Edit: Mèo Nhỏ

Kiều Linh Nhi nhắm mắt lại, hít một hơi rồi thở thượt ra, sau mới nói, “Cô đứng lên trước đi.”

Trong mắt Lệnh Hồ Nguyệt ánh lên tia hi vọng, “Kiều tiểu thư, cô đồng ý giúp ta sao?”

Kiều Linh Nhi vẫn chưa gật đầu, nàng xoay người đỡ nàng ta dậy, “Có những việc không phải ta muốn giúp là giúp.”

Lệnh Hồ Nguyệt sững người, có phần không hiểu, bên cạnh nàng ta có Thất vương gia bảo hộ, có chuyện gì mà không làm được? Chỉ cần nàng ta muốn làm, có chuyện gì làm khó được nàng ta? Vì sao nàng ta lại nói như vậy?

Kiều Linh Nhi chẳng để ý đến suy nghĩ của Lệnh Hồ Nguyệt, sau khi ngồi xuống chủ vị, nàng chỉ tay sang một bên ý bảo Lệnh Hồ Nguyệt ngồi xuống, sau mới đáp, “Bát vương phi có bị hưu hay không là chuyện của Bát vương phủ, ta chỉ là người ngoài, dù cho ta có là người của hoàng gia cũng không thể nhúng tay vào. Dù gì thân phận của ta cũng khá đặc biệt.”

Đặc biệt?

PHải, thân phận của nàng rất đặc biệt. Năm xưa sau khi phụ mẫu qua đời, nàng được đưa đến bên cạnh Thái hậu nương nương, do Thái hậu nương nương nuôi nấng. Sau đó vì một đạo thánh chỉ, nàng trở thành Bát vương phi. Sau đó nữa lại vì một số người, vì một số chuyện mà nàng bị hưu. Kế tiếp nàng theo Thất vương gia rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành, từ đó về sau không thoát khỏi bàn tay Thất vương gia, không thể thoát khỏi cuộc sống hoàng thất.

Thân phận của nàng đặc biệt khó lường, có những chuyện nàng không tiện nhúng tay vào.

Lệnh Hồ Nguyệt ngẩn ra, nàng ta phần nào hiểu ý nàng, trong lòng khổ sở không thôi nhưng không thốt nên lời.

Không nỡ nhìn nàng ta tuyệt vọng, Kiều Linh Nhi rũ mi một lúc lâu mới nói tiếp, “Cô có biết vì sao Bát vương gia muốn hưu Bát vương phi không?”

Hỏi như vậy khiến Lệnh Hồ Nguyệt biết nàng ta sẽ giúp mình, “Là vì công chúa Lưu Vân, Bát vương gia muốn hưu tỷ tỷ để thành thân với công chúa Lưu Vân.”

Bây giờ đến lượt Kiều Linh Nhi sững sờ, hoàn toàn không đoán nổi vị Bát vương gia này rốt cuộc muốn làm gì. Lẽ nào đổi phi tử dễ dàng như thế sao? Vương phi nói hưu là có thể hưu sao? Sao việc này xem ra còn dễ dàng hơn mua thức ăn ở chợ vậy, vừa nhìn thấy thứ tốt hơn đã bỏ ngay thứ đang có. Trước đây nàng còn nghĩ y sẽ nạp công chúa Lưu Vân làm thiếp, không ngờ bây giờ lại định hưu Bát vương phi, cưới công chúa Lưu Vân làm phi. Nhưng vì sao nàng lại chưa nghe tin này? Công chúa Lưu Vân đến Nam Hạ là truyện lớn, vì sao chỉ nghe nói Thần vương gia sẽ đến, không hề nghe nhắc đến tin tức liên quan đến công chua?

“Lúc trước đã nghe nói Bát vương gia muốn thành thân với công chúa Lưu Vân, khi ấy ta nghe xong về còn bị tỷ tỷ mắng cho một trận, nên không dò hỏi thêm. Không ngờ hôm nay…” Lệnh Hồ Nguyệt thấy Kiều Linh Nhi không nói gì bèn lên tiếng, trong lòng có phần giận tỷ tỷ mình. Trước đây đã từng muốn cảnh báo tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy chẳng quan tâm, muốn tất cả cứ thuận theo tự nhiên.

“Chuyện này rất quan trọng, ta cần suy nghĩ kĩ mới tìm ra cách tốt nhất, ta muốn bàn bạc với cô một chút.” Kiều Linh Nhi hiểu tầm quan trọng của việc này, tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng, nếu sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, mà hậu quả ấy mọi người không thể nào chống đỡ.

Lệnh Hồ Nguyệt há hốc mồm, nàng ta còn định nói gì nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Kiều Linh Nhi, tự biết chuyện này khá nghiêm trọng nên không dám nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi lui xuống.

Đợi khi nàng ta ra đến cửa, Kiều Linh Nhi mới gọi, “Lệnh Hồ tiểu thư.”

Lệnh Hồ Nguyệt dừng bước, không đợi nàng ta ngoảnh lại Kiều Linh Nhi đã tiếp, “Lệnh Hồ tiểu thư, ta mong cô có thể nhận thức rõ vị trí của mình, có những việc bản thân chưa thể nắm chắc, tốt nhất đừng nên khinh xuất.”

Kiều Linh Nhi có ẩn ý gì, lẽ nào Lệnh Hồ Nguyệt lại không hiểu. Chính vì sự ngu muội của bản thân mà suýt phạm phải sai lầm lớn, làm sao có thể lập lại lần hai.

“Xin Kiều tiểu thư yên tâm, người của Lệnh Hồ gia sẽ không mê muội hai lần.” Dứt lời, nàng ta đẩy cửa ra ngoài.

Khi Thời Thiến tiến vào thì phát hiện tiểu thư đang ngây ra, nàng ta nhìu mày bước đến gọi khẽ, “Tiểu thư, tiểu thư?”

Kiều Linh Nhi trấn tĩnh lại, đứng lên, “Đi thôi, chúng ta tiến cung.”

Thời Thiến phiền lòng theo sau, tiểu thư mang nặng tâm sự như thế không lẽ có liên quan đến Lệnh Hồ tiểu thư? Lệnh Hồ tiểu thư kia đã nói gì mà khiến tiểu thư lo lắng như vậy chứ.

Đương nhiên những nghi vấn của Thời Thiến không hề có lời giải đáp, bởi vì chủ tử không cho nàng ta bất kì cơ hội nào.

Bên trong xe ngựa, Kiều Linh Nhi vén rèm lên, nhìn đăm đăm ra bên ngoài, ánh mắt không tập trung mà đảo vòng quanh, trong đầu nàng vẫn đang nhớ đến những chuyện Lệnh Hồ Nguyệt vừa nói. Không biết nếu mình đồng ý giúp, kết quả sẽ ra sao. Nhưng nếu không đồng ý, lòng nàng sẽ thấy bất an.

“Tiẻu thư, người đang nghĩ gì vậy?” Thời Thiến nóng lòng hỏi.

Kiều Linh Nhi thu tầm mắt vè, buông rèm rồi quay sang nhìn Thời Thiến, “Ta đang nghĩ xem có nên mở thêm vài tiệm ở kinh thành hay không.”

Thời Thiến sửng sốt, tiểu thư đang nghĩ đến chuyện này sao?”

Chẳng quan tâm đến sắc mặt Thời Thiến, Kiều Linh Nhi nhắm mắt lại, miễng cưỡng nói, “Đây là lúc tiến hành đại chiến kinh tế.”

Kinh tế?

Đó là thứ gì?

“Thuộc hạ không hiểu.” Thời Thiến thành thật đáp.

Kiều Linh Nhi cười khẽ, nhắn chặt đôi mắt khép hờ, “Sau này ngươi sẽ rõ.”

Thời Thiến còn muốn hỏi thêm, nhưng xe ngựa đã đột ngột dừng lại, bên ngoài truyền đến một giọng nói, “Dừng xe, Hoàng hậu nương nương có lệnh, bất kì ai cũng không được dùng xe ngựa vào cung.”

Thời Thiến không hài lòng, từ trước đến nay tiểu thư luôn dùng xe ngựa tiến cung, vì sao hôm nay lại không được?

“Ngươi có biết người trên xe là ai không? Sao còn dám ngăn cản?” Phu xe quát, người trên xe là Kiều tiểu thư mà Thất vương gia yêu thương nhất, há nào lại không được?

Thị vệ gác cửa không phải để làm cảnh, lập tức tiến lên quát, “Ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, ai dám cãi lời.”

Thời Thiến ra khỏi xe, “Là tiểu thư nah2 ta muốn vào cung gặp Hoàng hậu nương nương, mong vị đại ca này thu xếp giúp một chút.”

“Không được, Hoàng hậu nương nương đã có lệnh, bất kì ai cũng không được dùng xe ngựa ra vào hoàng cung.” Đối phương vẫn kiên quyết như cũ.

Thời Thiến còn định nói gì nhưng đã bị Kiều Linh Nhi ngăn lại, “Thời Thiến.”

Sau đó Thời Thiến đỡ tiểu thư xuống xe, cúi đầu nói nhỏ, “Tiểu thư, những kẻ này quá kiêu ngạo.”

Kiều Linh Nhi chẳng để ý đến lời nàng ta nói, nàng nhìn đám thị vệ gác cổng, cười nhẹ, “Các vị đại ca vất vả rồi.”

Quần trắng bay phấp phới trong gió, mái tóc đen phiêu lãng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười mỉm, giọng nói êm ái như tiếng chim oanh khiến đám thị vệ ngẩn ngơ, thậm chí có một tên còn đỏ mặt, “Thì ra là Kiều tiểu thư, xin Kiều tiểu thư thứ tội, đây là ý chỉ của Hoàng hậu, chúng thuộc hạ phải nghe theo.”

Kiều Linh Nhi gật đầu tỏ ý thông cảm, “Ta hiểu, các vị đại ca vất vả rồi. Nếu đã là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương thì xe ngựa dừng ở cửa cung là được, các ngươi ở đây, ta vào trong với Thời Thiến.”

Nàng dặn dò phu xe.

Không đợi phu xe đáp lại, Kiều Linh Nhi đã tiến vào cung, còn không quên dặn dò, “Lát nữa nhắc Thất vương gia thưởng cho các ngươi.”

Thời Thiến lạnh lùng nhìn đám thị vệ, sau đó nhấc gót theo sau tiểu thư.

Thị vệ gác cổng sững sờ, không hiểu ý tứ của vị Kiều tiểu thư này. Phu xe bên cạnh chỉ cười bảo, “Thất gia nhà chúng ta đối xử với tiểu thư rất tốt, các ngươi nên chuẩn bị đi.”

Đám thị vệ rùng mình. Chẳng lẽ câu nói ban nãy của Kiều tiểu thư là muốn cảnh cáo bọn họ đã đắc tội nàng ta?

Đi được một lúc, Kiều Linh Nhi dừng bước, nàng không kìm được khẽ bật cười, “Thời Thiến, đừng tức giận, bực tức với bọn họ chẳng ích gì.”

Nào ngờ vừa dứt lời, nàng đã hét lớn, “Thế này là có ý gì? Ban đầu Hoàng tổ mẫu đã hạ chỉ cho phép ta ngồi xe ngựa tiến cung, vì sao hôm nay lại bị chặn lại.”

Thời Thiến không kịp phản ứng, tiểu thư thay đổi nhanh quá, khiến nàng ta không khỏi lo lắng. Nhưng sau đó phát hiện ra Hải công công đang đến, nàng ta liền cúi đầu lặng thinh.

“Không được, ta phải vào Trường Thọ cung gặp Hoàng tổ mẫu, hỏi xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.” Nói xong, Kiều Linh Nhi giận đùng đùng xoay người toan đi về phía cung Trường Thọ.

Hải công công đứng bên cạnh vội vàng chạy lại, “Ô kìa, chẳng phải là Kiều tiểu thư đó sao? Kẻ nào to gan dám chọc giận Kiều tiểu thư vậy?”

Kiều Linh Nhi quay đầu lại, thấy Hải công công thì hừ lạnh một tiếng, “Thì ra là Hải công công.”

Nụ cười trên môi Hải công công chẳng những không biến mất mà càng tươi hơn, “Kiều tiểu thư tức giận như vậy, không biết có thể nói cho lão nô biết nguyên do không? Nếu là cung nhân đắc tội Kiều tiểu thư, lão nô sẽ thay Kiều tiểu thư giáo huấn bọn họ.”

Vì Kiều tiểu thư này còn ai lạ gì, tính tình nàng ta ông ta đã sớm biết. Hôm nay nàng ta kích động như thế, trong mắt ông ta chỉ coi là phế vật, sao có thể làm việc lớn.

“Cũng tại mấy tên thị vệ kia cả. Hải công công, tiểu thư nhà chúng tôi đã được Thái hậu nương nương hạ chỉ, có thể dùng xe ngựa tiến cung, thế nhưng hôm nay lại bị chặn lại, sao có thể không giận cho được?” Thời Thiến không biết tiểu thư đang định làm gì, nhưng như có thần giao cách cảm, nàng ta chủ động phối hợp cùng.

Hải công công ngạc nhiên, sau mới nở nụ cười, “Thì ra là vì chuyện này sao. Kiều tiểu thư, mong tiểu thư thứ lỗi. Sáng hôm nay quả thật Hoàng hậu nương nương có hạ chỉ, bất kì ai cũng không được ngồi xe ngựa tiến cung.”

Kiều Linh Nhi đột nhiên nổi giận, “Hải công công nói vậy là có ý gì? Từ trước đến nay Hoàng hậu nương nương luôn nghe theo ý của Thái hậu nương nương, sao có thể hạ ý chỉ vô lễ như vậy? Không được, ta phải đi gặp Hoàng hậu nương nương.”

Hải công công há hốc mồm, không nói được câu gì, nhìn theo dáng vẻ nghênh ngang bỏ đi của Kiều Linh Nhi, trên môi ông ta lộ ra ý cười.

Xem ra kế hoạch của Hoàng hậu nương nương không sai, tính cách đã thay đổi, dẫu nàng ta có thông minh cỡ nào cũng không đáng ngại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play