Mấy người
ra khỏi thư phòng để đến phòng khách ngồi. Khi ăn cơm, cả phòng
tuân thủ lễ nghi “ăn không nói” vô cùng nghiêm chỉnh, chỉ có âm
thanh vào vào ra ra của các nha hoàn.
“Đúng vậy,
ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, bảo đảm một giấc ngủ ngon, đây là
những điều cơ bản nhất của đạo dưỡng sinh. Có người nói, thân
thể là của riêng mình và sẽ đi cùng mình đến hết đời, có bao
nhiêu tiền đi nữa cũng không thể mua được. Cho nên, đừng cho rằng mình trẻ tuổi mà tùy ý buông thả”.
“Đông thứ phúc tấn, cách nói chuyện của ngươi thật không đúng tuổi”.
“Vợ có
thể bỏ, bạn bè có thể tuyệt giao, nhưng nếu cơ thể bị phá
hủy thì người cũng không còn. Thôi quên đi, gia không thích thì
cứ coi như thiếp thân chưa nói gì”.
“Sao mà như vậy được, Thập Tam hiểu rõ lòng tốt của thứ phúc tấn mà”.
Nhìn miếng xương đầu cá trên bàn đang được dọn dẹp, Thục Lan đột nhiên nhớ
đến một đoạn tin tức mà kiếp trước mình từng đọc được – cua
nước ngọt lớn làm hỏng đê điều ở sông Seine, bởi vì người
nước ngoài không ăn cua nên số lượng cua trong sông càng ngày
càng tăng, biến thành có hại cho đê điều.
“Miếng
xương đầu cá đó có vấn đề gì sao?” Thập Tam để ý thấy Đông Thục Lan
nhìn chăm chú vào miếng xương mà ngẩn người nên có chút tò mò.
“À, thiếp
thân vừa mới nghĩ ra một việc bản thân có thể làm để đóng góp chút
công sức bé nhỏ không đáng kể cho việc bảo vệ đê điều của Đại Thanh ta”.
“Ồ, nói ra xem nào”. Dận Chân cũng đặt chén trà trong tay xuống.
“Ăn thật
nhiều cua!” Thấy mắt của Tứ bối lặc hơi nheo lại, không biết có phải là dấu hiệu tức giận hay không, có điều, bạn học Đông Thục Lan cũng không muốn mạo hiểm nên lập tức tăng nhanh tốc độ nói
chuyện của mình, “Bởi vì cua thích đào bùn đất ở đê điều ven
sông để xây tổ nên khiến cho đê có nguy cơ bị sạt lở. Vì thế
mà dọn dẹp cua ven sông cũng là một việc vô cùng quan trọng
trong quá trình tu sửa đê”. Không dám nhìn thẳng vào mắt Tứ gia, Đông Thục Lan hơi vươn người về phía trước, đè thấp giọng: “Thập Tam a ca, khi nào dọn dẹp đến hồ Dương Trừng(*) thì nhớ báo
cho Thục Lan một tiếng nha. Vì giang sơn Đại Thanh tươi đẹp, phận
gái như ta cũng sẽ cống hiến hết sức mình, tiêu diệt hết lũ
cua!”
(*) Hồ Dương Trừng là
một hồ nước ngọt cách thành phố Tô Châu 3 km về phía Đông Bắc,
tỉnh Giang Tô. Hồ này là nơi nổi xuất xứ nổi tiếng của loại cua nước
ngọt lớn Trung Quốc được xem như một thứ đồ cao lương mỹ vị.
Dận Tường liếc sang Tứ ca một cái, nhịn cười, không đáp lại.
Cười đùa đủ rồi, thời gian nghỉ ngơi kết thúc. Đông Thục Lan rất tự nhiên dẫn Tiểu Thúy đi về phía phòng ngủ.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Hồi bẩm Tứ gia, thiếp thân trở về phòng, hàn huyên cùng Tiểu Thúy một lúc rồi sẽ đi ngủ”.
“Nhưng…nhưng mà…những gì Thục Lan biết đều đã nói ra hết, còn những thứ
khác về trị thủy thiếp thân thật sự không biết gì cả. Thiếp
thân còn có thể hỗ trợ cái gì?” Thục Lan đồng học chớp chớp hai mắt,
cua nước ngọt lớn thật mê người nhưng cũng cần có lộc ăn, có
thể nói ở phương diện trị thủy, nàng một chữ cũng không biết.
“Vậy thì
giúp Thập Tam gia sắp xếp lại tài liệu”. Tứ gia đây cứ không để
cho nàng được thanh nhàn đấy, nghe xem nữ nhân kia vừa mở miệng
nói cái gì? Ăn xong rồi liền chuẩn bị đi ngủ! Hiện tại mới
mấy giờ? Bây giờ Dận Chân mới thực sự thấu hiểu những lời Hoàng a mã nói mấy hôm trước, rằng người rất ghen tị với Đông Thục Lan, lúc này trong lòng hắn cũng dâng lên một chút khó chịu, hắn thì đang sứt đầu mẻ trán ở đây, nữ nhân này còn công khai tuyên bố
muốn chuồn đi ngủ!
“Giúp trong bao lâu?” Đông Thục Lan thấy Tứ bối lặc đang từ từ quay đầu nhìn lại,
rất thức thời đổi giọng ngay lập tức: “Giúp thì giúp”. rồi lê bước vào thư phòng. Uổng công vừa nãy nàng giảng đạo dưỡng
sinh, đang nhiên mất toi một đống nước miếng!
Vừa vào thư
phòng, Dận Chân liền an vị ở chỗ ngồi của mình, lật mấy cuốn
sách Tam ca giới thiệu ra đọc, hắn cảm thấy rất hứng thú với đập
chứa nước mà Đông Thục Lan vừa nhắc đến, muốn đọc xem có thể tham
khảo được gì không.
Dận Tường có phần ngại ngùng: “Nếu không phải quá cần kíp thì Tứ ca đã không bắt phúc tấn hỗ trợ rồi”.
Nhìn mấy
chồng tư liệu chất cao, Đông Thục Lan thật sự có chút thương cảm
cho Thập Tam vì phải phò tá một Tứ ca chuyên cần như thế kia,
hình như vị Hiền Vương này chỉ sống được đến năm bốn mươi mấy
tuổi rồi…mệt quá mà chết! “Thập Tam gia, tóm lại thì ngài
phải làm gì?”
“Ta phải
điều tra xem những nơi chịu thiệt hại nghiêm trọng nhất mấy năm
gần đây là do số tiền phân phối không đủ hay chỉ do thiên tai
quá dữ dội. Thiên tai có cách xử lý của thiên tai, người có
cách xử lý của người. Như vậy thì tình hình năm sau sẽ tốt
hơn nhiều”.
“Chẳng lẽ triều đình không có những tư liệu tổng kết tương quan sao?”
“Có, nhưng không đầy đủ. Với lại ta sợ có khác biệt với thực tế”.
“Thế là ngài định đọc hết đống này trong vòng ba ngày, rồi lại còn đưa ra một tổng kết chính xác nữa?”
Vì sao nàng lại mềm lòng thế này? Hay tại nghĩ đến viễn cảnh được ngủ
sớm? Sau khi nghĩ ra đáp án, trong lòng bạn học Đông Thục Lan thư
thái hơn một chút.
“Thập Tam a ca”.
“Ta ở đây, thứ phúc tấn có chuyện gì muốn nói sao?” Dận Tường đáp lời.
“Ngài có thể phân loại những tài liệu cần xem ra không. Chúng ta chia nhau đọc chắc sẽ nhanh hơn một chút”.
“Không thành vấn đề”.
Sau đó, Đông Thục Lan liền đeo bộ mặt nịnh nọt nhìn về phía Tứ ca, không
còn cách nào khác, người biết chữ ở viện nàng không có
nhiều, “Tứ gia, ngài có thể cho thiếp thân mượn mấy hạ nhân biết chữ
được không?”
“Muốn bao nhiêu?” Hiện tại Dận Chân đã không còn nghĩ nữ nhân trước mặt này chỉ biết vài chữ.
“Ừm… Đương
nhiên là càng nhiều càng tốt, hay là… A, Thập Tam a ca đã phân loại
xong rồi sao? Chỉ có chừng này thôi à?” Đông Thục Lan quay sang
Thập Tam a ca để chứng thực.
“Chỉ có chừng này thôi”.
“Ồ”. Thục
Lan gật đầu như đã hiểu, cũng chỉ có bốn điều chủ yếu: khúc
sông bị thiên tai, những huyện chịu thiệt hại, số người tử vong của từng huyện và số tiền thiệt hại. “Cũng không cần nhiều
lắm, hai người là được”.
Dận Chân gật đầu rồi bảo thư đồng đang mài mực cho mình cùng một hạ nhân nữa sang giúp Thục Lan.
Thục Lan sau khi tạ ơn liền cho người dọn số tấu chương của một năm sang
phòng khách, lấy lý do là phòng khách rộng rãi hơn, sau khi xem
xong đống tấu chương này sẽ lấy tiếp. Đương nhiên Thập Tam a ca
cũng không phản đối.
Vừa rời
khỏi thư phòng, Đông thứ phúc tấn liền bắt đầu hoa tay múa chân rất
có khí thế: “Ngươi, đi lấy thêm mấy cái đèn chụp để ở đại sảnh.
Ngươi đi lấy vài tờ giấy thật lớn về đây. Còn ngươi thì đi đem
mấy tấm ván gỗ về, tiện thể gọi thêm một vài người nữa
đến”.
“Thứ phúc
tấn, ngươi định làm cái gì vậy?” Nghe thấy tiếng nói, Thập Tam a ca từ trong thư phòng đi ra ngoài, có chút mông lung.
“Thập Tam a
ca, mỗi người có một cách làm việc khác nhau, ngài cũng đừng quản, chỉ cần ta có tài liệu đem đến cho ngài là được. Tiểu Thúy, mang
bút lông chim với thước kẻ của ta lại đây”.
“Vâng thưa tiểu thư”.
Đông Thục
Lan liền ngồi vẽ bảng thống kê ngay tại cái bàn tròn lớn
ngoài phòng khách, mỗi năm là một tờ giấy, ngoài những mục
chính là khúc sông bị thiên tai, tên huyện chịu thiệt hại, số
người tử vong, số người chịu thiên tai, tổn thất (tài sản, đất
đai), nàng còn tăng thêm hai mục nữa là số bạc được phát và
chính sách ưu đãi. Đây đều là kinh nghiệm của người trước kia
thường ngồi bên máy vi tính tổng kết số liệu, ôi đáng thương
làm sao, lúc này lòng nàng đang rỉ máu đây, máy vi tính thân yêu, mi
đang ở đâu?! Sau khi vẽ xong một bảng, nàng liền không động tay
nữa, để cho những hạ nhân biết chữ làm thêm mấy tờ tương tự.
Sau đó, nàng cho người dán một tờ lên ván gỗ rồi bảo hai hạ nhân giơ lên để thuận tiện cho việc viết lách, hai người khác đứng
bên cạnh sẽ tùy lúc thay thế nâng tấm ván. Hai hạ nhân biết chữ
làm phần việc đầu tiên, phần việc thứ hai và cũng là cuối
cũng đều giao cho Tiểu Thúy, cũng không còn cách nào khác, người biết dùng chữ số Ả rập để tính toán chỉ có mình Tiểu Thúy nên nhiệm vụ của nàng sẽ nặng nề hơn một chút .
Đông mỗ thấy tất cả đã sắp xếp xong liền vươn người cho giãn gân cốt rồi
đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh bàn, cho người đem
tất cả tấu chương để sang bên trái, có người đưa từng cái một
cho nàng đọc, bên phải cũng có một người đón lấy những tấu
chương mà nàng xem xong, còn có thêm một người đặc biệt chịu
trách nhiệm rót trà. Công tác chuẩn bị đã hoàn thành, chính
thức bước vào làm việc. Đông Thục Lan xòe tay trái, lập tức có
một quyển tấu chương được đặt vào lòng bàn tay nàng, mở ra, mỗ Lan đọc nhanh như gió cuốn, phát huy kĩ năng nắm bắt từ ngữ
trọng tâm vô cùng nhuần nhuyễn được bồi dưỡng nhờ học tiếng
Anh bao năm.
Thục Lan
nhìn sang ba người ở trước tấm ván gỗ, ban đầu thì tay chân
luống cuống, thỉnh thoảng lại kêu nàng dừng lại, nhưng sau khi
quen thuộc thì làm việc năng suất vô cùng.
Dận Tường –
người thấy động mà đi ra xem xét, đang hoàn toàn cứng họng không
thốt nổi một tiếng, đây là loại nữ nhân nào vậy, sao nàng có
thể nghĩ ra biện pháp nhanh chóng đến như thế? Hắn cũng đã lơ
mơ hiểu ra nguyên nhân mà Tứ ca cảnh cáo hắn không được nhiều
lời, nếu là hắn, hắn cũng sẽ trộm giấu nữ nhân thông minh như vậy đi,
không để cho ai biết giá trị thực sự của nàng.
Dận Chân đọc sách quá lâu nên cảm thấy hơi mệt, nhưng lại phát hiện Thập Tam
không có mặt trong thư phòng, hắn cũng đứng lên, đi ra ngoài, đứng
bên cạnh Thập Tam.
“Thế nào?”
“Tứ ca, rốt cuộc huynh đã rước dạng nữ nhân gì về phủ vậy?”
“Ta cũng không biết. Có điều, nói thật, bây giờ ta vô cùng cảm kích hành động đoạt vợ năm đó của Thái Tử”.
Hai huynh đệ nhìn nhau, họ đều thấy được ý cười trong mắt người kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT