Sau khi Ly Nhiễm đi rồi, Tiếu Mạch xuất thần ngã vào trên giường, nằm yên không nhúc nhích giống như một cổ thi thể, sau một lúc lâu, hắn mới có động tĩnh.
“Cho nên mới nói ta không muốn quay về hoàng cung thôi! Ai. . . . . .” Tiếu Mạch thở dài, tay phải đặt trên mắt che lại gương mặt nên không thể nhìn ra biểu tình của hắn hiện tại.”Nếu không phải bởi vì phụ hoàng tại nơi này, ta nghĩ ta sẽ tình nguyện ở lại Trì Nhạc Phong, cho dù không muốn cưỡng cầu cũng sẽ làm cho cái lão nhân Quý Nhàn Hoài kia thu ta làm đồ đệ! Dù sao lão nhân cũng đã từ trên người ta lấy đi nhiều tri thức về y học hiện đại như vậy, ta hướng hắn thu một chút thù lao hẳn là cũng không có gì đi!” Nhớ tới cuộc sống gần một năm ở Trì Nhạc Phong, Tiếu Mạch là vừa tức giận vừa buồn cười còn có một chút hoài niệm.
Đúng như Lam Vương gia nói, tính tình của thần y Quý Nhàn Hoài quả thật là có một chút quái dị, theo Tiếu Mạch thì hắn giống như là một võ hiệp thế ngoại cao nhân, ẩn cư nơi núi rừng như miêu tả trong tiểu thuyết. Có lẽ đó là căn bệnh chung của người trong võ lâm đi, bọn họ đối với người trong triều đình người luôn luôn không ôm hảo cảm, thần y Quý Nhàn Hoài cũng là người trong võ lâm tự nhiên cũng giống nhau.
Quý Nhàn Hoài cũng không có bởi vì Tiếu Mạch là hoàng tử mà đặc biệt đối đãi, ngược lại càng thêm mọi cách làm khó dễ, đoạn thời gian ở Trì Nhạc Phong chữa bệnh, Tiếu Mạch thật sự là ăn không ít đau khổ. Thẳng đến có một ngày Tiếu Mạch trong lúc vô ý nói ra một chút kiến thức của y học hiện đại, làm cho Quý Nhàn Hoài kinh ngạc giống như lấy được chí bảo, đến tận đây ngày khổ của Tiếu Mạch cuối cùng mới kết thúc, khi thân thể Tiếu Mạch có chuyển biến tốt đẹp liền quyết định xuống núi, mà lúc Tiếu Mạch rời đi Quý Nhàn Hoài chỉ còn kém một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi hắn lưu lại.
“Bất quá hẳn là không thể cưỡng cầu đi!” Tiếu Mạch nghĩ đến lúc ở Trì Nhạc Phong, khi Quý Nhàn Hoài từng nhiều lần thiết kế chính mình, mục đích chính là muốn làm cho chính mình bái ông ta làm thầy.”Có lẽ lúc trước ta không nên cự tuyệt hắn đi!” Tiếu Mạch than nhỏ, hình như là có chút hối hận.”Như vậy, có lẽ ngày nào đó chờ ta ly khai hoàng cung, có được một nghề nghiệp cũng có thể nuôi sống được chính mình.”
Đúng vậy, Tiếu Mạch vốn có ý niêm muốn rời xa hoàng cung trong đầu, có lẽ nên nói đây là ý tưởng mà từ lúc hắn đi vào thế giới này đã không ngừng lặp đi lặp lại trong óc hắn. Giống như Tiếu Mạch nói, nếu không phải bởi vì Ly Nhật Diệu ở tại hoàng cung, có lẽ hắn, không, là chắc chắn hắn sẽ không trở về.
Kiếp trước, hoàn cảnh sống của Tiếu Mạch mặc dù không nguy hiểm giống hoàng cung, nhưng đồng dạng cũng là một thế giới tranh đấu gay gắt, tràn ngập các loại quỷ kế, nếu không chèn ép người khác thì chính mình cũng sẽ không thể tiến lên được. Cho nên nếu Tiếu Mạch nguyện ý, thì tại hoàng cung này, hắn cũng đồng dạng có thể sống được giống như cá gặp nước, huống chi Ly Nhật Diệu còn bảo hộ hắn kĩ như thế, không – làm cho hắn cuốn vào bầu không khí không trong lành của hoàng cung. Chính là thiên tính đạm mạc cùng với các loại nhân tố của cuộc sống khiến Tiếu Mạch rất không thích cuộc sống như vậy , mà thời gian ở Trì Nhạc Phong, cái loại cuộc sống mặc dù có điểm buồn tẻ nhưng không mất bình thản lại phong phú này càng làm cho Tiếu Mạch hiểu được kia mới là thứ hắn muốn.
“Tam hoàng tử đã đi rồi sao ?” Tử Y đi vào trong phòng không nhìn thấy Ly Nhiễm, lại nhìn đến Tiếu Mạch nằm ở trên giường giống như thi thể liền vội vàng hỏi.”Ngũ hoàng tử ngài làm sao vậy?”
“Không, chính là nhớ tới thời điểm dưỡng bệnh ở Trì Nhạc Phong.” Tử Y xuất hiện đánh gảy suy nghĩ của Tiếu Mạch, đưa cánh tay dời khỏi đôi mắt, nhẹ giọng nói.
“Hừ! Những ngày cùng xú lão đầu kia ở một chỗ có cái gì hảo nghĩ chứ.” Như là tin lời nói của Tiếu Mạch, Tử Y ngữ khí mang tức giận còn sắc mặt thì không tốt nói.
“A! Như thế nào? Vẫn còn vì lão nhân sinh khí a!” Xem Tử Y như vậy, Tiếu Mạch khẽ cười nói.
“Cáp! Ta để làm chi phải vì lão nhân kia sinh khí, bằng hắn xứng sao không? Liền như hắn một lão nhân ra dáng thần y ? Mỗi lần đều lấy chúng ta ra thí nghiệm thuốc, thần y nào lại có một bộ dạng không đứng đắn kia chứ!” Tử Y nói rất là khinh thường, nhưng ánh mắt kia của nàng cơ hồ muốn bốc hỏa lại không như vậy.
Nhắc tới thần y Quý Nhàn Hoài, Tử Y lại căm tức như vậy đều là có nguyên nhân, khi ở Trì Nhạc Phong, ngoại trừ Tiếu Mạch thân là người bệnh sẽ hảo một chút, còn lại chính là Tử Y, Diệp Minh Hoa, Lam vương gia cùng những đại nội thị vệ theo hầu, tất cả đều không may mắn thoát khỏi độc thủ của Quý Nhàn Hoài. Thí nghiệm thuốc, thử độc, thử châm, công tác dưỡng các loại động vật của Quý Nhàn Hoài, tất cả đều rơi xuống trên người bọn họ, cố tình là bọn họ lại cũng không thể phản kháng, nếu như không phải cần đến hắn chữa bệnh cho Tiếu Mạch, Quý Nhàn Hoài sợ sớm đã bị những người đó phân thây, trở thành một mạt oan hồn.
“Kỳ thật lão nhân cũng không phải kém như vậy, chẳng qua là tính trẻ con còn không khỏi, bướng bỉnh nghịch ngợm một ít thôi.” Tiếu Mạch vì người có thể đã trở thành sư phó của chính mình là Quý Nhàn Hoài biện giải nói.
“Nga phải không?” Biểu tình của Tử Y rõ ràng là không tin.
“Đúng rồi! Trước khi xuống núi, lão nhân có cùng ta nói, sau khi chờ hắn đem chuyện trên núi xử lý tốt sẽ vào cung tìm ta.” Tiếu Mạch đột nhiên nện xuống một quả bom lớn.
“Cái gì? ! Ngươi nói lão nhân kia là muốn tới!” Tử Y kêu lên sợ hãi, thế nhưng ngay cả kính ngữ đều đã quên dùng.
“Ân! Lão nhân nói tâm tật tuy rằng khống chế được, nhưng vẫn phải điều dưỡng, lão nhân nói hắn không tin được những lang băm trong cung, muốn đích thân đến mới yên tâm.” Tiếu Mạch cười nói, trong lòng đối với sự quan tâm của Quý Nhàn Hoài cảm thấy rất ấm áp, tuy rằng Quý Nhàn Hoài đại bộ phận là vì tri thức y học trong đầu hắn.”Ai! Dám nói ngự y hoàng cung là lang băm chắc cũng chỉ có lão nhân!”
“A a! Lão nhân kia muốn tới, kia hoàng cung không phải sẽ muốn gặp đại nạn!” Tử Y lắc đầu sửa vẻ kinh hoách lúc trước thành tiếc hận nói, bất quá Tiếu Mạch lại nghe ra trong lời nói của Tử Y dấu diếm một chút vui sướng khi người gặp họa.
“Na! Tử Y, ta như thế nào lại cảm thấy được lòng của ngươi giống như là đang cười trộm a?” Tiếu Mạch hỏi.
“Ai nha ngũ hoàng tử, ngươi cũng biết lão nhân kia từ trước đến nay có mới nới cũ, ngươi xem này trong hoàng cung có nhiều người như vậy, hứng thú của lão nhân kia còn theo chúng ta, người hắn đã sớm ngoạn chán sao, tự nhiên sẽ dời đi nơi khác rồi, không phải sao?” Tử Y cười đến quỷ dị không có hảo ý trả lời.
“Tử Y, ta chưa từng phát hiện ngươi là nữ nhân ác độc như vậy !” Xem vẻ mặt cười xấu xa của Tử Y, Tiếu Mạch cảm thấy được một giọt mồ hôi lạnh từ cái trán chảy xuống.
“Ngũ hoàng tử không phải có câu tục ngữ nói “Tử bần đạo không bằng tử đạo hữu” thôi!” Tử Y cười càng sáng lạn. “Ta nghĩ Minh Hoa cùng Lam Vương gia nhất định cũng là cho là như vậy!.”
Xem Tử Y, Tiếu Mạch đột nhiên cảm thấy được chính mình vẫn cho rằng Tử Y là một cô gái ôn nhu động lòng người thật sự là cái đại ngu ngốc không hơn không kém.
câu này ta cũng pó tay, nàng nào hiểu thì giúp dùm ta nhé. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT