Tiểu Bối chạy một mạch ra đến bãi biển của thôn Đào Hoa.. cô khóc nức nở vì cảm thấy uất ức. Sống đến chừng này tuổi, có một người lại khiến cô tổn thương đến thế. Dáng hình ấy, giọng nói ấy, ánh mắt ấy của người con trai mà cô gặp hôm nay cứ vây bám lấy tâm hồn của cô của gái bé nhỏ..

- Đồ đáng ghét, anh tưởng anh là ai chứ. Anh cứ đợi sẽ có ngày tôi sẽ cho anh một bài học... anh chỉ có cái khuôn mặt giống Tiểu Ngư.. còn so với mọi mặt anh chẳng bằng một ngón tay của anh ấy...

- Sao lại nhắc đến anh vậy hả ? – Một giọng nói ấm áp quen thuộc từ phía đằng sau cất lên khiến Tiểu Bối giật mình, cô từ từ quay đầu lại và nhận ra đó chính là Tiểu Ngư....

Tiểu Bối nhìn gương mặt ấy...bất giác cô chạy đến, đấm thình thịch vào ngực Tiểu Ngư

- Cái tên đáng ghét này, tại sao chứ ? tại sao lại có thể như vậy chứ, tại sao hắn ta lại giống anh đến thế chứ .

- Em...em nói gì ...anh..chưa hiểu...hắn ..hắn ta là ai.... ? – Tiểu Ngư cố kìm nén cơn đau hỏi .

- Hắn ta ...là tên máu lạnh mà...là đồ động vật máu lạnh mà- Tiểu Bối òa khóc to hơn.

- Thôi được rồi...anh hiểu rồi..ra là có một tên đáng ghét nào đó bắt nạt Tiểu Bối của Tiểu Ngư đúng không. Thôi được rồi, giờ đã có anh bên cạnh rồi, anh sẽ bảo vệ em..anh sẽ không để ai phải làm cho Tiểu Bối bị uất ức nữa.- Tiểu Ngư dỗ dành, anh vỗ về Tiểu Bối như một đưa trẻ..

Lúc này, Tiểu Bối đã bình tâm hơn...cô mới sực nhớ..lúc nãy cô đã làm Tiểu Ngư bị đau :

- Ấy chết..em xin lỗi, em đã làm anh đau, tại sao em lại đánh anh chứ ? cũng tại vì cái tên đáng ghét ấy mà – Tiểu Bối thỏ thẻ..

- Không sao đâu..dù sao thì đánh cũng đã đánh rồi, nếu như đánh anh mà Tiểu Bối cảm thâý dễ chịu hơn thì anh cũng cam lòng..Thế hôm nay, đưa cơm cho mẹ Mỹ Lệ xong rồi...đi đâu mà đến giờ này mới về vậy ? em có biết em làm mọi người lo lắng lắm không ? Mẹ Mỹ Lệ gọi cho anh, bảo anh đi tìm em đó...

- Thực ra thì hôm nay...em định đi làm một chuyện tốt, hóa ra lại chuốc họa vào thân thôi..

- Thế em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không ????..

- À không...cũng không có gì..mọi chuyện qua rồi ..bỏ đi anh .

Tiểu Ngư nhìn vào gương mặt của Tiểu Bối, anh biết cô có điều gì đó khó nói, nên Tiểu Ngư thôi không hỏi nữa..

Anh ngồi bên cạnh cô như thế trên bãi biển một lúc...

Trời nhá nhem tối...cả hai đứng lên rồi cầm tay nhau rảo bước trở về nhà...

Về gần đến nơi , bất giác Tiểu Bối hỏi :

- Tiểu Ngư này, anh có nghĩ là trên đời này có hai người giống nhau như khuôn đúc không ?

- Hả ? sao...sao em lại hỏi vậy ?

- Thì anh cứ trả lời em đi...- À...anh tin là có chứ...trừ trường hợp sinh đôi cùng trứng ra thì vẫn có những người không cùng chung huyết thống có gương mặt giống nhau mà em.. trong sách khoa học nói thế

- À..thì ra là thế..đúng vậy thật...thôi tới nhà rồi, em vào đây.Anh cho em gửi lời chào mẹ Mỹ Tú nhé!

- Ừ..anh nhớ rồi...em vào trước đi..nhìn thấy em vào nhà rồi anh sẽ vào..

Tiếu Bối buông cánh tay của Tiểu Ngư ra từ từ đẩy cánh cửa và bước vào nhà.

Tiểu Ngư đứng lặng lẽ nhìn Tiểu Bối khuất dần sau cánh cửa...anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi cũng mở cửa nhà mình..trong lòng vẫn còn chút thắc mắc về thái độ kì lạ hôm nay của Tiếu Bối.

...........................

.........................

Giờ cơm ở nhà Tiểu Bối :

- Mẹ này..mẹ đã bao giờ thấy mặt Tổng Giám Đốc của khách sạn Hào Lệ, nơi mẹ làm việc chưa ? – Tiểu Bối hỏi mẹ.

- Hả ? sao con lại hỏi mẹ như vậy ?, có chuyện gì xảy ra hả con?

- Mẹ cứ trả lời con trước đi, không lẽ mẹ làm tạp vụ cũng được mấy tháng rồi mà chưa bao giờ mẹ thấy anh ấy sao ?

- Ờ thì...nói là chưa thấy cũng không đúng, mà thấy rồi cũng không đúng.

- Mẹ nói sao cơ..sao lại là thấy rồi cũng không đúng, mà chưa thấy cũng không đúng, mẹ nói con không hiểu..

- Thì mẹ chỉ một lần nhìn lướt qua cửa kính xe thôi...mà con nghĩ xem, khách sạn Hào Lệ rộng lớn như thế, mẹ chỉ là một nhân viên tạp vụ bình thường sao mẹ có thể gặp được Tổng Giám Đốc chứ hả con.. có điều mẹ biết, đó là một người thanh niên còn rất trẻ và rất có năng lực, nếu không thì sao có thể lãnh đạo một tập đoàn lớn như vậy được chứ...- Mỹ Lệ dùng đôi mắt ngưỡng mộ khi nhắc đến vị Tổng Giám Đốc trẻ tuổi mà chưa bao giờ bà được trực tiếp thấy..

- Con thì thấy là một tên máu lạnh, vô cảm, phách lối thì đúng hơn đó...- Tiểu Bối bỉu môi, ánh mắt hậm hực nói..

- Con..con nói gì thế, sao con lại nói vậy ?...chẳng lẽ con....- Mỹ Lệ ngạc nhiên, mở tròn mắt nhìn cô con gái..

- Dạ...hôm nay con đã gặp tên đó, con không phủ nhận là hắn rất đẹp trai...và rất giống Tiểu Ngư...nhưng hắn không bằng một góc của Tiểu Ngư chúng ta đâu mẹ à. Mà mẹ yên tâm, con đã dạy cho hắn ta một bài học rồi, hắn không đuổi việc được mẹ đâu, dù cho nếu hắn có đi điều tra con là con gái của mẹ..- Tiểu Bối đắc ý nói..cô đang muốn mẹ dành tặng cho mình một lời khen..thế nhưng đáp lại cô chỉ là một thái độ sửng sốt đến vô cùng của mẹ.. Mẹ cô lắp bắp hỏi :

- Con bảo..Tổng Giám Đốc Hào Lệ...rất giống Tiểu Ngư sao ???

- Dạ vâng..chắc mẹ ngạc nhiên lắm đúng không, đến con cũng không thể tin được vào mắt mình mà..có điều hắn ta trắng trẻo hơn, trau chuốt hơn..đúng chất là một tên công tử nhà giàu. Thôi con ăn cơm xong rồi, con đi tắm..Chén bát..mẹ căn xong cứ để đấy..tắm xong ra con sẽ rửa .

Mỹ Lệ nhìn bộ dạng lém lỉnh của cô con gái, bà chỉ cười nhạt một cái...rồi lại trở nên đăm chiêu...không lẽ đó chính là duyên số sao ?...không lẽ đến lúc bí mật của hơn hai mươi năm qua sắp bị bại lộ rồi sao...

................................................................................

....................

Tiểu Bối miệng cười tươi nhìn vào màn hình chiếc điện thoại..là những dòng tin nhắn của Tiểu Ngư ...

- Tiểu Bối này, mẹ có một câu muốn hỏi con...- Mỹ Lệ nằm bên cạnh cô con gái, nhìn vẻ mặt hớn hở vì yêu của cô con gái cất tiếng.

- Dạ..mẹ có chuyện gì vậy ạ ? Tiểu Bối con xin trả lời mẹ Mỹ Lệ thân yêu một cách thật lòng nhất..

- Con và Tiểu Ngư hai đứa có chắc chắn với tình cảm của mình không ? Mẹ hỏi thật đó..

- Trời ơi..sao mẹ lại hỏi kì lạ vậy ? không lẽ con và Tiểu Ngư như thế nào mẹ còn không biết chứ. Mẹ và cô Mỹ Tú đã thấy hết tất cả rồi còn gì..chỉ là con chưa muốn lấy chồng sớm thôi, con còn muốn ở bên mẹ vài năm nữa..

- Mẹ là mẹ sợ con sẽ khổ thôi...Mẹ biết Tiểu Ngư là một đứa tốt tính...nhưng liệu sau này nếu có chuyện gì đó không may xảy ra, nó có bỏ con mà đi không ? Con có nghĩ nó và con là hai thế giới khác nhau không ?

- Mẹ của con lại thế rồi. Mẹ toàn nghĩ những chuyện không đâu à. Cái tên Tiểu Ngư ngốc nghếch ấy thì có gì mà không cùng thế giới với con chứ..con với anh ấy lớn lên từ nhỏ..từng một thời tắm mưa cùng nhau mà..mẹ yên tâm đi..con tin Tiểu Ngư mà- Thôi khuya rồi...mẹ ngủ sớm đi. Chúc mẹ ngủ ngon- Tiểu Bối nói rồi cô ôm lấy thân người mẹ, mắt nhắm nghiền..

Mỹ Lệ nhìn cô con gái, mà lòng khắc khoải..trong lòng bà mẹ độc thân dấy lên những nỗi niềm...cũng trong năm đó, Mỹ Lệ và chồng là hai người duy nhất biết chuyện Tiểu Ngư là do vợ chồng Mỹ Tú xin từ một gia đình giàu có chẳng may bị sa cơ...

Đêm đó...Tiểu Bối mơ một giấc mơ...mà trong giấc mơ cô là một nàng công chúa xinh đẹp..còn chàng hoàng tử bạch mã là cái người đáng ghét mà cô gặp hôm nay....

........................................................

......................................

Quán ăn Hảo Tái Lai hôm nay có phần hơi vắng khách, có lẽ do mùa này là mùa ra khơi..nên khách hàng của quán phần lớn là ngư dân vẫn chưa trở về.. Mỹ Tú vẫn đang loay hoay cùng đứa con trai của mình phục vụ cho từng vị khách của mình...

Một chiếc Limusin màu đen đang tiến dần dần về hướng Hảo Tái Lai..

- Vu Tịnh này, lát nữa nếu như có thấy con trai chúng ta em nhất định phải giữ bình tĩnh...đừng để cho mình bị kích động cũng như đừng để con trai bị kích động..em nên nhớ, hôm nay chúng ta đến là để thăm người mẹ đã nuôi dưỡng Thiên Cường..còn chuyện nhận lại con thì hãy để một thời gian nữa...- Hạng Chấn Thiên đang ra sức trấn an tinh thần người vợ của mình.

- Dạ..em biết rồi. Em nhất định sẽ giữ bình tĩnh mà...

Xe dừng trước quán ăn Hảo Tái Lai trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người trong quán..bởi Đào Hoa là một thôn chài nghèo, sự xuất hiện một chiếc xe sang trọng như thế này tại đây chắc chắn là một điều rất kì lạ...

Hai vợ chồng trung niên, dáng vẻ sang trọng bước xuống xe sau hành động mở cửa xe nhẹ nhàng của người tài xế...

Nhìn một lượt căn nhà cấp bốn, chật hẹp nhưng sạch sẽ...Vợ chồng Chấn Thiên cảm thấy có chút gì đó ngậm ngùi...

- Dạ...kính chào quý khách, cảm ơn quý khách đã đến với Hảo Tái Lai. Có lẽ quý khách lần đầu tiên đến đây nên tôi xin mời vợ chồng quý khách ngồi ở chiếc bàn đặc biệt nhất của quán ạ- Một cậu thanh niên với làn da rám nắng nhưng gương mặt tuấn tú, miệng lúc nào cũng mỉm cười thật tươi mở lời chào nhuần nhuyễn đã thuộc lòng từ lúc còn tấm bé...

Bất giác...họ nhìn nhau....

Đôi vợ chồng nhìn cậu thanh niên bằng ánh mắt quá đỗi trìu mến...

Ngay đến Tiểu Ngư tuy lần đầu tiên thấy họ nhưng trong đáy lòng anh lại cảm thấy có điều gì đó rất đỗi thân thuộc...

Hạng phu nhân đôi mắt đã bắt đầu rưng rưng...bà định buộc miệng nói một điều gì đó...nhưng may sao Hạng Chấn Thiên chồng bà đã kịp thời ngăn lại.

Những lời bàn tán râm ran..phá vỡ cái khoảnh khắc kì ảo ấy..

- Ôi không ngờ quán Hảo Tái Lai lại may mắn đến thế, được những thực khách giàu có như thế này đến ăn..-Tiểu Ngư à, cháu và mẹ cháu phát tài rồi..Mỹ Tú à, cô còn làm gì trong bếp vậy, mau ra mà đón tiếp khách quý nè...- Một người khách trong quán cất lời

- Đúng đó...đúng đó...

- Mỹ Tú ơi ra nhanh lên...

Những tiếng râm ran không ngừng.....

Tiểu Ngư cẩn thận đưa hai vị khách quý đến ngồi tại chiếc bàn ngay chính giữa quán...anh chìa ra trước mặt họ thực đơn...Tiểu Ngư vẫn cứ mỉm cười như thế..nhưng rốt cuộc anh vẫn không hiểu, tại sao người phụ nữ kia lại cứ nhìn anh một cách sững sờ như vậy...mấy lần người chồng ngồi bên cạnh phải hất mạnh khuỷu tay của mình..người phụ nữ đó mới thôi không nhìn nữa...

- Mẹ à...bàn vip số 1...Hai tô mì ý đặc biệt...- Tiểu Ngư nói vọng vào..

- Ừ...có liền..có liền đây...- Mì nóng tới đây...- Mỹ Tú từ trong bếp bưng ra một chiếc khay có hai tô mì...Tiểu Ngư nhanh tay đón lấy...

- Chúc quý khách ngon miệng – Tiểu Ngư cuối rạp người xuống sau khi đặt hai ctô mỳ lên chiếc bàn rồi nhanh chóng quay đi...

..........................

Khách đã ra về hết...chỉ còn lại hai vợ chồng người trung niên là ở lại trong quán...

Tiểu Ngư nhìn họ...lòng nảy sinh bao thắc mắc...rồi anh lại trở về với việc lau bàn và dọn dẹp bát đĩa...vợ chồng họ Hạng nhìn anh...

Vợ chồng họ Hạng đứng dậy...bước về phía căn nhà...

Tiểu Ngư thấy lạ...bước đến hỏi...

- Dạ quý khách cần gì...cứ nói cháu..cháu sẽ phục vụ hai người mà...ở phía trong này là bếp ..không được sạch sẽ lắm..hai người vào e là bất tiện ạ..

- Không có gì đâu...vợ chồng bác muốn vào gặp mẹ cháu...mẹ cháu đang ở trong ấy đúng không ?...

- Ôi...thế hóa ra hai người quen mẹ cháu à..thế mà hai người không nói sớm, làm cháu vô lễ rồi..dạ..vậy hai bác cứ ngồi ở đây đi ạ...chiếc bàn này cháu vừa lau sạch rồi..để cháu gọi mẹ cháu ra...

- Mẹ ơi !....có bạn mẹ đến tìm này...- Mẹ ơi ! – Tiểu Ngư bước vào nhà..gọi mẹ í ới...

- Ừ..để mẹ lên đây..mẹ đang giở cái tay ấy mà..cái thằng bé này..gọi mẹ cứ như trẻ con ấy..mà bạn mẹ là ai đó ?...

- Con có biết đâu...hai người này lần đầu tiên con thấy...trông sang trọng lắm mẹ..mẹ có bạn giàu thế mà giấu con nha- Tiểu Ngư láu lỉnh..

- Cái thằng này chỉ được cái nói bậy...mẹ làm gì có người bạn nào như thế...để mẹ ra xem nào...

Mỹ Tú dù miệng nói thế nhưng trong lòng vẫn thắc mắc không biết rốt cuộc người bạn như miêu tả của Tiểu Ngư là ai.

Mỹ Tú bước ra....và lúc ngẩng đầu lên...

..........................

..................................

Sửng sốt !!!!!!!!!!!!

Ngạc nhiên.... !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ông bà là...là...vợ chồng....họ.....H...ạ......n....g ?

- Đúng là chúng tôi đây..bà Lưu, đã lâu lắm không gặp trong bà không khác ngày xưa là mấy...

Tiểu Ngư cũng không kém phần ngạc nhiên vì không ngờ mẹ mình lại có người bạn như thế này...sao anh chưa bao giờ nghe mẹ nhắc đến....cũng chưa từng thấy vợ chồng người bạn này đến thăm bao giờ...

Mỹ Tú thất thần ngồi xuống chiếc ghế....rồi chợt bà gọi Tiểu Ngư :

- Tiểu Ngư, nhà mình hết gia vị và dầu ăn rồi..con chạy ra chợ mua hộ mẹ đi .

- Dạ...vâng ạ..con đi liền..mẹ ở nhà với bạn nhé...- hai bác cứ ở chơi cháu đi chợ ạ - Tiểu Ngư quay sang hướng hai người khách lạ lễ phép nói..rồi quay đi...

....................................

..........................................................................

- Thằng bé nó...nó ngoan quá...bà Lưu cảm ơn bà đã nuôi dạy con trai chúng tôi nên người - Hạng Chấn Thiên nhẹ nhàng nói..

- Không có gì phải cảm ơn..nó là con trai tôi...đương nhiên tôi phải yêu thương dạy dỗ nó mà – Mỹ Tú đáp nhưng trong lòng chợt thấy điều gì đó bất an...

- Bà đặt cho nó tên là Tiểu Ngư sao ? thằng bé có đi học đại học không ? tại sao nó lại làm phục vụ ở cái quán ăn này ? - Vu Tịnh xót xa hỏi giọng có chút bực bội..

- Bà ..bà hỏi thế là ý gì ? bà hỏi cứ như tôi bạc đãi thằng bé vậy ? Bà có biết là tôi khuyên nó hãy ra thành phố mà làm việc..vì với tấm bằng đại học loại ưu như nó không khó để kiếm việc làm nhưng vì nó thương tôi nên nó nhất quyết đòi ở nhà phụ tôi bán cái quán này...bà là mẹ nó..bà xót nó...nhưng tôi cũng là mẹ nó...- Mỹ Tú nghẹn ngào đáp...

- Bà Lưu...mong bà thông cảm...vợ tôi xúc động quá...khó khăn lắm chúng tôi mới tìm được địa chỉ của bà ...hôm nay lại thấy được thằng bé...nên...chúng tôi cũng đã biết chuyện về chồng bà, chúng tôi xin chia buồn vì điều đó...nhưng cũng rất cảm kích bà...sau ngần ấy năm mà vẫn ở vậy để nuôi con của chúng tôi. Đây là số tiền tuy không lớn nhưng chúng tôi có thể xem đây là trả công bà được không ?- Hạng Chấn Thiên nói xong thì chìa ra trước mặt Mỹ Tú một chiếc phong bì dày cộm...

- Các người...các người muốn làm gì...hôm nay các người đến đây là để bảo tôi bán con trai tôi đi sao ?....các người có lương tâm không vậy ? Năm xưa chẳng phải các người đã đành lòng mà cho nó đi đấy sao ? Giờ đây....thấy nó đã lớn khôn thế rồi nên muốn đến đây bảo tôi bán nó đi sao ??- Mỹ Tú hét lên...

- Bà Lưu...bà bình tĩnh đi...bà hiểu nhầm chúng tôi rồi...chúng tôi không có ý đó đâu...- Ông Hạng bối rối giải thích...

- Bà Lưu...tôi biết bà đã vất vả nuôi Thiên Cường khôn lớn...nhưng mong bà...giờ hãy cho tôi nhận lại con trai tôi...có được không...tôi xin bà....nó là con trai do tôi dứt ruột sinh ra mà- Bà Vu Tịnh mắt ngấn nước...lay lay bờ vai Mỹ Tú...

- Không bao giờ..các người quên chuyện ấy đi...các người không có đủ tư cách để làm bố mẹ của Tiểu Ngư..tôi không biết Thiên Cường nào cả....tôi chỉ có một đứa con trai và nó là Tiểu Ngư...các người đi đi...ở đây không hoan nghênh các người....các người đi đi...- Mỹ Tú phản ứng một cách mạnh mẽ , bà dùng tay đẩy mạnh vợ chồng Hạng Chấn Thiên...

- Bà Lưu...bà nghỉ ngơi đi...bà bình tĩnh lại...hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi...lần sau chúng tôi sẽ quay lại.......tôi xin thay mặt vợ tôi chào bà...- Chấn Thiên vẻ mặt bối rối cuối đầu chào...vợ ông thì đã được đưa ra xe...

.......................................

- Mỹ Tú...có chuyện gì vậy ? lúc nãy tôi nghe có tiếng cãi nhau ở bên này....- có chuyện gì thế...Tiểu Ngư đâu ? – Mỹ Lệ đang ở bên nhà nghe tiếng ồn ào nên đã hối hả chạy qua...

- Là họ...họ đến rồi...họ đến để giành lại Tiểu Ngư...tôi...tôi sắp mất con rồi...Mỹ Lệ ơi...tôi ....họ sẽ cướp con tôi đi.....- Mỹ Tú thét lên...

- Mỹ Tú...cô bình tĩnh lại đi...có tôi ở đây...tôi sẽ không để ai cướp Tiểu Ngư đi đâu..cô cứ yên tâm- Mỹ Lệ trấn an người bạn của mình...

Rồi...Mỹ Tú ngất đi.....

.........................................

...............................

- Tiểu Ngư...con đừng lo lắng...mẹ con không sao đâu....- Mỹ Lệ động viên Tiểu Ngư khi anh trở về và biết mẹ mình bị ngất đi...

Tiểu Ngư không hiểu rốt cuộc..hai người khách ấy là ai..mà sau khi gặp họ...mẹ anh lại kích động như thế...

- Tiểu Ngư à...anh yên tâm đi..em và mẹ Mỹ Lệ luôn ở bên cạnh hai mẹ con anh mà..- Tiểu Bối nắm lấy đôi bàn tay của Tiểu Ngư dịu dàng nói...

Tiểu Ngư nhìn cô, cảm động gục đầu nhẹ một cái...

Đêm khuya...Tiểu Bối cũng đã đi ngủ...

Chỉ còn lại Tiểu Ngư và Mỹ Lệ..Bất giác, Mỹ Lệ hỏi ;

- Tiểu Ngư này..cô có chuyện này muốn nói.

- Dạ..con nghe ạ

- Sau này...dù có chuyện gì xảy ra..thì con cũng đừng giận mẹ con nhé..mẹ con là thương con nhất trên đời này đó...

- Dạ..tất nhiên rồi ạ..con biết điều đó mà cô..Mẹ con đã vất vả một mình nuôi con khôn lớn mà...

- Ừm...con hiểu như vậy là tốt...cô còn một điều nữa muốn hỏi con..con hãy trả lời thật lòng cho cô nhé...

- Dạ vâng !

- Sau này..dù có thế nào...con vẫn sẽ không làm cho Tiểu Bối của cô phải đau khổ chứ ????

- Dạ...con sẽ cố gắng..sẽ không làm Tiểu Bối phải khóc cô Mỹ Lệ ạ...- Tiểu Ngư đáp...lòng vẫn có chút thắc mắc về mọi chuyện ngày hôm nay....

- Ừm.... ! cô tin Tiểu Ngư...

- Thế cô có biết hai người hôm nay là ai không ? sao mẹ con gặp họ xong rồi lại ngất... ????- Câu hỏi của Tiểu Ngư làm Mỹ Lệ sững người...mất một vài giây, bà mới lấy lại được tinh thần và dối :

- À..cô không biết nữa...chắc là bạn từ ngày xưa...có khi lâu ngày quá gặp lại..mẹ con xúc động quá nên ngất đi ấy mà...con biết bệnh của mẹ con là thế mà....- Mỹ Lệ đáp nhưng lòng day dứt vô cùng...

- Vâng con hiểu rồi ạ...- Tiểu Ngư đáp lại....nhưng anh biết rõ ràng câu trả lời của Mỹ Lệ chưa thật xác đáng...nhất định có điều gì đó uẩn khúc.......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play