CHƯƠNG 52

“Đối với sự tồn tại của ta, ngươi tựa hồ cũng không cảm thấy kỳ quái!” Ly Nhiễm có chút kinh ngạc hỏi, sự bình tĩnh của Tiếu Mạch thật sự là ngoài dự kiến của hắn.

“Tại một môi trường như vậy, tính cách của tam hoàng huynh biến thành như vậy cũng không phải là chuyện khó có thể tưởng tượng.” Tiếu Mạch nói, thầm nghĩ, vì thích ứng hoàn cảnh tam hoàng huynh không thể không áp chế bản tính của chính mình, không thể không đi làm một ít chuyện chính hắn cũng không thích nhưng lại không thể không hoàn thành. Vì muốn trốn tránh không làm chuyện trái với lương tâm, vì không muốn làm cho chính mình biến thành người ngay cả chính mình cũng chán ghét nên ý thức liền phân ra nhân cách tương phản, đến thay thế chính mình đi hoàn thành những chuyện mình chán ghét.

“Phải không? Ngươi tựa hồ rất rõ ràng nguyên nhân ta xuất hiện nha!” Trong lúc nhất thời cái nhìn của Ly Nhiễm đối với Tiếu Mạch đã có điều đổi mới.

“Đúng vậy, ta rất rõ ràng a!” Tiếu Mạch trả lời có chút chua sót. Lúc trước nếu không phải đã sớm phát hiện bất luận chính mình có làm như thế nào cũng sẽ không chiếm được sự coi trọng của cha mẹ, sợ rằng chính ta cũng sẽ biến thành như vậy đi?! Vì để bọn họ yêu thích, vì làm cho bọn họ nhìn thẳng vào đứa con này, cái thời điểm kia, chính mình hiện tại nhớ lại, đều cảm thấy được khi đó chính mình thật giống như là một người khác.

“Ngươi cũng không có vô dụng giống như ta nghĩ a! Những gì ngươi làm đều là biểu hiện giả dối sao không?” Ly Nhiễm hỏi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười  khác thường.

“Nga, tam hoàng huynh đâu? Hắn. . . . . . Tiêu thất sao không?” Tiếu Mạch không trả lời vấn đề của Ly Nhiễm mà hỏi lại, ngữ điệu nhìn như bình tĩnh nhưng bên trong lại cất giấu một tia hoảng hốt, con người ôn nhu đó, hắn thật sự không hy vọng hắn cứ như vậy biến mất.

“Không, không có. Hắn chính là mệt mỏi hiện đang ngủ, không muốn đứng lên.” Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Tiếu Mạch lại cảm thấy được Ly Nhiễm trước mắt lúc nhắc tới tam hoàng huynh lại có một chút đau lòng cùng ôn nhu.

“Mệt mỏi, mệt mỏi, đang ngủ. Đây là ý tứ gì ?” Tiếu Mạch khẽ nhíu mày hỏi.

“Úc! Ngươi ra cung nên không biết, đoạn thời gian gần đây, việc tranh đoạt ngôi vị thái tử càng thêm kịch liệt, ngươi cũng rõ ràng hắn không thích chuyện đó, vừa vặn lại nằm trong số hoàng tử được thần chi chúc phúc, cho dù hắn không muốn cũng không tránh được cuốn vào trong đó. Không muốn đối mặt với hết thảy những chuyện này, hắn lựa chọn ngủ say để trốn tránh.” Nghe ngữ khí của Ly Nhiễm tựa hồ có chút vì tam hoàng tử trốn tránh mà bất mãn, lại có chút không nề hà.

“Tam Hoàng huynh không có biến mất là tốt rồi.” Tiếu Mạch nhẹ nhàng thở ra.

“Hiện tại cứ yên tâm không phải quá sớm sao?” Ly Nhiễm ác ý mở miệng.”Hắn ngủ đi khó tránh khỏi ta sẽ không giọng khách át giọng chủ, giết hắn.”

“Ngươi sẽ sao không?” Tiếu Mạch hỏi lại.

“Ngươi nói đâu?” Ly Nhiễm đem câu hỏi quay về cấp Tiếu Mạch.”Như vậy ta không phải sẽ có thể độc chiếm khối thân thể này sao không?”

“Sẽ không, ngươi sẽ không làm cho tam hoàng huynh biến mất.” Tiếu Mạch trả lời thực khẳng định.

“Khẳng định như vậy?! Hắn tiêu thất đối ta chỉ có lợi.” Giống như bất mãn với sự chắc chắn của Tiếu Mạch, Ly Nhiễm phản bác nói.

“Có lẽ ngươi nói đúng vậy, nhưng là ngươi là sẽ không làm cho hắn biến mất, vì cái gì ta cũng không thể nói rõ, chính là biết.” Tiếu Mạch trả lời, chính hắn cũng hiểu được có chút quái dị, vì cái gì chính mình có thể khẳng định như vậy.

“Ta nghĩ ta có một chút hiểu được hắn vì cái gì coi trọng ngươi như vậy.” Ly Nhiễm nhìn chằm chằm vào đôi mắt trạm lam của Tiếu Mạch.”Ngươi thật sự rất bất đồng.”

“Bất đồng ?” Tiếu Mạch không rõ ràng hàm nghĩa trong câu nói của Ly Nhiễm.”Thì sao, thế giới này có ai hoàn toàn giống nhau!”

“Trong mắt ngươi có hắn sao không?” Đột nhiên Ly Nhiễm hỏi vấn đề không hề liên quan đến.

“Cái gì?!” Tiếu Mạch cả kinh nói, nhìn Ly Nhiễm đột nhiên tới gần chính mình mắt mũi tương quan cảm thấy rất khó chịu.

“Trong mắt của ngươi thật sự cái gì cũng không có đâu? Ta nhớ rõ hắn từng nói qua, ngươi đối với ngôi vị hoàng đế cũng không có gì cảm thấy hứng thú, khi đó ta chỉ cho rằng đó chính là lý do thoái thác để hắn bảo vệ ngươi. Nhưng hiện tại xem ra hắn thật sự không có gạt ta, ở trong mắt của ngươi, ta thật sự cái gì cũng không thấy được!” Thanh âm trầm thấp, Ly Nhiễm giống như là đang nói với Tiếu Mạch cũng giống như là đang tự nói với chính mình.

“Ngươi đến tột cùng là đang nói cái gì?” Tiếu Mạch cảm thấy rất khó hiểu, không rõ ràng lắm vì cái gì Ly Nhiễm đột nhiên nói những lời khiến hắn cảm thấy khó hiểu này nhưng càng khó hiểu hơn nữa là dường như trong những lời đó có một chút gì đó hắn giống như là hiểu rõ.” Ta thật là đối với ngôi vị hoàng đế không có hứng thú, tam hoàng huynh hắn có thể dựa vào ngủ say đến trốn tránh, ta lại không chỗ có thể trốn tránh, cho nên hy vọng ngươi vẫn là đem ta trở thành một cái hoàng tử vô dụng, chuyện hôm nay, ngươi hãy coi như chưa từng phát sinh.”

“Này không thể được, chuyện hôm nay có thể sẽ trở thành chuyện ta suốt đời đều khó có thể quên trong trí nhớ a!” Ly Nhiễm khiêu khích nhìn Tiếu Mạch.”Ngươi nói nên làm cái gì bây giờ cho tốt đâu?”

“Tuy rằng tam hoàng huynh không thích, nhưng ngươi là muốn đi lên ngôi vị hoàng đế đi! Ta nghĩ mục đích cuối cùng ngươi xuất hiện sợ cũng chỉ là vì chuyện này.” Tiếu Mạch không yếu thế đối mặt nhìn Ly Nhiễm.

“Ngươi muốn làm như thế nào!” Lúc này ánh mắt Ly Nhiễm nhìn Tiếu Mạch hàm chứa thú vị.

“Ngươi nói. . . . . . Nếu ta biểu lộ ủng hộ đại hoàng huynh hoặc tứ hoàng huynh thì sẽ thế nào? !” Tiếu Mạch cười hỏi.

“Thật sự không đơn giản a! Ta là nên may mắn ngươi đối với ngôi vị hoàng đế không có hứng thú, nhưng là ta hiện tại chẳng phải vừa gia tăng một cái kình địch sao.” Ly Nhiễm nghiêm mặt nói, ánh mắt nhìn Tiếu Mạch đã không còn khiêu khích cũng không còn hàm chứa thú vị, mà là tràn ngập  đề phòng.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn là vì ta sẽ không duy trì bất kì kẻ nào.” Tiếu Mạch vô vị nói.

“Đã biết, cuộc đối thoại của chúng ta hôm nay coi như thành bí mật của lẫn nhau, ta chỉ còn biết đem ngươi coi là một cái ngũ hoàng tử vô dụng.” Ly Nhiễm thỏa hiệp nói.

“Đa tạ! Vậy ngươi vẫn như trước là tam hoàng huynh ôn nhu thiện lương của ta, đương nhiên là con người trước.” Tiếu Mạch cường điệu trả lời.

“A!” Ly Nhiễm cười khẽ, ánh mắt dường như có điểm giống với Ly Nhiễm nguyên bản khi nhìn Tiếu Mạch. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play