Cả Thiên Kỳ và Tiểu Ngư đều quá đỗi kinh ngạc đến nỗi không thể nói thêm
được một lời nào nữa. Cứ thế họ nhìn nhau, chắc cả hai đều đang tự hỏi
rốt cuộc người đang đứng trước mặt mình phải chăng chính là tấm gương
phản chiếu của chính mình ư.
- Quả thật trên đời này, điều khó tin nào cũng có thể xảy ra – Tiểu Ngư bất giác cất lời.
- Thật đáng kinh ngạc, thì ra Lưu Tiểu Ngư nổi tiếng khắp thôn Đào Hoa là đây sao?
- Anh nói sao? Hình như anh đã quá lời khen tôi, làm gì mà tôi lại nổi
tiếng cả thôn Đào Hoa được. Mà cũng lạ ghê, anh và tôi vốn chẳng có quan hệ gì. Nhưng cả hai chúng ta lại giống nhau như hai giọt nước thế này.
Người khác nhìn vào có khi tưởng hai chúng ta là anh em sinh đôi cũng
nên.
- Tôi nghe tên anh đã lâu, luôn muốn gặp mặt để thoả mãn tính hiếu kỳ,
nhưng không ngờ cuộc gặp ngày hôm nay lại kinh động hồn phách thế này
đây. Thế anh có nghĩ biết đâu giữa tôi và anh có quan hệ nào không? –
Thiên Kỳ ám chỉ “Chẳng lẽ tất cả mọi sự diễn ra này đều là do bàn tay
ông trời sắp đặt. Không lẽ lại trùng hợp đến thế, anh ta quả thật là anh trai của mình ?”
- Thật không ngờ, Tổng giám đốc Hạng cũng có khiếu hài hước ghê. Tôi và
anh vốn là người của hai thế giới, vậy thì làm sao tôi lại có quan hệ
với anh được. Nếu chúng ta có giống nhau thì có lẽ chẳng qua chỉ là sự
ngẫu nhiên. Trên đời này, người giống người cũng là lẽ thường tình thôi.
- Hình như anh đang hiểu nhầm ý tôi rồi . Ý tôi nói chúng ta có mối quan hệ ở đây, nghĩa là chúng ta cùng có chung một mối quan tâm, đó là một
người con gái- Thiên Kỳ không ngần ngại giấu diếm ý định của mình nữa.
- Ý anh là …chẳng lẽ là Tiểu Bối ư? Anh nói vậy là sao?
- À, thực ra cũng không có gì. Chỉ là tôi được nghe rất nhiều điều về
anh từ cô Lưu Tiểu Bối ấy mà thôi. Có lẽ anh với cô ấy có ý nghĩa gì đó
rất quan trọng, tôi bắt gặp điều đó mỗi khi cô ấy nhắc đến tên anh.
Tiểu Ngư không nói gì, chỉ mỉm cười mãn nguyện.
- Vậy được rồi, nếu hôm nay anh hẹn tôi ra để nói những điều này
thì coi như anh nói xong rồi, bây giờ tôi về được chưa. Dù sao cũng cảm
ơn đã huỷ bỏ việc tháo dỡ thôn Đào Hoa của chúng tôi. Rất hoan nghênh
đến với thôn của chúng tôi nghỉ dưỡng- Tiểu Ngư nói rồi, toan bước đi.
- Anh khoan đi đã, tôi vẫn chưa nói xong
Tiểu Ngư dừng bước sau lời nói của Thiên Kỳ.
- Anh còn muốn nói gì nữa?
- Tôi muốn cho biết một điều rằng, dù anh có là ai thì trong từ điển của Hạng Thiên Kỳ cũng không có chữ nhường đâu..
- Anh...anh nói vậy là ý gì ?
- Tôi có ý gì, rồi chắc chắn sau này anh sẽ rõ. Tôi nói xong rồi.
Thế rồi, Tiểu Ngư bước đi. Trong đầu anh ngổn ngang những suy nghĩ, những dòng kí ức chợt ùa về
Flash back :
- Tiểu Ngư anh có tin trên đời này có hai người không có quan hệ gì lại giống nhau không?
- Anh tin chứ, trong sách sinh học có ghi thì ngoài quan hệ huyết thống giữa hai người xa lạ vẫn có thể giống nhau...
…………………………..
……….
- Tại sao chứ, tại sao anh ta lại giống anh như thế, tại sao???
………………………………………………..
- Tiểu Ngư à, mẹ muốn con biết rằng sau này dù có như thế nào thì mẹ vẫn luôn yêu thương con nhất trên cuộc đời này...
…………………………………………….
- Tiểu Ngư à, cháu có chắc chắn rằng nếu sau này dù có chuyện gì xảy ra thì cháu cũng không bao giờ rời xa Tiểu Bối chứ?
……………………………………………………..
- Tiểu Ngư à, nếu sau này có biến cố xảy ra anh cũng không bao
giờ rời bỏ thôn Đào Hoa và rời xa em chứ, anh sẽ không bao giờ thay đổi
chứ???
- Không, anh chỉ thay đổi nếu như Tiểu Bối thay đổi mà thôi…
End Flash Back
Đầu óc của Tiểu Ngư quay cuồng trong hàng trăm câu hỏi cứ thay nhau ập
đến trong anh. Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay đối với Tiểu Ngư thật quá kinh
ngạc. Rốt cuộc anh và người thanh niên có khuôn mặt giống hệt như anh đó liệu có mối liên hệ gì với nhau?. Nhưng anh ta vốn là người thừa kế của một tập đoàn kếch xù, còn anh chỉ là con trai của một người mẹ nghèo,
thì làm sao có mối liên hệ với nhau được..
- Tiểu Ngư, Tiểu Ngư anh đi đâu về vậy? Một giọng nói trong trẻo cất lên
Giật mình, Tiểu Ngư ngẩng đầu lên và nhận ra đó chính là Tiểu Bối.
- Là Tiểu Bối à, em tìm anh hả ? Có chuyện gì không?
- Anh kì lạ quá, không lẽ phải có chuyện gì thì mới tìm anh sao?- Tiểu Bối dỗi
- À không, ý anh không phải thế. Thế em mới đi đâu về đấy, cả ngày hôm nay anh không thấy em.
- Giỏi đánh trống lãng quá đấy, nhưng thôi hôm nay em có chuyện
vui nên không tính chuyện với anh, thế anh có muốn biết chuyện vui gì
không ?
- Chuyện gì vậy?
- Hôm nay, em..em đã được mời đến tham dự một buổi hoà nhạc bằng
đàn dương cầm đấy. Anh biết không, ở đó có rất nhiều cây đàn rất là đẹp. Âm thanh của nó thật sự là rất hay- Tiểu Bối cứ mải mê thao thao bất
tuyệt về những gì hôm nay mình vừa được trải qua, nhưng cô không hề biết rằng trong lúc này đây Tiểu Ngư dường như không có tâm trạng để chia
vui với cô, những điều cô nói anh dường như chẳng nghe thấy gì. Phải một lúc sau, Tiểu Bối mới biết rằng nãy giờ cô chỉ đang độc thoại một mình. Đến lúc này,cô không còn cảm thấy muốn giận dỗi nữa mà đã chuyển sang
lo lắng. Cô chưa khi nào thấy Tiểu Ngư trầm ngâm và suy tư đến vậy ..
- Anh...hôm nay anh sao vậy hả Tiểu Ngư? Anh làm em lo đấy.
- Không, anh không có chuyện gì đâu. Chỉ là hôm nay anh hơi mệt,
anh xin lỗi Tiểu Bối, thực sự bây giờ anh chỉ muốn ở một mình thôi...
Và rồi một một không gian im lặng kéo đến. Tiểu Bối đang đi cạnh Tiểu
Ngư nhưng bỗng nhiên cô chợt thấy chưa có lúc nào cô và anh lại trở nên
xa cách đến như vậy, đoạn đường trở về nhà mọi hôm rất ngắn nhưng hôm
nay sao lại trở nên quá dài…
Nhưng cuối cùng, Tiểu Bối vẫn theo chân Tiểu Ngư vào đến nhà…
Bước vào nhà, anh chỉ khẽ chào mẹ một tiếng rồi đi thẳng về phòng. Ánh mắt vẫn đượm đầy nỗi bâng khuâng…
Mỹ Tú thấy sắc mặt của Tiểu Ngư như vậy, bà lo lắng rồi quay sang hỏi Tiểu Bối:
- Tiểu Bối, Tiểu Ngư nó sao vậy? có chuyện gì hả con?
Tiểu Bối cũng không nói gì, ánh mắt buồn bã khẽ lắc đầu. Rồi cô khẽ chào Mỹ Tú rồi quay bước ra về..
Mỹ Tú nhìn theo bước chân của Tiểu Bối rồi chỉ thở dài một tiếng… Tiểu Bối vừa đi khỏi, Mỹ Tú liền nhanh chóng bước vào phòng của Tiểu Ngư…
- Cốc cốc- Tiếng gõ cửa phòng Tiểu Ngư vang lên..
Vẫn không có động tĩnh gì…
- Cốc cốc- Mỹ Tú vẫn kiên nhẫn gõ cửa nhưng lòng phập phòng lo lắng…
- Rẹt !!!!!!!!- Cánh cửa bật mở…- Tiểu Ngư sau khi mở cửa lại bước vội về và ngả lưng lên chiếc gường…
Mỹ Tú khẽ đặt ly nước cam lên chiếc bàn cạnh giường rồi ôn tồn hỏi :
- Con trai mẹ hôm nay có chuyện gì vậy? con cãi nhau với Tiểu Bối à ?...Hay là…hôm nay…cái người đó đã nói gì với con?...
- Chuyện này không có liên quan gì đến Tiểu Bối đâu mẹ à..chỉ là con…
- Con làm sao, con có biết mẹ nhìn thấy con như thế này mẹ lo lắm không, nếu con có chuyện gì con có thể nói với mẹ mà. Dù như thế nào
thì mẹ cũng có thể giúp con.Nói cho mẹ nghe đi, có phải hôm nay cái cậu
Tổng Giám Đốc gì gì đó nói gì với con không. Là lỗi tại mẹ, tại mẹ đã
không kiên quyết ngăn cản con, để con đi gặp người đó rồi bị ức hiếp..
- Mẹ...con có thể hỏi mẹ một câu được không ?
Mỹ Tú nhìn vào ánh mắt của Tiểu Ngư đột nhiên lại có một cảm giác lo sợ
đến vô cùng. Chưa bao giờ bà thấy Tiểu Ngư nhìn mình với ánh mắt đó…
- Con..con muốn hỏi mẹ chuyện gì?
- Thực ra…mẹ có bí mật nào đó giấu con không? Tại sao mẹ lại muốn ngăn cản khi biết con đi gặp Tổng Giám Đốc của Hào Lệ? Tại sao năm lần
bảy lượt mỗi khi nhắc đến hai chữ Hào Lệ ấy mẹ lại tỏ ra rất lo lắng? Có phải là mẹ có điều gì đó mà mẹ không cho con biết...tại sao hả mẹ???
Nghe những câu hỏi của Tiểu Ngư mà Mỹ Tú như sét đánh ngang tai…rốt cuộc là Tiểu Ngư đã biết được điều gì rồi.
Vẫn một không khí im lặng….
- Tại sao mẹ không trả lời…????.
- Mẹ không biết đột nhiên sao con lại hỏi mẹ như thế, nhưng mẹ
thực sự không có gì giấu con cả. Mẹ ngăn cản con chống đối Hào Lệ là vì
mẹ sợ con bị họ gây khó dễ, mẹ ngăn không cho con gặp Tổng Giám Đốc Hào
Lệ là cũng vì sợ anh ta làm hại con …- Mỹ Tú nói dối...lòng bà vô cùng
bất an..
- Có thật không hả mẹ, lý do chỉ có vậy thôi sao???
- Ừ!...chẳng lẽ con không tin mẹ hả Tiểu Ngư, tại sao hôm nay con lại chất vấn mẹ như một tên tội phạm vậy? – Mỹ Tú ấm ức nói, đôi mắt
rưng rưng…
Thấy mẹ sắp khóc vì những lời nói của mình. Tiểu Ngư vô cùng ân hận, anh rối rít nói :
- Mẹ!...Tiểu Ngư không có ý đó, con xin lỗi. Con sẽ không bao giờ hỏi những điều như thế nữa. Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ mà khóc là Tiểu Ngư
không biết làm gì để hết tội lỗi của mình đâu...Tiểu Ngư sai rồi…
- Mẹ biết...Tiểu Ngư của mẹ rất ngoan mà. Mẹ không giận con đâu…- Mỹ Tú ôm lấy đứa con trai. “ Tiểu Ngư ơi, mẹ xin lỗi...nhưng mẹ thực sự không đủ can đảm để nói cho con sự thật…”
- Dạ..thôi đêm cũng đã khuya rồi. Mẹ về phòng ngủ sớm đi, sáng
mai còn phải dọn hàng sớm mà. Mẹ cứ coi như hôm nay Tiểu Ngư chưa nói gì mẹ nhé.
- Ừm..mẹ đi ngủ ngay đây. Nhưng con cũng phải hứa với mẹ là ngủ sớm con trai nhé…
- Dạ..con nhớ rồi..mẹ cứ yên tâm – Tiểu Ngư cười ngượng..
Mỹ Tú khẽ nhìn đứa con trai bằng đôi mắt đượm buồn…rồi lặng lẽ bước ra ngoài…Nước mắt bà khẽ lăn dài trên đôi gò má…
Riêng về phần Tiểu Ngư…anh không sao xua được những ý nghĩ ngổn ngang cứ thay nhau kéo đến. Rốt cuộc anh rất muốn biết, tại sao anh và cái người mang danh Tổng Giám Đốc Hào Lệ ấy rốt cuộc có quan hệ gì hay
không???..Tại sao anh và anh ta lại giống nhau như thế. Nếu như làn da
của Tiểu Ngư không bị rám nắng thì chắc có lẽ nếu anh và người đó đứng
gần nhau thì người khác có lẽ chẳng ai phân biệt được…
Đêm đó…Tiểu Bối cũng không tài nào ngủ được…cô cứ mãi thao thức và nghĩ
về thái độ của Tiểu Ngư hôm nay..rốt cuộc..anh đã đi đâu về??? và đã có
chuyện gì xảy ra…
……
Tại biệt thự nhà họ Hạng…
Thiên Kỳ một tay cầm ly rượu, anh đứng nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ “
Không lẽ đó chính là sự an bài của số phận??? Nếu người đó quả thật là
anh trai song sinh của mình …mình có nên đi kiểm chứng lại một lần nữa
không…nhưng rõ ràng anh ta với mình là bằng chứng rõ ràng nhất rồi…chẳng lẽ ông trời lại trớ trêu với mình đến thế, khi đã cho mình tìm thấy
được một tình yêu đích thực thì phải san sẻ cô ấy với chính anh trai của mình?..Không…Dù có trong trường hợp nào, thì trong từ điển của mình vẫn không có chữ nhường, không bao giờ...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT