Thời Bố vào phòng, đóng cửa lại xong mới hành lễ, “Thuộc hạ phụng mệnh đến bảo hộ Thần vương gia.”
Khuôn mặt điềm đạm của Bách Lý Thần ánh
lên vẻ kinh ngạc, phái người đến bảo vệ y ngày lúc này? Lẽ nào những
chuyện y được nghe tên đường đều là thật?
Thời Bố không đợi Bách Lý Thần hỏi thêm
đã lên tiếng ngay, “Thần vương gia, có một số việc tạm thời thuộc hạ
chưa thể giải thích với ngài, sau này gia sẽ nói lại với vương gia. Sau
khi đến kinh thành, thuộc hạ sẽ âm thầm bảo vệ ngài và công chúa.”
Nếu Thời Bố đã nói vậy, Bách Lý Thần cũng không muốn hắn khó xử, y gật đầu, “Làm phiên huynh đệ rồi.”
“Thần vương gia, nếu không còn gì dặn dò, thuộc hạ xin lui xuống trước.”
Sau khi Thời Bố lui ra, Bách Lý Tố mới lên tiếng, “Hoàng huynh, có phải đã xảy ra chuyện?”
Bách Lý Thần nhíu mày, khi nghe giọng
Bách Lý Tố y mới thả lỏng một chút, nụ cười dịu dàng lại xuất hiện,
“Không sao đâu, Thất vương gia sợ có người quấy rối, làm náo loạn đoàn
rước dâu nên mới phái người đến bảo vệ thôi.”
Thật thế ư? Bách Lý Tố thoáng nghi ngờ. Thế nhưng trước này hoàng huynh luôn thế, nàng chỉ còn cách tin tưởng.
“Bây giờ cũng không còn sớm, hoàng huynh nghỉ sớm một chút đi.”
Bách Lý Tố đi rồi, Bách Lý Thần đứng dậy
đi về phía khung cửa sổ, phóng tầm mắt về phía xa, để mặc ngọn gió lạnh
phất vào mặt như chẳng hề gì.
Vệ Phàm bước vào, thấy chủ tử như vậy bèn bước đến khép cửa sổ lại, “Gia, người nên nghỉ ngơi đi.”
Lúc này Bách Lý Thần mới ngồi xuống bàn, mỉm cười nói, “Vệ Phàm, lần này đến kinh thành Nam Hạ, ngươi thấy thế nào?”
Vệ Phàm thoáng ngạc nhiên, không hiểu ý
chủ tử nên đành thành thật trả lời, “Thuộc hạ cảm thấy chuyến đi lần này có phần gấp gáp.”
“Hửm? Nói rõ một chút đi.” Bách Lý Thần nhướng mày, cầm chén rót cho mình một ít nước, khẽ nhấp môi.
“Vốn dĩ thời gian thành thân của công
chúa có hơi vội vã, mà bên Nam Hạ lại hối hả thúc công chúa đến như thế, thuộc hạ thấy có phầm…” Tuy rằng cái gì cần đều có, đoàn rước dâu cũng
tốt, sắp xếp rất chu đáo, thế nhưng lòng hắn vẫn thấy thiếu. Tuy rằng
thứ cảm giác này khó có thể truyền tải thành lời, thế nhưng thiếu vẫn là thiếu.
Nghe vậy, Bách Lý Thần vẫn lặng thinh, không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Vệ Phàm chột dạ, gia cười ung dung như thế hắn chưa từng thấy, cảm giác nửa thật nửa giả, “Gia, thuộc hạ luôn hiếu kỳ một việc.”
“Nói đi.” Bách Lý Thần rũ mi, đặt chén nước trên tay xuống.
“Tại sao người lại đồng ý hộ tống công
chúa đến Nam Hạ?” Trong thời gian này, việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế
rất gay gắt, gia hẳn nên ở lại kinh thành chứ không nên đến Nam Hạ xa
xôi. Dù công chúa là người gia thương yêu nhất, thế nhưng so với ngôi vị hoàng đế, bên trọng bên kinh, gia hẳn phải rõ ràng, lẽ nào gia định…
Bách Lý Thần thất thần trong giây lát.
Vệ Phàm biết mình quá phận, bản thân hắn
không khỏi phiền não, vội vàng nói, “Gia, thuộc hạ xin lui xuống trước,
người nghỉ ngơi sớm, mai chúng ta còn lên đường.”
Ngay khi Vệ Phàm bước đến cửa, Bách Lý Thần mới bình tĩnh lại, miệng lẩm bẩm, “Bởi vì có nàng ở đây.”
Vệ Phàm vừa chạm tay đến cửa đã khựng
lại, sau hắn dứt khoát mở cửa, lựa chọn như không nghe thấy câu nói này. Gia đã hi sinh rất nhiều vì Kiều tiểu thư, thế nhưng không chiếm được
một nửa trái tim nàng ta, thân là thuộc hạ điều này khiến hắn khó chấp
nhận.
Sáng sớm hôm sau, đoàn rước dâu tiếp tục lên đường, thuận buồm xuôi gió.
Trong lòng Bách Lý Thần nôn nao lại như an tĩnh, bản thân y cũng không hiểu được thứ cảm giác này là gì.
“Hoàng huynh, Tố nhi hồi hộp quá.” Bách Lý Tố ngồi đối diện thảng thốt nhìn hoàng huynh.
Bách Lý Thần cả cười, “Vì sao?”
Bách Lý Tố dẩu cái miệng nhỏ, “Muội cũng không rõ, chỉ cảm thấy rất hồi hộp thôi.”
Bách Lý Thần mỉm cười không nói gì.
Lặng yên một lúc lâu, Bách Lý Tố lại lên tiếng, “Hoàng huynh, huynh nói xem, đến khi ấy muội có thể gặp Thất vương gia không?”
Nụ cười trên môi Bách Lý Thần đanh lại, “Tố nhi vẫn còn nhớ đến y sao?”
Bách Lý Tố né tránh ánh mắt của hoàng
huynh, nàng cúi đầu, “Muội không biết.” Thật ra nàng biết mình không nên nghĩ quá nhiều nhưng lại không thể khống chế được. Có lẽ nên gặp người
ấy một lần, sau đó bắt đầu một cuộc sống của riêng nàng là tốt nhất.
“Tố nhi, nói cho hoàng huynh biết, nếu
cho muội hai sự lựa chọn, ngươi sẽ chọn cuộc sống nào. Một là theo bên
cạnh Thất vương gia, dù cả đời không chiếm được tình yêu của y, chỉ có
thể từ xa nhìn y tương thân tương ái với người khác; hai là tìm một
người yêu muội, rời xa chốn cung đình.” Ánh mắt Bách Lý Thần rất nghiêm
túc, giọng nói cũng kiên nghị.
Điều này khiến Bách Lý Tố sửng sốt, hai cuộc sống này…
“Hoàng huynh, Tố nhi có thể gả cho người
yêu mình hay không không quan trọng, quan trọng là mọi người đều vui vẻ. Trong lòng Tố nhi có Thất vương gia, thế nhưng trong lòng Thất vương
gia chỉ có Kiều tiểu thư, cũng giống như trong lòng hoàng huynh chỉ có
Kiều tiểu thư. Thật ra nhìn người mình yêu hạnh phúc, bản thân mình cũng sẽ thấy hạnh phúc. Nếu có một ngày, có thể cắt đứt mọi liên hệ với cung đình, muội sẽ không do dự mà chọn cuộc sống ấy.” Nói xong, Bách Lý Tố
mỉm cười, “Thế nên hoàng huynh không cần lo lắng cho muội, muội chỉ muốn gặp Thất vương gia một lần, cũng giống huynh muốn gặp Kiều tiểu thư
vậy, chỉ đơn gian thế thôi.” Biết người ấy sống tốt là quá đủ rồi.
Bách Lý Thần ngẩn người, y vươn tay xoa đầu hoàng muội, “Tố nhi trưởng thành rồi.”
Bách Lý Tố nở nụ cười ngọt ngào, đáy mắt
lại ẩn chứa đau thương, hoàng huynh vì nàng, vì Lưu Vân, vì Kiều tiểu
thư, vì bách tính mà nỗ lực không ngừng, đến khi nào huynh mới tìm được
hạnh phúc cho bản thân đây? Nàng mong muốn hàong huynh có thể tìm được
một cô gái toàn tâm toàn ý vì huynh ấy, ở bên nhau đến trọn đời.
“Mọi người cẩn thận, sương mù ở đây rất dày.” Đột nhiên xe ngựa dừng lại, tiếng một thị vệ truyền đến.
“Gia, người và công chúa ở lại trên xe, thuộc hạ xuống xem có chuyện gì.” Vệ Phạm nói vọng vào.
Bách Lý Thần thoáng lo lắng, y đến Nam Hạ không chỉ một lần, cho tới nay chưa từng nghe có nơi nào phủ sương dày, hôm nay lại xảy ra chuyện này, hẳn là có kẻ muốn động thủ…
Y còn chưa kịp phán đáon rõ ràng thì xem
rèm xe đã vang lên giọng nói, “Thần vương gia, lát nữa thuộc hạ đưa ngài và công chúa đi trước.”
Bách Lý Thần nhìn Bách Lý Tố sau vén rèm
lên, để Thời Bố bước vào, “Vậy ngươi đưa Tố nhi đến nơi an toàn là được, ta tự có cách.”
Bách Lý Tố không hiểu rõ sự tình, thế
nhưng nàng hiểu hiện tại rất nguy hiểm, hoàng huynh muốn một mình chống
chọi để nàng đi trước. Nàng tuyệt sẽ không bỏ hoàng huynh một mình,
“Hoàng huynh, muội không đi, muội muốn ở cùng huynh.”
Bách Lý Thần chau mày, bên ngoài đã có
tiếng đánh nhau, “Tố nhi, muội hãy nghe ta, tình hình bây giờ nếu muội
không đi theo Thời Bố, đến khi ấy cả hai chúng ta đều không thể thoát
thân. Muội hãy suy nghĩ cho Lưu Vân, muội nhất định phải đến Nam Hạ an
toàn, hiểu không?”
Bách Lý Tố nước mắt lưng tròng, nàng kiên nghị lắc đầu, “Không có hoàng huynh, dù thei6n hạ bình an, Tố nhi vẫn bất an.”
Bách Lý Thần nóng nảy, còn chưa kịp lên
tiếng thì Thời Bố đã cắt ngang, “Thần vương gia, thời gian kh6ong còn
nhiều, những thứ này đều là khói độc, thuộc hạ lập tức đưa ngài và công
chúa rời khỏi đây, sau đó sẽ đem giải dược đến đây, như vậy mọi người
mới thoát nguy hiểm.”
“Gia, thuộc hạ ở lại, người hãy đi với Thời Bố.” Không biết Vệ Phàm đã xuất hiện từ khi nào, ánh mắt y rất cương quyết.
Bách Lý Thần gật đầu, lấy trong ngực áo
ra một cái bình nhỏ, đưa cho Vệ Phàm, “Thuốc này ta luôn mang theo, khi
nguy cấp thì lấy ra dùng, phải sống sót quay về.”
Vệ Phàm nửa quỳ đáp, “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Thời Bố dẫn Bách Lý Thần và Bách Lý Tố rời khỏi.
Sau khi đến nơi an toàn, Thời Bố không
dừng chân lại, “Thần vương gia, ngài và công chúa tạm thời nghỉ lại đây. Chỗ này gia đã chuẩn bị từ trước. Thuộc hạ quay về bẩm báo với gia, đợi gia an bài bước tiếp theo.”
Bách Lý Thần chau mày, sau gật đầu.
Thời Bố xoay người, chưa đi quá hai bước
đã dừng lại, y nói, “Thần vương gia, xin ngài tin tưởng sự sắp xếp của
gia và tiểu thư.”
Thời Bố đi rồi, Bách Lý Thần suy nghĩ về những gì hắn nói, sau khi hiểu ra thì bật cười.
Bách Lý Tố không rõ nụ cười này của hoàng huynh là vì điều gì, nhìn hoàng huynh cười như thế nàng cũng thấy an
lòng, nàng không hỏi gì mà chỉ ngồi bên cạnh hoàng huynh như thế, cùng
hoàng huynh chờ đợi.
Trong cung Vưu Ngọc, Kiều Linh Nhi đang
nhàn nhã uống trà, Thời Thiến thì lo âu nhìn ra cửa, mong ngóng Cam Hoài sớm tiến cung. Sau khi Cam Hoài xuất cung hôm qua, đến bây giờ vẫn chưa quay lại, không biết liệu có phải đã xảy ra chuyện gì. nàng ta muốn đi
dò la nhưng tiểu thư không đồng ý, nên đành chờ đợi.
“Đứng lại, ngươi định làm gì?” Nhác thấy bóng một tiểu công công thấp thoáng phía cửa, Thời Thiến quát to.
Tiểu công công lạ mặt bước vào, Kiều Linh Nhi chưa từng gặp người này, y chỉ lặng lẽ nhìn chứ không lên tiếng.
Tiểu công công không dám nhìn Kiều Linh Nhi, đầu y luôn cúi thấp. Thời Thiến sẵng giọng hỏi, “Ai phái ngươi đến? Nói.”
Tiểu công công chắc vừa tiến cung, vừa
nghe giọng lạnh lùng hai chân đã nhũn ra, khuỵu xuống đất, “Tiểu thư tha mạng, nô tài vừa đến, Hải công công phái nô tài chuyển lời đến tiêu
thư.”
Hải công công?
Đôi mắt Kiều Linh Nhi sáng lên.
“Nói gì?” Thời Thiến hỏi lại.
Tiểu công công lấy ra một tờ giấy nhỏ dâng lên.
Thời Thiến đón lấy tờ giấy, đưa lên mũi ngửi rồi mới trao cho tiểu thư.
Kiều Linh Nhi bật cười, nha đầu kia ngày càng cẩn thận, nếu trên giấy có độc thật thì nàng ta có thể ngửi thấy hay sao?
Sau khi Thời Thiến dẫn tiểu công công đi, Kiều Linh Nhi mới mở giấy ra xem, nàng trợn tròn mắt, đứng bật dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT