Kiều Linh Nhi dừng bước, thoáng nhìn người ngăn trở phía trước, sắc mặt vẫn lạnh lùng, “Tướng quân còn gì dặn dò?”
Sự lạnh lùng này khiến Độc Cô Phi vô cùng khó chịu. Năm xưa nàng ấy cũng nhìn y bằng ánh mắt này, nỗi đau trong
lòng như tái phát.
Hôm nay đã vào đông, có lẽ phải nói là
đông đã sang, nhiệt độ trên núi thấp hơn dưới mặt đất, Kiều Linh Nhi
không chịu được giá rét, toàn thân nàng run lên. Không biết Độc Cô Phi
đang suy nghĩ gì, nàng cũng không muốn biết ông ta đang nghĩ gì. Bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Huyết sơn, quay về kinh thành, quay
về bên cạnh Hiên.
Nỗi cô đơn trong lòng khiến trái tim Độc
Cô Phi nhức nhối, y thật sự không muốn để công chúa đi. Không quan tâm
chuyện công chúa có muốn giúp y quang phục Hiên Viên hay không, chỉ cần
dung mạo giống nàng ấy thôi đã là lý do y không thể để công chúa rời
khỏi đây.
“Thuộc hạ chưa hề hạ lệnh trục xuất, bọn
họ xuống núi lần này hẳn là bí mật không thể để ai biết. Công chúa đừng
sốt ruột, thuộc hạ sẽ sai người đi tìm rồi đưa họ về.”
Nói xong, Độc Cô Phi xoay người định rời khỏi.
“Ý tướng quân là ngay đến thị vệ của mình ta cũng không nắm rõ sao? Bọn họ luôn theo sát bên ta, sao có thể nhân
lúc ta không để ý mà quay về kinh được? Nếu không phải do tướng quân âm
thầm hạ thủ, bọn họ sẽ rời đi ư?” Giọng Kiều Linh Nhi ngày càng lạnh
lùng.
“Sư phụ.” Chẳng biết tiểu đồng đã xuất
hiện từ bao giờ, vội vàng nói, “Là con, con đã nói lại lời của sư phụ
cho hai vị thí chủ, bọn họ chọn cách rời khỏi đây.”
Độc Cô Phi nhìn tiểu đồng với vẻ không thể tin, lửa giận bốc lên, “Thế này là sao? Ai cho phép con làm như thế?”
Tiểu đồng thấy oan ức trong lòng, y làm
vậy vì không muốn phá hủy miếu quy, mấy hôm trước sư phụ thở dài nói hai vị thí chủ kia phạm quy, sau này nhất định sẽ bị Phật tổ nghiêm phạt.
Cho nên y chỉ có ý tốt, tôi hôm qua lặng lẽ tìm hai vị thí chủ, nhắc lại miếu quy, uyển chuyển truyền đạt ý của sư phụ. Nào ngờ bọn họ đồng ý
rời khỏi nên y cũng để họ đi.
“Sự phụ, đồ nhi biết sai rồi.” TIểu đồng vội quỳ xuống nhận lỗi.
Chân mày nàng nhíu chặt, nàng không muốn
để tiểu đồng chịu uất ức như thế, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, chỉ như vậy nàng mới có thể thoát thân. Thật ra mọi việc đều theo tính
toán của nàng.
Qua nhiều ngày bí mật nghiên cứu, cuối
cùng nàng cũng tìm ra cách giải, sau khi chế ra được giải dược, nàng sai Thời Thiến lén hái huyết liên giờ mão, mang theo thứ ấy hồi kinh. Hóa
ra huyết liên giờ Dậu và giờ Tuất là độc nhất, dùng chung với bất kì
thảo dược nào cũng có thể dẫn độc. Và độc tính của nó cũng chỉ có huyết
liên giờ Mão mới giải được.
Độc Cô Phi chỉ ở trên núi, dù ông ta
không hiểu nhiều về dược lý, nhưng qua bao năm tôi luyện, sống cùng với
huyết liên, tác dụng của nó ra sao hẳn nhiên ông ta nắm rõ nhất. Thế
nhưng đến nay vẫn còn một chuyện nàng không hiểu, vì sao trước đây ông
ta lại chọn ra tay khi Mộ Dung Thiên Tình xuất hiện. Căn cứ theo lời
Thập tam gia kẻ lại, hôm ấy Hiên đỡ thay Mộ Dung Thiên Tình một mũi tên
nên mới bị thương.
Nếu người Độc Cô Phi muốn đối phó là
Hiên, dùng Hiên để khống chế nàng, vì sao không trực tiếp động thủ, mà
phải ra tay với Mộ Dung Thiên Tình? Lẽ nào giữa Hiên và Mộ Dung Thiên
Tình có quan hệ gì?
Nghĩ như vậy không phải nàng không tin
tưởng Hiên, mà trái lại là vì lo lắng. Lo lắng không biết rốt cuộc lần
này còn dính dáng đến điều gì.
“Cút.” Độc Cô Phi nổi giận xung thiên.
Tiểu đồng run rẩy đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài.
“Hà tất tướng quân phải tức giận như vậy, chẳng qua tiểu sư phụ theo lệnh của ông mà làm thôi, ông cố gắng che
giấu trước mặt ta làm gì. Nếu tướng quân không giao giải dược cho ta, ta cũng không cần lưu lại nữa, tướng quân, cáo từ.”
“Đứng lại.” Độc Cô Phi giận dữ hét lên.
Kiều Linh Nhi ngoảnh lại, lạnh lùng cười, “Trước đây ta muốn ở lại là do ta bằng lòng, bây giờ ta muốn đi thì dù
là ai cũng không thể ngăn cản. Nếu tướng quân muốn ngăn cản ta, vậy có
thể giữ thi thể ta lại.”
Thật ra nàng không thích đem tính mạng
mình ra uy hiếp người khác, bởi nàng cho rằng đây là hành vi ngu xuẩn
nhất. Thế nhưng bây giờ chỉ còn cách này. Độc Cô Phi không thể để nàng
gặp chuyện, dù muốn giữ nàng lại cũng sẽ phải dùng cách khác.
“Công chúa nghĩ mình tìm ra giải dược thì có thể giải được độc trên người Thất vương gia sao?”
Toàn thân Kiều Linh Nhi run lên, nhưng
khuôn mặt nàng vẫn lạnh lùng, sao ông ta biết được chuyện nàng âm thầm
nghiên cứu giải dược?
Vẫn chưa thấy được nỗi sợ hãi mong đợi,
Độc Cô Phi nhíu mày, tiếp tục nói, “Loại độc này do thuộc hạ tự tay bào
chế, chỉ có thuộc hạ mới giải được, dẫu người khác có thể giúp Thất
vương gia giải độc cũng chỉ là nhất thời. Qua một thời gian, thân thể
vương gia sẽ không chống đỡ nổi, nếu ngã bệnh, tức khi ấy khí số đã
tận.”
Cố gắng trấn tĩnh bản thân, Kiều Linh Nhi nói, “Nếu đã vậy, tức duyên phận hai chúng ta đã cạn, không có gì nuối tiếc.”
Độc Cô Phi mím môi nhìn nàng một lúc lâu, “Công chúa nhất định bỏ qua chuyện phục quốc sao?”
Phục quốc?
Đây mới là điều y quan tâm nhất, suýt chút nữa nàng đã quên mất.
Kiều Linh Nhi gật đầu không chút do dự.
Đương nhiên từ trước đến nay nàng chưa từng mảy may có suy nghĩ này,
càng không muốn làm. Cuộc sống hiện tại rất tốt, vì sao nàng lại muốn
phá vỡ chứ?
“Công chúa muốn hoàng thượng và hoàng hậu trên trời cao không được yên bình hay sao?” Sắc mặt Độc Cô Phi lạnh
lùng quá đỗi, dường như đã chạm đến giới hạn.
Kiều Linh Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nói vậy tướng quân đã từng làm cha chưa?”
Làm cha? Câu hỏi này khiến Độc Cô Phi sững người, nhất thời không biết phản ứng ra sao, chết trân nhìn nàng.
Kiều Linh Nhi lại cười, đuôi mày nhuốm
niềm vui, “Mỗi người cha người mẹ đều muốn con mình sống bình an, dù là
con cháu hoàng thất cũng vậy. Nếu cuộc sống hiện tại là thứ ta muốn, là
thứ khiến ta cảm thấy hạnh phúc, ngài nghĩ phụ hoàng và mẫu hậu trên
trời cao sẽ không đồng ý khi ta tiếp tục chọn lựa cuộc sống này sao?
Những gì đã qua cũng qua rồi, dẫu có phục quốc thì sao? Cũng phải tốn
thêm vài chục năm chỉnh đốn, quản lý, bách tính mới có được cuộc sống
tốt nhất. Cuộc sống bách tính an bình, triều đình mới vững bèn. Chuyện
này ta nghĩ tướng quân hiểu hơn ai hết. Đã vậy việc gì ta phải chọn một
con đường khó khăn?”
Lý do này rất có sức thuyết phục, nhưng
Độc Cô Phi không nghe lọt tai, càng không thể chấp nhận, “Công chúa, đấy chỉ là ý kiến cá nhân, mỗi người đều có một đức tin cần giữ. Chúng ta
là người Hiên Viên, người Hiên Viên không thuộc về Lưu Vân, và cũng
không thuộc về Nam Hạ.”
Kiều Linh Nhi không kìm được mà thầm than khẽ trong lòng, đúng là lão đầu gỗ, cố chấp, “Độc Cô tướng quân đừng
nhìn thiển cận như thế, nếu ông không ngại thì cứ đến biên thùy hỏi bách tính, xem ai còn mang suy nghĩ quang phục Hiên Viên, ai muốn lại trải
qua chiến tranh, trải qua cuộc sống cùng cực, ai vẫn muốn tiếp tục cuộc
sống này. Nếu bọn họ đều bằng lòng, cớ gì ta lại không muốn?”
Đôi mắt kiên định phát ra ánh quang, như muốn nói cho ông ta biết nàng quyết tâm thế nào.
Trái tim Độc Cô Phi thả lỏng một chút. Thế nhưng giấc mộng phục quốc thâm căn cố đế không cho phép y dao động.
“Công chúa, xin người đừng nói nữa, đây
không phải là ý của thuộc hạ, đây là ý của hoàng thượng.” Đó là thánh
chỉ, y nhất định phải tuân chỉ, ấy mới là trung!
Đây là ngu trung!
Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ thở dài, “Thôi, đó là ý riêng của ông, ta phải xuống núi.”
“Đứng lại, người không thể xuống núi.” Độc Cô Phi rống lên.
Kiều Linh Nhi làm như không nghe thấy,
vẫn tiếp tục bước về phái trước, bỏ mặc người phái sau. Nỗi nhớ nhà
giống như mũi tên buông khỏi dây cung, đó là thứ có thể hình dung tâm
tạng nàng lúc này.
Thấy vậy, Độc Cô Phi tung người đến trước mặt nàng, “Công chúa, đừng ép thuộc hạ động thủ.”
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Kiều Linh
Nhi tức tốc rút con dao nhỏ giấu sẵn trong ống tay áo ra, dí vào cổ
mình, sắc mặt lạnh như băng, “Độc Cô tướng quân, ông đừng ép ta.”
Độc Cô Phi không dám cử động nữa, đứng lặng nhìn nàng, “Công chúa, đừng làm loạn.”
Kiều Linh Nhi vẫn mỉm cười duyên dáng,
“Ta không làm bậy, ta chỉ muốn tướng quân đừng gây sự như thế. Ông và
hoàng hậu đã hợp tác thành công, có ta hay không cũng chẳng quan trọng,
bao năm qua các ngươi vẫn luôn thành công, việc gì phải lôi kéo ta vào?”
“Bởi vì người là hậu nhân duy nhất, bách
tính Hiên Viên chỉ nhận biết mặt phượng.” Độc Cô Phi nhắm mắt lại, trong lòng thống khổ.
Ông ta nói không sai, ai ai cũng biết
phượng là tín vật của Hiên Viên quốc, hậu nhân của hoàng gia Hiên Viên
có bớt phượng trên bàn chân, và bách tính cũng chỉ chấp nhận điều này.
Chỉ biết đến bớt phượng?
Vậy còn Cửu Phượng thì sao?
“Mặt ngọc Cửu Phượng đã thất lạc nhiều năm, vì sao ông không đi tìm?”
“Thuộc hạ đã tìm kiếm rất nhiều năm,
nhưng không thể tìm được. Vốn định khi tìm được Cửu Phượng mới công khai thân phận của công chúa, song nay Nam Hạ rối loạn, nếu không nhân cơ
hội này thì sau sẽ không còn nữa.”
“Nam Hạ rối loạn là do hoàng hậu gây nên, lẽ nào tướng quân không biết?” Kiều Linh Nhi giễu cợt.
Nếu không phải do hoàng hậu giở trò, Nam
Hạ vẫn sẽ bình an như trước, Hoàng tổ mẫu cũng mạnh khỏe. Dù không phải
vì bách tính Nam Hạ, vì Hoàng tổ mẫu, vì Hiên, nàng cũng quyết phải quay về.
Ánh mắt Độc Cô Phi lóe lên, “Công chúa, xin người đặt dao xuống, đừng làm tổn thương mình.”
Không biết vì mệt mỏi hay vì lạnh, nàng
chợt nhận thấy sự dịu dàng trong ánh mắt Độc Cô Phi, sự dịu dàng này
nàng thường thấy trong ánh mắt Hiên, vì sao bây giờ lại thấy ở Độc Cô
Phi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT