Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, “Tả Sấm à, tuổi tác ngươi cũng không còn nhỏ phải không?”
Tả Sấm ngẩn ra, nhất thời không hiểu ý tứ của tiểu thư, như vậy là sao nhỉ? Sao lại liên quan đến tuổi tác của y?
“Bẩm tiểu thư, năm nay thuộc hạ hai mươi hai.” Nghĩ ra không ẩn ý bên trong, Tả Sấm đành trung thực khai báo.
Kiều Linh Nhi tròn mắt quan sát y, một
lát sau thì bật cười, người này quả thật rất thú vị. Nàng chỉ muốn làm
bà mối thôi, mấy chuyện nối dây tơ hồng này nàng rất thích. Tuổi tác của y ra sao không quan trọng, chỉ cần chưa lấy vợ sinh con, chỉ cần trong
lòng y chưa có ý trung nhân là được.
Tả Sấm thắc mắc, không biết vì lẽ gì tiểu thư lại cười vui vẻ như thế, trong lòng không khỏi khó chịu.
Thời Thiến cũng nhìn tiểu thư với vẻ không hiểu, lát sau mới lúng túng hỏi, “Tiểu thư, sao người lại cười vui vẻ thế?”
Thật sự là quá vui sướng, tự thân Kiều
Linh Nhi cũng cảm thấy như vậy. Ai bảo Tả Sấm buồn cười như vậy chứ.
Nàng thấy lòng mình như có nhạc reo, như vậy thì quả thật có lỗi với
chính mình, vẫn nên cười thật to cho thoải mái, nên mặt dày cười vang.
Úi chà, xem ra nàng dọa hai kẻ kia sợ phát khiếp rồi, cứ nhìn sắc mặt họ mà xem.
Kiều Linh Nhi lắc đầu, khóe môi thấp
thoáng ý cười, “Không có gì, chẳng qua ta cảm thấy chuyện vui sắp đến
nên trong lòng hoan hỉ mà thôi.”
Thời gian qua ai nấy đều lo lắng cho Thất gia, nóng lòng vì Thất gia, hôm nay tiểu thư như vậy liệu có phải là
người đã tìm được cách, có thể chế ra giải dược cứu ngài?
Trong đầu Thời Thiến và Tả Sấm cùng lóe
lên suy nghĩ như vậy, bèn trăm miệng một lời, “Tiểu thư, có phải người
đã tìm ra cách giải độc cho Thất gia?”
Lời vừa thốt ra, cả hai bực bội nhìn nhau, trong lòng chợt nhớ lại cảnh kia không kìm được liền đỏ mặt, vội vàng ngoảnh đi.
Kiều Linh Nhi vui vẻ nhìn hai kẻ ngượng
ngùng, nàng nở nụ cười, “Hai người các ngươi lộn xộn chẳng tự nhiên, cứ
như đôi phu phụ trẻ vậy.”
Câu chòng ghẹo của tiểu thư cả hai đều không chấp nhận được, lại cùng trợn mắt, đồng thanh nói, “Tiểu thư, người đừng nói bậy.”
Kiều Linh Nhi lại vui mừng nở nụ cười lần thứ hai, tiếng cười lảnh lót vang vọng khắp Huyết sơn, ngay đến Độc Cô
Phi đang ngồi ở tiền điện cũng nghe rõ.
Thời Thiến và Tả Sấm càng bực mình hơn, dường như tiểu thư đang rất vui, thế nhưng vì sao chứ?”
“Không ngờ hai người các ngươi rất có duyên.” Sau khi cười xong, Kiều Linh Nhi không muốn đùa bọn họ nữa, nàng bèn giải thích.
Có duyên?
Trong lòng Thời Thiến sầu não, ba nghìn
trượng thôi mà dài đến thế sao, sao tiểu thư lại nói như vậy? Lẽ nào chỉ vì bọn họ đồng thanh hai lần ư? Không phải đến mức ấy chứ?
“Tiểu thư, người đừng trêu đùa thuộc hạ,
hãy mau nghĩ cách cứu Thất gia, chế ra giải dược cứu ngài.” Thời Thiến
chau mày oán giận. Vì lấy huyết liên mà nàng ta suýt đánh mất cả sự
trong sáng, sao có thể lãng phí chứ?
Kiều Linh nhi cười híp mắt nhìn hai
người, muốn giải quyết chuyện này không được vội, nếu nguyên liệu đã có
thì việc nghiên cứu cũng chỉ tiến hành được vào ban đêm. Độc Cô Phi lòng quá nặng nghi ngờ, đương nhiên sẽ thường đến kiểm tra, nếu để ông ta
phát hiện ra vậy coi như đổ sông đổ bể.
“Tiểu thư, người nên nhanh chóng chế ra
thuốc giải.” Thời Thiến bất lực nhìn tiểu thư im lặng, nàng ta cất tiếng lần nữa mong tiểu thư chịu lắng nghe, nếu không với tình cách của tiểu
thư, nàng ta sẽ trở thành trò cười mất. Mặc dù biết mình đã tìm đủ dược
liệu, nhưng trong lòng vẫn còn nỗi chờ mong.
Kiều Linh Nhi ngừng cười, sắc mặt nàng
lạnh lùng, “Ban nãy lão sư phụ nói hai người các ngươi làm chuyện xằng
bậy trong miếu thờ, muốn trục xuất các ngươi.”
Tim Thời Thiến thắt lại, vội vàng nói,
“Tiểu thư, chuyện ra sao thuộc hạ đã bẩm báo với người, nếu không phải
vì bất đắc dĩ, thuộc hạ sẽ không đưa ra hạ sách này.”
Sắc mặt Tả Sấm chùng xuống, y cũng đang bất mãn với cách làm của lão sư phụ, thế nhưng không biết mở lời ra sao.
Kiều Linh Nhi nhìn và hiểu, nhưng lòng
nàng đã quyết thì nào phải ai dễ dàng thay đổi. Nàng không phải là người bảo thủ, dù là nữ nhân đã thất thân, nhưng nếu nam nhân kia không phải
người nàng yêu, mà nàng cũng chẳng phải ý trung nhân của người ấy, đương nhiên không thể theo nam nhân kia cả đời. Nếu vì một lý do mong manh mà đánh đổi cả đời mình, nàng cho rằng đây là cách ngu xuẩn nhất. Nàng
thấy Thời Thiến và Thời Bố, hay Thời Thiến và Tả Sấm hẳn là có điều gì
đó với nhau, nàng ta phải thử một chút, nếu người trong lòng Thời Thiến
là Tả Sấm thì quá tốt. Nhưng nếu là Thời Bố…
“Tả Sấm, ngươi định thế nào đây?” Kiều Linh Nhi chẳng để ý đến Thời Thiến, nàng đảo mắt đợi đáp án từ Tả Sấm.
Tả Sấm ngạc nhiên, sắc mặt khó coi, “Thuộc hạ không hiểu tiểu thư đang nói đến chuyện gì.”
Đây là lần đầu tiên y nói dối trước mặt
chủ tử, thật ra y biết tiểu thư đang ám chỉ chuyện hôm nay. Thế nhưng y
biết làm sao đây.
Kiều Linh Nhi biết y đang giả vờ hồ đồ,
nhưng cũng không lấy làm giận mà nhẹ nhàng nhắc nhở, “Dù nguyên nhân là
gì, nếu việc Thời Thiến ở cùng người bị người khác phát hiện, ngươi phải có biểu hiện gì mới đúng. Lỡ như chuyện này lộ ra, ngươi bảo Thời Thiến làm sao đây?”
Nghe giọng điệu tiểu thư dường như không
giống đang đùa, Thời Thiến sốt ruột, “Tiểu thư, chuyện không phải như
người nghĩ đâu, thuộc hạ cũng không…”
“Cũng không thì sao? Tả Sấm y phục không
chỉnh tề bị lão sư phụ nhìn thấy, trên thế gian này không có bức tường
nào không lọt gió, chuyện này sớm muộn gì cũng truyền ra, chuyện hủy
hoại thanh danh của ngươi ta không cho phép xảy ra. Huống hồ hai người
các ngươi đều đã trưởng thành, cũng đến lúc lo chuyện đại sự rồi.”
Giọng Kiều Linh nhi từ tốn, nhưng không
thiếu lạnh lùng, hoàn toàn không phải mệnh lệnh mà là thái độ quan tâm
của chủ tử dành cho thuộc hạ. Thời Thiến không biết phải nói gì, chỉ ngơ ngác, đứng lặng nhìn tiểu thư.
Chẳng hiểu vì sao khi nghe tiểu thư nói vậy, trong lòng Tả Sấm bỗng thấy vui.
Trong lòng y bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi, trái tim đập liên hồi như muốn chứng tỏ sự tồn tại của mình.
Y, không phản đối suy nghĩ của tiểu thư. Nhưng còn nàng thì sao?
Quay đầu lại bắt gặp Thời Thiến đang ngơ ngẩn, tim Tả Sấm chùng lại, nàng không muốn.
“Hai người các ngươi lui xuống suy nghĩ
cho kỹ, nếu không bằng lòng ta tuyệt nhiên không ép uổng.” Kiều Linh Nhi tỏ vẻ mệt mỏi, phất tay ý bảo bọn họ lui ra.
Ra đến cửa, Thời Thiến vẫn ngơ ngác, rất
lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại, khi nhận ra Tả Sấm đang đứng trước mặt
mình, nàng ta mới lạnh lùng hỏi, “Có chuyện gì?”
“Ta đồng ý với tiểu thư, ta đồng ý lấy nàng.”
Tả Sấm nói thẳng ra như thế khiến Thời
Thiến ngẩn ngơ lần thứ hai. Sau khi bình tĩnh lại, nàng ta cười lạnh
lùng, “Ta không đòi hỏi, huynh không cần chịu trách nhiệm, ta chưa bao
giờ quan tâm đến chuyện danh tiếng. Hơn nữa giữa hai chúng ta không xảy
ra chuyện gì, không cần phải làm vậy.”
Nàng ta biết tiểu thư quan tâm đến mình, không muốn sau này khi bước chân ra ngoài lại chịu lời bàn tán của kẻ khác.
Thấy Thời Thiến nghiêng người bỏ đi, Tả
Sấm thốt lên, “Vì sao không thể suy nghĩ cho tiểu thư? Nếu để người
ngoài biết bên cạnh tiểu thư có thị nữ như vậy, họ sẽ suy nghĩ thế nào?”
Thời Thiến ngẩn ra, chuyện này nàng ta chưa hề nghĩ đến. Nếu như thế, tiểu thư sẽ bị kẻ khác chế nhạo.
Có thể để tiểu thư bị người khác nhạo báng không? Không, nàng ta không thể làm vậy.
Thế nhưng nếu đồng ý, tức nàng ta sẽ phải thành thân với y, nghĩa là nàng ta phải rời xa tiểu thư, có nghĩa là
nàng ta phải rời xa…
Bỗng bóng hình Thời Bố hiện lên trong đầu nàng ta, ơ, sao lại là y? Lẽ nào nàng ta tức giận đến hồ đồ rồi ư, đầu
óc cũng mơ màng không tỉnh táo ư?
Sau khi tự giễu mình, Thời Thiến đáp,
“Chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ quan trọng nhất là giải quyết
chuyện tiểu thư quan tâm.” Đương nhiên cũng là việc bọn họ quan tâm nhất —— tìm ra giải dược, cứu mạng Thất gia.
Nhìn bóng lưng Thời Thiến dần xa, Tả Sấm thấy hụt hẫng, dường như trong lòng có nỗi xót xa.
Trong phòng, Kiều Linh Nhi quan sát thật
kỹ huyết liên, đột nhiên phát hiện ra chỉ có huyết liên giờ Mão, giờ Tý
và giờ Tuất là vượt trội hơn cả.
Sau khi tách ba đóa huyết liên nở vào ba
canh giờ này ra, Kiều Linh Nhi bắt đầu hành động, trước tiên là kiểm
tra, thử nghiệm một chút. Đương nhiên vì nơi đây là Huyết sơn, mọi việc
đều phải bí mật tiến hành, không thể để bất kì ai phát hiện.
Những ngày tiếp theo, Kiều Linh Nhi vùi
đầu tìm cách chế ra giải dược, dù Độc Cô Phi sinh lòng nghi ngờ nhưng
cũng không tìm ra được manh mối gì, không thể giải quyết được câu hỏi
trong lòng. Mãi cho đến ngày Kiều Linh Nhi nổi giận, y mới biết được,
thì ra là thế.
Chuyện là thế này.
Sáng sớm hôm ấy, Kiều Linh Nhi giận dữ
bước đến đại điện, nổi giận với y, “Độc Cô tướng quân, chuyện này là thế nào. Ngài đã đồng ý với ta không trục xuất tùy tùng của ta khỏi Huyết
sơn đúng không? Vì sao bây giờ không thấy bóng dáng ai?”
Độc Cô Phi nhìn nàng không hiểu, “Công chúa, thuộc hạ không hiểu công chúa đang nói gì.”
“Vì sao tướng quân còn giả ngây giả ngô?
Trước đây ông muốn đuổi tùy tùng của ta đi, sau đó thuận thế khống chế
không cho ta quay về Nam Hạ, khi ấy đã đồng ý để ta giữ họ lại. Ấy vậy
mà hôm nay lại lén lút trục xuất họ, thế này là ý gì?”
Đối mặt với câu hỏi của Kiều Linh Nhi, Độc Cô Phi không thể tin được, nỗi nghi ngờ dấy lên nhưng không cách nào giải đáp.
“Nếu tướng quân không nể mặt như vậy, ta sẽ xuống núi.” Nói xong, Kiều Linh Nhi giận dữ bỏ ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT