Nếu là người bình thường, lần đầu tiên được gặp Nam Cung Mị Ảnh thì chắc chắn một điều là bất kì ai, dù là trai hay gái thì cũng phải ngẩn ngơ, không thể tự chủ mà cứ tiếp tục nhìn, nhưng Lâm Thanh Phong nhìn nàng chỉ trong vài hơi thở, mặc dù trong ấn tượng của hắn đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nam Cung Mị Ảnh, nhưng hắn không cảm thấy gì kì lạ, hắn chỉ cảm thấy được đây là một điều tất nhiên.

Lâm Thanh Phong nhìn nàng trong vài hơi thở, rồi quay sang nói với mẹ của hắn.

-Mẹ à, mẹ để cha ở dưới rửa ly, còn chính mình ngồi ở đây đùa giỡn sao?

Trần Thị Hoa cũng mộng bức với thái độ của Lâm Thanh Phong khi nhìn thấy Nam Cung Mị Ảnh, phải biết rằng vừa lúc nãy khi bà gặp nàng thì bà cũng phải ngẩn ngơ mà nhìn, cho tới khi được nàng đánh thức thì bà mới tỉnh hồn.

Trần Thị Hoa có chút nghi ngờ nhìn con trai của chính mình, một lúc sau rồi bà mới hỏi.

-Phong, mày mau nói cho mẹ biết, mày có phải bị gay hay không? Cứ nói ra đừng sợ, mẹ sẽ không trách mày.

Lâm Thanh Phong liền mộng bức, sau đó hắn nghiêm mặt trả lời.

-Mẹ đừng đùa, con của mẹ là một tên chuẩn men 100%, không có chuyện bị gay.

Trần Thị Hoa không tin tưởng, bà lắc đầu rồi chỉ tay về phía Nam Cung Mị Ảnh.

-Như vậy tại sao mày không để ý tới Mị Ảnh? Ngay cả tao lần đầu gặp nàng cũng phải ngạc nhiên, nhưng còn mày thì chỉ nhìn qua vài giây mà thôi, cũng không có vẻ gì ngạc nhiên cả.

Lâm Thanh Phong có chút mộng bức, đây là kiểu suy nghĩ gì? Hắn không nhìn gái thì liền xác định hắn bị gay sao?

Lúc này Nam Cung Mị Ảnh liền mỉm cười, nàng nhỏ nhẹ giải thích.

-Không đâu mẫu thân, phu quân dù gì cũng đã nhìn ta hơn 2 năm rồi, hiện giờ ta còn sợ hắn sẽ ngạc nhiên vì dáng vẻ của ta đây.

-Hắn không ngạc nhiên thì chứng tỏ hắn vẫn còn nhớ tới ta,… dù chỉ một ít thôi.

Nam Cung Mị Ảnh càng nói, thì giọng nói của nàng cũng dần dần nhỏ lại, cho tới câu cuối cùng thì chỉ có chính nàng nghe được.

Trần Thị Hoa lắc đầu một cái rồi thở dài.

-Chuyện của hai đứa thì hai đứa cứ tự giải quyết với nhau, còn tao cùng lão già ấy sẽ không quản.

Trần Thị Hoa nói rồi bà liền đứng dậy bước ra khỏi phòng, để lại Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh hai người trong phòng, hai mắt nhìn nhau, cả hai người đều không biết phải nên nói chuyện gì.

Bầu không khí có chút lúng túng, nhìn nàng mặc một thân cổ trang Lâm Thanh Phong gãi đầu, hắn hít vào một hơi rồi lên tiếng.

-Vị…nữ hiệp này, tại hạ Lâm Thanh Phong…

Nam Cung Mị Ảnh phì cười, nàng dùng tay che miệng cười khúc khích.



Lâm Thanh Phong có chút lúng túng, hắn chỉ muốn mở đầu câu chuyện cho đúng hoàn cảnh mà thôi, nhìn nàng một thân cổ trang thì hắn nên xưng hô như vậy là đúng a? Không có mao bệnh gì?

Nam Cung Mị Ảnh cười một lúc, rồi nàng lắc đầu.

-Phu quân, chàng cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, chàng có thể trở về bình thường được rồi.

Nhưng lúc này Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức gãi đầu nhìn nàng, hắn cũng không hiểu ý của nàng là gì đâu? Kêu hắn trở về bình thường là sao? Bộ hắn có chỗ nào không bình thường sao?

Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh cũng không còn cười nổi, khuôn mặt nàng cứng đờ, giọng nàng run run.

-Chẳng lẽ…chàng thật sự…quên rồi?

Lâm Thanh Phong vẻ mặt vô tội gật đầu.

Nam Cung Mị Ảnh hốt hoảng lấy tay che miệng, lúc đầu nàng cứ nghĩ rằng Lâm Thanh Phong không biết giải thích với người nhà như thế nào nên mới bịa ra chuyện hắn bị mất trí nhớ.

Nhưng nàng không ngờ rằng con hàng này mất trí nhớ thật, hắn mất trí nhớ thật thì nàng phải làm sao đây? Chẳng trách tại sao ban đầu ánh mắt của hắn nhìn nàng lại có vẻ xa lạ như vậy.

Nam Cung Mị Ảnh đưa tay bóp trán trầm tư suy nghĩ, Lâm Thanh Phong chỉ biết im lặng mà nhìn nàng, hắn biết hiện tại nàng đang cần suy nghĩ về vấn đề gì đó quan trọng, nên hắn cũng không lên tiếng.

Nam Cung Mị Ảnh suy nghĩ một lúc, rồi nàng lên tiếng.

-Chàng lại đây, ta cần quan sát chàng một lúc.

Lâm Thanh Phong mặc dù không hiểu tại sao Nam Cung Mị Ảnh lại yêu cầu như vậy, nhưng hắn vẫn thành thật ngồi xuống trước mặt nàng.

Nam Cung Mị Ảnh nhìn chằm chằm Lâm Thanh Phong, nàng tản ra tinh thần lực của chính mình để quan sát rõ bên trong cơ thể hắn.

Một lúc lâu sau, Nam Cung Mị Ảnh cũng không lên tiếng, Lâm Thanh Phong bị nàng nhìn chằm chằm cũng khó chịu, hắn chuẩn bị đứng lên, nhưng ngay lập tức Nam Cung Mị Ảnh lại lên tiếng.

-Ngồi im.

Lâm Thanh Phong cũng ngay lập tức ngồi xuống, hắn thề rằng hắn không biết tại sao hắn lại nghe theo lời nàng, ngoại trừ cha mẹ hai người ra, thì bất cứ ai cũng không thể ra lệnh cho hắn như vậy, cứ như là cơ thể hắn tự động phản ứng theo thói quen.

Nam Cung Mị Ảnh quan sát hắn hồi lâu, sau đó nàng gật đầu lẩm bẩm.

-Thương tích toàn bộ đã khôi phục, cơ thể khỏe mạnh bình thường, có phần cường tráng hơn lúc trước, Kim Đan đã chuyển hóa hoàn toàn sang Nguyên Anh, cơ thể trở nên cường tráng hơn là do chính thức trở thành Nguyên Anh tu sĩ, về phần linh khí trong cơ thể mặc dù rất yếu ớt nhưng vẫn có.

-Ở nơi không có linh khí như nơi này, chàng ấy căn bản không hấp thu được linh khí, nên linh khí yếu ớt là chuyện tất nhiên, nếu như có thể trở về thì hẳn là chàng ấy sẽ khôi phục hoàn toàn.

Mặc dù Nam Cung Mị Ảnh tự mình lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng Lâm Thanh Phong ngồi cạnh bên nàng vẫn nghe được tất cả, trong đầu hắn loạn thành một đoàn.

-Cái gì là linh khí? Kết Đan là gì? Còn có chuyển hóa Nguyên Anh là sao? Chẳng lẽ nàng đang nói tới những thứ giống như trong truyện tu tiên hay sao? Những thứ đó chẳng phải chỉ là tượng tượng hay sao?

-Nhưng nhìn nàng nghiêm túc suy nghĩ như vậy? Chẳng lẽ là… nàng điên rồi?

-Nhưng nhìn nàng đâu giống là bị điên a?

Lâm Thanh Phong suy nghĩ loạn thất bát tao một lúc, sau đó chỉ biết gãi đầu rồi quyết định im lặng chờ đợi, bởi vì cũng không còn cách nào khác, cơ thể hắn báo động cho hắn rằng nếu hắn nói ra những thứ mà mình đang suy nghĩ thì Nam Cung Mị Ảnh chắc chắn sẽ vặn đứt lỗ tai hắn.

Nam Cung Mị Ảnh trầm tư thêm một lúc rồi nàng nghiêm mặt lại, nàng quyết định kể hết mọi chuyện cho hắn nghe, ít ra nghe xong thì hắn sẽ không còn ngơ ngơ ngác ngác như bây giờ nữa.

Nam Cung Mị Ảnh trầm tư nhìn hắn rồi hít vào một hơi, Lâm Thanh Phong cũng trở nên nghiêm túc hơn, hắn muốn nghe xem nàng sẽ nói những gì, khi thấy Lâm Thanh Phong nghiêm túc, Nam Cung Mị Ảnh cũng bắt đầu nói.

-Chàng, thật ra là một tu sĩ.

“Con mẹ nó, bà cô này thật điên rồi” Đây là câu nói liên tục lặp đi lặp lại trong não của Lâm Thanh Phong ngay sau khi hắn nghe được lời này của Nam Cung Mị Ảnh, ánh mắt hắn có chút thương cảm mà nhìn nàng, hắn cảm thấy ông trời thật bất công, thật tội nghiệp cho nàng, ông trời đã cho nàng nhan sắc, đã cho nàng tiền bạc đầy đủ, nhưng mỗi tội lại khiến nàng bị…điên.

Vẻ mặt của Lâm Thanh Phong làm sao có thể thoát khỏi cặp mắt của Nam Cung Mị Ảnh? Nàng trợn trắng cả mắt lên, nàng thật sự muốn đè hắn ra rồi hung hắn xoay lỗ tai hắn.

Nhưng lại nghĩ tới đây là phản ứng rất bình thường của con người khi nghe nói tới một điều mới lạ mà bọn hắn vẫn chưa biết thì Nam Cung Mị Ảnh cố gắng cưỡng ép xung động trở lại, nàng hít vào một hơi rồi tiếp tục kiên nhẫn giải thích.

-Ta cũng không nói đùa, chàng đúng thật là một tu sĩ, trên tay của chàng vẫn đang đeo nhẫn trữ vật, và nó vẫn còn một số đồ dùng lúc trước, chàng có thể vận dụng lượng linh lực ít ỏi còn lại của minh để lấy bọn chúng ra.

Nói rồi Nam Cung Mị Ảnh giơ bàn tay của mình lên, Lâm Thanh Phong chỉ thấy trên tay của nàng cũng mang theo một cái nhẫn màu đen có cùng kiểu dáng với cái nhẫn trên tay hắn.

Sau đò Nam Cung Mị Ảnh bắt đầu sử dụng linh khí để lấy từ chiếc nhẫn ra vài viên linh thạch mang màu đỏ, vàng để trước mặt Lâm Thanh Phong.

Hành động của nàng khiến Lâm Thanh Phong triệt để mộng bức, dưới ánh mắt của hắn, thì Nam Cung Mị Ảnh chỉ đưa bàn tay về phía trước một chút thôi, sau đó nàng cũng không làm gì khác, thì cái nhẫn trên tay nàng đột nhiên phát sáng một chút rồi những viên đá kì lạ có màu này liền xuất hiện.

Cũng không quản Lâm Thanh Phong có mộng bức hay không, Nam Cung Mị Ảnh tiếp tục nói.

-Đây là linh thạch, bên trong có chứa linh khí, tu sĩ vẫn thường sử dụng nó để tu luyện, hiện tại nơi này không có linh khí vì thế chàng không thể khôi phục hoàn toàn được, nhưng chàng có thể sử dụng những viên linh thạch này để hồi phục một ít linh khí cho bản thân mình.

-Chàng cứ cầm chúng trên tay rồi nhắm mắt, tập trung điều khiển linh khí từ chúng vào cơ thể, khi đó cơ thể của chàng sẽ tự động hấp thu, sau khi hấp thu hết linh khí thì linh thạch sẽ chuyển thành màu trắng.

-Chàng cứ thử đi rồi chàng sẽ tin tưởng những điều ta vừa nói.

Lâm Thanh Phong cả người đều cứng ngắc, hắn tiếp nhận mấy viên linh thạch từ tay Nam Cung Mị Ảnh, hắn cũng theo lời nàng mà nhắm mắt lại, tâm thần tập trung vào những viên linh thạch đang cầm trên tay.

…..Hết Chương 188….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play