Từ đầu năm
Khang Hi đã phái thị vệ dò xét đầu nguồn sông Hoàng Hà để có
thể xử lý vấn đề từ gốc rễ. Khang Hi cũng đồng ý với đề nghị
mà Dận Chân đưa ra trong tấu chương, đó là trích một khoản cho
nạn dân tu sửa đê, dọn dẹp lại đường sông. Nhưng vấn đề đặt ra
là phải làm thế nào? Ông muốn phương án cụ thể, tiền trong quốc khố
cũng không còn dư dả, hơn nữa, tuy hàng năm các bộ đều nhận
được một khoản tiền nhất định để dùng vào khai thông đường
sông, bảo vệ đê điều, thế nhưng hai bờ sông Trường Giang và Hoàng Hà vẫn thường xuyên vỡ đê, ngập lụt. Vì vậy lão Khang dẹp tấu
chương của Tứ bối lặc sang một bên, yêu cầu trong vòng ba ngày
hắn phải đưa ra phương án cụ thể, hữu hiệu về vấn đề trị
thủy trên sông Hoàng Hà. Có câu thời gian không đợi người nào, bây
giờ cũng đã gần cuối năm, sang xuân mùa mưa đến, con sông Hoàng
Hà này lại trực tràn đê đây! Hơn nữa càng về sau thời tiết sẽ
càng nóng, nếu một trận ôn dịch mà tới thì không biết phải
giải quyết như thế nào!
Ba ngày,
thời gian chỉ có ba ngày, Dận Tường lo lắng thay cho Tứ ca, hắn
lệnh cho bộ Hộ ngay lập tức sắp xếp lại những tấu chương báo
cáo về tình hình ngập lụt vùng sông Hoàng Hà mấy năm qua rồi
đưa đến phủ Tứ bối lặc, bản thân hắn cũng tìm tòi một đống
lớn những tư liệu về địa hình địa thế của sông Hoàng Hà rồi
chạy vội đến phủ Tứ ca để giúp đỡ phần nào.
Nhưng khi
hắn bước chân vào thư phòng của Tứ ca liền cảm thấy có
chút…là lạ, hình như có gì đó khác thường, nhưng không nói rõ được nguyên nhân. Vấn đề là do Dận Chân đã rời hết văn phòng
tứ bảo mà mình thường dùng đến thư phòng ở Hinh Thần uyển, nhưng lại yêu cầu tổng quản làm một bộ mới giống y hệt để lại
vào thư phòng cũ của mình. Tứ Tứ dùng thư phòng này của hắn
để tiếp khách, bàn công chuyện, nếu không có chuyện cần kíp,
hắn cũng không muốn quá nhiều người biết được tài năng của Đông
Thục Lan. Cho dù hậu viện có đồn thổi thì người bình thường khi
nghe thấy cũng chỉ cho rằng Đông Giai Thị đang được sủng ái, để
thuận tiện nên Tứ bối lặc mới đem những vật dụng làm việc
thường ngày sang thư phòng của nàng, dù sao sự cần cù của Dận Chân cũng nổi danh trong chúng a ca, hơn nữa đây cũng là điều
mà Khang Hi đoán. Nếu không phải Thập Tam a ca rất thân thiết
với Tứ bối lặc, đã nhiều lần ra vào thư phòng này thì chắc
cũng không cảm thấy có gì khác lạ.
“Tứ ca,
những tư liệu về sông Hoàng Hà có thể lấy đệ đều đã lấy, Tam ca còn gợi ý mấy bộ sách về trị thủy, đệ cũng đem đến đây
rồi. Huynh ấy cũng bảo cần gì cứ nói một tiếng là được. Tứ
ca, mấy năm nay bạc dùng để tu sửa đê điều ven sông Hoàng Hà
được phát hết xấp này đến xấp khác nhưng đều không thu được
hiệu quả, nay Hoàng a mã lại muốn huynh đưa người một phương án hữu hiệu trong vòng ba ngày, đây không phải là làm khó huynh
sao?!”
“Thay vì
khua môi múa mép chẳng thà đệ giúp ta đọc tấu chương mấy năm gần đây, xác định nguyên nhân mấy huyện bị thiên tai nghiêm trọng là
gì”.
“Nhưng mà
nhiều như thế này, cho dù ba ngày ba đêm không ngủ cũng chưa chắc
đã đọc xong, chưa nói đến bàn bạc phương án. Huynh có muốn gọi
thêm mấy người cùng đọc không?”
Hai hàng
lông mày của Dận Chân cau lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Người
đâu, đem tất cả những thứ này đến Hinh Thần uyển”. Nói xong hắn
cất bước ra khỏi thư phòng của mình, Thập Tam a ca theo sát phía sau.
“Tứ ca, ban
đầu khi nghe nói huynh rời chỗ làm việc đến Hinh Thần uyển đệ
còn không tin, huynh…đâu phải là người công tư không phân minh như
vậy”.
“Thập Tam, có một số việc ghi trong mắt, nhớ trong lòng là đủ rồi”.
Không cần
nói cũng biết ngụ ý là muốn hắn không nên nhiều lời nữa! Dận
Tường giật mình, đây là lần đầu tiên Tứ ca vì một người phụ
nữ mà nặng lời với hắn.
Lần này,
Đông Thục Lan canh ở phòng khách để thỉnh an hai vị a ca, trong lòng thì than thở, hai ngày nay nàng đã đi xem xét tình hình ở đây
và những viện khác, được cái thư phòng này do được Tứ ca dùng nên quy định luật lệ cũng thăng lên “cấp bậc bối lặc gia”, cửa
thư phòng có hai người gác, “người bình thường” không được tự ý ra vào, đương nhiên Đông Thục Lan không thuộc hàng ngũ những “người bình thường” này, nhờ nguyện vọng cháy bỏng của Thục Lan mà
Tiểu Thúy cũng được đặc cách. Chỉ có điều, như thế này thì
bảo nàng phải tĩnh tâm đọc sách kiểu gì đây?! Chỉ mong thói quen làm việc và nghỉ ngơi của bối lặc gia không thay đổi, chăm chỉ la
cà đến những viện khác, bằng không cuộc sống của nàng cũng
chẳng thể yên bình nổi, mấy bà vợ quá mức nhàm chán kia không biết sẽ náo loạn thành cái dạng gì!
“Tứ gia cát
tường! Thập Tam a ca cát tường!” Một giọng nói mừng rỡ bỗng vang
lên, chỉ thấy Lý trắc phúc tấn người uốn éo như con rắn nước
tiến lên thi lễ với hai vị a ca.
“Ừ. Ta và
Thập Tam còn có chuyện cần thương lượng, nàng lui trước đi”.
Dận Chân cũng chẳng liếc nàng ta một cái, vẫn bước về phía
thư phòng.
“Dạ”. Lý thị có chút không cam lòng xoắn xoắn chiếc khăn trong tay, lui đi.
Đi tới cửa
thư phòng, Thập Tam vừa nhìn vào trong liền không nhịn được phì
cười, thư phòng như thế này đúng là chưa nhìn thấy bao giờ,
cách kê bàn đọc sách thật là…sáng tạo! Hơn nữa, thay vì gọi
là thư phòng thì nên đổi thành tàng thư các mới đúng. Trước
hai cái bàn đọc sách được kê song song là một cái rổ lớn, ở
cạnh bàn bên trái còn có một tờ giấy bay bay:
**
Ghi chú khi mượn sách đọc:
– Sách trong phòng được mượn đọc miễn phí.
– Nếu đọc
trong phòng thì không cần để lại lên giá sách, sau khi đọc hết
xin hãy để luôn xuống cái rổ bên dưới, sẽ có người xử lý.
– Nếu muốn
đem ra khỏi phòng thì xin hãy liên lạc với chủ nhà hoặc để lại tờ giấy trên bàn có ghi chú rõ: tên họ người mượn sách, tên bộ
sách cùng ngày mượn.
Cảm ơn hợp tác
Đông Giai Thị Thục Lan
Ngày mùng bốn tháng mười một năm Khang Hi thứ mười ba
**
Đọc xong cái Ghi chú khi mượn sách đọc này, Thập Tam lại được một trận cười: “Không hổ là người của Tứ ca, cái gì cũng cần quy củ”.
Câu trả
lời của Tứ a ca là sai người đem một cái bàn kê ở chỗ trống
chính giữa phòng, sau đó mới cho người đem đống tấu chương cùng
sổ sách chất đầy lên.
Thập Tam
sờ sờ mũi, ngoan ngoãn lấy quyển tấu chương ở trên cùng, bắt
đầu lật xem. Dận Chân lại không đọc ngay những quyển sách về trị
thủy mà Tam ca đề đạt, hắn thấy Thục Lan phía đối diện cũng
không cầm quyển sách nào lên đọc, mà bày một bàn cờ, tự chơi
với mình.
“Ngươi…không đọc sách sao?”
“Buổi tối thiếp thân không đọc sách, ánh sáng quá ít, không tốt cho mắt”.
“Ngươi đang chơi gì vậy?” Nhìn một hồi, Dận Chân có phần mơ hồ, đây không giống cờ vây.
“Đây là Ngũ
Tử Liên Châu, rất đơn giản, bối lặc gia có muốn học không?” Đông
Thục Lan ngẩng đầu, nhìn về phía Tứ gia, ý tứ trong mắt là: ngài
không vội sao? Cùng lúc ấy, cả hai người bọn họ đều nhận được ánh mắt ai oán của Thập Tam a ca.
Tứ gia cuối cùng cũng quyết định không vòng vèo nữa mà đi thẳng vào vấn
đề, đúng là hắn không còn nhiều thời gian: “Ngươi có biết chút gì về trị thủy không?”
“Trị thủy? Thiếp thân chỉ biết chút kiến thức cơ bản mà ai cũng biết
thôi. Bởi vì có thể khẳng định, thứ nhất, thiếp thân không phải là con cháu của Đại Vũ, thứ hai, thiếp thân không có bất kỳ quan hệ
họ hàng nào với Lý Băng hai nghìn năm trước, cho nên không thừa
kế được chút tài hoa nào, thiếp thân cũng không tìm tòi nghiên
cứu về vấn đề này”.
(*) Đại Vũ: Bốn nghìn năm trước, lưu vực sông Hoàng Hà thường xuyên xảy ra lũ lụt, Đại Vũ có công
trị nước nên có uy tín rất cao trong nhân dân. Thủ lĩnh bộ tộc
Hoa Hạ lúc đó là Thuấn đã nhường ngôi cho Đại Vũ. Các mẩu
chuyển về Đại Vũ trị thủy được lưu truyền muôn đời.
Lý Băng (không rõ năm sinh năm mất) là một chuyên gia trứ danh về xây dựng công trình thủy lợi thời Chiến quốc.
“Những kiến thức cơ bản nào? Nói một chút xem”.
Thập Tam cũng tạm thời buông tấu chương trong tay xuống, lắng nghe đầy hăng hái.
“Dựa theo lý luận trị thủy của Đại Vũ thì khai thông, phân thêm dòng tốt hơn là bao vây ngăn chặn”.
“Điểm này
Hoàng a mã cũng đã nghĩ tới, ngài cũng đã phái người đi thăm
dò đầu nguồn sông Hoàng Hà để xem có thể khơi thêm dòng hay
không”. Dận Tường cướp lời.