Trần Khánh Dư nhìn thật sâu vào mắt nữ thủ lĩnh như xác định đối phương sẽ không đổi ý. Lát sau Trần Khánh Dư gọi một tên tùy tướng lại nói.
- Để lại bảy mươi xe, năm trăm binh sĩ, năm mươi nhân viên đi theo ta, những người còn lại theo ta.
- Tuân lệnh Tổng giám đốc.
Viên tùy tướng rất nhanh đáp ứng, Trần Khánh Dư lại ghé tai hắn nói nhỏ để không ai nghe được.
- Nói với Tô Tuyên phủ sứ đến cứu bọn ta.
Trần Khánh Dư nhanh chóng quay lại với nữ thủ lĩnh nở ra một nụ cười nói.
- Nữ thủ lĩnh, chúng ta đi thôi.
Đoàn người nhanh chóng chia ra làm hai, đoàn người của Trần Khánh Dư đi về phía Nam, đoàn người còn lại trở về Đại Việt, một kỵ nhanh chóng chạy về Xứ Thuận Hóa báo tin trước đi.
Xứ Goldland đã từng là một vùng đất trù phú, đông đúc dân cư trên suốt tuyến đường giao thương Đông - Tây, nhưng giờ đây nó cũng chỉ là một vùng đất hoang vu mà cả Đông Tấn và Tây Gốt không thèm để ý đến.
Trần Khánh Dư khẽ dục ngựa đi lên ngang hàng với nữ thủ lĩnh hỏi.
- Không biết tính danh của ngài là gì?
Nữ thủ lĩnh liếc mắt hắn một cái liền lạnh nhạt nói.
- Ngươi có thể gọi là là Địch Lực Mộc Lạp Đề.
Ách, cái tên này quả rất là lạ đây. Trần Khánh Dư lại hỏi.
- Xứ Goldland ta trước giờ chưa từng nghe có kỵ binh du mục qua lại đây? Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây.
Nữ thủ lĩnh trong đôi mắt hiện lên một chút quang man trả lời.
- Xứ Goldland thực ra rất rộng, trước kia có rất nhiều dân tộc, sắc tộc sinh sống tại đây. Tuy nhiên sau chiến tranh Đông -Tây số lượng dân du mục suy giảm nghiêm trọng. Sau đó chiến tranh Đông Tấn - Tây Gốt buộc các dân tộc du mục phải xếp hàng lựa chọn phe phái, khiến tại xứ Goldland cũng không còn bao nhiêu mống.
Trần Khánh Dư nghe được trong giọng nói lại tràn đầy vẻ bi thương, kiếp trước nếu nói các nền văn minh nông nghiệp sợ hãi nhất là gì thì câu trả lợi bọn hắn sợ hãi nhất là những dân tộc đến từ nền văn minh du mục. Thập chí Bắc quốc còn phải xây dựng trường thành vạn lý để ngăn chặn sự xâm lược của các dân tộc du mục. Không ngờ tại thế giới này dân tộc du mục lại thê thảm đến như vậy, bị các nước lớn chèn ép, buộc họ phải có sự lựa chọn.
Đoàn người đi được một ngày liền thấy được một khu doanh trại. Đúng vậy, là một khu doanh trại, từng tấm bạt lớn được kéo căn thành những lều trại tạm thời, số lượng người cũng rất đông, đến gần một vạn người, đi theo bọn họ lại là rất nhiều dê bò. Những người này nam tử thân thể rất cường tráng, ăn mặc da lông, nữ nhân lại để tóc dài, ăn mặc váy dài vải cây đay.
- Bái kiến phu nhân.
Thấy đoàn người trở về những người dân trong doanh trại liền chạy ra chào đón, nhất là những đứa trẻ kia liền vây lấy nữ thủ lĩnh. Nữ thủ lĩnh xuống ngựa khẽ vỗ vỗ đầu những đứa trẻ tràn đầy thương yêu. Lạp Đề nói.
- Mọi người chào đón một chút bằng hữu mới của chúng ta đến từ Đại Việt, đây là Trần Khánh Dư đại nhân.
Những người du mục liền chào Trần Khánh Dư. Làm Trần Khánh Dư ngạc nhiên chính là dù là dân tộc du mục nhưng bọn họ lễ tiết lại có phần giống với Đông Tấn hoàng triều. Ở Đông Tấn nửa năm đối với những thứ này Trần Khánh Dư rất quen thuộc. Trần Khánh Dư thấy có một điểm kỳ lạ chính là doanh trại này rất đông, có đến gần một vạn người, nhưng số lượng người già lại rất ít. Ngoại trừ thanh niên, tráng niên, phụ nữ, trẻ em ra, người già lác đác không có mấy.
Đoàn người Đại Việt được sắp xếp tại phía Đông dựng trại. Các nhân viên nhanh chóng bày lên mấy cái sạp bán hàng. Người dân du mục rất nghèo, các vật tư bọn họ có nhiều nhất cũng chỉ là da lông, sữa dê các loại. Thế nhưng đặc biệt bọn họ vậy mà có rất nhiều vàng. Trần Khánh Dư cũng lệnh thu lấy vàng để bán hàng hóa, hết thảy đều đưa xuống giá thấp nhất. Hắn còn chưa quên mình vẫn còn đang trong hang cọp đây này. Dân du mục luôn thiếu lương thực, muối và sắt. Giờ Đại Việt mang hai trong ba thứ tài nguyên thiết yếu đó đến, giá cả lại phải chăng nên được toàn thể dân du mục rất chào đón. Trần Khánh Dư còn được mới đến lều lớn của bộ tộc này để dự tiệc.
Buổi tối Trần Khánh Dư vẫn một thân Minh Quang giáp đến lều lớn dự tiệc, dù sao đây là dị địa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, hắn cần phải đề phòng.
Lều lớn nằm tại trung tâm của bộ lạc, lớn gấp bốn lần các lều bình thường, bên ngoài đều có binh lính canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Trần Khánh Dư được các binh sĩ rất khách khí mời vào bên trong. Bên trong lều lớn đã có bảy người ngồi sẵn. Ngồi chủ vị là Đề Lạp, phía dưới là hai lão nhân, bốn người còn lại đều là những nam tử vô cùng cường tráng, trong đó có hai người Trần Khánh Dư nhận biết chính là hai vị phó tướng của đội quân kỵ binh.
Chờ đợi Trần Khánh Dư ngồi vào vị trí Đề Lạp mới cầm lên chén rượu nói.
- Đối với sự chân thành của Đại Việt, bộ lạc ta rất biết ơn. Nay ta thay mặt toàn bộ người dân của bộ lạc kính Trần đại nhân một chén.
Nói rồi Đề Lạp liền khẽ nhấc khăn che mặt lên nhẹ nhàng uống rượu, bởi ngồi cách xa nên Trần Khánh Dư cũng không thể thấy được dung nhan nàng được, chỉ thấy được làn da mịn màng, trắng như bạch ngọc của nàng mà thôi. Rất nhanh Đề Lạp liền uống xong chén rượu đưa ra phía trước tỏ vẻ mình đã uống cạn, đến lượt Trần Khánh Dư.
Trần Khánh Dư vừa cầm chén đưa lên miệng, một mùi tanh từ chén rượu bốc lên, rượu này lại chính là rượu sữa lên men, có màu trắng đục, mùi tanh của sữa thực không phải ai cũng chịu được. Trần Khánh Dư lúc này ước giá như mình có khả năng giống Trần Nhật Duật như vậy, tên này có thể ăn, nói, sinh hoạt như một dân dị tộc chuẩn gốc, chính Trần thái sư cũng từng nói Trần Nhật Duật rất…lạ.
Thế nhưng là một thương nhân đúng nghĩa Trần Khánh Dư cũng không tỏ ra vẻ khó chịu, nín thở một hơi uống cạn. Rượu vừa vào miệng mùi tanh liền xộc lên làm hắn muốn nôn ra ngay lập tức, nhưng Trần Khánh Dư nhanh chóng dằn lại, đưa chén ra phía trước tỏ vẻ mình đã uống cạn.
Nhìn thấy cái chén trống không những người du mục đều tỏ vẻ hài lòng, trong đôi mắt Đề Lạp cũng hiện lên vẻ tán thưởng. Không phải ai cũng có thể uống được rượu sữa của bọn họ.
Rượu qua mấy lần, chủ yếu là những lời khách sáo, cảm tạ, Trần Khánh Dư vậy mà phát hiện ra mình bây giờ lại ưa thích thứ rượu khó uống này. Trần Khánh Dư cũng hỏi dò được hóa ra bộ tộc này tên là Alitia bộ tộc, cũng vừa mới đến đây và Đại Việt rất may mắn là thương đoàn đầu tiên mà bọn họ gặp phải. Dân tộc du mục tại xứ Goldland này rất khó sống. Bởi hai đầu là hai quốc gia hùng mạnh, buộc bọn họ phải xếp hàng thần phục, Alitia bộ tộc không theo bất kỳ quốc gia nào ngược lại bị tẩy chay. Rất ít thương nhân dám trái lệnh giao thương với bộ tộc, có một số thương nhân liều mạng đến giao thương lại treo giá trên trời, nào có chuyện hảo tâm giống như Đại Việt. Năm ngoái Alitia bộ tộc có chiến tranh với một bộ tộc khác theo Tây Gốt, Alitia bộ tộc bại trận, tù trưởng bọn họ cũng tử trận. Đề Lạp là vợ của tù trưởng lúc đó liền lên nắm quyền ổn định lại bộ tộc này. Đối với Đề Lạp Trần Khánh Dư cũng kính nể không thôi, hàng động này của nàng chẳng khác gì Ỷ Lan buông rèm nhiếp chính khi vua tôi còn nhỏ, giặc ngoài xâm lược.
- Nghe nói Trần đại nhân mới giao thương tại Đông Tấn, không biết hiện tại nơi đó như thế nào?
Đề Lạp đột nhiên hỏi. Trần Khánh Dư ngạc nhiên, tại sao nàng lại hỏi một câu hỏi lạ lẫm đến như vậy? Chẳng lẽ lại muốn thăm dò tình báo chuẩn bị xâm lược Đông Tấn? Chắc không phải, so với Đông Tấn mà nói Alitia nhỏ yếu vô cùng. Thế nhưng Trần Khánh Dư vẫn nói.
- Đông Tấn thực sự ta mới đến lần đầu tiên, tất cả cũng còn lạ lẫm. Không biết nữ Đề Lạp thủ lĩnh muốn hỏi đến việc gì?
Mặc kệ nha, dù có xâm lược thì cũng là Đông Tấn gánh chịu. Đại Việt sợ cái cọng lông. Đây chính là ý nghĩ của Trần Khánh Dư. Đề Lạp có chút suy nghĩ nói.
- Ví dụ như vua của Đông Tấn chẳng hạn.
Trần Khánh Dư nghĩ lại liền nói.
- Vua hiện tại của Đông Tấn vẫn là Chấn Đông hoàng đế đi. Tuy tuổi đã cao, nhưng sức khỏe ngược lại vẫn tốt. Theo như ta thấy hẳn còn có thể làm vua thêm mấy năm.
Trần Khánh Dư không hiểu vì sao nói đến đây đôi mắt của Đề Lạp lại có vẻ rung động đây?
==============================++
Tối nay một chương nữa nhé. Hôm nay không có cảm hứng viết truyện lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT