Buổi sáng hôm đó tại khách sạn Hào Lệ, một quang cảnh rất tất bật, các nhân viên bảo vệ được huy động tối đa. Mọi ngõ ngách lối đi lại ở Hào Lệ, đều được quét dọn sạch bong không để sót lại dù chỉ một hạt bụi nhỏ nhất.

8h sáng, một chiếc xe Limusin màu đen bóng loáng đã dừng ngay trước sảnh của khách sạn. Tiếp sau đó là một vài chiếc xe khác cũng tiến vào..

Từ trong chiếc xe Limusin một thanh niên khoảng chừng hai mươi bảy tuổi bước xuống sau khi cánh cửa đã được mở bởi viên tài xế . Anh là một thanh niên với đôi lông mày rậm, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, ánh mắt chứa đầy nỗi u uất..anh vận trên người bộ comle màu xanh nước biển nhạt.

Cùng lúc đó, từ căn phòng cao cấp nhất của khách sạn, một cô gái với chiếc váy đầm màu ngọc bích đang tiến từng bước chân kiêu sa..theo sau chân cô là ba người đàn ông rất cao to, mắt đeo kính râm màu đen dáng điệu lúc nào cũng tỏ ra rất cảnh giác nhằm không để bất cứ có một bất trắc nào dù là nhỏ nhất xảy đến với cô.

Vừa bước đi, cô vừa nói chuyện điện thoại với một người, giọng nói vừa có nũng nịu nhưng cũng đầy sự tự tin..

- Daddy à, ba nhất định phải tin con, con sẽ làm được..

- "……"

- Con hiểu rồi mà, con là ai chứ, là Đường Hiểu Phong, con gái của ông trùm viễn thông Đường Kỳ Khang mà..

- "……………"

- Vâng, con nhớ rồi. Bye bye Daddy yêu quý ! – Cô nở một nụ cười rồi đưa tay ngắt điện thoại.

Cánh cửa căn phòng họp mở ra..

Một số những nhân vật chủ chốt trong Hội đồng cổ đông đều đã có mặt.

Vài giây sau, cô cũng bước vào…

Sau khi tất cả mọi người đã yên vị.

Người trợ lý , dõng dạc nói:

- Cuộc họp của chúng ta chính thức bắt đầu. Và sau đây, xin mời Tổng giám đốc Hạng Thiên Cường của chúng ta chủ trì cuộc họp - Người trợ lý nói xong thì liền đứng sang một bên..

Cô vẫn ngồi yên đó nhìn thấy tay Phó tổng họ Cừu mà cách đây hai hôm đã bị cô làm cho bẽ mặt ngồi ở dãy ghế đầu tiên phía bên tay phải.. Ánh mắt hắn ta nhìn cô đầy vẻ tức giận và thách thức..cô vẫn đang muốn chờ xem vị tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn danh tiếng này rốt cuộc uy phong cỡ nào, liệu có như những lời người ta vẫn nói hay chỉ là hữu danh vô thực..

Và rồi anh bước ra…Anh xoay lưng đứng thẳng người lại…

Chính ngay lúc đó, Hiểu Phong dường như đã bị chính anh thôi miên. Cô nhìn anh đến nỗi sững sờ. Một người con trai với vẻ đẹp hoàn hảo đến từng đường nét như tranh vẽ, mọi chi tiết trên gương mặt anh dường như chẳng có chỗ cho sự khiếm khuyết. Đặc biết là đôi mắt của anh long lanh đen tròn nhưng chất chứa bao nỗi buồn xa xăm và hằn in một nỗi đau không thể nào xoa dịu, phong thái lạnh lùng xa cách nhưng hình như đâu đó vẫn chứa đựng sự ấm áp . Từ trước đến giờ, chưa có một người con trai nào lại gây cho Hiểu Phong ấn tượng mạnh mẽ đến như vậy. Những người con trai mà cô từng gặp, nếu không phải là con của một ông chủ lớn thì cũng là con của những quan chức cấp cao ở địa phương, và tất cả họ đều rất bảnh bao, phong độ và đẹp trai nhưng không một ai giống như anh…Đây là Hạng Thiên Cường sao? Đêm qua, cô đã thử lên mạng tìm hiểu và đã ;ờ mờ được mọi chuyện, rằng người đang đứng trước mặt cô chính là anh trai sinh đôi của vị tổng giám đốc cũ. Mặc dù, nội tình đằng sau đó vẫn là một ẩn số.

- Xin chào tất cả mọi người! Lí do hôm nay tại sao chúng ta lại mở cuộc họp này, tôi tin mọi người đều đã biết rõ..Nhưng trước tiên, tôi xin mời cô tự giới thiệu về mình để chúng ta có thể hiểu rõ nhau hơn từ đó mà việc hợp tác cũng suôn sẻ hơn. Xin mời cô, Đường tiểu thư. Anh chìa tay về hướng cô ngồi, phong thái rất lịch sự...Hiểu Phong hình như vẫn không nghe thấy gì, cô ngồi ngây người ra..

Nhìn bộ dạng ngây người của cô, Cừu Nham mỉm cười đắc ý, anh ta chắc mẩm trong cuộc họp này cô chắc chắn sẽ bị bẽ mặt, và có như thế nỗi hận cô của anh ta mới được thỏa mãn..

- Xin mời Đường Tiểu Thư- Anh một lần nữa gọi tên cô..

Hiểu Phong vẫn ngây người…

Đến lúc này, Cừu Nham không thể nhịn được nữa, anh ta bật cười thành tiếng..

- Phó tổng quý, xin anh nghiêm túc cho, chúng ta đang ở trong phòng họp - Tiếng cười của Cừu Nham mau chóng bị dập tắt khi Tiểu Ngư lên tiếng, anh nhìn hắn ta với mắt không chút hài lòng , bị khiển trách trước mặt nhiều người như vậy, Cừu Nham cảm thấy xấu hố vô cùng, anh ta đành nén cục tức xuống bụng..hậm hực ngồi yên lại..

- Xin lỗi mọi người, nãy giờ là tôi đang mải suy nghĩ đến vấn đề hợp tác của hai tập đoàn chúng ta, nên đã không nghe thấy những lời mà Hạng tổng nói, thật là thất lễ quá. Mong mọi người thông cảm, bởi khuyết điểm mà mãi tôi vẫn chưa sửa được chính là quá tập trung vào công việc ..- Hiểu Phong sau khi được người trợ lý ngồi bên cạnh lay thật mạnh, cô đã bừng tỉnh và mau chóng đứng dậy ứng biến thật nhanh và khôn khéo.

Chính điều đó khiến cho tất cả mọi người trong căn phòng đều cảm thấy rất thán phục, quả nhiên là thiên kim tiểu thư của một nhà tài phiệt tầm cỡ..

- Tôi là Đường Hiểu Phong, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đường thị, hiện nay ba của tôi đang giữ chức Chủ tịch của tập đoàn, mặc dù chưa được công bố rộng rãi trên phương tiện truyền thông, nhưng ba của tôi đã ngầm giao cho tôi giữ chức Tổng giám đốc của Đường thị, và hôm nay tôi đứng ở đây với tư cách là người đứng đầu của Đường thị, chính thức đặt bút bắt đầu cho sự hợp tác giữa Đường thị và Hào Lệ..tôi hi vọng chúng ta sẽ trở thành những đối tác lâu dài của nhau…

- Rất hoan nghênh vì sự thiện chí của cô, Đường tổng ạ. Nhưng trước khi tiếnshành kí kết tôi muốn đề nghị với cô một điều, kể từ lần sau cô đừng gọi tôi là Hạng tổng, gọi tôi là Cường tổng, tôi không muốn người ta nhầm tôi với Tổng giám đốc trước đây..cô làm được chứ..

- Thì ra là vậy, đã có chút sai sót, mong Cường tổng bỏ qua cho..- Hiểu Phong lịch sự đáp và nghĩ thầm trong bụng “ Chắc hẳn giữa anh ta và Hạng Thiên Kỳ gì đó đã xảy ra nội tình gì rồi, mình nghĩ có lẽ anh ta chắc chắn anh ta vì một lí do gì đó mà bao nhiêu năm nay không được ba mẹ mình công khai thừa nhận, và lần này trở về dường như anh ta rất muốn vứt bỏ đi cái họ mà mình đang mang…mình bắt đầu cảm thấy thú vị với con người này rồi đây….”. Dù là đang đắm chìm trong suy nghĩ nhưng tuyệt nhiên không ai có thể phát hiện được bởi Hiểu Phong là bậc thầy trong việc che đậy nội tâm của mình..

- Được rồi, vậy bây giờ chúng ta tiến hành kí kết thôi..

Buổi kí kết đã diễn ra thành công ngoài sự mong đợi của tất cả mọi người có mặt tại phòng họp..ai nấy đều nở một nụ cười đầy hứng khởi. Riêng chỉ có một người duy nhất có mặt tại đó không cảm thấy vui vẻ chút nào, không ai khác chính là Cừu Nham…ban đầu, khi việc thuyết phục Tiểu Ngư lợi dụng Hiểu Phong để âm mưu trục lợi cho Hào Lệ bị thất bại, anh ta đã chuyển hướng sang tiếp cận cô hòng mục đích muốn mượn tay cô để lật đổ Tiểu Ngư, thế nhưng chính cái ý nghĩ đó cũng nhanh chóng bị dập tắt khi anh ta đã bị Hiểu Phong làm cho tức đến nỗi bầm tím mặt mày khi đã mạo muội đến tìm cô vào hôm trước. Giờ lại thấy cả hai người đáng ghét ấy lại hợp tác vui vẻ với nhau khiến anh ta tức tối vô cùng, và trong đầu Cừu Nham đang lên kế hoạch phá hoại việc hợp tác này…

- Cường tổng à, anh quả thật rất xứng đáng với cương vị là Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như thế này, cả về phong thái và tướng mạo đều hoàn toàn phù hợp, tuy nhiên tôi muốn góp ý với anh rằng, có một số người ở cương vị thấp hơn anh một bậc lại không giống như thế đâu. Cái gì đồng bộ vẫn tốt hơn, anh hiểu chứ..- Hiểu Phong bắt tay Tiểu Ngư và mỉm cười nói.. ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng vào mặt của Tiểu Ngư…

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã góp ý. Cảm ơn vì sự hợp tác của cô.. Đường tổng..

Cừu Nham nghe những lời Hiểu Phong nói, như có tật giật mình, lòng anh ta lồng lộn..hai bàn tay anh ta nắm chặt..hình như anh ta định tiến về phía Hiểu Phong nhưng chưa kịp nhấc bước chân thứ hai lên, anh ta đã bị hai người vệ sĩ cao to hơn anh ta gấp đôi lần chặn lại..

- Xin ngài dừng bước - Một người vệ sĩ nói…

Thế là Cừu Nham lại một lần nữa nén cơn giận và bước lùi về phía sau…

- Được rồi, nhân tiện đây cũng là để thiện thiện ý của tập đoàn Hào Lệ, tối hôm nay tôi sẽ đại diện cho Hào Lệ mời cô một bữa cơm, coi như ăn mừng cho sự hợp tác của chúng ta đã thành công tốt đẹp, cô có thể dành chút thời gian quý báu của mình để cùng ăn cơm được chứ..- Tiểu Ngư giọng trầm trầm, đều đều.

- Vâng. nếu như Cường tổng đã đích thân mời, nếu như tôi từ chối e quá thiếu thiện chí rồi. Được rồi, tối nay tôi sẽ cùng anh dùng cơm…- Hiểu Phong mỉm cười đáp..

- Vậy được rồi, tối nay hẹn cô tại nhà hang Forever nhé. Tôi sẽ cho người đến đón cô..- Cô sẽ không phiền nếu tôi đi cùng phó tổng Cừu chứ..- Tiểu Ngư

- Ồ không, tất nhiên là không rồi. Vậy tối nay gặp lại, giờ tôi đi trước..

- Chào cô…!!!!

Mặc dù khi biết tối nay mình phải đi dùng cơm cùng với người đáng ghét kia, nhưng cả Cừu Nham và Hiểu Phong đều không thể từ chối, bởi dù muốn dù không, dù với mục đích hay động cơ nào thì cả hai đều không thể chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến việc công..

Hơn nữa, Cừu Nham biết bây giờ mà chống đối lại Tiểu Ngư, người chịu thiệt chỉ có thể là hắn ta, thế nên..Cừu Nham quyết định ngậm bồ hòn làm ngọt..

- Hình như giữa anh và cô gái đó đã xảy ra chuyện gì đó..?- Tiểu Ngư đột ngột cất tiếng hỏi Cừu Nham..

- Hả?? đâu có, làm gì có chuyện chứ. Tôi cũng như anh, hôm nay mới gặp cô ta lần đầu, làm sao xảy ra chuyện gì được chứ..- Cừu Nham giật bắn người…anh ta ấp úng giải thích..

- Thật vậy sao, thế nhưng sao tôi lại có cảm giác ánh mắt hai người nhìn nhau có gì đó rất không bình thường.

- Không có đâu Tổng giám đốc à..thôi bây giờ tôi còn có việc với đối tác bên thực phẩm, tôi xin đi trước..- Cừu Nham vội vàng tìm cách thoái thác..rồi vội vã cất bước..

- Ok, anh cứ đi…- Tiểu Ngư cười nhạt..rồi gương mặt anh lại trở nên lạnh lùng… “ Cừu Nham…để tôi xem anh muốn giở trò gì, đừng ở đó mà qua mặt tôi..không dễ đâu..”

- Tổng giám đốc, đến giờ trở về phòng làm việc rồi ạ. - Người trợ lý đứng bên cạnh khẽ nhắc..

- Tôi biết rồi, chúng ta về…

Riêng về Hiểu Phong thì trên đường từ phòng họp trở về căn phòng của mình, cô cứ nghĩ mãi đến người con trai ấy, gương mặt, phong thái, ánh mắt, giọng nói của anh ta đều gây ấn tượng mạnh đối với cô…

Cô không biết Hạng Thiên Kỳ kia giống anh ta cỡ nào, nhưng cô dám chắc dù có giống thế nào thì chắc chắn cũng không thể gây được ấn tượng mạnh cho cô đến vậy. Hơn nữa, Hạng Thiên Kỳ mà cô đã được nghe qua có phong cách rất ngạo mạn và tự cao, luôn coi đồng tiền là trên hết, đó chính là những hạng con trai nhà giàu mà cô ghét nhất..nhưng cái người tên Hạng Thiên Cường hoàn toàn không phải vậy..anh không hề giống so với tưởng tượng của cô…

Bây giờ, việc cô cần làm tất nhiên sẽ là tìm hiểu nguyên nhân tại sao Hào Lệ trước nay vốn chỉ có một Hạng Thiên Kỳ, thế nhưng bây giờ lại có một Hạng Thiên Cường xuất hiện..

Cô không cần để tâm đến việc tối nay cô phải đi ăn với con gián bẩn thỉu Cừu Nham kia, việc quan trọng nhất chính là khám phá anh, chính anh đã khiến bản tính ưa khám phá những điều thú vị trong cô trỗi dậy..phải lâu lắm rồi..kể từ khi mối tình đầu của cô qua đời vì tai nạn giao thông, thì mới lại có một người con trai khiến trái cô lại trở nên rung động…

Tối hôm đó, Hiểu Phong đi từ khách sạn đến nhà hàng nơi mà Tiểu Ngư đã hẹn cô ở đó. Vì không muốn bị bó buộc nên cô đề nghị mấy tay vệ sĩ và kể cả quản gia ở nhà. Tất nhiên, ban đầu viên quản gia nhất mực không chấp thuận lời đề nghị của cô chú. Bởi ông làm sao dám để cho bảo bối quý giá của ông chủ mình xảy ra một chút xây xát nào dù là nhỏ nhất. Nhưng Hiểu Phong đã tìm mọi cách để thuyết phục viên quản gia, không những vậy cô còn thẳn thắn tuyên bố, nếu có xảy ra chuyện gì thì cô sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, viên quản gia cùng những người vệ sĩ kia không cần phải lo sẽ khó ăn nói với Đường chủ tịch. Trước đó cô cũng đã từ chối đề nghị của Tiểu Ngư là sẽ cho xe đến đưa cô đi và anh tất nhiên là tôn trọng ý kiến của cô

Thế là Hiểu Phong đã tự mình lái chiếc xe của mình đi đến nhà hàng.

Nhà hàng đó nằm cách Hào Lệ chỉ khoảng chừng hơn năm trăm mét..đó là một căn nhà hàng với kiến trúc kiểu Pháp. Bên ngoài có khoảng chừng mười nhân viên có cả nam lẫn nữ, tất thảy họ đều vô cùng trẻ trung và xinh đẹp. Trên gương mặt họ lúc nào cũng nở những nụ cười không dứt..

Lúc chiếc xe của cô vừa trờ tới, ngay lập tức có một thanh niên khoảng chừng ngoài hai mươi tuổi, anh ta ăn mặc lịch sự, trên môi luôn chứa đựng những nụ cười, người thanh niên ấy mau chóng mở cánh cửa chiếc xe của Hiểu Phong, rồi chìa tay kia của mình vào hướng nhà hàng, thái độ vô cùng lịch thiệp, anh ta nhẹ nhàng nói:

- Dạ chào Đường Tiểu thư, cô đã đến ạ, mời cô đi theo lối này.

- Hả? Tại sao anh lại biết tôi chính là Đường tiểu thư..

- Dạ chính là Cường tổng đã dặn chúng tôi rằng, nếu thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp đến đây thì người đó chính là cô. Cường tổng còn bảo với chúng tôi rằng, cô là khách quý của ngài ấy cho nên chúng tôi không được thất lễ – Người thanh niên đáp làu làu như một cái máy..

- À ! tôi hiểu rồi..- Anh làm việc tốt lắm..thưởng cho anh này..- Hiểu Phong mở chiếc ví làm bằng da ca sấu của mình rút ra tờ bạc trị giá hai ngàn tệ đưa cho anh nhân viên đó..

Người thanh niên há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Hiểu Phong, có lẽ từ trước đến nay anh chưa từng gặp vị khách nào giàu có nhưng hào phóng như cô..anh ta sững người đến mấy giây rồi mới đưa tay nhận lấy món tiền mà khách hàng vừa mới “poa” cho mình..

“ Thì ra Hạng Thiên Cường đó lại là người chu đáo đến vậy cơ à..”- Cô vừa đi theo hướng dẫn đường của người thanh niên vừa nghĩ..

Ở phía bên trong nhà hàng, ở một khoảng không gian rộng nhất. Có hai người thanh niên ăn mặc rất trang trọng, một người với gương mặt tuấn tú nhưng đầy u uẩn, anh vận trên người bộ áo vest màu da cam..ngồi bên cạnh anh là một người thanh niên khác, ánh mắt đầy âm mưu luôn hằn rõ trên mặt người này…

- Tất cả mọi chuyện ở đây đều là anh sắp xếp sao Cường tổng???

- Vâng !..đều là do tôi sắp xếp, anh thấy có chỗ nào không hài lòng sao hả phó tổng Cừu..

- À không.. chỉ là tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên. Chỉ mới chưa đầy một tháng thôi mà Cường tổng của chúng ta đã thay đổi rất nhiều rồi đấy, anh hình như đã thích ứng rất tốt với cuộc sống thượng lưu..- anh ta cố tình cạnh khóe người thanh niên ngồi bên cạnh mình..

- Những thứ này đáng ra từ lâu tôi sẽ được hưởng thụ từ lâu rồi, chỉ là tại cái lũ người đó..cho nên bây giờ hà cớ gì mà Hạng Thiên Cường này lại không thể thích ứng. Anh nói từ thích ứng này có vẻ hơi chưa phù hợp lắm, phải là lẽ dĩ nhiên mới đúng…

- Ừm..là lẽ dĩ nhiên.. “ Đồ khốn, mày tưởng mày là ai, nhờ có ai mà mày mới có hôm nay, mày cứ chờ mà xem, nếu như mày dám hất cẳng tao, tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của Cừu Nham này”

Vừa đúng lúc ấy, thì Hiểu Phong bước đến..cô mỉm cười nhìn Tiểu Ngư mà chẳng để tâm đến một người khác nữa cũng đang có mặt ở đó.

Tiểu Ngư và Cừu Nham cùng đứng dậy khi nhìn thấy sự xuất hiện của cô

- Đường tổng, chào cô..- Tiểu Ngư đưa cánh tay ra bắt môi anh nở một nụ cười hiền lành.

- Vâng, hình như tôi đến trễ, rất xin lỗi vì đã để anh phải đợi Hạng..à không Cường tổng chứ..- Hiểu Phong cũng mỉm cười đáp lại.

- Không đâu là do tôi đến sớm. Thôi được rồi, bây giờ chúng ta ngồi xuống đi, hi vọng là Đường tổng sẽ cảm thấy ngon miệng với thức ăn ở nhà hàng này..

- Đây quả là một nhà hàng rất đẹp, những món ăn ở đây xem qua menu đều biết đều là những món rất cao cấp, Cường tổng đúng là chu đáo hơn tôi tưởng đấy - Hiểu Phong hết lời khen ngợi Tiểu Ngư- Thế nhưng, vẫn có một cái gì đó khiến tôi không cảm thấy thoải mái lắm- ánh mắt cô hướng về phía Cừu Nham, khiến cho anh ta chột dạ..- Nhưng tôi chẳng hơi đâu để ý đến mấy cái đó làm gì. Tôi không muốn bữa cơm vui vẻ của mình bị phá vỡ vì những điều không đáng..

- Vâng! Tôi cũng hi vọng Đường tổng sẽ không để tâm đến những điều không đáng như vậy.

Câu chuyện của họ bị ngắt quãng khi người bồi bàn mang thức ăn ra. Đó đều là những món sơn hào hải vị, những món ăn cao cấp mang phong cách châu Âu. Bất giác, Tiểu Ngư lại nhớ đến người mẹ của mình. Bà chưa bao giờ được ăn những món ăn như thế này bao giờ cả. Đáy mắt anh bỗng nhiên gợn lên những nỗi buồn xa xăm.

Điều đó lại càng khiến Hiểu Phong cảm thấy anh như là một bài toán vô cùng hóc búa, nhưng càng hóc búa, cô lại càng muốn tìm ra lời giải..

- Reng reng !- Tiếng chuông điện thoại của Cừu Nham reo lên- anh ta bắt máy -Xin phép Tổng giám đốc và Đường tổng, tôi có chút việc phải về trước, hai người cứ tự nhiện ở đây dùng cơm..

- Nếu anh bận thì cứ về trước đi, không sao.- Tiểu Ngư nói..

- Phó tổng Cừu..cứ thong thả nhé, tôi không tiễn- Hiểu Phong ra lời châm chọc.

Cừu Nham cúi đầu chào rồi quay lưng bước đi trong nỗi hậm hực đến cực độ. Nếu có thể hắn ta muốn giết chết hai con người đáng ghét này ngay lập tức. Vốn biết mình chỉ là người thừa của bữa cơm hôm nay, cho nên dù miễn cưỡng ở đây Cừu Nham cũng không thể nào chịu được cái cách nhìn đầy coi thường của một cô gái, nên hắn đã tìm cách tránh đi, hơn nữa ..hình như cũng đang mưu toan điều gì đó..

- Cường tổng này, người như anh mà lại có thể làm cùng cái người tên Cừu Nham đó, tôi quả thật có chút ngạc nhiên…

- Tại sao, mà hình như tôi có cảm giác Đường tổng và phó tổng Cừu có mâu thuẫn gì đó, sao tôi thấy hai người nhìn nhau có vẻ không được thiện cảm cho lắm.

- Anh quả thật rất có óc quan sát đấy Cường tổng à, đúng, tôi và anh ta đã từng chạm trán với nhau. So với anh thì anh ta...còn kém khá xa..tôi nghĩ lẽ ra anh nên hợp tác với Quý Như Phong mới phải chứ, theo tôi được biết thì đó là một người có năng lực lại rất có chữ tâm.

- Quý –Như- Phong?…- Tiểu Ngư chậm rãi đọc một cái tên xa lạ

- Đúng ! không lẽ anh không biết anh ta..tôi nghe nói gia đình anh và gia đình họ Quý vốn rất thân mà…- Hiểu Phong nói theo những gì cô đang nghĩ..

Vừa nói xong lời nói đó, bỗng nhiên cô bắt gặp ánh mắt như hừng hực lửa của Tiểu Ngư nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ánh mắt đó khiến cô cảm thấy có cảm giác sợ..

- Anh …anh sao vậy?..

- Tôi nói cho cô biết, lần sau nếu có nói chuyện với tôi, khi nhắc đến Hạng gia thì đừng nói hai chữ gia đình ở đây với tôi, tôi cảm thấy không thoải mái . Còn vì tại sao thì cô không cần biết…- Tiểu Ngư gằn giọng..

- Tại sao chứ, tôi thực sự không hiểu. Tôi rất tò mò không hiểu, chuyện tại sao Hào Lệ lại đột ngột thay Tổng giám đốc, chuyện Hạng gia không phải chỉ có một đứa con trai…và còn nhiều chuyện khác nữa, rốt cuộc là Hạng gia các người đang muốn giở trò gì vậy???

- Cô đang muốn nói gì ?

- Tôi đang muốn nói gì chắc anh phải đoán được chứ. Tôi thực sự không biết anh tại sao lại cứ muốn chối bỏ thân phận của mình. Chuyện gia đình của anh đã xảy ra nội tình gì tôi không biết, nhưng anh hãy thử nghĩ lại đi, một con người mà không biết trân trọng gia đình của mình thì sẽ chẳng bao giờ thành công được. Tôi có ấn tượng rất tốt về anh, tôi cho rằng anh không hề giống với những người con trai khác mà tôi đã từng gặp, nhưng xem ra hình như không phải...Nhưng anh xem đó cho dù anh có cố tình không thừa nhận thì anh vẫn là người họ Hạng, anh thử nghĩ đi, nếu như anh không mang trong mình dòng máu Hạng gia thì liệu anh có được ngày hôm nay.

- Thôi đủ rổi, cô im đi. Cô biết gì mà nói, cô đừng tưởng cô thông minh mà ra vẻ rồi lên lớp tôi- Tiểu Ngư đập bàn một cái thật mạnh khiến những người xung quanh đều quay sang nhìn…- Nhìn cái gì, các người lo ăn thức ăn của các người đi- Anh liếc nhìn họ bằng đôi mắt hình viên đạn rồi hét to..

Ánh mắt đó đã khiến những người có mặt ở đó khiếp sợ, họ thôi không nhìn nữa..

- Anh làm sao thế, có phải tôi nói đúng rồi không, có phải những lời tôi nói đã khiến anh bị cắn rứt lương tâm hay không.. cho nên anh mới tỏ vẻ tức giận đến vậy…?

- Cô…cô được lắm, coi như hôm nay tôi ngớ ngấn mới mời cô dùng bữa cơm này..xem ra Cừu Nham nói cũng đúng, loại tiểu thư nhà giàu như cô lúc nào cũng ra vẻ phách lối thích dạy đời người khác, uổng công tôi đã có thiện cảm với tôi..xem ra việc hợp tác với Đường thị có khi tôi cần phải suy nghĩ lại - Tiểu Ngư giương mắt nhìn Hiểu Phong rồi đứng phắt dậy đi thẳng một hơi, lòng anh hậm hực vô cùng…

Tiểu Ngư vừa đi khỏi, thì Hiểu Phong cũng cất bước. Lòng cô sục sôi, cô không ngờ bao ấn tượng tốt về người con trai đó hôm nay của cô bỗng chốc tan như bọt biển..cô bỗng thấy nhói đau nơi lồng ngực..

Tiểu Ngư bước lên xe…rồi phóng xe đi thật nhanh..những lời nói của Hiểu Phong khiến anh vô cùng tức giận, anh trăm ngàn lần muốn dòng máu đang chảy trong cơ thể mình không phải là dòng máu Hạng gia…

Tiểu Ngư cứ lái xe đi mãi đi mãi mà anh không biết rốt cuộc mình phải về đâu, anh vặn to hết cỡ âm thanh của chiếc máy DVD trong xe hi vọng tiếng nhạc có thể xua tan đi những suy nghĩ trong anh vậy nhưng anh không thể nào làm được..thế giới này rộng lớn thật nhưng hình như chẳng có một chỗ nào là dành cho anh..

Tạt ngang qua một tiệm tạp hóa, Tiểu Ngư mua một vài lon bia …rồi anh lái xe đến chỗ chiếc cầu ở trung tâm thành phố, sau khi chọn được một chỗ ngồi khá yên tĩnh trên một dãy hành lang trên cầu, anh mở nắp lon bia và uống thật nhanh…

Tiểu Ngư hồi tưởng về những gì đã xảy đến với anh trong thời gian qua. Tất cả đều ngỡ như là một giấc mơ..đó là những khoảng thời gian đẹp nhất khi anh được vui vẻ sống ở thôn Đào Hoa, hằng ngày anh phụ mẹ mình bán quán, đưa cơm hộp trên chiếc xe đạp cũ kỹ..

Đó là những buổi bình minh, hay những lúc chiều tàn anh cùng Tiểu Bối ngắm mặt trời. Đó là quang cảnh nhộn nhịp ở cảng cá mỗi khi có chuyến tàu ngoài khơi xa trở về..Những khoảng khắc đó đều in đậm trong tâm trí của Tiểu Ngư, một cuộc sống mộc mạc và bình dị nhưng chứa chan tiếng cười. Còn bây giờ, anh đang sống như thế nào, anh có trong tay khối tài sản kếch xù, anh là người có quyền lực tối cao..thế nhưng tâm hồn và trái tim của anh đều hoàn toàn trống rỗng, lạnh lẽo đến vô cùng..chẳng lẽ tất cả những gì anh đánh đổi chỉ là một con số không thôi sao. Tiểu Ngư bóp méo chiếc lon trong tay lúc nào không biết..

Nước mắt anh bỗng nhiên trào ra..rồi anh đứng phắt dậy hét toáng lên..

- Tại sao chứ, tại sao lúc nào người sai cũng là tôi, tại sao lúc nào tôi cũng là người có lỗi, tôi đã làm gì chứ, tôi cố gắng đấu tranh để giành lại tình yêu của mình, để giành lại những thứ thuộc về tôi không lẽ là sai sao…?

Đột nhiên, có một tiếng kêu cứu thất thanh khiến Tiểu Ngư giật mình choàng tỉnh..anh bước chân về hướng phát ra tiếng kêu, thì nhìn thấy có khoảng ba gã đàn ông đang định cướp của và cưỡng bức một cô gái, không kịp suy nghĩ, Tiểu Ngư đã chạy đến và đánh cho ba tên cướp đó một trận tơi bời, một chút võ công mà anh học lỏm được từ một vị võ sư đã giúp anh hạ gục được ba gã lưu manh đó..bị hạ đo ván, ba gã lưu manh đó cong đuôi lên chạy.

- Này cô, đừng sợ nữa, không sao..không sao rồi, cũng may là tôi đến kịp -anh nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay vào vai cô gái đó rồi an ủi -quần áo của cô rách rồi này, cô khoác tạm cái áo của tôi đi..

- Cảm ơn anh...may nhờ có anh…nếu không thì - Cô gái thút thít..Và rồi cô ngẩng đầu lên…

Ngạc nhiên…bất ngờ...cả hai đều mắt chữ O, mồm chữ A khi nhận ra đối phương chẳng phải là ai xa lạ…

- Sao lại…là…là cô. Cô làm gì ở đây vào giờ này mà tại sao lại đi một mình để xảy ra chuyện như vậy ? - Tiểu Ngư hỏi, giọng rất quan tâm.

- Tôi chỉ muốn ra đây tản bộ và hóng gió thôi nhưng không ngờ lại xui xẻo lại xảy ra chuyện đó, thật xấu hổ quá…để anh nhìn thấy…- Cô gái ấp úng nói.

- Lần sau cô nên cẩn thận, cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cô cũng là con gái, đi một mình vào ban đêm ở một nơi vắng vẻ như thế này quả thật rất nguy hiểm, hơn nữa cô lại là một thiên kim tiểu thư xinh đẹp kiều diễm như thế lại càng tạo cơ hội cho lũ yêu râu xanh.

- Anh..anh rất lo cho tôi sao ???- Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh rồi cảm động hỏi.

- Cô../đừng hiểu lầm, không chỉ là đối với cô đâu, nếu như hôm nay là một cô gái khác tôi cũng sẽ làm như vậy mà thôi - Tiểu Ngư vội vàng phân bua

- Vậy chuyện tối nay..tôi làm anh giận…?

- Chuyện nào ra chuyện nấy chứ, cho dù tôi có giận cô thật nhưng tôi đâu phải là kẻ vô lương tâm thấy người bị hại mà không cứu.

Nghe những lời Tiểu Ngư nói, cô thôi không hỏi nữa, lòng chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp đến vô cùng. Có lẽ đây mới chính là con người thật của anh, một chàng trai với trái tim nhân hậu, người như vậy chắc chắn không thể quên đi gia đình của mình được, chắc vẫn có gì đó mà cô vẫn còn chưa tỏ tường cô cảm thấy vô cùng hối hận vì đã lỡ trách nhầm anh.

Hôm nay, nếu như không có anh, chắc cô sẽ không còn có thể trở về gặp mặt người cha thân yêu của mình được nữa rồi.

Và tự trong đáy lòng của mình, cô tự nhủ, mặc dù cô vẫn chưa biết thực hư của tất cả chuyện này, nhưng kể từ lúc này đây cô biết rằng anh chính là người mà cô yêu đó là một điều chắc chắn.

- Cũng khuya rồi, để tôi đưa cô về hôm nay tôi uống cũng hơi nhiều bia, nên hơi mệt..

- Được thôi

Thế rồi cô bước lên xe của anh…

Anh vẫn cứ chăm chú lái xe…lòng vẫn mang đầy tâm trạng..

Cô ngồi lặng lẽ không nói một lời nào, thi thoảng chỉ đưa mắt nhìn sang phía gương mặt tuấn tú nhưng đầu u uất của anh.

Chiếc xe vẫn cứ lăn đều bánh.tiến về hướng Hào Lệ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play