Cố Bảo Bảo vừa từ nhà bếp ra thì nghe được tiếng rên rỉ của Mục Sơ Hàn.
Mới vào công ty liền nhận ngay công trình lớn của Mục Thị, ba tuần liền
không có ngày nghỉ, chẳng trách cô ấy kêu mệt.
"Sơ Hàn, mệt thì
ngủ thêm một lát, khó lắm mới có được mấy ngày nghỉ", Cố Bảo Bảo cười
nói, "Nghe Tư Viễn nói, chờ em nghỉ xong mới chính thức là bận đấy!"
Mục Sơ Hàn đá bay đôi giày cao gót, nằm xuống sô pha, nói: "Không được đâu, ba tuần không gặp cục cưng Hi Nhi, em sắp không chịu nổi rồi. Con bé
đâu chị?"
"Đang chơi với Nhạc Nhạc trên gác, chị đã bảo với chúng là em đến nên chúng đang xuống", Cố Bảo Bảo rót một cốc cà phê cho cô
rồi ngồi xuống.
"Thế nào, cảm giác đi làm ra sao?"
"Tốt
lắm!", Mục Sơ Hàn nhìn cô, "Hôm qua em đi ngang qua một tiệm châu báu
ngắm trúng một cái trâm cài ngực đính đá, mà giá của nó gần như bằng một tháng lương của em, ai ya, không nỡ mua chút nào!"
Cố Bảo Bảo bật cười, từ khi nào mà Mục Sơ Hàn mua đồ cũng phải do dự vậy?
"Trừ cái này ra, đi làm có mang lại lợi ích gì khác cho em không?", cô tiếp tục hỏi.
Mục Sơ Hàn im lặng tổng kết, lát sau, cô ấy mới phát giác không đúng, lật
người ngồi dậy nhìn Cố Bảo Bảo: "Chị dâu, rốt cuộc chị muốn hỏi điều
gì?"
"Chị hỏi thì em sẽ trả lời à?"
Câu hỏi kiểu này càng khiến cô ấy tò mò: "Chị nói thử xem."
Nụ cười của Cố Bảo Bảo mang theo chút nghiên cứu: "Chị chỉ muốn biết, em và Lăng tiên sinh thế nào?"
Thật bất ngờ là thấy gương mặt cô ấy đỏ lên, "Em và anh ta... có thể thế nào?"
Giọng điệu bướng bỉnh có chút không ổn định, trong lòng cô ấy quả đúng là
đang xao động. Cố Bảo Bảo không biết là không biết là nên lo hay nên
mừng, càng muốn hỏi cho rõ, đúng lúc này Hi Nhi và Nhạc Nhạc đi xuống.
"Cô!" Hi Nhi chạy đến thân thiết với Mục Sơ Hàn.
Nhạc Nhạc chỉ lễ phép chào một tiếng rồi đến bên mẹ ăn bánh ngọt.
"Cô mua nhiều lắm đấy." Mục Sơ Hàn cầm cái túi to đặt trên bàn, đưa cho Nhạc Nhạc.
Mấy cái bánh nhỏ cô mua đều có tạo hình dễ thương, khi mua chỉ nghĩ để Hi Nhi vui, có thể Nhạc Nhạc không thích.
Quả nhiên, sau khi mở hộp, cậu trông thấy hình "trái tim" liền bĩu môi: "Mẹ, con muốn ăn pizza!"
"Được", Cố Bảo Bảo xoa đầu cậu: "Mẹ làm cho, lát anh con về là ăn được rồi."
"Gì mà phiền phức vậy chị!" Mục Sơ Hàn ngăn cản, cô ấy đã từng thấy Cố Bảo
Bảo làm pizza, chăm chú tỉ mỉ như thế gần như mất cả một buổi chiều.
"Không bằng chúng ta ra ngoài ăn, sau đấy dẫn mấy đứa đi dạo cửa hàng." Cô ấy đề nghị, còn bổ sung thêm: "Mua đồ chơi!"
Ngay lập tức được hai đứa bé ủng hộ, Cố Bảo Bảo không muốn đi cũng phải đi.
***
Bước ra khỏi nhà hàng pizza, qua một con đường không quá lớn mới đến bãi đỗ xe.
"Em đi lấy xe, mọi người chờ đây nhé."
Mục Sơ Hàn thả Hi Nhi xuống, để cô bé đứng bên cạnh mẹ với Nhạc Nhạc, sau
đó đi về hướng bãi đỗ xe. Cô ấy thật vui vì quyết định này của mình, nếu không thì người nằm trong bệnh viện sẽ không chỉ có mình cô ấy. Cô ấy
cũng không hiểu, con đường kia tuy nói là không rộng, nhưng vẫn dư dả
cho hai chiếc xe chạy song song. Huống hồ cô chỉ mới đi qua, vì sao có
thể bị xe đâm được? Ngay lúc đó, cô ấy chỉ nghe được tiếng gọi hoảng hốt của Hi Nhi: "Cô!"
Cô đang định quay đầu thì nghe tiếng hét lo
lắng của Cố Bảo Bảo, "Sơ Hàn, mau tránh ra, tránh ra...", sau đấy chân
cô như bị cái gì đó đâm vào. Ngẩng đầu lên, một chiếc xe phóng vụt qua,
sau đó cô ngã xuống.
"Sơ Hàn!" Cố Bảo Bảo kinh hãi, vội vàng chạy tới đỡ cô ấy.
"Em sao rồi? Sao rồi..." Cố Bảo Bảo mau chóng thử nắm bóp chân cô ấy thì
nghe Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc kinh hô: "Máu! Cô chảy máu rồi."
"Cô ơi, cô ơi!" Hi Nhi vừa sợ hãi vừa đau lòng khóc toáng lên.
Cô ấy chảy máu sao? Thảm nào lại đau như thế.
Mục Sơ Hàn thấy Hi Nhi khóc, không biết lấy sức đâu ra mà còn có thể cười
với cô bé: "Hi Nhi, cô không sao đâu, cháu... đừng khóc..." Nói xong thì mất hết khí lực, cô ngã vào lòng Cố Bảo Bảo, hôn mê bất tỉnh.
Người vây quanh ngày càng nhiều, Cố Bảo Bảo buộc mình tỉnh táo, đưa điện
thoại cho một người qua đường: "Xin hãy gọi xe cấp cứu giúp tôi, nhanh
lên!"
Cô tự nói với bản thân: Phải tỉnh táo, bây giờ không phải lúc kích động!
"Cô ấy... cô ấy không sao chứ?" Một phụ nữ trẻ bước đến trước.
Xem vẻ hoảng loạn cùng sắc mặt tái nhợt của cô ta, hẳn đó là người đã lái chiếc xe.
Cố Bảo Bảo hiện không có thời gian tiếp lời cô ta, chỉ nói: "Làm phiền cô, hãy lập tức gọi điện báo cảnh sát!"
Người phụ nữ trẻ ngẩn ra, nhưng không gọi điện thoại mà vội vàng quay về xe cầm một bọc khăn giấy tới.
"Cô định làm gì?"
Cô ta rút khăn đưa về phía Sơ Hàn, Cố Bảo Bảo liền quát lên.
Người phụ nữ trẻ nhìn cô, bối rối nói: "Tôi cầm máu giúp cô ấy."
"Không cần! Cô tránh ra!" Cố Bảo Bảo đẩy cô ta ra, thò tay vào túi mình. Cô
nhớ mình cũng có mang khăn, vì sao lại không thấy đâu. Ngược lại, từng
giọt nước mắt lớn lăn xuống. Cô ép mình phải tỉnh táo, ép mình không
được sợ hãi. Trên thực tế, cô vô cùng sợ. Cũng may gần đây có bệnh viện
tư, mới nói mà xe cấp cứu đã đến rồi. Dòng người tách ra một con đường,
để y tá nhanh chóng đưa Sơ Hàn lên xe.
Cửa xe sắp đóng lại thì người phụ nữ trẻ cũng leo lên.
"Tôi cũng đi." Cô ta nói với Cố Bảo Bảo.
Cố Bảo Bảo chỉ nhìn y tá đang cầm máu cho Sơ Hàn, không để ý tới cô ta.
"Mẹ ơi", Hi Nhi vẫn khóc, "Mẹ ơi, cô bị làm sao thế?"
Bị cô bé hỏi, Cố Bảo Bảo càng hoảng loạn, "Hi Nhi, mẹ... mẹ cũng không
biết". Trong ngực cô đau như bị dao cứa, cô kìm nén nước mắt hỏi: "Y tá, cô ấy thế nào?"
"Gãy xương!" Y tá trả lời ngắn gọn, "Những chỗ còn lại có bị thương hay không thì phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết."
Nếu bị dập xương thì phải làm sao đây?
Y tá lắc đầu: "Giờ còn chưa biết được, hãy chờ kết quả kiểm tra đã!"
Quá trình chờ đợi thật dài dằng dẵng. Nhưng mới qua 15 phút, Cố Bảo Bảo đã
cảm thấy như thời gian trôi thật lâu. Ánh đèn "Đang phẫu thuật" sáng
lên, đầu cô choáng váng.
"Mẹ ơi", Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn cô: "Cô không sao đâu, mẹ đừng lo." Cậu đang an ủi cô à?
Cố Bảo Bảo ôm lấy cậu và Hi Nhi, cúi đầu im lặng.
"Bảo Bảo!"
Cô ngẩng đầu liền thấy được hình bóng quen thuộc, tất cả sự bình tĩnh của cô liền biến mất, nước mặt cuộn trào mãnh liệt.
"Anh Tư Viễn", cô nghẹn ngào, "Em xin lỗi". Người chị dâu như cô thật vô dụng, lại để Sơ Hàn chịu thương tổn như thế.
"Em có sao không?" Anh hoàn toàn không màng tới lời cô, chỉ lo lắng hỏi: "Em có sao không?"
"Em không sao." Cô vừa khóc vừa lắc đầu.
Nhận được câu trả lời khẳng định của cô, ánh mắt anh dừng lại trên người
Nhạc Nhạc và Hi Nhi: "Hai con có sao không? Có bị gì không?"
Sự nôn nóng của bố khiến hai đứa hoảng sợ, vội vàng lắc đầu.
Thấy thế, Mục Tư Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy cả ba trong ngực.
"Làm anh sợ muốn chết, Bảo Bảo!" Anh hôn lên mái tóc cô. Vừa rồi anh nghe
trong điện thoại "Em với Sơ Hàn và Nhạc Nhạc, Hi Nhi ở bên ngoài nhà
hàng pizza, Sơ Hàn bị xe đâm", còn những câu khác anh không nghe lọt
chút nào, vội vàng hỏi địa chỉ bệnh viện rồi bỏ lại mọi cổ động trong
phòng họp để chạy tới đây. Anh nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu họ mà có
chuyện gì thì anh phải làm sao? Nếu Bảo Bảo có chuyện gì thì anh...
anh... Nhưng vừa có ý nghĩ này thôi, anh đã cảm thấy khó thở, không cách nào nghĩ tiếp nữa.
"Anh Tư Viễn", trong lòng anh, cô dần bình tĩnh lại, "Mẹ con em không sao, nhưng bác sĩ nói, Sơ Hàn bị gãy xương chân".
Mục Tư Viễn đau đớn lắc đầu, "Không sao, nó không có việc gì đâu". Không
biết đây là đang an ủi cô, hay là đang an ủi bản thân mình. Mục Sơ Hàn
dù sao cũng là em gái anh, cô ấy có chuyện gì, anh sẽ rất buồn.
"Gia đình bệnh nhân!" Một y tá đi ra, đưa điện thoại đang rung cho Cố Bảo Bảo: "Đây là điện thoại của bệnh nhân."
Cố Bảo Bảo sững sờ nhận lấy, nhanh chóng hỏi: "Em gái tôi thế nào rồi?"
"Còn đang phẫu thuật!"
Nghe y tá nói, Mục Tư Viễn liền kéo cánh tay cô ta: "Gãy xương có nghiêm trọng không?"
"Chờ bác sĩ ra sẽ nói cho anh chị biết." Y tá nhiều công việc, nói xong liền vào phòng phẫu thuật.
Cố Bảo Bảo cúi nhìn màn hình thông báo người gọi đến, lại là "Diệp Bân".
Từ khi nào mà hiềm khích giữa anh ta và Sơ Hàn đã tan biến, hơn nữa còn
gọi thân mật thế này? Hồi lâu không có ai nhận, bên kia liền tắt, cô
đang do dự có nên gọi lại không thì anh ta lại gọi đến.
"Nhận đi." Mục Tư Viễn nhìn màn hình điện thoại, "Anh ta là cấp trên của Sơ Hàn, chuyện như vậy cũng nên báo cho anh ta biết."
Cố Bảo Bảo gật đầu, nhấn nút trả lời.
"Sơ Hàn, sao lâu vậy mới nghe điện thoại?" Ngữ điệu nhiệt tình thân thiết,
chứng minh quan hệ giữa hai người gần đây không tồi. Nhưng bây giờ Cố
Bảo Bảo không vui nổi.
"Lăng tiên sinh", cô trầm giọng nói: "Sơ Hàn mới bị đâm xe, bây giờ đang ở trong phòng phẫu thuật."
"Cái gì?" Âm sắc của người đầu bên kia đã thay đổi.
Cố Bảo Bảo buồn bã, nói địa chỉ bệnh viện rồi tắt máy.
Tiếp tục chờ đợi.
Lúc này, Mục Tư Viễn mới phát hiện có một người phụ nữ trẻ vẫn đứng đợi ở
đây từ lâu. Một người xa lạ đứng ở đây, anh không khỏi nhìn qua mấy lần. Chợt phát hiện trên người cô ta dính máu, sắc mặt đoan chính có vẻ như
một người Anh.
"Bảo Bảo, ai đây?" Anh không khỏi hiếu kỳ, từ khi nào mà Sơ Hàn có người bạn này?
Cố Bảo Bảo đưa mắt nhìn sang, giọng điệu gượng gạo trả lời: "Cô ta chính là người đã đâm Sơ Hàn Sơ Hàn."
Cái gì!
Anh nổi cơn lôi đình, ánh mắt sắc lạnh trợn lên nhìn cô ta: "Này, cô có biết lái xe không thế hả?"
"Tôi..." Người phụ nữ trẻ bị anh quát càng tỏ ra khẩn trương, "Tôi mới từ Anh
đến, không quen thuộc đường đi bên này, tôi...", cô ta gấp đến độ sắp
khóc, luôn miệng nói xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi thật sự không phải cố
ý".
Từ Anh đến?
Không biết có phải giác quan thứ Sáu
không, nghe mấy câu này, Cố Bảo Bảo nhìn cô ta thêm mấy lần mới thấy
người cô ta dính máu, gương mặt xinh xắn, dáng người cao, mọi thứ đều
đẹp. Duy chỉ có... Cô cũng không biết có phải mình hoa mắt hay không mà
cảm giác bên trong gương mặt xinh đẹp này, dường như đang cất giấu điều
gì đó...
"Gì mà không phải cố ý?" Mục Tư Viễn hung hăng nói: "Em
gái tôi không có chuyện gì thì bỏ qua, nếu có chuyện thì dù cô có chạy
đến chân trời tôi cũng phải bắt được cô!"
"Đừng nói nữa, anh Tư
Viễn." Cô ngăn anh lại, "Trong bệnh viện không được lớn tiếng", còn nói
nữa thì cô ta có thể sẽ gặp tai nạn. Đã có thể đi cùng đến bệnh viện,
coi như cô ta có thành ý xin lỗi rồi. Có điều, thấy Mục Tư Viễn thế này, trong lòng Cố Bảo Bảo rất vui. Tuy anh không tiếp nhận người mẹ kế,
nhưng trong lòng không phải rất quan tâm đến cô em gái này sao?
Một lúc sau, Lăng Diệp Bân cũng tới, "Mục Tổng, bà Mục!"
Thấy bộ dạng đầu đầy mồ hôi của anh ta, chắc hẳn là sau khi tắt máy liền vội vã chạy đến.
"Sơ Hàn thế nào rồi?" Anh ta không kịp lau mồ hôi, chỉ lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Lăng Diệp Bân đi về phía phòng phẫu thuật. May mà Mục Tư Viễn
nhanh tay kéo anh ta lại: "Anh định làm gì? Sơ Hàn đang phẫu thuật rồi,
anh muốn mang vi trùng vào đó à?"
"Tôi..." Anh ta hoảng loạn lắc đầu: "Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy, đang yên lành sao lại bị xe đâm chứ?"
"Việc này phải hỏi cô ta!"
Lăng Diệp Bân kỳ quái ngẩng lên nhìn lại. Ban nãy anh ta chỉ thoáng thấy có
người đứng trong góc, bây giờ nhìn cẩn thận, đôi mắt lập tức trợn lên,
"Cô... Sao cô lại ở đây?", anh ta cực kỳ kinh ngạc, khiến Cố Bảo Bảo và
Mục Tư Viễn cũng phải nhìn xem là có chuyện gì.
Người phụ nữ trẻ nhìn Lăng Diệp Bân, cũng tỏ ra ngạc nhiên: "Diệp Bân, anh..."
"Cô là ai?" Giác quan thứ Sáu dường như lập tức linh nghiệm, Cố Bảo Bảo cắt ngang lời cô ta, trực tiếp hỏi.
"Tôi", người phụ nữ trẻ nhìn cô, "Tôi tên là Lucy".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT