Đến tối khuya tiệc cuối cùng cũng tàn, Trần Khánh Dư trở về doanh trại của mình. Tuy chỉ là nơi ở tạm thời nhưng doanh trại của thương hội như một cứ điểm quân sự vậy. Bên ngoài đều là cự mã, phía sau được đào một con hào rộng hai mét, sâu một mét rưỡi, phía cổng trại thậm chí còn có cả một tháp canh. Năm trăm binh sĩ chia ra làm năm đội luân phiên canh gác, nếu kẻ địch tập kích, doanh trại Đại Việt cũng không hề bị bất ngờ. Bởi thường xuyên đóng quân dã ngoại, cắm trại đối với bọn họ thậm chí đã trở thành một kỹ năng.
Trần Khánh Dư nằm trên giường nhẹ vắt tay lên trán suy nghĩ. Bộ tộc Atilita này rất có vấn đều, nhất là Đề Lạp. Bộ lạc này rất có thể liên quan đến Đông Tấn hoàng triều, nhưng vì sao bọn họ lại không đi đầu nhập Đông Tấn hoàng triều đây? Rõ ràng đối với những bộ lạc du mục mà nói, nếu có một vương quốc đứng sau lưng bọn họ sẽ dễ sống hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau Trần Khánh Dư bị tiếng ồn ào phía bên kia doanh trại đánh thức, những người dân du mục vậy mà thức dậy rất sớm, bọn họ dẫn dắt đám súc vật đi kiếm ăn ở những đồng cỏ xung quanh, hàng ngàn vạn súc vật cùng chạy, cảnh tượng này làm Trần Khánh Dư hứng thú, dù sao kiếp trước Đại Việt không thể có cảnh tượng này đấy.
Thích thú Trần Khánh Dư ăn sáng xong liền thúc ngựa chạy theo đàn súc vật. Đề Lạp cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên, cùng đám nhóc dẫn dắt đàn súc vật đến bãi chăn, nàng như một cánh chim được xõa cánh tự do giữa thảo nguyên rộng lớn vậy.
“Ta cho ngươi ăn cỏ
Mau ăn chóng lớn đi
Để cùng ta ra ruộng
Cày kẻo lỡ vụ thì…”
Tiếng đồng dao vậy mà trong miệng của những đứa nhóc phát ra bay trong gió làm tâm hồn người ta trở nên thư thái. Con người cả cuộc đời luôn lao vào chốn xô bồ, đến lúc nhận ra bọn họ chỉ cần một nơi yên bình để tâm hồn thành thản như thế này thôi.
Trần Khánh Dư thúc ngựa lên phía trước đi ngang hàng với Đề Lạp.
- Bài đồng dao này hẳn là ngươi dạy cho chúng đi.
Đề Lạp ngạc nhiên nhưng vẫn thản nhiên hỏi.
- Ngươi đoán được?
Trần Khánh Dư gật đầu ngẩng đầu nhìn về phía đám trẻ nói.
- Bài đồng dao này tại Đông Tấn ta đã nghe qua. Trong bộ lạc mọi vết tích văn hóa đều có liên hệ rất nhiều đến Đông Tấn, nhưng bọn họ tất cả đều là người du mục gốc, vậy làm sao có thể thuần thục văn hóa Đông Tấn như vậy? Ngươi lại rất quan tâm đến Đông Tấn. Như vậy câu trả lời duy nhất chính là đến từ ngươi, là vợ của tù trưởng. Ngươi hẳn là người Đông Tấn đi, không những vậy địa vị lại còn không thấp.
Đề Lạp nghe vậy khanh khách cười.
- Đúng vậy, ta chính là người của Đông Tấn. Nhưng có là sao, hiện tại ta đã không thuộc về nơi đó.
Tuy giọng cười vui vẻ như vậy nhưng Trần Khánh Dư vẫn nhận ra được trong đó sự bi thương. Đặc biệt giọng điệu này Trần Khánh Dư lại còn nghe rất quen, dường như hắn đã chứng kiến một người nói cũng như vậy.
Hết ngày hôm đó toàn bộ hàng hóa của Đại Việt đều bán hết sạch, Đại Việt còn thu về được mười xe vàng đây. Trần Khánh Dư những tưởng chuyến hàng này xem bọ sẽ mất trắng, nhưng không ngờ thu về như vậy cũng xem như thu về được vốn, còn lời một chút ít. Dù sao giá cả của Đại Việt rất công đạo, Alitia bộ tộc cũng rất hữu nghị đối với bọn họ. Điều này chính là quý giá nhất.
- Các ngươi chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ trở về Đại Việt.
- Tuân lệnh Tổng giám đốc.
Nghe Trần Khánh Dư nói toàn bộ nhân viên đều rất vui mừng. Bọn họ đã quá nửa năm chưa được về nhà đây. Tổng giám đốc bị Việt vương trừng phạt bọn họ đương nhiên cũng bị chịu khổ theo rồi. Đến bây giờ cuối cùng cũng được trở về, không vui mừng sao được nha.
Sáng sớm hôm sau đoàn thương hội dậy từ rất sớm để thu dọn lều trại. Sáng sớm trên thảo nguyên không khí vô cùng mát mẻ, thậm chí giọt sương ẩm đêm qua vẫn còn đọng lại trên ngọn cỏ đây, không hề giống với trưa ngày vô cùng nóng bức. Chênh lệch nhiệt độ lớn như vậy nếu như người nào không quen tuyệt đối sẽ bị sinh bệnh.
Trần Khánh Dư dẫn theo vài nhân viên chủ chốt của Tập đoàn đi sang doanh trại của tộc Atilita. Tộc Atilita biết hôm nay đoàn người Đại Việt sẽ rời đi cũng thức dậy từ sớm để đưa tiễn bọn họ. Người du mục rất lưu luyến tình hữu nghị này, đã rất lâu rồi mới có những người đối xử với bọn họ thân thiện, hòa nhã đến như vậy.
Đề Lạp dẫn theo hai vị trưởng lão đi lên phía trước đối với Trần Khánh Dư nói.
- Trần đại nhân, đối với sự chân thành của Đại Việt tộc Atilita bọn ta rất biết ơn. Đây là hữu nghị kỳ của tộc chúng ta, nếu sau này có việc gì cần đến tộc ta, chúng ta tuyệt đối không chối từ.
Nói rồi Đề Lạp hai tay đưa cho Trần Khánh Dư một lá cờ màu xanh, có một đầu hùng ưng màu đen. Hữu nghị kỳ là một vật quý giá của dân tộc du mục, bọn họ không dễ gì đưa tặng người khác, đưa cho Trần Khánh Dư hữu nghị kỳ chức tỏ tộc Atilita thực sự xem Đại Việt là bạn bè.
Trần Khánh Dư cũng dùng hai tay tiếp nhận hữu nghị kỳ nói.
- Tạ ơn phu nhân cùng các tộc dân những ngày qua đã khoản đãi. Đại Việt ta sẽ không quên tình hữu nghị này. Đây là một chút quà nhỏ, mong mọi người nhận lấy.
Nhân viên liền đưa lên một cái hộp, bên trong là những hương liệu đến từ Đại Việt vô cùng quý giá, nếu đem sang các nước phương Tây bán tuyệt đối là có giá trên trời. Đề Lạp cũng không kiểm tra mà giao lại cho trưởng lão bên cạnh. Trần Khánh Dư nói.
- Như vậy xin cáo từ, chúng ta chuẩn bị xuất phát.
Trần Khánh Dư trở về doanh trại, hầu như các lều trại đã dọn dẹp xong, hàng hóa, tiền tài còn lại cũng đã chất lên xe, tất cả các nhân viên đã sẵn sàng, chỉ còn công sự còn chưa tháo gỡ mà thôi. Trần Khánh Dư nói.
- Tốt rồi, hiện tải nhổ bỏ công sự, chúng ta lên đường.
- Tuân lệnh Tổng giám đốc.
Các nhân viên vui vẻ hô lên chuẩn bị đi nhổ bỏ công sự.
Uuuuuuuuuuu!
Đột nhiên từ phía doanh trại của tộc Atilita phát ra tiếng tù và vang dội làm tất cả mọi người đều giật mình. Từ bên này nhìn sang có thể thấy tộc Atilita đang náo loạn lên.
- Tổng giám đốc, ngài nhìn bên kia.
Phía Tây khỏi bụi vậy mà nổi lên mù mịt. Quen thuộc với với chiến trường Trần Khánh Dư liền đoán được nổi lên khói bụi như vậy ít nhất phải đạt đến hai ngàn kỵ binh cùng nhau đột kích. Kẻ địch của tộc Atilita đã đến sao? Trần Khánh Dư hạ lệnh.
- Dừng nhổ công sự, toàn quân sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
- Tuân lệnh.
Bên trong doanh trại của tộc Atilita sắc mặt của Đề Lạp cũng trắng bệch. Đến, cuối cùng bọn hắn vậy mà cũng đến, tộc Atilita đã di chuyển đến đây nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn tìm được, xem ra lần này Atilita hẳn phải diệt tộc. Đề Lạp quát lớn.
- Toàn thể những người không thể chiến đấu tìm chỗ trốn đi. Tất cả những người có thể cầm đao kiếm cùng ta xông lên giết địch.
- Tuân lệnh phu nhân.
Các tráng hán bên cạnh Đề Lạp gào lớn. Bọn họ là dân tộc du mục, quanh năm sống trên lưng ngựa nói không thể chiến đấu là chuyện đùa. Rất nhất một ngàn ba trăm kỵ lập tức đã tập kết.
Lúc này kẻ địch của bọn họ cũng đã xuất hiện, vẫn là những người du mục bên ngoài mặc áo choàng lông, thế nhưng xét trang bị mà nói bọn họ tốt hơn nhiều, chỉ riêng bên trong áo choàng mỗi người đều ánh lên ánh sáng kim loại, rõ ràng bên trong có mang giáp sắt đây, hơn nữa mỗi người bọn họ đều có đầu khôi bằng đồng, bên trên có một mũi nhọn như cột thu lôi. So với bạch thân như kỵ sĩ Atilita mà nói chẳng khác nào là “Rich kid”.
- Đề Lạp phu nhân, hôm nay các ngươi không đầu hàng thì tộc Atilita tuyệt đối sẽ bị xóa sổ khỏi Goldland bình nguyên này.
Tên dẫn đầu đám kỵ binh là một tên tráng hán đầu trọc thắt bím, à không, là đội mũ sắt có thắt bím đằng sau, bộ râu như hai cục s*** táo bón ị không ra vểnh ngược lên. Hắn thúc ngựa lên trước kiêu ngạo nói. Đằng sau hắn chính là hai ngàn kỵ binh, tuy nói lực lượng không quá đông đảo nhưng không phải là hơn ngàn kỵ binh của Atilita tộc có thể đối phó, chưa kể đến trang bị lại còn chênh lệch như vậy. Hắn đã đuổi theo tộc Atilita suốt ba tháng trời, không phải Đề Lạp tiểu nương tử này cực kỳ thông minh, cũng rất giảo hoạt liên tục trốn thoát mấy lần vây bắt của hắn thì hắn đã không cần phải cực khổ như vậy. Nhưng sẽ rất nhanh thôi, tộc Alitia này sẽ bị tiêu diệt, bị hắn nuốt trọn, Raiken đại nhân nhất định sẽ hài lòng, hắn sẽ càng dễ dàng thống nhất mảnh bình nguyên này hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT