Flash Back :

- Hôm nay cậu hẹn gặp tôi có việc gì ? – Như Phong bước vào phòng làm việc của Thiên Kỳ rồi cất tiếng hỏi.

-

- Tôi muốn hỏi cậu một vài việc ?, sao hôm qua Chi Tinh có lựa được chiếc váy nào vừa ý không ? cô ấy vui chứ ?

- Cậu nghĩ Chi Tinh liệu có vui không ? khi đi lựa chọn chiếc váy cưới cho ngày lễ đính hôn của mình lại không phải là vị hôn phu tương lai mà là một người khác ?

- Thì tôi đã nhờ cậu, cậu thừa biết tôi vừa mới tiếp quản Hào Lệ, công việc cần phải giải quyết còn rất nhiều...nên tôi không thể để ý đến những chuyện khác được ?

Như Phong nhìn gương mặt của Thiên Kỳ, lộ rõ vẻ thất vọng, anh lắc đầu :

- Chuyện khác... chuyện quan trọng của cả một đời con gái, cậu thừa biết Chi Tình luôn ước mơ về ngày hôm nay, vậy mà cậu...

- Tôi thì làm sao, cậu không vừa lòng ư ? chẳng phải tôi tạo điều kiện cho cậu được đưa Chi Tinh đi trong những thời khắc cuối cùng cô ấy còn độc thân sao ? sau này, cô ấy thành vợ của tôi rồi thì cậu đừng có mơ...

- Cậu....Hạng Thiên Kỳ, cậu được lắm, tốt nhất là cậu nên biết là phải làm cho Chi Tinh hạnh phúc, nếu không thì tôi không tha cho cậu đâu – Như Phong để hai bàn tay đã nắm chặt lại trên chiếc bàn, ánh mắt thách thức nhìn Thiên Kỳ .

- Tất nhiên..tôi biết điều đó...cậu không cần phải nhắc tôi.

- Được, tôi sẽ chờ...- Nói rồi, Như Phong quay mặt bước đi..

- Còn nữa...tôi biết bản tính cậu thích đùa vui...nhưng lần sau cậu nhớ phải chọn đúng đối tượng , đừng có quá dễ dãi rồi lại làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của tập đoàn Hào Lệ- Thiên Kỳ bóng gió...

- Cậu..cậu nói thế là ý gì ? – Như Phong dừng bước sau lời nói của Thiên Kỳ và quay lại hỏi .

- Ý gì sao..nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như cách đây ít lâu..không biết vì nguyên nhân gì cậu lại mạo danh tôi và kết thân với một đứa con gái chẳng ra gì..một cô gái ngang ngược, thô lỗ lại tầm thường...

Những lời của Thiên Kỳ làm Như Phong chợt nhớ đến cô gái mà anh đã từng chạm mặt tại chính căn phòng này, một cô gái mà anh còn chưa kịp biết tên nhưng đã để lại nhiều ấn tượng tốt đẹp trong anh.

- Hạng Thiên Kỳ, cậu đừng cho mình là tài giỏi mà có quyền phán xét người khác, cậu đừng dùng con mắt phiến diện của cậu mà đánh giá con người ta qua hình thức..bản thân cậu, cũng không thể phán đoán được mình thì đừng vội vàng kết tội một ai đó..cậu chưa bao giờ cảm nhận được thế nào là ước mơ, là khát vọng của những người con gái...

Như Phong nói rồi, vội vã quay đi...

Thiên Kỳ ngồi thừ ra đó..một cách im lặng....



End Flash back


« Thật là ..Thiên Kỳ à..rốt cuộc cậu có hiểu thế nào là tình yêu không ?, cậu có thể nào không làm tổn thương người khác có được không » - Như Phong vừa lái xe, vừa nhớ lại những gì mà anh và Thiên Kỳ nói hôm đó...

Bỗng anh nhìn thấy, một cô gái, tóc thắt hai bím, cô ấy mặc một bộ đồ yếm giản dị, chân mang một đôi giày thể thao rẻ tiền..chiếc xe vượt qua...anh nhận ra đó chính là cô gái mà anh đã gặp hôm trước..Như Phong vội vã cho chiếc xe dừng lại...

- Gì thế, muốn gì đây..đừng tưởng có xe đẹp mà làm phách, nói cho các người biết , Lưu Tiểu Bối tôi rồi cũng sẽ có được những chiếc xe còn đẹp hơn thế này...- Tiểu Bối lớn tiếng nói khi thấy chiếc xe đột nhiên ngán đường mình...

Cánh cửa xe hạ xuống...

- Thì ra tên cô là Lưu Tiểu Bối, thật là sơ suất...lần trước tôi quên hỏi tên cô...- Một giọng nói ôn tồn cất lên..

Tiểu Bối quay sang và nhận ra đó chính là anh....

- Sao lại là anh ?...cũng thật là đúng lúc...tôi cũng đang muốn tìm anh để làm cho ra lẽ đây..tại sao hôm ấy anh lại gạt tôi..báo hại tôi...- Tiểu Bối đang nói giữa chừng thì đã bị người con trai ấy dùng tay bịt miệng lại..

Sau một hồi thuyết phục, Tiểu Bối đã bằng lòng lên chiếc xe của Như Phong..và cuối cùng cô cũng đã được giải đáp mọi khúc mắc...Hôm đó, hóa ra cũng một phần do cái tính bộp chộp của cô, chính cô đã vội vàng nhận Như Phong chính là Tổng Giám Đốc..chứ anh chưa hề nói một lời...Tiểu Bối cũng cảm thấy rất kì lạ là tại sao một người như Như Phong lại có thể là bạn của cái tên động vật máu lạnh kia chứ...

- Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về, xin lỗi vì đã hiểu nhầm anh..

- Không có gì đâu..cô đừng bận tâm..lần sau gặp lại nhé..tạm biệt..

- Tạm biệt anh !

Tiểu Bối, bước xuống xe...rồi từ từ bước vào nhà...chỗ Như Phong dừng xe cũng hơi khuất nên tất nhiên, mọi người ở Háo Tái Lai chẳng ai có thể biết cô vừa từ một chiếc xe sang trọng bước xuống...

.....................................................................

Riêng về phần Tiểu Ngư...từ hôm xảy ra vụ việc của hai người khách lạ đó, anh trở nên đăm chiêu hơn...ít cười nói hơn...

Mỹ Tú nhìn thấy con trai như vậy....rất đau lòng...bà không biết nếu một ngày khi Tiểu Ngư biết được sự thật phũ phàng mà bà đã dấu anh trong suốt hơn hai mươi mấy năm qua...Tiểu Ngư sẽ như thế nào...

Mỹ Tú sợ...sợ sẽ làm tâm hồn thánh thiện của Tiểu Ngư bị tổn thương...Mỹ Tú sợ anh sẽ không còn bên mình nữa..có lúc bà chợt nghĩ..hay bà đóng cửa « Háo Tái Lai » rồi cùng đứa con trai đi đến một nơi nào đó chỉ có mẹ con bà ......

...................................................................................

....................................

Tiểu Bối đang lững thững bước đi, vừa đi cô lại vừa ngắm cảnh vật của khách sạn Hào Lệ mà ước ao một ngày nào đó, mình cũng có thể làm việc tại một khách sạn lớn thế này...

Bỗng...chân Tiểu Bối chạm lên một đám đất xìa....

- Á...á..cứu tôi.....- Tiểu Bối nghĩ có lẽ mỉnh sẽ bị ngã xuống cái hồ nước này...nhưng đột nhiên..cô cảm thấy có một bàn tay rất chắc chắn đã giữ chặt lấy cô...

Mở mắt ra...Tiểu Bối dường như không thể tin vào mắt mình được nữa một vị hoàng tử bạch mã ư, không là một người con trai trong bộ veston màu đen, bên trong là một chiếc sơmi màu xanh...từng đường nét trên gương mặt hoàn hảo ấy vẫn là một thần sắc lạnh lùng...là hắn ta...

Cô giật mình..vùng dậy...

-Sao lại là anh chứ...anh muốn làm gì ? – Tiểu Bối ra vẻ hung dữ .

- Chính tôi mới là người hỏi tôi cô điều đó..cô đi đứng không cẩn thận, tôi sợ cô ngã xuống sẽ làm bẩn hồ nước của Hào Lệ..nên tôi phải ngăn cô lại..- Người con trai như tỏ ra lạnh lùng đáp...

- Gì chứ...anh..anh thật là...cứ coi như là hôm nay anh đã cứu tôi...nhưng anh đừng mơ tôi sẽ cảm ơn anh..cái đồ máu lạnh...

- Tôi cũng chẳng cần hạng người như cô cảm ơn tôi...nhưng tôi cảnh cáo cô, cô mà để ngã xuống hồ này, chi phí làm sạch cô không gánh nổi đâu...- Người con trai vẫn với giọng điệu hóng hách ấy rồi bước lên xe...lái đi...

- Cái đồ phách lối, anh đừng ỷ anh có tiền mà coi thường người khác , anh hãy chờ đi.- Tiểu Bối hét với theo...

Đi được một đoạn...Bỗng nhiên, chiếc xe của người con trai ấy lại dừng trước mặt Tiểu Bối...

- Gì nữa đây ? ...anh ta muốn gì ở mình chứ ? – Tiểu Bối thầm nghĩ khi nhìn thấy chiếc xe ấy.

Cánh cửa xe kéo xuống...

- Cô là người của thôn Đào Hoa đúng không ? – Anh lạnh lùng hỏi.

- Tôi là người ở đâu thì có liên quan gì đến anh chứ ? – Tiểu Bổi bực bội đáp..

- Có lẽ là không liên quan đến tôi, nhưng liên quan đến mẹ cô, tổ trưởng tổ tạp vụ Mỹ Lệ.

- Hả ?...thế...thế anh muốn gì....- Tiểu Bối nghe nhắc đến mẹ mình thì mặt cô sựng lại, giọng đã nhẹ nhàng hơn..

- Chúng ta lên xe...rồi nói chuyện , tôi muốn giao dịch với cô – Anh bước xuống xe rồi dùng giọng điệu ra lệnh.

- Tại sao tôi phải lên xe của anh..ai biết được anh sẽ đưa tôi đi đâu, anh sẽ làm gì tôi chứ ? – Tiểu Bối ra sức chống cự.

- Tôi bảo cô lên xe thì cô cứ lên đi..sao nhiều lời thế, người như cô tôi không có hứng thú đâu..- Anh nói rồi dùng sức thật mạnh đẩy cô lên xe...

-Anh nhẹ tay một chút không được sao ? tôi dù sao cũng là con gái mà..- Tiểu Bối ấm ức nói..sau khi cô đã yên vị ngồi trên ghế ô tô...- Được rồi, giờ anh muốn giao dịch gì, anh cứ nói..

-Được thôi...tôi đang muốn đến thôn Đào Hoa có chút việc..cô hãy dẫn đường cho tôi đến đó...nếu như vậy..chuyện hôm trước cô làm loạn tại phòng của tôi, tôi sẽ không truy cứu nữa, và tôi sẽ tăng lương gấp đôi cho mẹ cô..như vậy được chứ...

-Anh...anh nói có thật không vậy ?....anh không phải là người tốt như thế đâu...

- Cô đừng nghĩ..tôi giúp cô..tôi nói rồi..đây là giao dịch thôi..cô đừng hiểu nhầm ý tôi

- Ừm..thì là giao dịch... !!!!!!!!!!!!- Tiểu Bối gật gù nhìn anh....

Đột nhiên...anh đưa mặt tiến sát vào hướng của Tiếu Bối...anh cứ tiến sát..tiến sát...gần và gần hơn nữa...

- Anh...anh làm gì vậy..anh đừng có giở trò...tôi không tha cho anh đâu...- Mặc dù giọng điệu đầy cảnh giác nhưng tim Tiểu Bối đỗng nhiên đập thình thịch...

- Cô đừng tưởng bở..cô nghĩ tôi có hứng thú với cô sao ? Tôi chỉ là muốn thắt dây an toàn cho cô thôi..tôi sợ lỡ như cô có chuyện gì xảy ra thì ít ra lúc ấy tôi đã thắt dây an toàn cho cô..tôi không cần trách nhiệm...- Anh lại lùng nói, rồi lại tiếp tục lái xe đi..

« Thì ra..có lúc anh ta cũng đâu đến nỗi xấu xa đâu.... »

« Đến thắt dây an toàn mà cũng hiểu nhầm là mình hôn cô ta, đầu óc tưởng tượng phong phú quá... » anh khẽ liếc mắt nhìn sang cô rồi chợt mỉm cười nhẹ nhàng.... « Mình đã cười ư, tại sao cô gái này lại có thể khiến cho mình cười »

Chiếc xe Limusin vẫn cứ từ từ lăn bánh...Xe đang thẳng hướng đến thôn Đào Hoa....

...........................................................

....................................................................

Vu Tịnh...cứ trở mình không yên...bà không thể nào quên được ngày hôm đó, ngày bà gặp lại đứa con trai mà bà đã cho đi...hơn hai mươi năm...bà không thể nào chịu đựng được cảnh nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán đứa con trai của mình..lẽ ra...chỗ đó không phải dành cho con trai bà...lẽ ra Hào Lệ mới là nơi xứng đáng với Thiên Cường bảo bối của bà.,

- Em lại không ngủ được sao ???

- Em....anh à....chúng ta phải đến đó một lần nữa, chúng ta phải cho Thiên Cường biết nó vốn không phải sinh ra là để gắn bó với cái quán ăn nhỏ bé đó..nó sinh ra là để tiếp quản Hào Lệ...nó phải cùng em trai nó cùng nhau gánh vác Hào Lệ..Không được, ngày mai..em nhất định..sẽ đến thôn Đào Hoa và nói ra tất cả...em muốn người phụ nữ ấy phải trả con trai lại cho em....

- Vu Tịnh...Vu Tịnh...em bình tĩnh lại được không ? Em cứ làm loạn lên thế thì sao chứ..em nghe anh nói cho rõ đây, lần trước...em cũng đã thấy Thiên Kỳ nó phản ứng như thế nào khi nó biết nó có một người anh trai song sinh...

- Nhưng Thiên Cường là anh ruột nó mà,..chẳng lẽ điều đó là giả sao ?

- Điều đó là thật..nhưng em nghĩ xem...bao nhiêu năm qua, Thiên Kỳ lớn lên trong vòng tay bảo bọc của chúng ta...cái gì chũng ta cũng dành hết cho nó..giờ đột nhiên xuát hiện một người anh trai giống như nó ...nó đương nhiên khó có thể chấp nhận được chuyện bị san sẻ tình thương mà...

- Nhưng mà...em...em không đành lòng nhìn con mình như thế...tại sao người phụ nữ đó lại đối xử với Thiên Cường như thế...

- Vu Tinh à..em đừng như thế nữa có được không. Chả lẽ, em không cảm nhận được tình yêu thương của bà Lưu dành cho con trai chúng ta sao. Anh thừa nhận, bà ấy không giàu có...nhưng em có thể thấy con trai chúng ta nó rất vui vẻ mà..nó còn rất ngoan nữa..

- Nhưng em....

- Không nhưng gì cả...nghe anh..em yên tâm ngủ đi...chuyện chúng ta nhận lại Thiên Cường và cho hai anh em chúng nó nhận lại nhau chúng ta hãy chờ một thời gian nữa đi...hãy cho tất cả mọi người một thời gian được không em..Em đã chờ hơn hai mươi năm rồi, chờ thêm vài tháng thì có sao chứ...nghe anh..nằm xuống...và ngủ đi....

Vu Tịnh nghe lời người chồng, bà đành gạt nước mắt....nhắm mắt lại...

....................................................

« Giữa một rừng hoa đào rực rỡ sắc hồng....một cô công chúa trong chiếc váy dạ hội lộng lẫy màu trắng...chân cô mang một đôi giày thủy tinh màu xanh...cô đang nắm lấy bàn tay ấm áp của một vị hoàng tử...rất đẹp trai....anh nhìn cô mỉm cười đầy trìu mến...anh trong trang phục của hoàng tử Châu Âu....họ cùng nhau khiêu vũ theo điệu nhạc du dương phát ra từ một chiếc đàn dương cầm..... »

- Hả ?.....sao mình...sao mình lại mơ một giấc mơ kì lạ như vậy ?...sao trong giấc mơ...cô lại là công chúa của mình ?- Thiên Kỳ giật mình thức giấc...trán anh lấm tấm mồ hôi...anh không thể hiểu được điều gì đang diễn ra trong trái tim mình....thế rồi....trong tâm trí anh lại ẩn hiện ra hình bóng, giọng nói của cô gái mà anh cực kỳ căm ghét ấy....Thiên Kỳ...thôi không ngủ nữa....anh mở cửa ban công bước ra ngoài...

...........................

- Tại sao chứ, tại sao mình lại mơ thấy hắn ta...mình mơ thấy hắn ta khiêu vũ cùng mình...hắn ta còn hôn mình nữa...lẽ nào...hắn ta là hoàng tử bạch mã của mình sao ?...không được...Lưu Tiểu Bối..không được...có lỗi với Tiểu Ngư....- Tiểu Bối giật mình thức giấc sau giấc mơ kì lạ....đã mấy đêm liên tiếp...trong giấc mơ của cô...là người con trai lạnh lùng ấy...

Cô khe khẽ bước xuống giường..tránh làm mẹ thức giấc...Tiểu Bối mở cánh cửa và bước ra ban công... !!!!!!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play