Kiều Linh Nhi cũng rất thức thời, cúi gằm mặt chiến đấu với cơm canh.
Sau khi ăn xong, Kiều Linh Nhi rửa mặt
chải đầu hoàn tất, vừa định nghỉ ngơi thì trong phòng lại xuất hiện một
người không nên xuất hiện.
“Thất gia, ngài có chuyện gì sao?” Giờ
này rồi ngài còn không nghỉ ngơi, chạy đến phòng ta làm cái quái gì?
Chưa từng nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Tư Đồ Hiên cũng không buồn trả lời, chỉ
vào một cái ghế bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống, sau mới lên tiếng, “Có
còn nhớ chuyện nàng đồng ý với bổn vương?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, tỏ ý không hiểu.
“Đã quên?” Giọng Tư Đồ Hiên bỗng lạnh như băng.
Trái tim nhỏ của nàng run rẩy, vì bảo
toàn cái mạng nhỏ này, vì không thể để đại kim chủ tức giận, nàng đành
ủy khuất cái đầu nhỏ, cố gắng nhớ lại.
Khi nãy nàng đã đồng ý với anh ta chuyện gì nhỉ?
. . .
Thời Bố nói vương gia nhà anh ta lo lắng cho nàng… Chẳng lẽ là sợ nàng gặp phải chuyện nguy hiểm?
“Thời Bố, Cam Hoài, còn có Tả Sấm đều ở bên cạnh ta, ta sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, ngài yên tâm đi.”
Coi như Kiều Linh Nhi nàng còn có lương
tâm, chưa đến mức cho rằng những lời kia của nhân gia là vì lo lắng tiền tài bị cướp mất.
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên tối sầm lại, tiểu nha đầu này đúng là mau quên quá!
“Vì sao muộn như thế mới quay về? Không nhớ giờ cơm sao?”
Ạch, giọng điệu này, quá lạnh lùng!
Rốt cuộc Kiều Linh Nhi cũng hiểu được vì
sao vị đại gia này tức giận, nhưng đôi khi có những chuyện vượt quá tầm
kiểm soát của nàng mà. Nàng thích ăn, là con sâu gạo, nhưng cũng là một
người mê làm việc nha, chỉ cần có chuyện cần hoàn thành, ăn uống đều đẩy xuống hàng thứ yếu.
Lẽ nào vì vậy mà Thất gia nổi trận lôi đình?
“Nhà xưởng có chuyện…”
“Mặc kệ là chuyện gì, đến giờ về thì phải quay về, sau này đến giờ cơm mà còn chưa có mặt ở phủ thì việc ở xưởng
cũng không cần làm nữa.”
Chẳng cho Kiều Linh Nhi lên tiếng, Tư Đồ Hiên gạt phăng câu nói của nàng, trái lại còn hạ lệnh cho nàng như thế.
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, nhìn nam
nhân bá đạo trước mặt với vẻ không dám tin, chuyện này là sao? Chẳng
phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Chẳng phải chỉ là ăn thôi sao? Có cần
phải thế không?
“Chuyện ở xưởng không thể không làm, cũng chưa chắc ta có thể về kịp giờ cơm, nếu ngài đói bụng thì cứ dùng
trước, không cần chờ ta.”
Kiều Linh Nhi nghiêm túc phân tích, hy
vọng có thể đạt được sự chấp thuận của ai đó. Nào ngờ mỗ vương gia hừ
lạnh một tiếng, quăng lại một câu nói rồi xoay lưng bỏ đi, “Ngày mai nếu còn quên giờ cơm, chuyện đó cũng không cần nàng nhúng tay nữa.”
Kiều Linh Nhi nhìn cánh cửa đóng sầm lại
trước mặt mà hậm hực tức giận, một hồi lâu cũng chưa bình ổn lại, khuôn
mặt nhỏ cũng đỏ hồng.
Hồi sau liền nản lòng.
Nàng nằm sấp trên bàn, đôi mắt chớp động đảo khắp các ngõ ngách trong phòng, cái đầu nhỏ lắc lư.
Vân Lam thấy Thất vương gia đi rồi mới
bước vào, đập vào mắt là hình ảnh tiểu thư nằm úp trên bàn mơ màng nghĩ
suy, bèn lấy áo choàng phủ thêm cho chủ tử.
“Tiểu thư, có phải người mệt rồi không? Đã muốn đi nghỉ chưa?”
Đứa nhỏ không có phản ứng.
“Tiểu thư?” Vân Lam không dám đụng vào người nàng, chỉ có thể gọi thêm một tiếng.
Thế nhưng mỗ tiểu hài vẫn không phản ứng lại.
Khi Vân Lam còn đang rối bời không thôi, nàng bỗng ngồi bật dậy, “Hỏng bét, đúng là ta sai rồi.”
Vân Lam bị hành động này của nàng dọa đến thất kinh, sợ hãi hỏi, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Kiều Linh Nhi gạt phăng cái áo choàng trên người xuống, chạy thẳng ra ngoài.
Vân Lam không rõ đã xảy ra chuyện gì, đành cất bước theo sau.
Tư Đồ Hiên không có trong phòng.
Kiều Linh Nhi liền chạy đến thư phòng, quả nhiên người nọ đang ở đây.
Tư Đồ Hiên thấy đứa nhỏ kia xuất hiện
trước mặt mình, khuôn mặt tuấn tú không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ
trong thoáng chốc, rất nhanh đã bình tĩnh lại, đạm nhiên hỏi, “Sao còn
chưa nghỉ ngơi?”
Kiều Linh Nhi vô thức liếm đôi môi khô
khốc, dịu dàng nói, “Thất gia, cám ơn ngài đã quan tâm ta, là ta sơ
xuất… Ta bao đảm, sau này nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, từ
chuyện ăn, chuyện mặc đến chuyện đi, chuyện ở.”
“Ta lấy nhân cách của mình ra đảm bảo.”
Mặc dù nàng rất không thoải mái khi bị Tư Đồ Hiên hoài nghi, nhưng Kiều
Linh Nhi vẫn khẳng định đáp lời. Dù sao được Thất vương gia quan tâm
cũng coi như là phúc khí của nàng, có người quan tâm dù thế nào cũng là
chuyện tốt mà, nàng cảm kích còn không kịp.
Lúc này Tư Đồ Hiên mới tạm hài lòng, nhưng sắc mặt vẫn lãnh đạm, “Lại đây ta cho nàng xem cái này.”
Kiều Linh Nhi thở phào, anh ta không giận là được rồi.
Đi đến bên cạnh hắn, nhận lấy tờ giấy từ tay hắn, Kiều Linh Nhi liền trợn mắt, “Ngài phải đến tộc Lưu Vân?”
“Nàng cùng đi với bổn vương.” Tư Đồ Hiên
cũng không định giấu diếm nàng, đợi nàng mau chóng hoàn thành những
chuyện kia thật tốt, bằng không lại tự làm khổ mình cả ngày, khuôn mặt
nhỏ nhắn mềm mại bầu bĩnh cũng bị nàng phá hư.
Trông mà xem, chỉ mới vài ngày thôi mà
khuôn mặt vốn tròn trịa đã gầy đi không ít, rất không vừa mắt. Nếu như
hắn đến tộc Lưu Vân một mình, còn không biết nàng tự biến bản thân ra
thành cái gì, sao có thể không đưa nàng cùng đi.
“Thế nhưng ta còn phải tiếp tục xử lý
chuyện nhà xưởng, nếu như bỏ lại sẽ khiến việc làm ăn của chúng ta bị
tổn thất.” Kiều Linh Nhi thả tờ giấy kia xuống, nghiêm túc nhìn hắn nói.
“Bổn vương tin tưởng trong vòng năm ngày
nàng có thể thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, không cần nàng đích thân làm, cứ an bài hết là được. Khi thời gian đến thì nàng cũng bổn vương xuất
phát.”
Bá đạo!
Trong lòng nàng bất mãn ho lên một tiếng, rối bời nhìn tờ giấy con con trên bàn thật lâu, “Người ta chỉ mời ngài, không có mời ta mà.”
Lời vừa dứt, Tư Đồ Hiên liền lấy ra một tờ khác, “Đây là thư mời của nàng.”
Kiều Linh Nhi hoảng sợ, kết quả là ngây ngẩn nhìn tờ giấy kia.
Đây chẳng phải là bút ký của Bách Lý Thần sao? Vì sao Bách Lý Thần lại mời nàng?
“Vì sao Thần vương gia lại mời ta đến?”
Kiều Linh Nhi không hiểu được, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nam
nhân trước mặt, đợi chờ một đáp án.
“Muốn nàng đi cùng bổn vương.” Tư Đồ Hiên vừa nói vừa vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, “Mấy ngày tới an phận một chút cho ta, chớ có làm khổ mình, khuôn mặt nàng gầy đi không
ít.”
Kiều Linh Nhi bị động tác vô cùng thân
thiết này làm ngượng ngùng, mặt đỏ lựng, đôi mắt long lanh lóe lên tia
sáng, mềm mại nói, “Làm gì có, ta thấy mình vẫn mập như trước.”
Tư Đồ Hiên không thích nghe những lời
này, đôi mày hắn nhíu chặt, “Từ mai hồi phủ dùng ngọ thiện rồi hẵng ra
lại xưởng, buổi tối đến giờ cơm nhất định phải về.”
Kiều Linh Nhi bất mãn, như vậy kế hoạch
này sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Thế nhưng khi ánh mắt nàng chạm
phải ánh mắt lạnh như băng kia, tức khắc ỉu xìu, chỉ có thể gật đầu.
Than ôi, ở trước mặt anh ta nàng đúng là vô dụng.
Ngày tiếp theo, Kiều Linh Nhi đành để người khác làm việc.
Tư Đồ Hiên nói năm ngày sau sẽ khởi hành, thế nhưng nàng biết rằng từ Liễu Thành đến kinh thành tộc Lưu Vân mất
ba ngày đường, còn phải đến đúng vào sinh thần của Lưu Vân hoàng đế. Nếu người ta đã có thành ý mời, lẽ nào mình lại đến muộn?
Nhất định là vì nàng thì Tư Đồ Hiên mới
chậm trễ như thế, nàng cũng đâu thể hành xử như một đứa trẻ bướng bỉnh
chưa trưởng thành.
Kiều Linh Nhi đang vạch kế hoạch thì Thời Bố tiến đến, báo rằng có Mộ Dung công tử cầu kiến.
Kiều Linh Nhi không chút suy nghĩ phân
phó Thời Bố đuổi ra ngoài, bây giờ nàng đang vội, dù có là thiên vương
lão tử đến nàng cũng không gặp.
Thời Bố chuyển lời cự tuyệt đến Mộ Dung
Thiên Vũ, nào ngờ Mộ Dung Thiên Vũ lại lì lợm nói nhất định phải gặp
Kiều Linh Nhi, không gặp không về.
Cứ như vậy, Mộ Dung Thiên Vũ ngồi đợi tại phân xưởng.
Vân Lam thấy vậy cảm thấy không ổn, nhưng nếu bây giờ đi bẩm báo e là sẽ làm phiền đến tiểu thư nên chẳng dám đi. Nhưng nếu để Mộ Dung công tử đứng chờ ở cửa như thế cũng không thích
hợp.
May mắn Kiều Linh Nhi sớm hoàn thành bản vẽ, bèn đứng dậy bước ra ngoài kiểm tra công việc.
“Kiều tiểu thư.” Mộ Dung Thiên Vũ thấy Kiều Linh Nhi bước ra, sắc mặt không được tốt nhưng vẫn mau miệng gọi một tiếng.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, “Sao ngài lại ở đây?”
Thời Bố chợt ngộ ra, hóa ra khi nãy nàng ta chẳng để lọt tai câu gì.
Vân Lam tốt bụng giải thích, “Thời Bố,
khi tiểu thư bận việc, huynh tốt nhất đừng nên quấy rầy. Khi ấy thì tiểu thư hoặc không nghe thấy huynh nói gì cả, hoặc là huynh sẽ bị ăn mắng.”
Nhắc nhở xong, Vân Lam bèn bước đến bên cạnh tiểu thư, đợi tiểu thư phân phó.
“Tiểu thư, Mộ Dung công tử đã đợi người.” Thời Bố giải thích một tiếng.
“Ta biết.” Kiều Linh Nhi không khách khí phụ vào.
Thời Bố không biết nói gì thêm, bèn ra ngoài làm việc của mình.
Hiếm khi thấy được bộ dáng này của Thời Bố, Vân Lam bèn xấu xa thầm cười trộm.
Thật bất hạnh cho Vân Lam, nếu tiểu thư
nói muốn uống trà, thì nah61t định phải là Bích Loa Xuân ở quý phủ. mà
nhà xưởng cách vương phủ khá xa, bây giờ khách đến nàng ta lại phải quay về lấy, thế chẳng phải là mệt chết rồi sao.
Dù có thể bị mệt chết Vân Lam vẫn phải tuân mệnh, khẩn trương chạy về vương phủ.
“Mộ Dung công tử, mời vào.”
Mộ Dung Thiên Vũ đợi nàng đã lâu, nhẫn nại đã sớm cạn kiệt, lửa giận như thiêu như đốt.
“Mộ Dung công tử đến không phải lúc rồi,
thời gian này ta rất bận rộn, nếu Mộ Dung công tử có chuyện cần thương
thảo thì có thể đến vương phủ.”
Lời này của Kiều Linh Nhi coi như là vắn
tắt noiả cho Mộ Dung Thiên Vũ biết là tự hắn đến không đúng lúc, không
thể trách nàng tiếp đón không chu toàn.
Mộ Dung Thiên Vũ vốn đang tức giận, nghe lời giải thích vô lễ như thế của nàng bỗng thấy buồn cười.
Khả năng của tiểu hài này cũng không tồi, cũng vì sự xuất hiện của nàng ta mà báo hại mối làm ăn giữa Mộ Dung gia bọn họ với Thất gia gặp trắc trở. Nếu không phải vì chuyện này, hắn
cũng chẳng cất công đến đây.
Xem xem nơi này chướng khí mịt mù, chẳng trách Thất vương gia không đặt chân đến.
Kiều Linh Nhi nhìn ra được ánh mắt khinh
thường của Mộ Dung Thiên Vũ nhưng cũng chẳng bận tâm, chỉ thản nhiên
nói, “Vấn đề giữa Thất gia và Mộ Dung công tử ta không có cách hóa giải, nếu như ngài tìm đến đây vì chuyện này thì mời quay về.”
Nàng phải nhanh chóng hoàn thành bản vẽ, bằng không sẽ làm trễ nải thời gian của Tư Đồ Hiên, nàng tuyệt không muốn thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT