Những ngày vừa qua, Lâm Thanh Phong vẫn chưa nói cho Nam Cung Mị Ảnh và Ninh Thiên Nhai biết mục đích lần này Vô Cực Tử tới đây.
Bây giờ tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại bốn người bọn hắn nên Lâm Thanh Phong cũng muốn nói cho các nàng biết.
Hắn ho nhẹ một tiếng, lấy ra viên dưỡng hồn châu rồi gọi Vô Cực Tử.
Vô Cực Tử xuất hiện như một linh hồn, lần đầu tiên thấy Vô Cực Tử cũng làm Nam Cung Mị Ảnh và Ninh Thiên Nhai sợ hết hồn, nhưng sau vài lần nhìn thấy hắn thì các nàng cũng đã quen thuộc.
Nhìn Vô Cực Tử đã xuất hiện, Lâm Thanh Phong mới nói.
-Đây là Vô Cực Tử, các ngươi cũng đã nhận biết đi, lần này ta muốn cho các ngươi biết mục đích mà hắn tới đây.
Hai nàng Nam Cung Mị Ảnh và Ninh Thiên Nhai cũng tập trung lắng nghe.
Vô Cực Tử lúc này mới mở miệng.
-Hai vị tiểu hữu, lần này ta tới đây là vì hai chuyện.
-Thứ nhất là ta tới truyền tin của Thiên Cơ Tử tới cho hai ngươi, hắn muốn nhận một trong hai người làm đồ đệ của hắn, nhưng hiện tại hắn không ở đây, hắn đã nói chỉ cần các ngươi muốn thì có thể đi tới phương Bắc tìm hắn.
Nam Cung Mị Ảnh và Ninh Thiên Nhai hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hai nàng đều phát sáng, phải biết Vô Cực Tử là tồn tại ngang hàng với Hỏa Vân tôn giả, như vậy mà hắn chỉ làm chân chạy truyền tin thì Thiên Cơ Tử địa vị phải cao hơn hắn nhiều lắm.
Vô Cực Tử thấy ánh mắt hai nàng đều tỏ vẻ khát vọng, hắn gật đầu rồi nói tiếp.
-Đó là một chuyện, còn chuyện thứ hai chính là ta muốn nhận một trong hai người làm đệ tử để truyền thụ kiếm đạo của ta, xin hỏi hai vị tiểu hữu, trong hai vị ai muốn học kiếm đạo?
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai cả hai có vẻ hơi chần chờ, một lúc sau Nam Cung Mị Ảnh ánh mắt kiên định tiến lên phía trước rồi nói.
-Ta thường sử dụng kiếm, như vậy kính xin tiền bối chỉ dạy.
Vô Cực Tử nở nụ cười gật đầu, Thiên Cơ Tử chỉ nói là nhận một trong hai nàng làm đệ tử việc còn lại phải để tùy duyên, hiện tại Nam Cung Mị Ảnh đứng ra chứng tỏ rằng nàng và hắn có duyên nên hắn cũng không có ý kiến gì.
Lâm Thanh Phong nhìn Nam Cung Mị Ảnh quyết định thì cũng nở nụ cười gật đầu, rồi lại quay đầu nhìn Ninh Thiên Nhai mở miệng.
-Như vậy Thiên Nhai, ngày mai chúng ta sẽ lên đường xuất phát tiến về phương Bắc đi tìm Thiên Cơ Tử a?
Ninh Thiên Nhai nghe lời này thì nở nụ cười gật đầu, nàng cũng không phản bác ý định của Lâm Thanh Phong, hiện tại chỉ có Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh là hai người thân của nàng, bọn họ muốn đi đâu thì nàng sẽ đi theo tới đó.
Lâm Thanh Phong nhìn Ninh Thiên Nhai gật đầu đồng ý thì cũng nở nụ cười.
Một bên khác Nam Cung Mị Ảnh đã bái Vô Cực Tử làm sư phụ, vì thế Vô Cực Tử mang theo nàng đi tới một bên để kiểm tra năng lực của nàng.
Vô Cực Tử mở miệng.
-Như vậy Mị Ảnh, hiện tại ngươi hãy múa thử vài đường kiếm, ta muốn xem xét năng lực của ngươi.
Nam Cung Mị Ảnh trịnh trọng gật đầu, nàng nhanh chóng lấy ra thanh kiếm từ nhẫn trữ vật rồi bắt đầu múa kiếm.
Vô Cực Tử có chút thưởng thức nhìn nàng tập trung múa kiếm, tuy trong mắt hắn những đường kiếm của nàng tràn đầy sơ hở nhưng hắn vẫn thích thú nhìn nàng.
Một lúc sau Vô Cực Tử cũng đã đánh giá xong năng lực của nàng, hắn gật đầu rồi nói.
-Được rồi, hiện tại ngươi có thể dừng tay.
Nghe được lời này của Vô Cực Tử thì Nam Cung Mị Ảnh cũng dừng lại, nàng đứng yên tại chỗ chờ đợi đánh giá của Vô Cực Tử.
-Cũng không tệ, mặc dù trong mắt ta những đường kiếm của ngươi tràn đầy sơ hở, nhưng đây là do ngươi không được chỉ dạy kĩ càng, dù vậy nhưng ngươi vẫn rất khá.
Phải biết rằng Vô Cực Tử là một Đại Thừa kì tôn giả tầm mắt hắn cực cao, được hắn đánh giá “rất khá” cũng không có nhiều lắm.
Nam Cung Mị Ảnh nghe tới đây thì thở phào nhẹ nhõm, nàng rất lo lắng nàng sẽ không lọt mắt Vô Cực Tử nhưng nghe được lời đánh giá này thì nàng cũng yên tâm.
Vô Cực Tử dừng một chút rồi lại mở miệng.
-Tuy vậy, nhưng ngươi vẫn chưa đạt tới yêu cầu của ta, ngươi còn cần phải tập luyện nhiều lắm.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, nghe được lời này nàng cũng không phản bác, nàng biết nàng cần phải cố gắng nhiều hơn nên nàng cúi đầu.
-Xin sư phụ chỉ dạy.
Dưỡng hồn châu ngoài có công hiệu bồi dưỡng thần hồn nó còn có tác dụng như nhẫn trữ vật có thể chứa đựng vật dụng, nhưng phải là thần hồn trong dưỡng hồn châu mới sử dụng được khả năng này.
Vô Cực Tử gật đầu rồi lấy ra một thanh kiếm sắt màu đen có trọng lượng cực nặng từ dưỡng hồn châu, đưa cho nàng rồi nói.
-Đây là Hắc Thiết kiếm, hiện tại ngươi cứ dùng nó mà luyện tập.
Nam Cung Mị Ảnh tiếp nhận thanh kiếm, nàng có chút chật vật rồi cố gắng cầm nó lên, tuy chỉ vậy nhưng cũng khiến hai bàn tay của nàng đỏ ửng.
Vô Cực Tử nhìn nàng rồi giải thích.
-Hắc Thiết kiếm là một thanh Linh cấp binh khí đặc biệt do ta tự mình luyện chế, nó có thể căn cứ theo ngươi tu vi cùng sức chịu đựng cực hạn của thân thể mà cải biến trọng lượng.
-Thanh kiếm này ngươi cứ sử dụng nó mà tập luyện, còn khi chiến đấu thì ngươi nên sử dụng thanh Thiên cấp binh khí của ngươi, lúc đó ngươi sẽ cảm thấy mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu với Hỏa Vân tôn giả rồi nàng cố sức cầm lấy thanh Hắc Thiết kiếm tập làm quen với trọng lượng của nó.
Nhìn Nam Cung Mị Ảnh hiện tại đã muốn luyện tập, Vô Cực Tử gật đầu hài lòng rồi lại lấy ra một tảng đá lớn cùng một cây cọc gỗ từ dưỡng hồn châu đưa cho Nam Cung Mị Ảnh rồi nói.
-Từ hôm nay bắt đầu, ngươi phải dùng Hắc Thiết kiếm chặt vào cọc gỗ cùng tảng đá này mỗi thứ một ngàn lần được chứ?
Nam Cung Mị Ảnh ánh mắt kiên định gật đầu, nàng cũng không nói nhiều mà bắt đầu giơ lên Hắc Thiết kiếm chặt cọc gỗ.
Phải biết Hắc Thiết kiếm là một thanh Linh cấp binh khí dù vẫn chưa được Nam Cung Mị Ảnh phát ra năng lực nhưng độ cứng của nó không phải bàn cãi.
Nhưng khi Nam Cung Mị Ảnh chém vào cọc gỗ, cũng không thể lưu lại trên cọc gỗ một đạo vết trầy, ngoài ra nàng còn bị lực phản chấn khiến cánh tay tê rần.
Tuy vậy nhưng Nam Cung Mị Ảnh vẫn kiên định, nàng tiếp tục nâng lên Hắc Thiết kiếm chém cọc gỗ.
Nhìn biểu hiện của Nam Cung Mị Ảnh, Vô Cực Tử càng hài lòng gật đầu, sau đó hắn tiếp tục quay vào dưỡng hồn châu tĩnh dưỡng.
Lâm Thanh Phong nhìn Nam Cung Mị Ảnh đã bắt đầu tập luyện, hắn cũng không ngăn cản nàng, ngày mai bọn hắn sẽ đi về phương Bắc vì thế hiện tại hắn muốn chuẩn bị một ít vật dụng.
Lâm Thanh Phong bước ra khỏi tiểu viện, hiện tại hắn muốn đi tìm Nam Cung Phi Vân nhờ Nam Cung Phi Vân chuẩn bị một cỗ xe ngựa để tiện cho việc di chuyển.
Lâm Thanh Phong bước tới đại sảnh của Nam Cung gia tộc, mọi người nhìn thấy hắn đều nhanh chóng cúi đầu.
Hiện tại thanh danh của Lâm Thanh Phong cả Nam Cung Thành ai mà không biết? Ngay cả Luyện Hư kì cường giả cũng bị hắn lôi xuống đánh thì ai dám thất lễ với hắn?
Lâm Thanh Phong một đường đi tới, đối với thái độ cung kính của mọi người thì hắn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn hắn không để trong lòng.
Nam Cung Phi Vân được hạ nhân thông báo thì cũng nhanh chóng chạy ra, hắn nhìn Lâm Thanh Phong rồi cười nói.
-Tiểu Phong ngươi đã tới rồi a? Mau, mau vào trong.
Lâm Thanh Phong cũng nở nụ cười với vị nhạc phụ đại nhân này, hắn cũng tiến vào đại sảnh.
Hiện tại trong đại sảnh chỉ có ba người, ngoài Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Phi Vân, người còn lại là Kim Đan lão tổ của Nam Cung gia tộc, Nam Cung Viễn.
Nam Cung Viễn râu tóc bạc phơ, hắn ngồi trên ghế đánh giá Lâm Thanh Phong sau đó nở nụ cười gật đầu.
Nam Cung Phi Vân nhanh chóng mở miệng.
-Tiểu Phong, đây là lão tổ Nam Cung Viễn.
Lâm Thanh Phong nghe Nam Cung Phi Vân giới thiệu, hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu với Nam Cung Viễn xem như là chào hỏi.
Thấy thái độ của Lâm Thanh Phong, Nam Cung Viễn cũng không tức giận, Lâm Thanh Phong có tư cách lạnh nhạt với hắn.
Nam Cung Viễn vẫn nở nụ cười rồi mở miệng trước.
-Như vậy tiểu Phong, đây là số lễ vật mà gia tộc đã giúp ngươi thu nhận trong khi tổ chức lễ cưới, hiện tại chúng ta đưa tới cho ngươi.
Nghe lời này của Nam Cung Viễn, Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi nở nụ cười.
-Không sao, phần lễ vật đó là ta tiễn đưa Nam Cung gia tộc, cũng coi như là sính lễ hỏi cưới Mị Ảnh đi.
Nam Cung Viễn dừng một chút, rồi cũng nở nụ cười gật đầu.
Lâm Thanh Phong lúc này mới nói tiếp.
-Lần này ta tới đây là muốn thông báo một chút, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, phiền phức hai người chuẩn bị giúp chúng ta một cỗ xe ngựa.
Nam Cung Viễn cùng Nam Cung Phi Vân nghe lời này thì hai mắt nghi hoặc nhìn về Lâm Thanh Phong
Một lúc sau đó Nam Cung Phi Vân gật đầu mở miệng.
-Được rồi, một cỗ xe ngựa không thành vấn đề, ta sẽ cho người chuẩn bị, nhưng ngươi phải hứa với ta là chăm sóc thật tốt Ảnh nhi.
Lâm Thanh Phong cũng không nói nhiều, hắn chỉ nở nụ cười gật đầu với Nam Cung Phi Vân rồi sau đó rời đi.
…..Hết Chương 71…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT