Vân Lam thấy Thái hậu nổi giận liền quỳ
sụp xuống, “Thái hậu nương nương, xin người làm chủ cho Vương phi. Mai
trắc phi luôn làm khó dễ Vương phi. Nô tỳ, nô tỳ thấy vậy rất đau lòng.”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi giật giật, nàng
có dặn Vân Lam làm như thế này sao? Chẳng lẽ là nha đầu này chứng kiến
mọi việc rồi nảy sinh thương cảm với nàng?
Mặc kệ là như thế nào, nha đầu này trung thành như thế là tốt!
Thái hậu ngoảnh lại, bắt gặp dáng vẻ thương tâm của Kiều Linh Nhi bé bỏng, bà không khỏi đau lòng.
Đứa nhỏ này từ bé đã không cha không mẹ,
cho nên bà mới để con bé nhanh chóng vào Hách vương phủ, nào ngờ lại
khiến đứa nhỏ này tổn thương.
“Linh Nhi, đứa bé ngoan, là Hoàng tổ mẫu
không tốt, để con chịu thiệt thòi.” Thái hậu nắm bàn tay nhỏ bé của Kiều Linh Nhi, khẽ thở dài.
Kiều Linh Nhi ngạc nhiên, chuyện này là sao? Đôi mày nhỏ nhăn lại, nhưng chẳng lên tiếng.
“Đừng đau lòng. Hoàng tổ mẫu thay con dạy dỗ kẻ không biết trên dưới cao thấp kia.” Thái hậu thấy Kiều Linh Nhi
vẫn cúi đầu như trước, thân thể nhỏ bé làm ra vẻ cứng cỏi, là dáng vẻ
chịu ủy khuất cũng không dám nói ra, khiến người ta thấy mà đau lòng.
Lục Nhu thấy vậy cũng không khỏi xót xa, “Vương phi chớ buồn, kẻ không phân cao thấp hiển nhiên sẽ phải chịu phạt.”
Lúc này, Linh Nhi mới ngẩng đầu, đôi mắt
trong veo như nước chớp chớp, nàng dẩu cái miệng nhỏ nhắn nói, “Lão tổ
tông, Linh Nhi không đau lòng, người cũng đừng nóng giận, tức giận sẽ
thương thân. Người cũng đừng vì Linh Nhi mà khiến bản thân không vui,
nếu không Linh Nhi thật bất hiếu.”
Thấy con quỷ nhỏ nàng một phen luyên
thuyên, Thái hậu nở nụ cười, gật gật đầu, “Được, Hoàng tổ mẫu không tức
giận, ta cũng không cho phép con đau lòng.”
Kiều Linh Nhi cũng tươi cười gật đầu.
Song Thái hậu lại lạnh lùng hạ chỉ, “Lục Nhu, cho người gọi Mai trắc phi tiến cung.”
Lục Nhu rất nhanh đã lui ra ngoài.
Kiều Linh Nhi nhạy bén xem xét, không
biết Thái hậu sẽ trừng phạt Mai trắc phi ra sao đây, thật ra nàng chỉ
muốn vui đùa một chút.
“Hoàng tổ mẫu, người. . . .” Kiều Linh Nhi do dự định hỏi, xong lại thôi.
“Con yên tâm, Hoàng tổ mẫu sẽ không để
con chịu thiệt thòi. Đợi đến khi Mai trắc phi tiến cung rồi Linh Nhi
muốn xử phạt nàng ta thế nào?” Thái hậu bông đùa hỏi.
Thấy Vân Lam vẫn còn quỳ dưới đất, Linh Nhi chỉ nháy mắt mấy cái, chẳng nói gì.
Thái hậu nghi hoặc dõi theo tầm mắt nàng
nhìn qua, thấy Vân Lam vẫn như cũ đang quỳ, liền nở nụ cười, “Nha đầu
kia, ngươi mau đứng lên đi. Bằng không Linh Nhi lại trách ai gia.”
“Tạ ơn Thái hậu nương nương.” Vân Lam đứng dậy, rồi im lặng đứng sang một bên.
Kiều Linh Nhi lắc lắc tay Thái hậu,
“Hoàng tổ mẫu dọa người, Linh Nhi từ trước đến nay đều một lòng nhu
thuận, sao dám trách Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu còn chưa lên tiếng trả lời,
ngoài cửa đã truyền đến tiếng cười sang sảng, “Ha ha ha ha, chẳng lẽ
Linh Nhi thật sự rất ngoan sao?”
Kiều Linh Nhi nhăn mặt, là kẻ nào không biết phép tắc, muốn cười cũng phải vào điện thỉnh an trước chứ.
Người kia thân vận hoa phục, tóc trên
đỉnh đầu được buộc bằng hai sợi dây đính hai viên trân châu lớn, trên
khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý cười, “Tôn nhi bái kiến Hoàng tổ mẫu.”
“Dật nhi hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm hoàng tổ mẫu sao?” Thái hậu cả cười nhìn Tư Đồ Dật.
“Hôm nay tôn nhi theo Thất ca tiến cung.
Huynh ấy tìm phụ hoàng thương nghị chính sự, tôn nhi nhớ Hoàng tổ mẫu
nên liền đến thăm người. Hì hì, không ngờ Linh Nhi đã ở đây trước rồi.”
Tư Đồ Dật cười cười nhìn về phía Kiều Linh Nhi.
Đôi mắt Kiều Linh Nhi khẽ động, “Hóa ra là Thập tam đệ.”
Tư Đồ Dật bỗng hóa đá, hắn đã quên mất rằng bé gái tám tuổi này đã trở thành Bát tẩu!
Kiều Linh Nhi mỉm cười, vẻ mặt này của Tư Đồ Dật chính là thứ nàng muốn thấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT