Cầm những viên linh thạch trên tay, Lâm Thanh Phong ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn về Nam Cung Mị Ảnh, nhưng khi thấy vẻ mặt chờ mong của nàng thì hắn cũng đành thử một lần.

-Kệ nó, cứ thử xem, nhìn nàng như vậy cũng không giống là đang gạt ta.

Lâm Thanh Phong ngồi xếp bằng, tay cầm những viên linh thạch, hắn nhắm mắt lại tập trung tinh thần để thử cảm ứng linh khí trong những viên linh thạch ấy rồi dẫn chúng vào cơ thể.

Nam Cung Mị Ảnh vẫn mang theo vẻ mặt tràn đầy chờ mong nhìn hắn. 

…Qua một lúc lâu…

Những viên linh thạch trên tay Lâm Thanh Phong cũng chẳng có gì thay đổi, hắn mở mắt, không cần hắn phải nhìn về những viên linh thạch thì hắn cũng biết được bọn chúng chẳng khác gì lúc nãy, hắn lắc đầu thầm tự giễu.

-Ta đúng là bị điên rồi, tự dưng nghe theo những lời nói vô lý của nàng, tu chân chỉ có trong những quyển tiểu thuyết kia a, lúc nãy nàng dùng thủ thuật che mắt để lấy những viên đá này ra thôi.

Buông xuống những viên linh thạch trong tay, Lâm Thanh Phong lên tiếng.

-Vị cô nương này, ngươi cũng đã thấy rồi đó, ta đã làm theo hướng dẫn của ngươi nhưng cũng chẳng có gì xảy ra cả.

Nam Cung Mị Ảnh cũng mộng bức, nàng cũng không hiểu tại sao hắn lại không thể hấp thụ linh khí được, nàng thử lấy một viên linh thạch từ trong tay Lâm Thanh Phong và hấp thụ linh khí của nó, viên linh thạch sau khi bị hấp thu liền mất đi màu sắc vốn có, chuyển thành một màu trắng.

Lâm Thanh Phong mặc dù cảm thấy có chút kì lạ, nhưng trong lòng hắn đã đinh ninh rằng nàng chỉ dùng thủ thuật che mắt mà thôi, nên hắn cũng không tin tưởng nàng nữa.

Nhưng Nam Cung Mị Ảnh không biết được, nguyên nhân là do Lâm Thanh Phong tu luyện Nhân Hoàng Thánh Kinh, khi tu vi hắn ở dưới Nguyên Anh kì thì hắn còn có thể sử dụng linh khí để tu luyện, nhưng hiện tại hắn đã đạt tới Nguyên Anh kì thì hắn phải dùng Nguyên Khí thì hắn mới có thể hấp thụ được.

Linh Khí có đẳng cấp quá thấp so với Nguyên Khí nên nó tự động bị cơ thể hắn từ chối hấp thu, nếu Cửu Điệp Bán Tiên có ở đây hoặc là Lâm Thanh Phong không bị mất trí nhớ thì bọn hắn sẽ giải thích được, nhưng điều này Nam Cung Mị Ảnh không biết, nên nàng vẫn đang đau đầu suy nghĩ.

Nghĩ một hồi cũng không còn cách nào khác, Nam Cung Mị Ảnh chỉ đành lắc đầu thở dài.

-Cách này không được, như vậy ta sẽ kể cho chàng nghe những chuyện đã xảy ra đi, lỡ đâu chàng lại nhớ được.

Lâm Thanh Phong có chút không tin tưởng, hắn đinh ninh rằng Nam Cung Mị Ảnh bị điên rồi, nhưng hắn vẫn gật đầu ngồi nghe thử xem nàng kể chuyện gì.

…….

Một lúc sau, Nam Cung Mị Ảnh mới thở ra một hơi, rồi hỏi.

-Mọi chuyện là như vậy, chàng thử cố gắng nhớ lại xem?

Lâm Thanh Phong sờ cằm suy tư một chút rồi hỏi lại.

-Như vậy, ý cô là ta đã thất bại trong lần độ Lôi Kiếp, vì vó cô đứng ra ngăn cản, nên ta đã dùng Vô Tự Thần Thư đưa cả hai chúng ta tới đây, nhưng đồng thời ta và cô cũng bị thất lạc nhau?

Nam Cung Mị Ảnh vui vẻ gật đầu.

Lâm Thanh Phong lại tiếp tục hỏi.

-Như vậy làm sao cô biết ta ở đây?

Nam Cung Mị Ảnh vui vẻ, nàng liền trả lời.

-Cũng rất khó nha, năm đầu tiên ta cũng không có người quen, ta chỉ biết tự mình đi tìm chàng mà thôi.

-Về sau ta gặp được Phượng tỷ, tỷ ấy đã giúp ta nổi tiếng, và với số tiền kiếm được ta mở công ty riêng, và vài ngày trước thì ta nhận được đơn xin việc của chàng.

Lâm Thanh Phong gật đầu, lại tiếp tục hỏi.

-Như vậy hiện tại đã tìm được ta thì cô dự tính sẽ làm gì tiếp theo?

Nghe câu hỏi này, Nam Cung Mị Ảnh có chút xấu hổ, nàng cúi đầu nhỏ giọng.

-Lúc đầu ta chỉ muốn tìm chàng rồi cùng chàng trở về Thông Thiên Đại Lục mà thôi, nhưng hiện tại lại gặp được cha mẹ chàng nên ta cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi.

-Như vậy ta phải làm thế nào để giúp cô trở về Thông Thiên Đại Lục đây?

Nam Cung Mị Ảnh có chút mộng bức, nàng mở to mắt hỏi lại.

-Không phải chúng ta sẽ cùng trở về sao?

Lâm Thanh Phong lắc đầu, hắn đưa lên hai ngón tay rồi giải thích.

-Thứ nhất, ta sẽ không theo cô trở về, ở đây ta còn có cha mẹ, hai người cần ta phải lo.

-Thứ hai, nếu như lời cô nói là thật, thì hiện tại ta trở về Thông Thiên Đại Lục thì ta có thể tiếp tục gặp phải Lôi Kiếp đúng không?

-Thời kì toàn thịnh ta còn không chống nổi, hiện tại cô đã nói Linh Khí trên người ta yếu ớt tới gần như không có.

-Với tình trạng hiện tại, nếu ta cùng đi với cô thì ta chỉ có một con đường chết mà thôi.

-Vì thế nên ta sẽ không đi…

Nam Cung Mị Ảnh trầm ngâm suy nghĩ, nàng cũng không biết phải nói tiếp như thế nào, bởi vì đúng như lời Lâm Thanh Phong phân tích, hiện tại cũng không phải là thời điểm mà hai người trở về.

Nghĩ một lúc lâu cũng không tìm ra cách giải quyết nào khác, Nam Cung Mị Ảnh chỉ đành thở dài chấp nhận.

-Như vậy chúng ta phải nhanh tìm cách giải quyết vấn đề trên người chàng, bởi vì chàng sẽ không thể ở lại đây lâu được.

-Chàng nên nhớ rằng cả hai người chúng ta đều được Vô Tự Thần Thư truyền tống đi, nhưng thời gian truyền tống là có giới hạn, sau khi hết thời gian thì nó sẽ cưỡng ép truyền tống hai người chúng ta trở về.

Nhìn Nam Cung Mị Ảnh thật sự đang chú tâm suy nghĩ tới chuyện này, Lâm Thanh Phong thở dài một hơi chán nản, hắn cảm thấy rằng hắn cũng đang bắt đầu điên theo nàng rồi, tu tiên là cái gì chứ? Những thứ đó chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, hiện tại thời đại nào rồi mà còn tin vào những chuyện tu tiên này chứ?

Nam Cung Mị Ảnh vẫn không để ý tới vẻ mặt của Lâm Thanh Phong, nàng lên tiếng.

-Chàng hãy thử lấy Vô Tự Thần Thư ra xem, lúc trước chàng nói rằng chỉ cần chàng muốn là nó có thể tự xuất hiện rồi.

-Nó có chức năng đánh giá đẳng cấp của thế giới này, khi đó chúng ta có thể biết được thời gian còn lại của chúng ta là bao lâu.

Lâm Thanh Phong đưa tay bóp trán, hắn bắt đầu có chút không chịu nổi với độ điên của Nam Cung Mị Ảnh rồi, nhưng hắn biết rằng nếu hắn không khiến cho nàng chết tâm thì nàng vẫn sẽ theo hắn mãi không buông.

Không còn cách nào khác, Lâm Thanh Phong đành chiều theo nàng lần cuối, hắn nhắm mắt lại, trong đầu thầm mặc niệm Vô Tự Thần Thư.

Tức thì giữa trán Lâm Thanh Phong nổi lên một vầng sáng, Vô Tự Thần Thư cũng theo đó mà xuất hiện, phiêu phù trước mặt hắn.

Lâm Thanh Phong mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt hắn là một quyển sách mang phong cách cổ xưa, bìa sách màu đỏ đậm, bên trong chỉ kẹp duy nhất một trang giấy mỏng. 

Cầm lấy cuốn sách trên tay, Lâm Thanh Phong tròn mắt ngạc nhiên, hắn cũng đã có chút tin tưởng những lời của Nam Cung Mị Ảnh, bởi vì hắn chỉ nhắm mắt trong thoáng chốc mà thôi, hắn tin rằng trong khoảng thời gian đó nàng sẽ không kịp làm gì khác, tò mò đánh giá quyển sách một chút rồi hắn ngẩng đầu hỏi.

-Không phải lúc nãy cô đã nói, Vô Tự Thần Thư có bìa sách màu đen hay sao? Tại sao lúc này nó lại có bìa sách màu đỏ?

Nam Cung Mị Ảnh cũng mộng bức, nàng lắc đầu biểu thị rằng chính nàng cũng không biết, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy được bìa sách của Vô Tự Thần Thư chuyển sang màu đỏ đậm.

Hỏi Nam Cung Mị Ảnh cũng vô ích, Lâm Thanh Phong lật sách ra, chỉ thấy trang sách duy nhất bên trong có ba dòng chữ theo thứ tự lần lượt là Dragonball thế giới, Kim Dung thế giới và???.

Hai dòng chữ trên đều mang một màu đen, chỉ có dòng cuối cùng là phát ra ánh sáng.

Lâm Thanh Phong tò mò, hắn dùng tay điểm vào dòng???, thì bên dưới liền xuất hiện một số hàng chữ khác.

???

Đánh giá:???

Tỉ lệ thời gian trôi qua:???

Không thể rời khỏi.

Lâm Thanh Phong có chút mộng bức, hắn đưa cuốn sách cho Nam Cung Mị Ảnh xem rồi lên tiếng.

-Như vậy… làm sao trở về?

Nam Cung Mị Ảnh ….

Vài ngày sau.

Hai vợ chồng Lâm Cường, Trần Thị Hoa ngày hôm nay tâm tình của hai người rất tốt, nụ cười treo trên miệng cả ngày, Lâm Cường vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc ôm lấy vợ mình lên tiếng.

-Mẹ nó ơi, cuối cùng thằng con trời đánh cũng dẫn bạn gái về nhà rồi.

Trần Thị Hoa cũng vui vẻ, bà dúi mặt vào lòng chồng mình nở nụ cười hạnh phúc.

Màn đối thoại này đã diễn ra liên tiếp vài ngày rồi, nhìn mãi cảnh này Lâm Thanh Phong cũng có chút đau đầu, hắn đưa tay bóp trán.

-Này, hai người có thể đừng làm những hành động như vậy được không? Hai người cũng lớn tuổi rồi còn thả thức ăn cho chó? Khách hàng cũng bị hai người làm cho sợ hãi bỏ chạy hết rồi.

Lâm Cường trợn trắng mắt.

-Làm sao? Mày có ý kiến gì? Mày dẫn bạn gái về nhà thả thức ăn cho chó thì được, còn hai vợ chồng tao lại không được?

Lâm Thanh Phong cứng họng, hắn đành phải bó tay rồi, vài ngày trước sau khi cùng Nam Cung Mị Ảnh suy nghĩ cả ngày trời cũng không tìm được cách để đưa nàng về Thông Thiên Đại Lục, cuối cùng nàng quyết định chuyển nhà tới đây ở cùng hắn.

Theo lời của Nam Cung Mị Ảnh thì ở nơi này cũng chỉ có Lâm Thanh Phong hắn là người thân duy nhất của nàng, nên nàng muốn chuyển tới đây để ở chung với bọn hắn.

Dù cho Lâm Thanh Phong có lắc đầu từ chối thì nàng vẫn được mẹ hắn cho phép chuyển tới, không còn cách nào khác, bởi vì cha mẹ hắn mới là chủ nhà, hai người đã đồng ý thì hắn còn biết phải nói gì đây?

….Hết Chương 189….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play