Lucy!

Cố Bảo Bảo có chút sửng sốt.

Lăng Diệp Bân tiến lên hỏi: "Là cô đâm vào Sơ Hàn?"

Lời lẽ nghiêm nghị và hạch hỏi khiến trong mắt Lucy thoáng qua một tia bị thương.

"Em chỉ không cẩn thận..."

Lucy vừa nói, anh ta lại không nghe lời giải thích của cô ta, hung dữ túm lấy cánh tay cô ta: "Vì sao cô lại không cẩn thận như thế? Cô..."

Anh ta đưa lưng về phía Cố Bảo Bảo nên cô chỉ thấy được bóng lưng anh ta và vẻ mặt tự trách hoảng sợ của Lucy.

Chắc chẳn anh ta rất tức giận.

Nhưng cô lại không có vui vẻ chút nào.

Tình cảnh này làm cô nhớ lại trước đây, cô ở trước mặt Mục Tư Viễn và Trịnh Tâm Du, từng có những tâm trạng như Lucy lúc này.

Cô không vui không phải vì những đau khổ mình phải trải qua, mà là tuyệt đối không muốn Sơ Hàn cũng trở thành nhân vật như Trịnh Tâm Du.

Cô quay đầu đi, không muốn tiếp tục nhìn thêm.

"Lăng Diệp Bân, anh quen cô ta?" Cô không muốn nhìn, Mục Tư Viễn lại có chút tức giận.

"Cô ta có quan hệ thế nào với anh?" Anh hỏi tới.

Không chỉ phụ nữ có giác quan thứ Sáu, Mục Tư Viễn đã lăn lộn bên ngoài thương trường, ánh mắt người khác thay đổi thế nào cũng có thể nhìn ra manh mối.

Lăng Diệp Bân cứng họng, Cố Bảo Bảo kéo anh lại: "Tư Viễn, Sơ Hàn còn đang trong phòng phẫu thuật, bây giờ không phải lúc truy cứu."

Mục Tư Viễn nhìn cô rồi nhìn sang hai người Lăng, Lộ, trong lòng cũng hiểu ra gì đó, sắc mặc càng có vẻ khó coi.

"Lăng Diệp Bân", anh thấp giọng cảnh cáo: "Nếu anh để Sơ Hàn chịu tổn thương gì thì đừng trách tôi trở mặt."

Nói xong anh mới ngồi xuống.

Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử, lúc này, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng đã mở, bác sĩ đi ra.

Cố Bảo Bảo tiến lên hỏi: "Bác sĩ, em gái tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, "Gãy xương, nhưng không nặng, chú ý nghỉ ngơi một hai tháng sẽ khỏe."

Cố Bảo Bảo thở ra một hơi, "Cám ơn bác sĩ."

Cô vỗ tay Mục Tư Viễn, "Thật sự vô cùng may mắn."

Mục Sơ Hàn được y tá đẩy ra, tác dụng của thuốc tê còn chưa hết, cô ấy vẫn đang mê ngủ.

"Cô ơi."

Hi Nhi gọi, đi theo đẩy giường.

Cố Bảo Bảo bảo Mục Tư Viễn đi làm thủ tục nhập viện, cô thì ôm dẫn hai đứa bé đến phòng bệnh.

Lăng Diệp Bân cũng đi theo, Lucy đứng ở bên ngoài không dám vào.

"Bà Mục", Lăng Diệp Bân áy náy nói: "Lucy không cẩn thận như thế, tôi rất xin lỗi, tiền thuốc men của Sơ Hàn sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm."

Cố Bảo Bảo biết trọng điểm của anh ta không phải ở chuyện tiền thuốc men, nhưng cô vẫn cố ý nói: "Chúng tôi còn thiếu chút tiền đó sao?"

Lăng Diệp Bân thở dài: "Bà Mục, xảy ra chuyện như vậy tôi cảm thấy hết sức có lỗi, bà yên tâm, sau khi Sơ Hàn tỉnh lại, tôi sẽ giải thích với cô ấy."

Cố Bảo Bảo không nhìn anh ta, than một tiếng: "Anh giải thích điều gì với nó?"

"Tôi..." Lăng Diệp Bân nghẹn giọng.

Cố Bảo Bảo khoát tay: "Đừng nói nữa. Anh bảo cô Lucy yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ không báo cảnh sát."

Hẳn điều mà Lucy lo lắng là đây.

Một người nước ngoài đến đây, tất nhiên không muốn rước lấy phiền toái.

Nghe vậy, trên mặt Lăng Diệp Bân quả nhiên lộ ra vẻ cảm kích: "Xin cám ơn, bà Mục. Tôi bảo Lucy về trước, không để Sơ Hàn tỉnh lại thấy cô ấy mà mất vui."

Không đợi Cố Bảo Bảo nói gì, anh ta đã đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng vội vàng của anh ta, Cố Bảo Bảo nhíu mày.

Cảm giác có cái gì là lạ, lại không thể nói được lạ ở chỗ nào.

Mục Tư Viễn đã làm xong thủ tục nhập viện quay lại.

Thấy anh nhíu mày, môi mím lại, Cố Bảo Bảo không nhịn được hỏi: "Sao thế, có phải bác sĩ nói gì không?"

Mục Tư Viễn lắc đầu không trả lời, chỉ bảo: "Bảo Bảo, nếu Sơ Hàn đã không có trở ngại gì lớn, hay em về nghỉ trước đi."

Hôm nay cô và bọn trẻ nhất định rất sợ.

Cố Bảo Bảo lắc đầu, Sơ Hàn còn chưa tỉnh, sao cô có thể đi?

"Anh Tư Viễn, anh đưa các con về trước đi."

Cô suy nghĩ một lúc, nói tiếp: "Đồ ăn ở bệnh viện có thể Sơ Hàn ăn không quen, anh bảo cô giúp việc làm mấy món nó thích rồi đưa đến đây, được không?"

Mục Tư Viễn gật đầu, anh về trước cũng tốt, dù sao phía ông già cũng cần có người đi báo tin.

Hi Nhi khăng khăng không chịu đi, cô yêu quý còn chưa tỉnh, cô bé muốn ở lại chờ.

"Cũng là tấm lòng hiếm có của nó."

Cố Bảo Bảo thương yêu xoa đầu cô bé, "Vậy ở lại với mẹ nhé."

Đứa trẻ này giống hệt bà ngoại, tâm địa mềm mại lại thiện lương.

Mục Tư Viễn dẫn Nhạc Nhạc ra khỏi phòng, khéo mắt dừng lại ở một góc hành lang.

Lăng Diệp Bân và Lucy đang ở đó nhỏ giọng nói chuyện.

Anh nhíu mày như có điều suy nghĩ, ung dung thản nhiên đưa Nhạc Nhạc đi một hướng khác.

***

Mục Sơ Hàn ngủ mê đến trưa mới tỉnh lại, nhìn chân bị treo ngược lên, thật là khóc không ra nước mắt.

"Chị dâu, Hi Nhi", cô ấy than thở, "Sớm biết phải nghỉ phép như vậy, em thà đi làm còn hơn!"

"Cô đừng sợ", Hi Nhi vỗ tay nói: "Chú bác sĩ bảo, một tháng là khỏe rồi."

"Một tháng?"

Mục Sơ Hàn trợn to hai mắt, "Vậy chẳng phải cô sẽ nghỉ phép một tháng ư?"

Ánh mắt cô ấy là kinh ngạc vui sướng hay là kinh ngạc lo lắng vậy?

Hoặc bây giờ với cô ấy, nghỉ phép không phải là một chuyện tốt.

Bởi vì, trong công ty có người mà cô ấy muốn gặp.

Lại nói, buổi chiều Lăng Diệp Bân quay về cũng không nói khi nào sẽ quay lại, chẳng lẽ không có ý định đến thường xuyên ư?

"Sơ Hàn, em có đói không, ăn gì đó trước nhé?"

Cố Bảo Bảo mở hộp cơm, cô giúp việc mới đưa đến không lâu, nhân lúc còn nóng ăn mới tốt.

Mục Sơ Hàn không có khẩu vị, "Chị cho Hi Nhi ăn đi, đầu em còn hơn choáng, chưa muốn ăn."

"Không ăn thì sao được?" Cố Bảo Bảo kiên trì, "Uống canh thôi cũng được."

Mục Sơ Hàn cũng khăng khăng: "Chị à, em thật sự không muốn ăn, chị và Hi Nhi ăn đi."

Tính tình cô ấy bướng tỉnh, Cố Bảo Bảo có nói nhiều cũng vô ích, đành phải cho Hi Nhi ăn trước.

"Hi Nhi", nhìn cô bé mở to miệng ăn, Mục Sơ Hàn cười vui vẻ: "Ngồi chơi một lúc nữa là phải về nhà ngay nhé."

Hi Nhi trừng lớn mắt: "Cô, con không phải đang chơi, con đang chăm sóc cô!"

Dáng điệu nghiêm túc làm cô ấy và Cố Bảo Bảo không nhịn được cười ồ.

"Chuyện gì mà cười vui vậy? Cho anh nghe với!"

Bỗng nhiên, một giọng nam từ ngoài cửa truyền vào, mọi người đưa mắt ra nhìn, Lăng Diệp Bân cầm theo hộp cơm đi đến.

"Diệp Bân!"

Đối với sự xuất hiện của anh ta, Mục Sơ Hàn vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, "Sao anh lại tới đây?"

"Anh không thể tới sao?"

Anh ta nói, quay sang chào hỏi với Cố Bảo Bảo rồi mới ngồi xuống cạnh giường.

"Em thấy tốt hơn chứ?" Anh ta tiếp tục hỏi.

Mục Sơ Hàn gật đầu: "Tốt hơn nhiều, cám ơn anh đã tới thăm em."

Lăng Diệp Bân cười, một mặt mở hộp cơm, mùi thơm lập tức tản đi khắp nơi, hẳn là canh mới nấu.

"Ngồi dậy uống một chút, anh đã mất một buổi chiều để làm."

Cố Bảo Bảo nhìn hộp cơm của anh ta, lại nhìn cái hộp trong tay mình, không khỏi cười rộ.

Cười đến mức làm Mục Sơ Hàn xấu hổ, chỉ có thể từ chối: "Bây giờ em có chút váng đầu nên chưa muốn ăn gì cả!"

"Không ăn sao khỏe lên được?"

Lăng Diệp Bân có chút cấp bách: "Em vừa mới phẫu thuật, là thời điểm cơ thể suy yếu nhất, càng phải ăn nhiều."

"Đúng thế!"

Cố Bảo Bảo không đành lòng khiến cô ấy khó xử, "Sơ Hàn, chị thấy bát canh mà Lăng tiên sinh nấu rất quý giá, so với canh xương hầm của cô giúp việc tốt hơn nhiều, em mau ăn đi."

"Đúng, ăn nhiều một chút!" Lăng Diệp Bân cũng nhanh chóng tiếp lời.

Anh ta đưa cái thìa đến bên miệng cô ấy.

Lần này ăn cũng không được, không ăn cũng không được, mặt Mục Sơ Hàn nghẹn đến đỏ bừng.

Cố Bảo Bảo nhịn cười ôm Hi Nhi, cố ý nói: "Hi Nhi ăn no chưa? Mẹ đưa con ra ngoài tản bộ nhé."

Cô lén lút nháy mắt với Mục Sơ Hàn, ra khỏi phòng bệnh.

Chị dâu!

Mục Sơ Hàn cắn môi, thật làm cho người ta vừa yêu vừa hận!

"Sơ Hàn, ăn đi!"

Giọng nói của Lăng Diệp Bân kéo ánh mắt cô trở về, nhìn cái thìa bên mép, cô bỗng sững sờ, lấy lại tinh thần.

"Để em tự làm!"

Cô vội nói, sao có thể để anh đút cho chứ?!

Cô chỉ gãy xương chân thôi, cũng đâu phải gãy tay.

Lăng Diệp Bân cũng không đưa cái thìa cho cô, "Sơ Hàn, cho phép anh đi."

Sự áy náy trong lời nói và vẻ mặt làm Mục Sơ Hàn khó hiểu, "Diệp Bân, anh làm sao vậy?"

"Anh..."

Vẻ áy náy trên khuôn mặt càng đậm, lại tăng thêm mấy phần ngưng trọng, "Sơ Hàn, anh thật xin lỗi em..."

"Vì sao lại nói vậy?"

"Người phụ nữ đâm vào em tên là Lucy, là bạn của anh."

Mục Sơ Hàn ngơ ngác nhìn anh, thân thể không tự chủ dịch ra một chút: "Bạn gái anh à."

Không hiểu cái cảm giác dần dấy lên trong lòng là gì, cô còn bật cười: "Vậy cũng không có gì phải xin lỗi em cả, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn."

"Sơ Hàn..."

Cô cắt ngang anh: "Anh xem đấy em bị thương cũng không phải quá nghiêm trọng, không sao đâu, anh đừng lo, bảo cô Lucy cũng đừng lo lắng."

Cô cầm lấy bát và cái thìa trong tay anh, ăn thêm một hớp, "Đây nhất định là tay nghề của Lucy đúng không? Thật không tồi."

Cô tiếp tục ăn, từng thìa một, nhanh chóng uống hết bát canh, sau đó trả lại cho anh: "Ăn rất ngon, cám ơn anh và Lucy. Vết thương của em thật sự không có sao, chẳng qua chắc anh phải mời một trợ lý tạm thời rồi, bởi vì em muốn..."

"Sơ Hàn!"

Đột nhiên, anh đề cao giọng, cuối cùng cắt đứt lời cô.

"Lucy không phải bạn gái anh!" Anh lớn tiếng nói.

Mục Sơ Hàn có hơi sợ, nghe anh nói tiếp: "Anh và Lucy quen nhau nhiều năm ở Anh, cô ấy thường hay chăm sóc cho anh và Hinh Nhi, nhưng..."

Giọng anh rất gấp gáp, cứ như chậm một chút thôi là không cách nào giải thích rõ ràng quan hệ phức tạp của anh và Lucy.

"Nhưng giữa bọn anh không có tình cảm nam nữ."

Nói như vậy cũng không đúng, anh hấp tấp lại bổ sung: "Anh không hề có tình cảm nam nữ với cô ấy."

Có trời mới biết, vì sao anh lại khẩn trương thế này, trong lòng bàn tay như rịn ra mồ hôi.

Ồ, vậy thì Lucy thích anh sao?

Mục Sơ Hàn nghiêng mắt nhìn anh, trong lòng dâng lên niềm vui sướng, cũng có cả nghi ngờ.

Nhưng cô không muốn nói, không muốn hỏi gì cả.

"Diệp Bân, anh đừng như vậy, em thật sự không sao, anh không cần phải áy náy, cũng không cần khẩn trương. Còn về Lucy..."

Cô cắn cánh môi, nói tiếp: "Về quan hệ của anh và Lucy, anh không cần nói với em."

Những lời cuối cùng làm anh ngẩn ngơ, sự kích động trong mắt dần rút đi.

Anh cũng ý thức vừa rồi mình quá kích động.

Cô mỉm cười: "Em mệt rồi, muốn đi ngủ. Diệp Bân, cảm ơn anh đã đến thăm em."

Nói xong, cô cho hai tay vào chăn, ý bảo cô thật sự muốn đi nghỉ.

"Được rồi", Lăng Diệp Bân đành phải đứng dậy, kéo góc chăn cho cô: "Em nghỉ ngơi cho tốt."

Sau đó anh lại lặng lẽ thu dọn hộp cơm mang đến, bước chân do dự, bởi vì trong lòng còn một câu chưa nói.

Nhưng, thấy cô đã nhắm mắt, anh chậm chạp không nói nên lời.

Thôi bỏ đi, không nói nữa.

Anh đang định đi, không ngờ cô lại mở mắt nhìn anh: "Diệp Bân, anh còn chưa đi à?"

Cô đang đuổi anh sao?

Anh gật đầu: "Anh đi ngay đây, không quấy rầy em nghỉ ngơi."

Nói vậy nhưng chân anh cũng không di chuyển, ánh mắt ngưng trên khuôn mặt cô: "Sơ Hàn à, thật ra canh là do anh nấu, không liên quan đến Lucy."

Càng nói đầu anh càng cúi xuống, giống như một cậu con trai làm sai chuyện tự nhận lỗi với cô bạn gái nhỏ, trên mặt còn hiện lên vẻ rụt rè.

Dáng vẻ này làm Mục Sơ Hàn thấy buồn cười.

"Ừ, em biết, cám ơn anh."

Lăng Diệp Bân cũng cười: "Sơ Hàn, vậy mai anh có thể tới thăm em chứ?"

Cô hiểu thâm ý trong lời này của anh, nếu cô nói "có thể" thì chứng tỏ cô muốn được gặp anh.

Thật là, trò chơi tâm lý phức tạp như thế, không ngờ cô cũng có thể hiểu.

Chẳng những vậy, cô còn có thể không chút suy nghĩ, đáp lại anh: "Nếu anh đến, em sẽ rất vui."

Nói ra đáp án lập lờ nước đôi như thế, sắc mặt cô đã đỏ bừng.

Cô vội chuyển mắt đi, không dám nhìn anh nữa.

Lại nghe anh nói: "Sơ Hàn, mai anh đến. Em nghỉ ngơi đi, anh đi trước."

Nói xong, tiếng bước chân đi ra ngoài vang lên.

Anh đi thật à?

Cô không nhịn được nhìn ra cửa, không ngờ gặp phải một đôi mắt sáng ngời, đầu vang rền, như đang nằm mơ.

Thì ra anh đang đứng ở cửa quay đầu nhìn cô.

Bốn mắt chạm nhau, cô xấu hổ không biết xử sự thế nào, chỉ biết miễn cưỡng bức ra một nụ cười: "Phiền anh kéo cửa giúp em."

"Ừ!" Anh cười ngây ngốc, lần này mới thật sự rời đi.

Mục Sơ Hàn thở một hơi thật dài, ban nãy thật xấu hổ!

Nhưng trong lòng vì sao lại có vị ngọt thế này?

Cô bị làm sao vậy?

Cô không hiểu.

***

Cố Bảo Bảo nghĩ thầm, Sơ Hàn yêu rồi.

Hơn nửa tháng nằm viện, Lăng Diệp Bân dù bận rộn thế nào, mỗi ngày nhất định đều tới bệnh viện một lần.

Sơ Hàn nói với cô, đôi lúc tuy đến thăm bệnh nhưng anh lại lén lút, nói với cô ấy mấy câu rồi mới đi.

Thật ra những việc này không phải quan trọng, khiến Cố Bảo Bảo cho rằng Sơ Hàn đã yêu là nụ cười hạnh phúc luôn hiện lên khuôn mặt cô ấy mỗi ngày.

Con gái khi yêu chính là vậy, thỉnh thoảng không nhất định sẽ cười, nhưng mặt mày lại đầy ý xuân, chiếu ra ánh sáng rạng ngời.

Nhưng mà, phát hiện này cũng không làm Cố Bảo Bảo cảm thấy vui vẻ.

Bởi vì Sơ Hàn không biết mình đang yêu, còn cô lại càng không nhìn ra tâm tư của Lăng Diệp Bân.

Cho đến giờ họ đều chưa bày tỏ tấm lòng với nhau.

Vậy nên, Lăng Diệp Bân đến thăm cô ấy, có thể xuất phát từ sự áy náy, cũng có thể xuất phát từ sự quan tâm của cấp trên với cấp dưới.

Điều cô sợ chính là, sau khi Sơ Hàn hiểu rõ lòng mình, có thể sẽ phải đổi lấy sự thương tâm.

Thở dài nặng nề, cô bắt đầu hối hận hồi trước mình lại hấp tấp tác hợp cho hai người.

"Sao thế?" Mục Tư Viễn đi tới, lo lắng hỏi.

Từ sáng đến giờ, cô đã đứng trên ban công nửa tiếng rồi.

"Anh Tư Viễn, em có hơi lo."

Cô quay sang nhìn anh, đối với chồng mình, tất nhiên cô có gì nói cái đó.

Nghe cô nói, Mục Tư Viễn cười cười: "Đừng lo lắng, anh vẫn giữ câu nói kia, nếu họ có duyên, tự nhiên sẽ bên nhau. Cho dù em không làm, họ vẫn sẽ ở bên nhau."

Anh nói vậy ngược lại đã an ủi cô.

Song khi ngẩng lên, trong lúc lơ đãng phát hiện hàng lông mày của anh nhíu chặt.

Trong lòng cô cả kinh: "Anh Tư Viễn, anh làm sao vậy?"

Mục Tư Viễn lắc đầu, khẽ mỉm cười: "Bảo Bảo, đối với Sơ Hàn, có lẽ chịu tổn thương mới có thể càng hiểu chuyện."

Đây là ý gì?

Cố Bảo Bảo hoảng hốt nhìn anh, "Chuyện gì vậy? Vì sao anh lại nói như thế?"

"Không có gì, không có gì, anh chỉ thuận miệng thôi. Em yên tâm, Sơ Hàn là em gái anh, nó thật sự gặp chuyện, làm sao anh có thể không bảo vệ cho nó?"

Anh ôm chầm lấy cô: "Không phải chúng ta còn phải đi đón nó ra viện à? Đi thôi!"

Đến bệnh viện, Mục Phong Minh và bà Mục đã tới, bên cạnh cũng đi theo mấy cô giúp việc.

Thấy hai người họ, Mục Sơ Hàn không nhịn được trêu ghẹo: "Long trọng quá đi mất, xem ra ở nhà họ Mục, chỉ có người bị thương mới có đặc quyền!"

"Hi Nhi cũng ầm ĩ đòi tới" Cố Bảo Bảo nói, chỉ vì muốn cô ấy vui vẻ hơn: "Còn có Hoan Hoan Nhạc Nhạc, nếu không phải hôm nay còn phải đi học, chúng nhất định sẽ đi theo. Em đó, chính là cô công chúa lớn nhất nhà họ Mục chúng ta."

"Thật là được sủng ái mà lo sợ!"

Mục Sơ Hàn cười ha ha, dưới sự giúp đỡ của người giúp việc ngồi lên xe lăn.

Tuy ra viện nhưng vẫn phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian mới có thể đi được.

"Sơ Hàn!"

Lúc này, ngoài cửa lại có người đi vào, mang theo hương hoa nồng đậm.

Mục Sơ Hàn bị bó hoa hồng lớn là cho lóa mắt, không khỏi sững sờ.

Cố Bảo Bảo nhìn Mục Tư Viễn, cái này phải làm thế nào?

Ngày hôm nay, bố mẹ đều đến, chẳng lẽ Lăng Diệp Bân không biết?

Vì sao còn ôm một bó hồng lớn như thế tới đây?

Xuất hiện tình cảnh này, thật chẳng ra cái gì cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play