Cả thôn Đào Hoa hừng hực khí thế chạy ùa đến Tiểu Bối, từ xa họ nhác thấy
dáng hình Thiên Kỳ…David nhận thấy quang cảnh hừng hực khí thế của người dân như đây, anh biết chắc những người dân nơi đây sẽ chống đối tới
cùng không ngoại trừ việc gây ra bạo lực, anh nói khẽ với Thiên Kỳ .
- Tổng Giám Đốc à, người dân nơi đây sẽ quyết tâm bảo vệ nơi ở
của họ tới cùng, tôi thấy họ đằng đằng khí thế như vậy e rằng có thể làm anh bị thương anh vào trong xe đi ạ. Những diễn biến ở ngoài này anh có thể nghe ở trên xe, anh không quên xe của tập đoàn Hào Lệ lúc nào cũng
được gắn thiết bị dẫn âm, nên những tiếng động ở ngoài này đều có thể
nghe được..
Thiên Kỳ nghe David nói, và anh cũng thừa hiểu được tình hình nên Thiên
Kỳ đã bước vào xe, hơn nữa anh cũng muốn tạo ra một chút thú vị khi muốn biết rốt cuộc Tiểu Bối sẽ có phương thức gì để chiến thắng được
anh.Thiên Kỳ vừa bước vào xe thì mọi người dân trong thôn cũng vừa đến
nơi, quả nhiên giống như David dự đoán, tất cả họ đều hừng hực khí thế
sẵn sàng ăn thua đủ với tập đoàn Hào Lệ.
Thiên Kỳ ra lệnh cho David qua chiếc tai nghe Bluetood
David gật đầu, rồi bắt đầu nói:
- Xin mọi người giữ trật tự, bây giờ Tổng Giám Đốc của chúng tôi
muốn cô Lưu Tiểu Bối hãy chứng minh rằng cô ấy đã tìm thấy bằng chứng để bảo vệ thôn Đào Hoa. Vì một số nguyên nhân khách quan nên Tổng Giám Đốc sẽ theo dõi diễn biến trên xe nên không tiện lộ diện..
Không khí đang xôn xao, bỗng nhiên im bặt…
Tiểu Bối hít thở thật sâu, tay cô run cầm cập nhưng nhớ đến những lời căn dặn của Tiểu Ngư…Tiểu Bối nắm chặt hai bàn tay lại..
Cả Thiên Kỳ và Như Phong và toàn thể mọi người trong thôn Đào Hoa đều nín thở, tất cả đều trông đợi vào Tiểu Bối
Tiểu Bối bắt đầu nói :
- Tổng Giám Đốc Hạng, tôi không hiểu tại sao anh lại không dám
đích thân ra đây để chứng kiến sự việc, nhưng đó không phải là điều bây
giờ tôi quan tâm. Xin anh hãy nghe cho rõ những điều tôi nói đây :
- Đây là hình ảnh của bông hoa hồng xanh, và đây là giấy phép của ủy ban bảo vệ di sản phi vật thể mà chúng tôi vừa được cấp, và với tờ
giấy này thì chứng tỏ thôn Đào Hoa đang tồn tại loài hoa cực kỳ quý
hiếm, không một cá nhân hay tập thể nào có thể phá dỡ hay được quyền di
dời, Tiểu Bối vừa nói một tay đưa tấm hình bông hoa hồng màu xanh nước
biển, một tay đưa ra tờ giấy cấp phép có đóng dấu đỏ..
- Vậy thì sao, không lẽ chỉ chỉ một tấm hình và một tờ giấy cô
nghĩ cô có thể bảo vệ thôn Đào Hoa sao ? – David lặp lại lời nói của
Thiên Kỳ.
Tiểu Bối thầm nghĩ “ Thì ra Tiểu Ngư đã đoán, thế nào lũ người này cũng
vặn vẹo..bình tĩnh nào Tiểu Bối, không được run sợ”..Định thần lại. Tiểu Bối nói tiếp:
- Đúng, với tấm ảnh và tờ giấy này thì chưa có đủ khả năng để bảo vệ thôn Đào Hoa nhưng theo luật bảo vệ di sản phi vật thể của Quốc gia, thì khi họ đã cấp phép cho chúng tôi nghĩa là họ sẽ có trách nhiệm bảo
vệ nơi đây và khi đó họ sẽ tìm mọi cách để chống lại những hành vi cố ý
muốn phá dỡ nơi này. Khi đó, lẽ tất nhiên giữa việc bảo vệ danh tiếng
của một tập đoàn và bảo vệ một di sản của quốc gia, họ sẽ bảo vệ cái thứ hai. Một tập đoàn danh tiếng như Hào Lệ tất nhiên, không thể vì điều
này mà đi ngược hay chống lại chính phủ vì khi đó sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tiếng tăm của Hào Lệ , nếu uy tín của Hào Lệ giảm sút thì kéo theo
việc giảm sút chỉ số cổ phiếu và tình hình kinh doanh của Hào Lệ sẽ cực
kỳ khó khăn và có nguy cơ dẫn đến việc phá sản, những điều đó thiết nghĩ một người đứng đầu như anh chắc sẽ thừa hiểu đúng không Tổng Giám Đốc
Hạng..
Thiên Kỳ nghe xong những lời Tiểu Bối nói thì hết sức kinh ngạc, anh
không thể ngờ rằng một cô gái bình thường ở cái thôn chài nghèo lại
thông minh và hiểu biết đến thế. “ Lưu Tiểu Bối, em còn những bất ngờ
nào mà em chưa cho tôi thấy nữa đây…???” Thiên Kỳ khẽ mỉm cười..rồi anh
nói gì đó qua chiếc tai nghe..
- Cô Lưu Tiểu Bối, chúc mừng cô, cô đã thuyết phục được Tổng Giám Đốc của chúng tôi. Lần này, cô đã chiến thắng, thôn Đào Hoa là thuộc về cô…
Như Phong nhìn Tiểu Bối bằng ánh mắt thán phục…rồi anh bắt đầu vỗ tay..
Tiếng vỗ tay của Như Phong đã đánh tiếng cho tất cả mọi người…người dân
trong thôn rộ lên tiếng vỗ tay, và những lời khen không ngớt dành cho
Tiểu Bối :
- Tiểu Bối à, hôm nay Quý Như Phong tôi thực sự được mở rộng tầm
mắt rồi. Thôn Đào Hoa này quả là địa linh nhân kiệt đó, làm tốt lắm Tiểu Bối à – Như Phong vỗ vai Tiểu Bối và nói.
- Đúng đó, Tiểu Bối cháu giỏi lắm.
- Tiểu Bối giỏi lắm
- Mỹ Lệ thật là có phúc, có đứa con gái xinh đẹp lại giỏi giang như vậy...
Những tiếng khen ngợi không ngớt dành cho Tiểu Bối, gương mặt ai nấy
cũng đều tỏ ra hạnh phúc, dường như tất cả họ đều đã được hồi sinh.
- Như Phong, tôi cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giữ họ lại,
nhân tiện đây mời anh ở lại cùng vui với dân làng chúng tôi được
không???
- Tiếc quá, hôm nay tôi lại có chút việc bận rồi, xin thứ lỗi để
khi khác vậy..Rồi Như Phong phóng xe đi “ Hạng Thiên Kỳ, lần này cậu đã
thua rồi.”- Như Phong mỉm cười.
Sau khi Thiên Kỳ lệnh cho đoàn xe trở về, chỉ còn chiếc xe của anh ở lại đây.
Tiểu Bối hướng mắt nhìn vào xe của Thiên Kỳ cô nghĩ “ Hạng Thiên Kỳ, tôi biết anh không thắng được Tiểu Ngư đâu, không bao giờ.” “ Nhưng hắn ta
vốn kiêu hãnh như vậy, bị thua như thế này, hắn ta liệu có cam lòng
không?”, “ Tiểu Bối mày đang nghĩ gì thế, tại sao mày lại lo cho hắn ta? Mày không nhớ Tiểu Ngư đã phải cực khổ như thế nào sao?” Tiểu Bối bị
ngắt dòng suy nghĩ khi người dân trong thôn kéo cô đi :
- Đi nào Tiểu Bối, chúng ta về thôi, có lẽ Tiểu Ngư đang trên
đường vê..chúng ta phải gọi cho nó biết thôi..- Tiểu Bối quay đầu nhìn
chiếc xe của Thiên Kỳ một lần nữa..
………………………..
……………
- Tổng Giám Đốc, hình như anh có vẻ rất vui. Lần này tuy thất bại nhưng xem ra anh..thực ra mọi chuyện là sao vậy? – David tò mò hỏi.
- David, rồi sẽ đến lúc cậu sẽ biết tại sao mà. Bây giờ cậu lái
xe đưa tôi ra bãi biển của thôn Đào Hoa đi và sau đó đến chỗ Tiểu Bối,
bảo cô ấy ra gặp tôi, tôi có chuyện muốn nói..
- Vâng thưa Tổng Giám Đốc.
Chiếc Audi lăn đều bánh hướng về phía bãi biển của thôn Đào Hoa.
Rồi sau đó…nó ngược hướng quay trở lại quán Hảo Tái Lai, Tiểu Bối đang
cùng mọi người trong thôn vui vẻ ăn mừng chiến thắng trong lúc chờ đợi
Tiểu Ngư trở về.
Chiếc Audi dừng trước Hảo Tái Lai, mọi người trong thôn ai nấy cũng đều tỏ vẻ thắc mắc vì sự xuất hiện của chiếc xe này tại đây.
David mở cửa bước xuống và anh tiến dần đến.
-Cậu đến đây làm gì nữa, chẳng phải đã thua rồi sao, còn không chịu để yên cho chúng tôi sao – Thím A Mỹ đứng dậy nói.
- Đúng đó, đi đi, ở đây không hoan nghênh cậu đâu –Một người khác nói..
- Mọi người bình tĩnh, tôi không có ác ý chỉ là tôi đến tìm cô Lưu Tiểu
Bối thôi, Tổng Giám Đốc của tôi muốn gặp cô ấy. Mọi người vui lòng cho
cô ấy đi chứ ạ..
Nghe những điều David nói, ai nấy cũng đều thấy tò mò khôn xiết. Tại sao tay Tổng Giám Đốc kia lại muốn gặp Tiểu Bối của họ, rốt cuộc anh ta
muốn gì.
- Không được, Tiểu Bối chúng tôi không được đi đâu cả, cậu về nói với Tổng Giám Đốc của cậu là chúng tôi đã thắng rồi, cậu ta không thể
nuốt lời đâu -Mỹ Lệ chạy đến sốt sắng nói.
- Mẹ à, chắc không sao, có lẽ anh ta muốn nói gì đó với con thôi. Mẹ cứ yên tâm, con là ai chứ, Lưu Tiểu Bối mà, không ai làm hại được
con đâu. Tiểu Bối nắm lấy tay mẹ siết chặt một cái..rồi quay sang nói
với David – được rồi, tôi sẽ đi với anh.
Thế rồi Tiểu Bối bước lên xe…
Chiếc xe dừng lại trước bãi biển thôn Đào Hoa..
Từ đằng xa, cô nhác thấy dáng một người đang ngồi trên một phiến đá..
Tiểu Bối bước lại gần :
- Tổng Giám Đốc Hạng tìm tôi có việc gì không?
- Ngồi xuống đi- Thiên Kỳ nói trống
- Tại sao lại phải ngồi xuống, mắc gì tôi phải nghe lời anh.
- Tôi bảo cô ngồi xuống thì cô cứ ngồi xuống – Anh trừng mắt nhìn cô.
- Ngồi thì ngồi, cần gì phải nhìn như thế.
……………………..
Im lặng……
…………………
- Tôi thực sự không ngờ, ở nơi đây lại có một thiên tài ẩn dật
đấy. Cô làm tôi khó tưởng tượng thật. Thì ra một cô gái ngang ngược và
cứng đầu như cô lại có hiểu biết rộng như thế..
- Đang nghĩ gì vậy?, bộ không có gì muốn nói à? Không lẽ tôi đáng ghét đến thế sao?
- Tất nhiên rồi, anh muốn phá dỡ thôn Đào Hoa của chúng tôi, muốn đuổi chúng tôi đi, tôi không ghét anh chẳng lẽ tôi thương anh?
- Cần gì phải căng thẳng như thế, thì chẳng phải bây giờ cô đã thắng tôi rồi đó sao?
- Ờ thì…thực ra…thực ra những gì mà anh nghe là Tiểu Ngư nói với tôi.
- Tiểu Ngư ư? Lại là anh ta sao? Tôi bắt đầu thấy hiếu kì về cái người này rồi. Cô tôn sùng anh ta đến như vậy sao?
- Tất nhiên, anh ấy tốt bụng dễ thương, lại biết nghĩ cho người
khác, biết bảo vệ những gì mình trân trọng chứ không ích kỉ và máu lạnh
như anh.
- Thật sao?...anh ta thánh thiện đến như thế à? Thôi được rồi,
giờ lên xe, tôi đưa cô về. Hôm nay, tôi ra ngoài khá lâu rồi. Mọi việc ở Hào Lệ còn chờ tôi.
- Không cần đâu, nhà tôi ở ngay đây, tôi muốn dạo biển một lúc nữa rồi mới về. Tôi không dám làm phiền anh.
- Nếu cô đã nói vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng, vậy tôi về.
Tạm biệt cô – Thiên Kỳ nói rồi anh quay lưng bước đi…lòng anh bỗng trào
dâng một cảm xúc khó tả, Tiểu Ngư ư? Thiên Kỳ rất muốn biết người này
rốt cuộc là ai? … “ Tiểu Bối à, không cần biết Tiểu Ngư đó là gì của em, thứ gì thuộc về Hạng Thiên Kỳ này thì không ai có thể tranh giành được…
Chiếc xe Audi của Thiên Kỳ lăn bánh từ từ hướng về phía Hào Lệ…cùng lúc
ấy..một chiếc taxi màu vàng, chở theo Tiểu Ngư đang đi hướng ngược lại…
Hai chiếc xe lướt qua nhau….!!!!!!!!!!!!!!
Tiểu Ngư đang gọi cho Tiểu Bối....Anh nở nụ cười khi nghe những gì mà
Tiểu Bối nói qua điện thoại. « Tiểu Bối, anh biết mà. Em nhất định sẽ
làm được mà »
Trên chiếc xe Audi
- David, cậu hãy về điều tra cho tôi ngay lập tức cái người có
tên Tiểu Ngư đang sống tại thôn Đào Hoa này. Tôi muốn biết rốt cuộc anh
ta là ai..-Thiên Kỳ nói
- Vâng thưa Tổng Giám Đốc
Tối hôm đó, tại nhà Thiên Kỳ..ông bà Hạng mỗi người một tâm trạng khi
nghe tin kế hoạch phá dỡ thôn Đào Hoa của Thiên Kỳ đã bị thất bại. Ông
Hạng thì vui mừng phấn khởi, lòng ông cảm thấy nhẹ nhàng..
- Dạ xong rồi bác à..hai ngày nữa con sẽ về...-Đầu dây bên kia là tiếng của Chi Tinh
12 giờ đêm, tiếng chuông điện thoại của Thiên Kỳ reo lên, anh bắt máy, đó là số máy của David :
- Tôi nghe đây David
- Tổng Giám Đốc, xin lỗi vì đã làm phiền anh giờ này nhưng tôi đã điều
tra ra, cái người Tiểu Ngư đó tên là Lưu Tiểu Ngư, hiện anh ta đang sống với mẹ anh ta tại quán Hảo Tái Lai, thôn Đào Hoa. Ba của anh ta mất
cách đây đã lâu trong một chuyến đi biển. Hình như giữa gia đình anh ta
và gia đình cô Lưu Tiểu Bối có một mối thâm tình sâu nặng. Anh ta và Lưu Tiểu Bối vốn là thanh mai trúc mã của nhau.Nhưng điều đặc biệt nhất là
anh ta rất...thưa Tổng Giám Đốc, anh nên đi gặp anh ta đi. Nhất định anh sẽ bất ngờ.
- Được rồi, David...sắp xếp lịch cho tôi, hai ngày nữa tôi sẽ đến gặp anh ta..
Thiên Kỳ ngắt máy
« Lưu Tiểu Ngư, là bạn thanh mai trúc mã của Lưu Tiểu Bối ư ? » - Thiên Kỳ nghĩ..
Hai ngày sau...
Chiếc xe Toyota của Như Phong đang hướng từ phía sân bay trở về Hào Lệ :
- Anh thật không ngờ, em lại gọi anh ra đón đấy. Chi Tinh à, em làm anh vui đến chết đó- Như Phong khấp khởi nói.
- Anh có cần phải vui đến chết không, nếu anh vui đến chết có khi em chả dám gọi anh nữa. Em biết ngoài anh ra thì không ai có thể đón em cả, Thiên Kỳ thì quá bận, nếu có đón anh ấy cũng nhờ David, vì vậy chi
bằng em gọi anh.
- Thật không ngờ, Quý Như Phong tôi lại được Mộc tiểu thư tín
nhiệm đến thế. Hạng Thiên Kỳ ơi là Hạng Thiên Kỳ, cậu có biết là vị hôn
thê tương lai của cậu đang ngồi trên xe của Quý Như Phong không ?
- Anh thôi đi, đừng đùa nữa..à chuyện tháo dỡ thôn Đào Hoa thế nào rồi, người ở đó có chịu đi không ? – Chi Tinh hỏi
« Mộc Chi Tinh, không lẽ trong mắt em lúc nào cũng chỉ có Hạng Thiên Kỳ thôi sao ?? »
- Thất bại rồi, thật không ngờ cô Lưu Tiểu Bối ấy lại bản lĩnh
như vậy, anh thực sự rất phục cô ta. Thiên Kỳ trên thương trường xưa nay chưa bao giờ thua ai vậy mà lại bị một cô gái bình thường đánh gục..
- Lưu Tiểu Bối ư ? cô ta là ai vậy ?
- À, em chưa gặp cô ấy bao giờ đúng không, cô ấy tất nhiên là
người của thôn Đào Hoa là con gái của tổ trưởng tổ tạp vụ Mỹ Lệ, anh đã
gặp cô ta rồi. Một cô gái khá là thú vị đấy..
- Cô ta thú vị hơn em sao ? – Chi Tinh dùng ánh mắt ganh tị nhìn Như Phong hỏi ?
- À không, tất nhiên là thua Mộc Tiểu thư rồi..- Như Phong đáp..
.... - Chắc là Thiên Kỳ buồn lắm, anh ấy vốn tâm huyết với dự án này mà – Chi Tinh nói lời bâng quơ.
« Thiên Kỳ, Thiên Kỳ, lúc nào em cũng chỉ có Thiên Kỳ, chẳng lẽ trong
trái tim em không có một chút vị trí nào cho anh sao ?? ». Như Phong mím môi bỏ qua..
- À lần này em đi Mỹ có chuyện gì vậy ?
- Hả...à « mình có nên nói với anh ấy, chuyện bác gái nhờ mình
qua đó là để lo việc liên quan đến anh của Thiên Kỳ không..không được
đây là bí mật giữa mình và bác gái mà »
- Sao thế, đang nghĩ gì vậy, nếu em cảm thấy không tiện thì em có thể không nói mà..
- Chỉ là em đang nghĩ tối nay ăn món gì thôi mà. – Chi Tinh đáp..
- Ừm, thôi bây giờ chúng ta nghe nhạc nhé- Nói rồi, Như Phong ấn
nút chiếc DVD..anh muốn dùng tiếng nhạc để xua đi không khí ngượng
ngùng..
Chiếc xe lăn bánh đều đều..
........................................
Tại thôn Đào Hoa..
Chiếc Audi dừng lại trước quán Hảo Tái Lai, giờ này quán tương đối vắng khách, mẹ con Tiểu Bối cũng vừa đi khỏi...
David chầm chậm tiến vào..lúc ấy Tiểu Ngư đang dọn dẹp bàn ghế..Mỹ Tú thì ở trong nhà..
- Xin lỗi anh là Lưu Tiểu Ngư- David cất lời
- Vâng, là tôi. Anh là ai, tìm tôi có việc gì vậy ?
- Mời anh đi theo tôi, ông chủ của tôi cần gặp anh.
- Ông chủ của anh là ai vậy, tôi không biết..
- Vâng, nhưng ông chủ của tôi biết anh và cần gặp anh. Anh cứ tin tôi, tôi không có ác ý đâu. Thực ra, tôi chính là trợ lý của Tổng giám
đốc tập đoàn Hào Lệ, Tổng Giám đốc của tôi muốn gặp anh vì biết anh
chính là người đã nghĩ ra cách cứu thôn Đào Hoa
- Vậy à, tại sao anh ta lại muốn gặp tôi ?
- Cái này tôi không rõ, tôi chỉ làm theo lệnh
Mỹ Tú ở trong nhà nghe thấy cuộc trò chuyện của David và Tiểu Ngư, bà hốt hoảng chạy ra..
- Không, Tiểu Ngư nhà tôi còn nhiều việc phải làm lắm, nó không
đi với anh được đâu.- Mỹ Tú đẩy Tiểu Ngư về phía sau lưng mình.
- Bà Lưu à, tôi không có ý xấu đâu. Ông chủ tôi muốn gặp con trai bà là có ý tốt, cảm phiền bà..
- Mẹ à, mẹ đừng lo. Nếu Tổng Giám Đốc Hào Lệ đó muốn gặp con chắc là có lý do chính đáng thôi, con đi một lát con sẽ về mà. Đằng nào,
người ta cũng cho người đích thân đến đây mời, mình không đi cũng không
được mẹ à..
- Nhưng mà...nhưng
- Mẹ cứ yên tâm, con không sao đâu mà...- Tiểu Ngư siết chặt bàn
tay mẹ rồi quay sang hướng David nói : - Được rồi, anh trợ lý, tôi đi
theo anh..
Tiểu Ngư bước lên xe..chiếc xe lăn bánh...
Mỹ Tú lặng người « Tiểu Ngư ơi, con có biết con sắp gặp ai không ? nếu
như con gặp rồi thì phải làm sao đây ? mẹ thực sự không an tâm, không lẽ mẹ sắp mất con rồi sao »
Trên chiếc Audi , David cứ thi thoảng lại liếc nhìn Tiểu Ngư qua chiếc gương chiếu hậu rồi thầm nghĩ
« Tại sao trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy ? không có
quan hệ gì, tại sao lại giống nhau như hai anh em sinh đôi vậy nhỉ ? »
« Tổng Giám Đốc Hào Lệ muốn gặp mình, anh ta muốn gì ở mình đây ? » - Tiểu Ngư nghĩ.
Dòng suy nghĩ của cả hai bị ngắt quãng khi chiếc xe Audi dừng lại trên bãi biển thôn Đào Hoa..
Tiểu Ngư bước xuống xe...
Từ đằng xa, anh nhác thấy một người thanh niên cao ráo, đang đứng quay lưng về phía biển. Tiểu Ngư chầm chậm tiến đến :
- Anh là Tổng Giám Đốc Hào Lệ, anh muốn gặp tôi.
Nghe tiếng nói, Thiên Kỳ quay lại và...cả hai vô cùng kinh ngạc :
- Hả, sao anh ta lại giống mình như thế ? chẳng lẽ...