Nàng không có thiện cảm với đám nữ nhân trong phủ nhưng Lệnh Hồ Nguyệt vẫn tốt hơn bọn họ, chí ít nàng ta không giả tạo.
“Có chuyện gì cô cứ từ từ nói, không cần gấp.”
Ai ngờ vừa nghe những lời này, nước mặt Lệnh Hồ Nguyệt càng rơi nhanh, nhất thời không nói nên lời.
Kiều Linh Nhi nhíu chặt đôi mày, không
biêt vì đâu mà nàng ta đau lòng như thế. Nếu nàng ta không nói rõ nguyên nhân, nàng không thể giúp đỡ.
“Thời Thiến, rót chén nước lại đây.” Kiều Linh Nhi quay sang nói với Thời Thiến.
Một lát sau Thời Thiến đã dâng trà lên,
nàng ta định nói gì nhưng Kiều Linh Nhi đã lên tiếng trước, “Thời Thiến, ngươi lui xuống trước đi, chuẩn bị lát nữa chúng ta sẽ tiến cung.”
Thời Thiến thoáng do dự, nhưng sau cùng cũng nghe theo, tiểu thư đã hạ lệnh, nàng ta không thể trái lời.
Trong điện chỉ còn lại Kiều Linh Nhi và
Lệnh Hồ Nguyệt, bấy giờ Lệnh Hồ Nguyệt mới ghìm tiếng nức nở, rút khăn
tay ra chấm nước mắt, khàn khàn nói, “Khiến Kiều tiểu thư chê cười rồi.”
Kiều Linh Nhi nhẹ nhàng cười đáp lại, “Lệnh Hồ tiểu thư uống chén nước đi đã, có gì chúng ta sẽ bàn sau.”
Lệnh Hồ Nguyệt thấy hơi ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên nàng ta để lộ mặt yếu đuối trước người khác, nhưng
không hiểu vì sao khi giọng nói dịu dàng của Kiều Linh Nhi cất lên, nàng ta bỗng thấy như nơi sâu thẳm nhất bị chạm đến, bao uất ức cứ thế dâng
trào qua dòng lệ.
Sau khi Lệnh Hồ Nguyệt uống nửa chén nước, Kiều Linh Nhi mới hỏi, “Lệnh Hồ tiểu thư gặp phải chuyện gì không suôn sẻ sao?”
Đôi tay Lệnh Hồ Nguyệt run lên, ánh mắt như muốn né tránh, đôi môi hơi mím lại, xem chừng như muốn nói gì xong lại thôi.
Kiều Linh Nhi cười khẽ, “Nếu Lệnh Hồ tiểu thư đã đến đây thì đừng ngại nói thẳng, nếu giúp được ta nhất định sẽ hỗ trợ.”
Thấy Kiều Linh Nhi chủ động như thế, trái lại càng khiến Lệnh Hồ Nguyệt ngại ngùng. Chuyện này là bản thân nàng
ta có lỗi với Kiều Linh Nhi, nay lại còn được người ta khuyên nhủ, trong lòng thật sự có tư vị khó diễn tả.
“Kiều tiểu thư, có chuyện này ta muốn nhờ cô giúp một tay.” Dù biết như thế không phải phép, nhưng nàng ta vẫn
lên tiếng. Đã đến đây rồi còn giấu giếm được gì?
“Bát vương gia muốn hưu tỷ tỷ, ta muốn
xin Kiều tiểu thư giúp cho một chuyện, xin hãy cứu tỷ tỷ ta.” Dứt lời,
đôi mắt Lệnh hồ Nguyệt lại đỏ hoe.
Người nàng ta quý trọng nhất là tỷ tỷ,
nay tỷ tỷ sắp bị người ta hưu, nàng ta sao không lo lắng cho được? Nàng
ta không muốn để tỷ tỷ chịu bất kì tổn thương nào. Nếu có thể, nàng ta
nguyện ý thay tỷ tỷ chịu mọi đau khổ, thà như thế cũng không muốn để bất kì ai xâm phạm tỷ tỷ, không muốn tỷ tỷ đau lòng.
Bát vương phi cũng bị hưu?
Kiều Linh Nhi ngẩn ra, Bát vương gia định làm gì đây? Lẽ nào Lệnh Hồ gia đã hết giá trị lợi dụng, nên y muốn tìm
một thiên kim đại tiểu thư khác có thể giúp ích cho mình? Nhưng hiện tại Hoàng hậu đang bận rộn với việc của Thập tam gia, vì sao Bát gia còn
đưa ra việc hưu phi này?
“Lệnh Hồ tiểu thư, e là chuyện này ta
không thể giúp được.” Sau khi bình tĩnh lại, Kiều Linh Nhi bình tĩnh đáp lời, trên khuôn mặt không biểu lộ thần sắc gì.
Lệnh Hồ Nguyệt luống cuống, hiện tài
người có thể giúp nàng ta chỉ có Kiều Linh Nhi, cho nên nàng ta mới mạo
hiểm đến đây cầu cứu. Nếu Kiều Linh Nhi cũng không có cách, đến lúc ấy
khi Bát vương gia hạ chỉ, chỉ e không còn đường lui.
“Kiều tiểu thư, xin hãy nghe ta nói trước đã.” Lệnh Hồ Nguyệt vội vàng đứng lên, “Kiều tiểu thư, Bát vương gia
muốn hưu tỷ tỷ là chuyện ta lén nghe được. Tin này vẫn chưa đến tai tỷ
tỷ. Kiều tiểu thư, ta chỉ có một người tỷ tỷ duy nhất này, ta không muốn thấy tỷ ấy chịu đau khổ. Nếu tỷ tỷ bị hưu, chúng ta sẽ phải quay về
Lệnh Hồ phủ, đến khi ấy sẽ bị người ta chê cười. Với tính cách của tỷ
tỷ, tỷ ấy khó lòng chấp nhận chuyện này.”
“Ý của cô là, tin này cô nghe trộm dược?” Kiều Linh Nhi hoảng sợ nhìn nàng ta.
Lệnh Hồ Nguyệt gật đầu. Đúng là nàng ta
nghe lén được, thật ra nàng ta không định nghe trộm, mà khi nàng ta lén
vào Bát vương phủ để bẩm báo mới biết chuyện.
Nhớ lại chuyện hôm ấy nàng ta định bẩm
báo, trong lòng Lệnh Hồ Nguyệt càng thấy hổ thẹn, “Ta vốn định đến báo
tin tức cho Bát vương gia, nào ngờ lại nghe được tin này.”
Kiều Linh Nhi quan sát sắc mặt nàng ta, nàng hiểu nàng ta định bẩm báo, nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Có lẽ chuyện ấy có liên quan đến nàng, nếu không thì nàng ta đã không khóc lóc, còn luôn miệng “xin lỗi” như thế.
Thấy Kiều Linh Nhi lặng thinh, Lệnh Hồ
Nguyệt càng thấp thỏm, đành thành thật thuật lại, “Thật ra ta là nội
gián của Bát vương gia, quan sát mọi động tĩnh trong Thất vương phủ, tất cả chỉ vì muốn Bát vương gia đối xử tốt hơn với tỷ tỷ. Hôm qua Bát
vương gia phái người đến dặn dò ta phải cẩnthận quan sát động tĩnh của
mọi người trong Thất vương phủ. Hôm qua trong phủ đều đồn rằng Vân Lam
dùng thuốc xóa trí nhớ, hơn nữa còn quên đi Thập tam gia. Nhưng sau đó ở hoa viên lại vô tình thấy Vân Lam đang tự lẩm bẩm, ta mới phát hiện
thật ra nàng ta không hề quên Thập tam gia.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Linh Nhi, giọng Lệnh Hồ Nguyệt ngày càng nhỏ dần, nhưng sau đó lại cất cao hơn,
“Cho nên sáng sớm hôm nay ta đến Bát vương phủ, định sẽ báo với Bát
vương gia việc này. Không ngờ chưa gặp được Bát vương gia đã nghe được
tin kia, cho nên…”
“Cho nên cô lập tức quay về Thất vương
phủ tìm ta giúp đỡ?” Kiều Linh Nhi lạnh lùng cười, nụ cười còn mang theo sự chế giễu. Nếu không phải nàng ta nghe trộm được tin từ Bát vương
phủ, có khi nào mọi tâm tư của nàng đều đổ sông đổ bể? Nay vì lương tâm
trỗi dậy nên nàng ta mới quay về tìm nàng giúp đỡ?
Mặt Lệnh Hồ Nguyệt biến sắc, biết mình đã chọc giận Kiều Linh Nhi, nàng ta cũng biết cô gái trước mặt mình là
người thông minh nên chọn cách thành thật. Nếu không vì thế, nàng ta có
thể tìm một người không cần biết nguyên nhân xin giúp đỡ.
“Kiều tiểu thư…”
Kiều Linh Nhi lạnh lùng cắt ngang, “Lệnh
Hồ tiểu thư, hẳn cô cũng biết ta rất ghét kẻ tiểu nhân đâm sau lưng. Tuy hôm nay cô thành khẩn như vậy, nhưng thứ cho ta không đủ khoan dung độ
lượng tha thứ cho cô, lại càng không thể giúp cô.”
Lệnh Hồ Nguyệt sững sờ, “Kiều tiểu thư,
ta biết mình không nên làm vậy, nhưng xin Kiều tiểu thư nhận thấy sự
thành tâm mà ra tay giúp đỡ. Chỉ cần Kiều tiểu thư chịu giúp, bất kể là
làm gì ta cũng bằng lòng.”
Lệnh Hồ Nguyệt ngơ ngác, nàng ta không biết phải phản ứng ra sao.
“Lệnh Hồ tiểu thư, chúng ta không phải
tiểu thương, ta biết cô lo lắng điều gì, ta biết cô quan tâm đến Bát
vương phi. Thế nhưng xin cô hãy đứng ở vị trí của ta mà suy nghĩ một
chút. Tuy rằng đến nay cô chưa từng phạm sai lầm gì nghiêm trọng, cũng
không khiến ta chịu tổn thất gì. Thế nhưng hành động của cô khiến ta
thấy rất thất vọng. Vân Lam là người bên cạnh ta, ta cũng xem nàng ấy
như tỷ muội, ngươi suy nghĩ cho tỷ tỷ của mình, vì nàng ta mà không tiếc điều gì. Đưng nhiên ta cũng suy nghĩ cho tỷ muội mình như vậy, vì hạnh
phúc của Vân Lam, ta nỗ lực bao nhiêu hẳn Lệnh Hồ tiểu thư cũng thấy và
cũng hiểu. Thế nhưng suýt chút nữa cô vì đạt được mong muốn của mình mà
hi sinh hạnh phúc của người khác. Lệnh Hồ tiểu thư không thấy việc mình
làm có hơi ích kỷ sao?”
Bị Kiều Linh Nhi thẳng thắn chỉ trích,
Lệnh Hồ Nguyệt biến sắc, đôi môi trắng bệch run lên, hai tay nắm thành
quyền, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Nàng ta biết mình không nên làm vậy,
nhưng nàng ta không còn lựa chọn nào khác. Nàng ta chỉ có cách hi sinh
bản thân để bảo vệ tỷ tỷ, tỷ tỷ được vui vẻ nàng ta cũng thấy vui.
Kiều Linh Nhi cũng không dễ chịu gì, nàng biết Lệnh Hồ Nguyệt bất đắc dĩ. Thân là nữ nhi yếu đuối, lại không có
chỗ dựa vững chắc, đã thế còn muốn bảo vệ một cô gái yếu đuối khác, việc khó khăn như vậy nàng chưa từng làm thử. Thế nhưng nàng không thể đồng
tình với cách làm của Lệnh Hồ Nguyệt. Dù gì việc này cũng liên quan đến
mạng người.
Nếu Bát vương gia biết Vân Lam giả vờ
quên Thập tam gia, như vậy Thập tam gia cũng sẽ biết và tìm đến đây. Nếu vỡ lở ra Hoàng hậu sẽ thay đổi kế hoạch. Trong khi đó mọi việc đều do
nàng làm, người Hoàng hậu nghi ngờ đầu tiên sẽ là nàng. Nếu để Hoàng hậu nghi ngờ, vậy mọi thứ đều trở nên vônghĩa, mọi người đều uổng phí công
sức, muốn tìm ra được Hoàng tổ mẫu, cứu được Hoàng tổ mẫu sẽ thành
chuyện xa tầm tay với.
“Lệnh Hồ tiểu thư, ta hiểu lòng cô, nhưng rất xin lỗi, ta không thể giúp.” Kiều Linh Nhi không thể nhìn vẻ tuyệt
vọng của Lệnh Hồ Nguyệt thêm một giây nào nữa, nàng đứng lên bước ra
ngoài.
Ngay khi lướt ngang qua Lệnh Hồ Nguyệt, tay nàng bị kéo lại.
Mấy tiếng “soạt soạt” vang lên, Lệnh Hồ Nguyệt đã quỳ sụp sau lưng nàng.
Trong đầu Kiều Linh Nhi như có tiếng nổ vang, toàn thân nàng đông cứng.
Nàng ta dám quỳ sao!
“Kiều tiểu thư, xin hãy cho ta một cơ hội.” Giọng Lệnh Hồ Nguyệt run rẩy, mong nàng sẽ quay đầu.
Nàng ta đã đến đường cùng, nên đành phải
đến cầu cứu Kiều Linh Nhi. Trước đây tỷ tỷ đã chết tâm mới chọn gả cho
Bát vương gia. Bất kể tỷ tỷ có quan tâm đến việc bị Bát vương gia hưu
hay không, nàng ta cũng không muốn nhìn thấy nỗi thất vọng trên khuôn
mặt tỷ tỷ lần nữa. Chỉ cần tỷ tỷ có cơm no áo ấm vô lo, tiếp tục cuộc
sống sung túc, nàng ta nguyện ý hi sinh tất cả của mình.
Kiều Linh Nhi kinh ngạc không thốt nên
lời. Không ngờ Lệnh Hồ Nguyệt kiêu ngạo như thế lại quỳ dưới gót nàng.
Nàng giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ không giúp nàng ta, chỉ là tạm
thời không muốn đưa ra câu trả lời mà thôi. Khi Lệnh Hồ Nguyệt nói ra sự thật, nàng thấy mình như bị tổn thương, có cảm giác bị phản bội, trong
lòng khó chịu vô cùng.
Thế nhưng điều khiến nàng bất ngờ nhất chính là, nàng ta lại chịu quỳ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT