Nửa năm trước, Kiều Linh Nhi vào Hách
vương phủ. Thời đại này, nữ tử mười sáu tuổi mới được xem như đã trưởng
thành, nhưng nàng chỉ mới tám tuổi, không tránh khỏi trở thành đề tài
bàn luận của mọi người.
Song, hôn sự này do Thái hậu đứng ra làm
chủ, Kiều Linh Nhi có sự hậu thuẫn của người, không kẻ nào dám loạn
ngôn. Dù là bách tính dân gian cũng không dám tùy tiện bàn tán.
Đứa trẻ tám tuổi trở thành Bát tẩu, Tư Đồ Dật chịu được điều này sao?
Kiều Linh Nhi thấy vẻ mặt bi thương này của Tư Đồ Dật, trong lòng rất không ý tứ mà cười to.
Thái hậu nhíu mày, “Dật nhi, Linh Nhi là
Bát tẩu của con, sau này không thể gọi thẳng tên, nếu để người khác nghe được sẽ cho là con không biết phép tắc.”
Tư Đồ Dật tức chết, phải gọi một con bé
tám tuổi là tẩu tẩu, chuyện đó so với sự tình bây giờ chẳng phải lại
càng thêm bi thảm sao? Có thể gọi được sao? Tốt xấu gì ta cũng đã mười
lăm tuổi!
Kiều Linh Nhi điềm đạm nói, “Lão tổ tông, có lẽ do Thập tam đệ thấy con không xứng làm Hách vương phi, cho nên
không muốn gọi một tiếng tẩu tẩu.”
Giọng nói kia đã lạc đi, đầy ủy khuất, lại có phần cam chịu.
Thái hậu đau lòng vô cùng, uy nghiêm trừng mắt liếc Tư Đồ Dật một cái, “Còn không mau thỉnh an Bát tẩu?”
Oa, thật là tốt, vừa rồi chỉ phải gọi tẩu tẩu, hiện tại đã thành phải thỉnh an nha.
Tư Đồ Dật thật hối hận, lẽ ra hôm nay hắn không nên vào cung. Phải thỉnh an con nhóc tám tuổi kia, thật không cam lòng.
Nhưng hắn có thể làm gì khác sao? Có lão tổ tông làm chủ, hắn nào dám lỗ mãng.
“Thập tam thỉnh an Bát tẩu.”
Nghe giọng nói lộ rõ sự bất bình kia,
trong lòng Kiều Linh Nhi vui như mở hội, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài… Vị vương gia nào cũng rất tinh ý, nếu để anh ta biết được là
nàng giả vờ đáng thương, ngày sau sẽ càng thêm phiền toái.
“Thập tam đệ miễn lễ, sau này không cần khách khí như vậy.”
Thái hậu gật gật đầu, nở nụ cười, “Linh
Nhi à, đợi Hiên nhi đến đây con cũng nên gặp nó. Đã lâu như vậy mà hai
đứa chưa từng gặp mặt, nhân lúc nó về kinh thành, mọi người gặp gỡ làm
quen một chút.”
Hiên nhi? Chẳng phải là Thất vương gia Tư Đồ Hiên sao? Là vị Thất vương gia trong lời đồn, vô cùng tuấn mỹ nhưng
cũng rất thâm hiểm sao. Anh ta tuy rất ít khi xuất hiện tại kinh thành,
nhưng lại là hoàng nhi mà Hoàng thượng coi trọng nhất, hơn nữa cũng rất
được Thái hậu sủng ái.
Tư Đồ Dật liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi,
thầm nghĩ, đợi khi nàng ta gặp được Thất ca, không biết sẽ còn phát sinh chuyện thú vị cỡ nào, hắn thực chờ mong.
“Hoàng tổ mẫu, Thất ca đang bàn chính sự
với phụ hoàng hẳn cũng tốn không ít thời gian, chi bằng để tôn nhi đưa
Bát tẩu đến hoa viên một lát?” Trong lòng Tư Đồ Dật đầy toan tính.
Thái hậu lắc đầu cự tuyệt, “Hôm nay phải lúc, ta còn có chuyện phải xử lý. Để hôm khác đi.”
Tư Đồ Dật thấy thật khó hiểu, “Còn có chuyện gì ạ?”
Nhắc đến chuyện phải giải quyết, lửa giận trong lòng Thái hậu lại nhen lên, “Lúc trước ai gia đã nói không cần
cưới nữ nhi Phượng gia, Bát ca ngươi lại bỏ ngoài tai, giờ thì hay rồi,
nó còn dám leo lên đầu bắt nạt Linh Nhi.”
Vừa nghe đến chuyện này, Tư Đồ Dật liền
tỏ vẻ bất bình, ra chiều oán giận nói, “Mai trắc phi to gan dám khi dễ
Bát tẩu? Bát tẩu, để đệ thay tẩu dạy dỗ nàng ta.”
Kiều Linh Nhi gật gật đầu, sau lại nghi
ngờ hỏi, “Thập tam đệ chuẩn bị giáo huấn nàng ta ra sao? Nói cho cùng
nàng cũng là Bát tẩu của đệ, có phải hay không lại muốn dùng chưởng độc?