Không chỉ vì kế hoạch kia của Kiều Linh Nhi khiến hắn quan tâm, mà còn vì Tư Đồ Hiên vốn không muốn thấy nàng thất vọng vì bất kì điều gì, dù trong lòng muốn trêu chọc, đùa giỡn với nàng song cũng không đành lòng.

Cứ thế, hợp tác thành công.

Kiều Linh nhi vội vàng lo chuyện của phân xưởng.

Phân xưởng này, thực ra nàng muốn gọi nó là nhà máy hơn, bởi vì trong tư tưởng của cô nàng thế kỉ 21 như nàng thì nơi này chính là nhà máy.

Tư Đồ Hiên để mặc nàng lăn qua lăn lại, sau cùng còn dặn Cam Hoài phải trông chừng nàng, lo rằng không đủ người phụ giúp còn sai Tả Sấm phái thêm cho nàng. Chuyện tiền bạc hiển nhiên không phải lo lắng, tiền trang không thiếu bạc, tùy nàng sử dụng.

Thời Bố không tán đồng cách làm này của Tư Đồ Hiên, cũng đã từng kiến nghị nhưng liền bị Tư Đồ Hiên gạt đi, “Một khi nàng thích thì dù là sao trên trời cũng hái xuống được.”

Thời Bố vẫn không hiểu vì sao Vương gia lại chiếu cố đến Kiều tiểu thư như thế, dù gì cũng chỉ là một phi tử bị Bát vương gia hưu thôi mà, chỉ là một đứa nhỏ mà Thái hậu nương nương khá yêu thương thôi mà, vì sao Vương gia phải phí tâm tư? Thật sự hắn không thể hiểu nổi.

Tuy rằng không hiểu nhưng Thời Bố biết trách nhiệm của mình, hiểu rõ chức trách của mình, chỉ cần là thứ Kiều tiểu thư cần, hắn nhất định tìm cách lấy cho bằng được.

Người buồn phiền nhất phải nói đến Tư Đồ Dật.

Tư Đồ Dật hoàn toàn không ngờ rằng Thất ca lại để Kiều Linh Nhi tùy tiện chơi đùa như thế, ở thời đại này, nữ tử không được phép xuất đầu lộ diện. Thế nhưng bây giờ Kiều Linh Nhi chẳng những ra mặt mà còn dốc sức gây dựng phân xưởng, còn làm chuyện liên quan đến kinh thương. Tại sao Thất ca có thể đồng ý?

“Thất ca, huynh để nàng chơi đùa như thế sẽ khiến người ta chê cười.” Thấy Kiều Linh Nhi rời khỏi phủ, Tư Đồ Dật bất mãn nói.

Tư Đồ Hiên đặt chén trà trong tay xuống, đạm nhiên nói một câu, “Lẽ nào bổn vương phải bận tâm đến người ta chê cười?”

Thế nhân không ai dám chê cười Thất vương gia!

Tư Đồ Dật tự biết mình ngu xuẩn, đừng nói tới chuyện Thất ca lo bị người ta chê cười, lo bị người ta nói xấu, mà chính là trên thế gian này không một ai, không một ai dám chê cười Thất ca, càng không dám tùy tiện đặt điều. Mặc dù Kiều Linh Nhi làm chuyện khác người như thế thì họ cũng chỉ có thể thầm phiền muộn trong lòng, vang theo vướng mắc không thể giải thích, chuyện thị phi, tuyệt không dám nói. Bởi vì Kiều Linh Nhi chính là người bên cạnh Thất ca.

“Thất ca, tuy huynh không lo người ta sẽ nói xấu nhưng có những chuyện đệ thấy nên tránh thì hơn.” Đến thế nào thì Tư Đồ Dật cũng không tán thành chuyện Kiều Linh Nhi lớn gan làm càn như vậy, thế mà lại nghe nói Thất ca đưa ấn thiếp cho Kiều Linh Nhi, bạc trong tiền trang tùy ý nàng dùng.

Tuy rằng ngân lượng Thất ca không thiếu, cũng chẳng sợ bị người ta tiêu hết, nhưng để Kiều Linh Nhi tùy tiện như vậy thì chẳng thích hợp tí nào.

“Thập ta, mấy năm qua cuộc sống ở Liễu Thành thế nào?” Tư Đồ Hiên thản nhiên liếc mắt nhìn đệ đệ, lên tiếng hỏi.

Tư Đồ Dật hơi sửng sốt, không ngờ tới rằng lại bị Thất ca lái trọng tâm sang chuyện khác, nhưng cũng đành theo sau tiếp lời, “Không tồi, tốt hơn kinh thành.”

“Vậy còn kinh thành, đệ thấy thế nào?”

Tư Đồ Dật có phần hồ đồ, không rõ Thất ca ám chỉ điều gì, “Thất ca, huynh là muốn hỏi…”

“Trả lời câu hỏi của ta trước đã.”

“Hiện tại Bát ca đang nhắm chặt ngôi vị hoàng đế không buông, liên lục lôi kéo thế lực các nơi.”

Nói đến đây, Tư Đồ Dật chợt dừng lại, hắn bỗng nghĩ ra một vấn đề khác, “Thất ca, huynh nói xem đại thọ của Lưu Vân hoàng đế có mời Bát ca hay không?”

“Thực lực lão Bát lớn mạnh, tộc Lưu Vân muốn lôi kéo thì tất phải mời.”

“Bách Lý Thần cũng mời huynh, còn bảo huynh đưa Linh Nhi đến, thế chẳng phải là…”

“Chuyện này đệ không cần lo lắng, hiện tại lão Bát chưa dám động thủ đâu. Án diệt môn của Phượng gia vừa qua, bản thân hắn cũng phải an phận một thời gian, dù có đến tộc Lưu Vân cũng chẳng thể đạt được điều gì, hơn nữa chưa chắc phụ hoàng đã cho hắn đi.”

Tư Đồ Dật vẫn mơ hồ như trước, “Thế nhưng Hoàng đế tộc Lưu Vân có thể âm thầm mời huynh tất cũng có thể âm thầm mời Bát ca, phụ hoàng cũng không cản được.”

Tư Đồ Hiên lắc đầu, “Ta ở Liễu Thành chứ không phải kinh thành, giao tình giữa ta và Bách Lý Thần không tệ nên Hoàng đế Lưu Vân mới âm thầm đưa thiệp mời ta, đương nhiên cũng không nói với phụ hoàng. Nhưng lão Bát ở kinh thành, dù Hoàng đế Lưu Vân muốn mời hắn đi cũng phải thông qua sự đồng ý của phụ hoàng.”

Tư Đồ Dật gật đầu ra chiều đã hiểu, “Phụ hoàng sẽ phái Bát ca đi?”

Vấn đề này Tư Đồ Dật cũng rất muốn biết.

Tiếp theo lão Bát nhất định sẽ khẩn trương bành trướng, hơn nữa thế lực hiện tại đã lớn hơn trước nhiều. Nếu phụ hoàng nhìn không ra thì đến khi ấy khó lòng khống chế.

“Năm ngày sau lên đường, đệ cũng cùng đi.” Tư Đồ Hiên không trả lời câu hỏi của Tư Đồ Dật, tự khắc an bài.

Tư Đồ Dật sững sờ, đôi mày nhíu lại, “Năm ngày nữa? Liệu có kịp không?”

Tư Đồ Hiên chẳng để ý đến Tư Đồ Dật, đứng dậy bước ra ngoài.

Trong đầu Tư Đồ Dật bỗng bật ra câu nói của mỗ tiểu hài, hình như nàng nói nàng có kế hoạch cần năm ngày mới biết kết quả.

Lẽ nào Thất ca muốn chờ mỗ tiểu hài kia?

Tư Đồ Dật vô cùng buồn bực, hắn cũng muốn xem xem nàng có thể làm ra chuyện gì.

Tư Đồ Hiên đến thư phòng xử lý sự tình mãi đến chạng vạng cũng chưa bước ra, khi Thời Bố quay về mới thản nhiên nói, “Thời Bố, ngươi nói tiểu thư dùng cơm trước, đêm nay không cần đợi bổn vương.”

Thời Bố cau mày bẩm báo, “Gia, tiểu thư vẫn chưa về.”

Tay Tư Đồ Hiên khựng lại, bấy giờ mới ngẩng đầu, “Có chuyện gì?”

“Tiểu thư nói còn có việc chưa xong, phải hoàn thành mới quay về, Cam Hoài và Tả Sấm cũng đang ở xưởng với tiểu thư.” Thời Bố thành thật bẩm báo.

Sắc mặt Tư Đồ Hiên thoáng chốc đã lạnh như băng, “Nàng có nói khi nào mới quay về?”

“Không có.”

“Bây giờ là giờ gì?”

“Đã qua giờ Dậu rồi.”

Thấy mặt Vương gia nhà mình ngày một đen, Thời Bố biết có người gặp phải vận xui, không ngừng cầu khấn cho tiểu thư.

Quả nhiên, Tư Đồ Hiên ném phăng quyển sách trong tay, lập tức bước về phía cửa.

Nào ngờ vừa đến ngưỡng cửa đã thấy mỗ tiểu hài quay về.

Kiều Linh Nhi thấy Tư Đồ Hiên liền chớp mắt, “Thất gia, ngài định ra ngoài sao?”

Giờ này mà anh ta còn muốn xuất phủ?

Thấy mỗ tiểu hài vô tư như vô tội, lửa giận lập tức bùng lên trong lòng Tư Đồ Hiên.

Hắn đồng ý để nàng chơi đùa với chuyện kinh thương, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải chiếu cố bản thân thật tốt. Thế mà hôm nay nàng vừa mới bắt tay vào làm đã chẳng lo lắng gì đến bản thân. Giờ này mới hồi phủ dùng cơm!

Kiều Linh Nhi mãi mới nhận ra dường như có chuyện gì đó, chớp mắt mấy cái, định bụng hỏi những người bên cạnh nào ngờ chẳng còn thấy một ai.

“Ủa, người đâu rồi?” Chẳng phải vừa quay về sao? Thế nào nháy mắt đã biến mất?

“Đều có việc cả rồi, nàng đi theo bổn vương.” Tư Đồ Hiên bỏ lại một câu, trực tiếp bước đến đại điện.

Trái tim nhỏ của nàng bỗng run rẩy bất an, không biết vị đại kim chủ này muốn làm gì, không rõ vì sao anh ta lại tức giận.

Khi đến đại điện, Kiều Linh Nhi mới e dè hỏi, “Thất gia, có phải có ai trêu chọc ngài? Ngài giận sao?”

“Bổn vương tức giận?” Chân mày Tư Đồ Hiên nhướng cao, dáng vẻ khó chịu vô cùng.

Kiều Linh Nhi liền gật đầu, nhưng khi thấy sắc mặt anh ta đen thui thì lại lắc đầu quầy quậy. Trong lòng không khỏi thở dài, ai cũng nhìn ra được Thất gia ngài không vui mà. Nhưng ngài không vui nào có liên quan gì đến ta chứ, đừng có dọa người như thế!

Thấy mỗ tiểu hài không nói lời nào, Tư Đồ Hiên lập tức lên tiếng, “Trả lời bổn vương vì sao không quay về?”

Chao ôi, một đầu một đao là chết, rụt đầu một đao cũng chết, có chết thì chết vinh quang một chút, bỏ đi, đàng hoàng một chút vẫn tốt hơn.

“Ta biết Thất gia ngài rất tức giận.” Kiều Linh Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng nói yếu ớt.

“Biết vì sao bổn vương tức giận?”

Ạch, đây là anh ta tự thừa nhận bản thân bùng nộ hỏa?

Kiều Linh Nhi lại chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Không biết.”

Nói xong nàng vẫn tiếp tục chớp mắt, “Thất gia, có phải là Thập tam gia chọc giận ngài?”

Tư Đồ Hiên bỗng thấy buồn cười, tiểu hài này còn chưa tỉnh ngộ, vẫn muốn đổ thừa cho người khác?

“Sao nàng không tự xem lại bản thân mình?”

Xem lại bản thân?

Kiều Linh Nhi lập tức buồn bực, nỗi bực này đúng là khiến người ta buồn bực, nàng không có làm gì sai mà, cớ gì phải xem lại mình?

“Đi ăn cơm trước đã, ngày mai không cần xuất phủ, ở trong phủ luyện chữ cho ta.” Tư Đồ Hiên đứng lên bước ra ngoài.

Kiều Linh Nhi như bừng tỉnh, cảm giác như mình đã bỏ quên thứ gì đó.

Trời ơi, chẳng lẽ là nàng làm sai?

Nghĩ đến đây, trái tim nhỏ không khỏi run rẩy, nàng vội vàng đuổi theo, “Thất gia, không được đâu, ta không thể bỏ xưởng được, ta nhất định phải đến.”

Một câu nói này khiến lửa giận trong lòng Tư Đồ Hiên càng bùng to, “Bổn vương nói không là không.”

Kiều Linh Nhi bị anh ta làm cho hồ đồ, cũng tức giận theo, “Vì sao ngài lại kỳ quặc như thế? Vì sao nhất định bắt ta ở lại phủ luyện chữ? Chữ thì ta sẽ viết. Chuyện của ta nhất định không thể trì hoãn.”

Thời Bố bỗng từ đâu xuất hiện, nghe những lời này của Kiều Linh Nhi không khỏi khiến hắn tay nàng toát mồ hôi, vội vàng bước đến, “Tiểu thư, là gia lo lắng cho người…”

“Thời Bố, lui xuống.” Tư Đồ Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Thời Bố, giọng nói lạnh lùng không khác gì ma vương.

Lo lắng cho nàng?

Kiều Linh Nhi ngây ra, chớp mắt liên hồi, bản thân nàng không giải thích được.

Song, nam nhân băng lãnh kia đã nhìn về phía nàng, “Bây giờ đi ăn cơm ngay.”

Kiều Linh nhi gật đầu, cun cút theo sau anh ta.

Sau cùng, nàng vừa ăn cơm vừa suy nghĩ kĩ càng, lẽ nào Thất gia thật sự lo lắng cho nàng?

“Thất gia, ngài lo lắng cho ta sao?”

Nét mặt vô tội, câu hỏi ngây ngô khiến Vân Lam đứng bên cạnh không biết nói sao, tiểu thư à, người có cần phải thẳng thắn như thế không?

Riêng mỗ hài tử vẫn chớp động đôi mắt xinh đẹp như trước, nhìn nhân gia, đợi chờ một câu trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play