Sau khi Kiều Linh Nhi phái Cam Hoài xuất
cung bẩm báo việc kia với Tư Đồ Hiên, nàng cố gắng định thần lại, còn
nhiều chuyện cần nàng bình tĩnh xử lý.
“Thanh Mai, chuyện này ta đã biết nhưng
hiện tại không thể làm gì hơn, ngươi cứ quay về Vân Tinh điện chờ tin
trước đã.” Kiều Linh Nhi nhíu mày, khuôn mặt nàng lạnh băng.
Thanh Mai ngẩn người, không ngờ câu trả lời nàng ta nhận được là thế này đây.
“Tiểu thư, như vậy có được không?” Thời
Thiến lo lắng hỏi, tiểu thư và Vân phi có giao tình, từ trước đến nay
người không phải dạng thấy chết không cứu. Nàng ta không muốn tiểu thư
mạo hiểm, thế nhưng sau này tiểu thư nhất định sẽ hối hận. Tự trách cả
đời so với việc hối hận ngay hiện tại khổ sở gấp vạn lần. Hơn nữa Thanh
Mai đã vào cung Vưu Ngọc, dù bây giờ có quay về điện Vân Tinh, kẻ khác
cũng sẽ chú ý, chẳng khác nào chuốc lấy hiểm nguy.
“Kiều tiểu thư, nô tỳ cầu xin người,
người mở lòng từ bi cứu giúp nương nương nhà nô tỳ.” Thanh Mai khấu đầu
lần thứ hai, tiếng khóc ngày càng thê lương.
“Lui xuống đi, ta sẽ nghĩ cách. Sau khi
ngươi ra ngoài lập tức đến Phượng Nghi cung cầu xin Hoàng hậu hạ thủ lưu tình, dù muốn giết cũng giữ cho Vân phi được toàn thây là tốt rồi.”
Kiều Linh Nhi khẽ thở dài, mi mắt nàng cụp xuống.
Thanh Mai tròn mắt ngây ngô, những lời này của Kiều tiểu thư…
“Ha ha ha, nương nương đã từng nhắc nhở
nô tỳ, nếu xảy ra chuyện ngàn vạn lần đừng tìm đến cô, hóa ra là vậy.
Uổng cho nương nương đối xử với cô như tỷ muội, nay cô thấy chết không
cứu, rõ là con chuột nhát gan!” Thanh Mai tức giận mắng, sau đó đứng lên bỏ ra ngoài.
Thời Thiến không vui, nàng ta không muốn
để Thanh Mai nhục mạ tiểu thư như thế, tiểu thư không giúp đương nhiên
có nguyên do, nhưng đâu phải vì thế mà cô ta được phép nói vậy?
Không đợi Thời Thiến lên tiếng ngăn cản, Kiều Linh Nhi đã khoát tay, ý bảo nàng ta cứ để Thanh Mai ra ngài.
“Tiểu thư, nàng ta không nên nói như thế.” Thời Thiến giận dữ đáp.
“Miệng người trên mặt người, nói gì là tùy nàng ta.” Kiều Linh Nhi vẫn rũ mi, sắc mặt nhợt nhạt.
Thời Thiến nhíu mày, “Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì?” Không biết tiểu thư vừa nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt đại biến, vừa phái Cam Hoài đi giải quyết, không
biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến tiểu thư hoảng sợ đến thế.
“Hoàng hậu định dùng Vân phi để đối phó
với kế hoạch của Hiên.” Kiều Linh Nhi giải thích, giọng nàng rất trầm,
tựa như đang lầm bầm nhưng vẫn đủ để Thời Thiến nghe được.
Thời Thiến ngẩn người, “Ý của tiểu thư là, chuyện của Vân phi người sẽ không nhúng tay?”
Giao tình Vân phi và tiểu thư không nhỏ,
nay Vân phi gặp phải chuyện này, tiểu thư đương nhiên không thể khoanh
tay đứng nhìn. Thế nhưng lần này lại liên quan đến kế hoạch của Thất
gia, liên quan đến an nguy của cả Nam Hạ, tiểu thư do dự cũng phải,
quyết định của người chắc chắn sẽ nghiêng về phía Thất gia.
“Thời Thiến, nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi sẽ làm thế nào?” Kiều Linh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt ngọc lặng lẽ nhìn Thời Thiến.
Thời Thiến luống cuống, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Một lúc lâu sau mới đáp, “Tiểu thư đang đợi tin tức từ Thất gia sao?”
Kiều Linh Nhi khẽ cười, nha đầu kia vẫn
còn minh mẫn lắm, mang nàng ta theo tốt hơn là nha đầu Vân Lam kia.
Phải, bây giờ nàng đang đợi tin tức của Hiên, xem xem Hiên an bài mọi sự ra sao. Vân phi náo loạn như thế, Hiên cũng không kịp trở tay, hẳn là
vẫn làm theo kế hoạch ban đầu. Thế nhưng sau đó sẽ lại phiền não về tính mạng của Vân phi. Giữa trận chiến nước sôi lửa bỏng này, nàng không
mong bất kì ai mất mạng.
“Tiểu thư, người định sau khi biết kế
hoạch của Thất gia mới quyết định ư?” Nụ cười trên môi tiểu thư khiến
Thời Thiến thoáng yên lòng. Nàng ta biết tiểu thư sẽ không ngã gục, quan điểm trong lòng tiểu thư vĩnh viễn không thay đổi, người luôn có cách
đối phó với kẻ tâm bất chính.
“Bát vương gia đã hành động rồi, việc
điều binh khiển tướng hẳn đã được bọn họ chuẩn bị kỹ lưỡng. Có thể bên
chúng ta Hiên cũng đã an bài từ trước, việc này không cần phải phiền lo. Quan trọng là bây giờ bọn họ đang thiếu lương thảo, chỉ cần Minh tiểu
thư chưa tỉnh lại, bọn họ không có cách tiếp viện, chúng ta coi như
chiếm thượng phong.”
Nói đến đây, Kiều Linh Nhi dừng lại, nàng hơi chau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì.
“Tiểu thư đang lo lắng gì vậy?” Thời Thiến không hiểu được nguyên do.
“Ta lo là…” Nàng lo về Thần và Lưu Vân
công chúa, nếu Hoàng hậu ép bọn họ viết thư buộc Lưu Vân cung ứng lương
thảo, sau lại ép hoàng đế thoái vị, chuyện này không phải không thể. Dù
gì Thần cũng là nhi tử mà Lưu Vân hoàng đế yêu thương nhất, nếu Thần nằm trong tay Hoàng hậu, Lưu Vân hoàng đế nhất định sẽ thỏa hiệp, đáp ứng
yêu cầu của Hoàng hậu.” Nếu vậy coi như Hoàng hậu đủ khả năng thượng đài tỷ chiến.
Nhìn gương mặt lo lắng của tiểu thư, Thời Thiến càng rối bời, “Tiểu thư, có sư phụ và Huyền lão tiền bối ở đây,
mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn, người đừng quá sầu não.”
Phải, có sư phụ ở đây, nhất định sẽ không hề gì. Ừm, nàng không nên lo quá nhiều, bây giờ cần nhất là phải bình
tĩnh, lát nữa có tin từ Hải công công, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng hết
thảy.
Ở một nơi khác, Bách Lý Thần vừa đến Huệ thành, y trọ lại khách điếm, khuôn mặt đăm chiêu như có điều suy nghĩ.
Công chúa Lưu Vân, Bách Lý Tố vừa bước
vào, thấy hoàng huynh ngẩn người bèn bước đến gần, khẽ cười hỏi, “Hoàng
huynh, nghĩ gì thế?”
Bách Lý Thần ngoảnh lại, thấy Bách Lý Tố bèn nở nụ cười dịu dàng, “Ngồi đi.”
Bách Lý Tố ngồi xuống, chớp đôi mắt long
lanh nhìn hàong huynh, đợi chờ một câu trả lời, thấy hoàng huynh lại
thất thần thì không kìm được nụ cười, “Có phải hoàng huynh đang nhớ Kiều tiểu thư không?”
Nàng và vị Kiều tiểu thư này từng gặp
nhau một lần, nàng cũng rất muốn Kiều tiểu thư trở thành hoàng tẩu của
mình nhưng chưa chắc đã được. Trong lòng hoàng huynh có Kiều tiểu thư,
nàng luôn biết vậy. Thế nhưng có những chuyện nàng không dám hỏi nhiều,
cũng không dám có ý kiến gì, giống như lúc này vậy.
Bách Lý Thần tỏ vẻ khó xử dù nụ cười vẫn trên môi, “Tố nhi, bây giờ đã đến Nam Hạ rồi, muội thấy thế nào?”
Thật ra y không muốn Tố nhi gả cho Tư Đồ
Hách, đổi lại là người bình thường, sống cuộc sống bình thường sẽ tốt
hơn. Đây cũng chính là cuộc sống mà Linh Nhi hằng mong muốn. Linh Nhi
luôn chán ghét sự ràng buộc của hoàng cung, nàng muốn được tự do. Thế
nhưng lòng nàng không từ bỏ được người ấy, cho nên dù phải từ bỏ cuộc
sống hằng mong muốn, nàng vẫn muốn ở bên hắn.
“Hoàng huynh, Tố nhi dám nói không vui
sao?” Bách Lý Tố mỉm cười, trong nụ cười là sự khổ sở, mi mắt nàng rũ
xuống, như muốn che giấu nỗi phiền muộn, “Tố nhi thích quê hương của
mình.”
Bách Lý Thần vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng nói, “Hoàng huynh hiểu, hoàng huynh sẽ cố gắng giúp muội quay về quê hương, gả cho người muội thích.”
Bách Lý Tố ngẩng đầu, nhìn hoàng huynh
với vẻ không dám tin, lát sau mới nở nụ cười, “Hoàng huynh, người Tố nhi thích không thích Tố nhi đâu.”
Tay Bách Lý Thần khựng lại, đôi mày khẽ chau.
Nụ cười của Bách Lý Tố chứa đựng nỗi cô
đơn, “Hoàng huynh, thật ra Tố nhi có thể gả cho người mình thích hay
không khong quan trọng. Quan trọng là Tố nhi có thể sống đúng với bản
thân mình. Tố nhi không muốn trở thành vật hi sinh cho những tranh đấu
trong cung.”
Bách Lý Thần ngạc nhiên nhìn hoàng muội,
“Tố nhi, muội từng nói chuyện với Linh Nhi sao?” Vì sao từng câu từng
lời lại quen thuộc đến thế này?
Bách Lý Tố nheo mắt cười, gật đầu, “Từng
gặp một lần, đương nhiên là nói chuyện nhiều chứ.” Sau đó nàng nhỏ
giọng, “Thật ra muội rất ngưỡng mộ Kiều tiểu thư, cuộc sống của nàng ấy
tự do hơn muội rất nhiều.”
Thật ra từ trước đến nay nàng chưa từng
có suy nghĩ này, chỉ qua một lần nói chuyện với Kiều Linh Nhi, ý niệm
này dần nhen nhóm trong nàng. Nó càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức nàng muốn lập tức thoát khỏi cuộc sống tù túng này, hướng đến một
cuộc sống mà bản thân mong muốn, dù khổ cực nhưng chỉ cần rời xa quyền
lực lẫn chiến tranh, đã là quá đủ rồi.
“Muội sẽ được mà.” Bách Lý Thần luống cuống trấn an hoàng muội.
Bách Lý Tố nhìn hoàng huynh, bất chợt
thấy đau lòng. Mấy năm qua hoàng huynh không thú thê lập thiếp, nàng
cũng rất hiếu kì về nguyên nhân bên trong, thế nhưng dù gặng hỏi thế nào hoàng huynh vẫn không hé nửa lời. Sau này vì sự xuất hiện của Kiều Linh Nhi, nàng mới hiểu rõ ngọn ngành, thì ra hoàng huynh đã có người trong
lòng, hơn nữa người này chiếm trọn trái tim hoàng huynh, không dung được sự tồn tại của bất kì ai khác. Khi hoàng huynh nhìn thấy Kiều tiểu thư, đôi mắt rất chăm chú, một tình yêu âm thầm lặng lẽ, Kiều tiểu thư hẳn
cũng biết chứ? Cho nên mới nói: Chỉ cần có một người như thế từng tồn
tại, lòng ngươi sẽ không thể dung thêm bất kì người nào nữa, bất kể
người ấy có tốt với ngươi như thế nào, bất kể họ yêu ngươi biết bao đậm
sâu.
“Tố nhi, ngày mai chúng ta sẽ vào kinh,
muội đừng quá lo lắng, đã có ta ở đây.” Bách Lý Thần trấn tĩnh lại, nụ
cười dịu dàng lại nở trên môi.
Bách Lý Tố gật đầu, “Muội biết mà.”
Hai người lặng lẽ trong giây lát, Bách Lý Tố không nhịn được bèn hỏi, “Hoàng huynh, Tố nhi muốn hỏi huynh một chuyện.”
“Ừ, muội nói đi.”
“Nếu cho huynh một cơ hội tỏ rõ lòng mình với Kiều tiểu thư, huynh có nắm lấy không?”
Bách Lý Thần sửng sốt, sau lại lắc đầu, đôi mắt ánh lên tia đau thương, “Không.”
Bách Lý Tố rất ngạc nhiên.
“Cứ như thế này nàng ấy mới không cảm thấy mình phải có trách nhiệm.”
Tim Bách Lý Tố nhói đau, tình yêu của
hoàng huynh khiến nàng rất cảm động, điều này khiến nàng tự hứa với lòng rằng, nếu gặp được Kiều tiểu thư, nhất định phải tỏ tâm ý của hoàng
huynh cùng nàng ta.
“Thần vương gia.” Một giọng lớn từ ngoài vọng vào.
Bách Lý Thần đứng bật dậy, vừa nhìn lên đã thấy có người đến, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, “Sao ngươi lại đến đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT