã biến mất, trái lại cô ta còn
có chút sững sờ.
Tuy rằng cô ta muốn Kiều Linh Nhi bị giáo huấn, nhưng sao cũng không ngờ được Vương gia lại giận dữ đến vậy,
trong lòng cô có hơi run rẩy.
Kiều Linh Nhi cũng không nói gì, hôm nay
Tư Đồ Hách muốn tự mình xử lý, dù nàng có ngăn cản cũng chẳng ích gì.
Anh ta là muốn thị uy với nàng, nếu nàng lên tiếng phản đối chỉ e sẽ
liên lụy đến Cố ma ma.
Phượng Mai chết tiệt, sao lại phải dùng cách này hại người bên cạnh?
Chẳng bao lâu sau Tác Liên đã bị dẫn tới, Cố ma ma cũng theo sau.
Khi nhìn thấy Kiều Linh Nhi, trong đáy mắt Cố ma ma hiện lên một tia áy náy.
Kiều Linh Nhi nhìn Cố ma ma, rồi ánh mắt
nàng chuyển đến trên người Tác Liên, một lát sau lại nhìn về phía Phượng Mai, “Chẳng hay nha đầu Tác Liên đã đắc tội gì với Mai trắc phi? Nếu là do cô ấy làm sai, tự ta sẽ cho muội một câu trả lời thỏa đáng. Vương
gia thấy thế nào?”
Dù Kiều Linh Nhi chỉ là một tiểu nữ oa,
thế nhưng khí chất toát ra từ nàng e rằng Mai trắc phi không thể so
sánh. Đến Tư Đồ Hách cũng giật mình.
Trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh kia là một nụ cười thản nhiên, song đôi mắt trong veo như nước lại lộ ra ý chí quật
cường, trong nét quật cường ẩn dấu sự ủy khuất, khiến người nhìn trong
lòng thương tiếc không thôi.
Khí thế ban nãy của Tư Đồ Hách dần phai,
đối mặt với một tiểu nữ oa phức tạp thế này, anh thực sự không có cách
dùng uy quyền đối đãi.
“Nếu vậy bổn vương cho nàng một cơ hội, cho bổn vương một câu trả lời.”
Nghe vậy, sắc mặt Phượng Mai đại biến.
Chẳng lẽ Vương gia định buông tha cho Kiều Linh Nhi sao? Nếu giao cho
Kiều Linh Nhi, sao có thể đạt được đáp án khiến cô ta hài lòng.
“Vương gia, ngài không phải nói muốn tự mình chỉnh đốn quy củ trong phủ sao?” Phượng Mai nói với giọng bất mãn.
“Mai trắc phi là có ý trách Vương gia xử
lý không tốt?” Kiều Linh Nhi không đợi Tư Đồ Hách lên tiếng đã lạnh lùng nhìn về phía Phượng Mai.
Giọng nàng rất lạnh lùng, khiến ai nghe
thấy đều phải rùng mình. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo kia, thì
người ta lại cảm thấy tất cả những chuyện khi nãy đều chỉ là ảo giác của bản thân.
Tư Đồ Hách dù yêu thương Phượng Mai, cũng không tha thứ cho bất kì kẻ nào hồ nghi uy quyền của anh ta.
Chỉ một thoáng, sắc mặt Tư Đồ Hách tối
sầm lại, nhìn nữ tử trong lòng với vẻ không vui, “Bổn vương nói để Vương phi giải quyết thì cứ vậy đi. Ái phi cứ chờ đợi là được.”
Phượng Mai đương nhiên biết thời thế,
liền im lặng, cô theo Vương gia một thời gian dài cũng phần nào hiểu rõ
tính tình của ngài. Nỗi tức giận đối với Kiều Linh Nhi trong cô dâng cao thêm một bậc.
Trong lòng Kiều Linh Nhi khẽ hừ lạnh một
tiếng, nàng chẳng muốn quan tâm kẻ giả mù sa mưa kia, liền quay sang hỏi Cố ma ma, “Cố ma ma, chuyện này là thế nào?”
Cố ma ma lập tức thuật lại sự tình. Hóa
ra là Tác Liên phụng mệnh đến hoa viên hái hoa không may đụng phải
Phượng Mai cũng đang đi dạo, ngắm hoa trong phủ. Phượng Mai rất tức
giận, liền sai Chi Giai giáo huấn Tác Liên. Tác Liên biết rằng hoa này
là hái cho Vương phi, liền nói với Chi Giai vài câu. Thế nhưng Chi Giai
lại ỷ thế Phượng Mai chống lưng giáng cho Tác Liên một cái tát. Vì Tác
Liên bị đánh bất ngờ nên không cẩn thận loạng choạng ngã, nào ngờ đụng
phải Phượng Mai khiến cả hai cùng té nhào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT