Tần Hàm Lạc hôn thật sâu người dưới thân, điên cuồng đoạt lấy đôi môi đang dây dưa kia. Mễ Tiểu Nhàn cả người mềm nhũn, hai gò má ửng hồng,
thân thể dưới sự kích tình như lửa của cô dần dần chìm đắm. Hai tay cô
tỉnh thoảng dịu dàng vuốt ve tóc em, cổ em. Tần Hàm Lạc bị lạc trong
hương bạc hà, ngọn lửa trong lòng càng ngày thiêu đốt càng cháy to. Cô
như một người khát nước lâu ngày, nay không biết mỏi mệt đòi lấy dòng
nước ngọt lành. Môi cô bỗng nhiên lướt qua khuôn mặt nhẵn nhụi hồng hào
của Mễ Tiểu Nhàn, dịu dàng ngậm lấy vành tai mềm mại của em, mút vào.
Hơi thở nóng rực của cô phả bên tai em, cảm giác ngưa ngứa nhè nhẹ lan
tràn toàn thân thể, Mễ Tiểu Nhàn run lên, gần như muốn kêu ra tiếng,
nhưng đôi mi em lại khẽ nhíu lại, cắn chặt môi.
Tần Hàm Lạc không thoả mãn với sự thân mật ít ỏi thế, nụ hôn của cô
càng thêm nhiệt liệt, càng ngày càng vội vàng. Hai tay cô cách làn váy
ngủ, lướt theo đường cong duyên dáng của em, không ngừng chạy loạn trên
thân thể ấy. Những nụ hôn dày đặc rơi như mưa khắp nơi, dừng lại trên
cổ, bả vai em. Cô nhẹ nhàng liếm mút xương quai xanh tinh xảo . Bỗng
nhiên, cô nhấc váy ngủ của em lên, hai bàn tay như chú cá lần theo đùi
em tiến về phía trước. Cảm giác nhẵn nhụi bóng loáng khiến Tần Hàm Lạc
kích động khó kiềm chế. Thân thể Mễ Tiểu Nhàn hơi căng thẳng, rốt cuộc
kìm không được, từ khoé miệng bật ra một tiếng rên rỉ mê người.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, tiếng kêu khe khẽ mất hồn này nhưng cũng rõ ràng đến thế. Ý thức Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên tỉnh táo một chút, em kinh hãi, nhớ ra bà nội ngủ cách vách, liền vội vàng lấy tay đè lại tay Tần
Hàm Lạc, thanh âm vừa thẹn vừa vội, lại mang theo ý cầu khẩn: “Hàm Lạc,
đêm nay…đừng mà, em sợ, em sợ bà nội nghe thấy.”
Tần Hàm Lạc rùng mình, sau đó chậm rãi rút bàn tay từ dưới váy em về. Cô nằm úp sấp trên người em, áp lực thở hổn hền. Mễ Tiểu Nhàn giữ hai
má nóng bỏng của cô, lại thấy cô đầu đầy mồ hôi, không khỏi thương tiếc, vươn tay dịu dàng lau mồ hôi cho cô.
Mễ Tiểu Nhàn sửng sốt, còn chưa kịp hỏi điều mình thắc mắc, Tần Hàm
Lạc đã xoay người xuống giường. Cô bật đèn lên, thậm chí không dám quay
đầu lại nhìn Mễ Tiểu Nhàn một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi…tôi muốn đi tắm
một chút.” Sau đó cầm một bộ đồ ngủ, đi tới phòng tắm.
Mễ Tiểu Nhàn nhìn bóng dáng cô, cắn môi, dùng tay sửa sang lại mái
tóc hỗn loạn của mình, lại kéo váy ngủ trên người lại, cũng xuống
giường.
Em đi đến bên cửa sổ, kéo tấm màn ra. Ngoài cửa sổ, bóng đêm mông
lung, sao đầy trời, toàn bộ đất trời có vẻ như đặc biệt trống trải, một
cơn gió đêm mát lành thổi đến, khiến cả người sảng khoái. Mễ Tiểu Nhàn
nhắm mắt lại, cảm thụ được làn gió đêm mùa hạ ôn nhu, lòng lại thật lâu
cũng không thể bình tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu, từ phía sau vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, em cũng không quay lại, người nọ đi tới, vô cùng thân thiết tự
nhiên vòng tay quanh eo em.
“Đẹp quá.” Tần Hàm Lạc ôm Mễ Tiểu Nhàn, cùng em ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm xanh thẳm sâu như biển. Dội nước lạnh một hồi, máu đang
sôi trào trong người cũng đã dịu xuống, khuôn mặt cô thoạt nhìn ôn hoà
mà bình tĩnh, sóng mắt tràn ngập dịu dàng say lòng người.
“Cái gì đẹp?” Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng hỏi.
“Bầu trời trong trẻo đầy ánh sao sáng ngời như ngọc này, gió đêm lướt nhẹ này, còn có…” Cô cúi đầu hôn lên tóc mai của em, thì thầm: “Còn có
em, chói mắt hơn mê người hơn những ngôi sao trên trời ấy. Tiểu Nhàn,
tôi thực yêu em…”
“Vừa rồi…vì sao lại nói xin lỗi?” Mễ Tiểu Nhàn xoay lại, bình thản
nhìn ánh sao chiếu lên khuôn mặt cô, khiến cô thoạt nhìn có một vẻ đẹp
kỳ dị.
“Tôi không biết.” Ánh mắt Tần Hàm Lạc hiện lên một tia phức tạp, cũng không tự chủ dùng hai tay ôm lấy mặt em, hôn thật sâu lên môi em.
“Em cứ nghĩ chị giận.” Mễ Tiểu Nhàn hơi chu miệng, tựa đầu lên vai
cô: “Bởi vì…bởi vì chị vừa rồi…” Nói tới đây cũng ngại không dám nói
tiếp.
“Sao có thể?” Tần Hàm Lạc có chút xấu hổ, cô kề môi mình gần bên tai
em: “Thật ra…thật ra từ lâu rồi tôi đã muốn làm vậy với em.” Chần chừ
một chút, lại giận dữ nói: “Nhưng mà, lần nào tôi cũng đều tự nhủ không
được làm thế, lần nào cũng liều mạng kiềm chế ý nghĩ đó trong đầu.”
“Ồ?” Mễ Tiểu Nhàn rời khỏi vai cô, khoé môi khẽ cong: “Vì sao? Lời hứa kia không phải đã quá thời hạn rồi à.”
“Không phải vì lời hứa kia.” Tần Hàm Lạc có chút chột dạ nói.
“Vậy thì là vì người đó, phải không?” Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng hít một hơi, chậm rãi xoay người, cúi đầu bên cửa sổ.
“Là vì nàng.”
Mễ Tiểu Nhàn không còn có thể giả bộ bình tĩnh được nữa, thần sắc trở nên cứng ngắc. Tần Hàm Lạc như biết em nghĩ gì, vội vàng ôm em, thấp
giọng nói: “Tiểu Nhàn, không phải như em nghĩ đâu, hiện tại tôi yêu em
mà.”
“Thật sao?” Mễ Tiểu Nhàn nhàn nhạt nói.
“Tiểu Nhàn, em không tin tôi sao?” Tần Hàm Lạc giữ vai em, để em đối
mặt với mình, vội vàng nói: “Không phải vì nghĩ đến nàng tôi mới như
vậy, mà là, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, tôi chưa từng hy vọng xa
vời mình sẽ có một hạnh phúc thế này. Em có biết có được em là chuyện
khiến tôi sung sướng và kiêu ngạo tới mức nào không? Tôi quả thực không
thể vui hơn được, nhưng đôi khi tôi sẽ nghĩ đến nàng. Cho dù nàng không
còn là người tôi yêu nữa, nhưng nàng vĩnh viễn vẫn là người rất quan
trọng trong cuộc sống của tôi. Tôi cũng đồng dạng hy vọng nàng hạnh
phúc, tôi hy vọng niềm hạnh phúc của tôi đến sau nàng. Cho nên, dù cho
mỗi ngày tôi đều khát vọng hoàn toàn hoàn toàn có được em, nhưng luôn
rất mâu thuẫn. Tiểu Nhàn, em có thể hiểu được tâm tình kỳ quái này của
tôi không?”
Mễ Tiểu Nhàn trầm mặc, không nói một tiếng. Tần Hàm Lạc nóng nảy, run giọng nói: “Tiểu Nhàn, em giận à? Tôi chỉ là, chỉ là muốn đem cảm thụ
chân thật trong lòng nói cho em biết mà thôi. Em đã nói không thích
người khác nói dối em mà, cả đời này tôi cũng không muốn nói dối em.”
“Nếu đã như vậy thì hôm nay vì sao lại chạm vào em?” Mễ Tiểu Nhàn hừ
nhẹ, nhìn cô gấp đến độ mồ hôi tuôn ra như suối, coi như cô tắm phí
công.
“Tôi…tôi…” Mặt Tần Hàm Lạc đỏ lên, có chút lắp bắp: “Ai bảo em…mê người như thế.”
“Em mê người kệ em, còn chị cứ tiếp tục làm Liễu Hạ Huệ đi.” Mễ Tiểu Nhàn nhịn cười, lạnh lùng nói.
“Tôi thấy tôi làm Liễu Hạ Huệ không nổi nữa.” Tần Hàm Lạc vẻ mặt đau khổ nói.
“Vậy không được, nếu chị đã sớm có ý nghĩ như thế, em cũng có thể tôn trọng.” Mễ Tiểu Nhàn nghiêm trang nói: “Trước khi nhìn thấy Giản Hân
Bồi hạnh phúc, trừ hôn nhẹ với ôm ra, chị cũng không nên chạm vào em như hôm nay.”
“Tôi không muốn!” Tần Hàm Lạc há to miệng, vội vàng phản đối.
“Chị nói cũng vô ích, em đã quyết định rồi.” Mễ Tiểu Nhàn nhìn nhìn
cô, bỗng nhiên nói: “Hàm Lạc, nếu hiện tại Giản Hân Bồi trở về, nói với
chị nàng yêu chị, chị sẽ lại đến bên nàng sao?”
“Sẽ không.” Tần Hàm Lạc gần như không nghĩ nhiều, lắc đầu nói.
“Thật sao?”
“Bởi vì tôi yêu em.” Tần Hàm Lạc nhìn vào mắt em, chân thành nói: “Tiểu Nhàn, tôi yêu em!”
Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng thở dài, bỗng nhiên ôm cổ cô, khẽ nói: “Hàm
Lạc, chị có biết vì sao trước nay em vẫn kiên trì hai người tách ra ngủ
riêng không, thật ra là vì em sợ sẽ xảy ra tình huống như hôm nay.”
“Tại sao?” Tần Hàm Lạc kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì trước khi chị gặp lại Giản Hân Bồi, em cũng không nguyện quan hệ giữa hai chúng ta tiến thêm một bước.” Mễ Tiểu Nhàn thì thầm: “Em
muốn tin tưởng người ở bên em sẽ không còn một chút tình yêu nào với
người khác. Chị có thể có tình thân, tình bạn với người đó, nhưng em
không hy vọng chị còn chút tình yêu nào với nàng cả, nếu không thì vĩnh
viễn em cũng không thể hoàn toàn chấp nhận chị.”
Tần Hàm Lạc ngây người, một lúc lâu sau mới nói: “Em…không sợ tôi lại quay lại với nàng sao?”
“Buồn cười!” Mễ Tiểu Nhàn giương mắt nhìn cô, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Chị nghĩ em không tự tin giống như chị à? Mà lại
nói, cho dù rời khỏi chị thì chẳng lẽ em không tìm ra một người tốt khác sao?”
“Em dám!” Tần Hàm Lạc bị em chọc giận đến cắn răng, một tay vươn ra
ôm em, đi đến bên giường lại cẩn thận buông ra, dịu dàng nói: “Muộn rồi, chúng ta ngủ thôi.”
“Ừ, không cho chạm vào em.” Mễ Tiểu Nhàn miễn cưỡng xoay người, đưa lưng về phía cô.
Tần Hàm Lạc nằm lên giường, nghiêng người, vòng tay ôm eo em, vùi đầu vào hõm vai em, hít thật sâu: “Em biết mà, đó là chuyện không thể.”
“Vô lại!” Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng mắng, trên mặt lại lộ ra nụ cười
ngọt ngào thoả mãn. Em chậm rãi nhắm mắt lại, mang theo nụ cười an tâm
đi vào giấc ngủ.
***
Nước suối chảy róc rách, tí ta tí tách, dễ nghe cực kỳ, va vào đá, thỉnh thoảng bắn lên vô số bọt nước, văng ra như ngọc vỡ.
Mễ Tiểu Nhàn và Tần Hàm Lạc ngồi trên một tảng đá trơn, cởi giày,
chân không khẽ đung đưa trong nước, cảm giác mát mẻ truyền đến, Tần Hàm
Lạc khẽ thở dài: “Làm sao bây giờ, tôi còn muốn ở nhà bà nội thêm vài
ngày nữa, nhưng cũng sắp hết kỳ nghỉ rồi.”
“Về rồi sau lại đến.” Mễ Tiểu Nhàn vươn tay vẻ một cành liễu, uốn thành một vòng tròn, bỗng nhiên cười đội lên đầu Tần Hàm Lạc.
“Khéo quá, rất vừa.” Tần Hàm Lạc nghiên đầu nhìn em: “Hồi trước em thường làm trò này hả.”
“Ừ.” Mễ Tiểu Nhàn mím môi cười: “Hồi trước em cực kỳ thích đến nhà bà nội, cùng mấy đứa nhỏ lội suối bắt cá, lên núi hái hoa tết thành vòng
hoa, đây là những kỷ niệm đẹp nhất thời thơ ấu đấy.”
“Có cá à?” Tần Hàm Lạc cúi đầu nhìn nước sông trong suốt thấy đáy,
không khỏi có chút hoài nghi, nhưng liếc mắt một cái thấy đôi chân xinh
đẹp tuyết trắng non mềm của Mễ Tiểu Nhàn ngâm trong nước, liền nhịn
không được vươn tay sờ một chút.
“A!” Mễ Tiểu Nhàn kêu một tiếng sợ hãi, đá chân, hai má hồng lên: “Chị biến thái à, bị bệnh mê chân phải không!”
“Đâu có, chỉ là tôi thấy đẹp nên muốn sờ chút thôi.” Tần Hàm Lạc bị hất đầy nước, vẻ mặt vô tội nói.
“Thần kinh!” Mễ Tiểu Nhàn cười mắng: “Lại đây!”
Tần Hàm Lạc cảnh giác lùi lại: “Làm gì? Em muốn đánh tôi à?”
“Chị cứ đến đây đi!”
Tần Hàm Lạc ngoan ngoãn đi qua, Mễ Tiểu Nhàn lấy khăn, lau khô bọt
nước trên mặt trên đầu cô: “Nơi này có cá, chẳng qua hơi nhỏ, phải nhìn
kỹ mới thấy được.” Tần Hàm Lạc nhìn lúm đồng tiền của em, sao còn quản
được có cá hay không cá, giơ tay bắt lấy bàn tay đang dừng trên mặt
mình: “Vợ à, em thật tốt.”
“Tốt cái gì? Nước trên mặt chị còn không phải do em làm sao.”
“Cái gì cũng tốt cả.” Tần Hàm Lạc không đợi em nói tiếp đã ôm eo em, cúi đầu hôn đôi môi hồng nhuận mê người ấy.
Lâu sau hai người mới lưu luyến không rời buông ra. Tần Hàm Lạc vuốt
ve mái tóc Mễ Tiểu Nhàn. Cô ngồi bên cạnh em, ôm bả vai nhu nhược ấy,
bên môi lẫn khoé mắt đều vương ý cười. Mễ Tiểu Nhàn tựa lên vai cô, hô
hấp dần dần từ dồn dập chuyển thành bình tĩnh. Hai người yên lặng dựa
sát vào nhau, hưởng thụ quãng thời gian hạnh phúc ngọt ngào này.
“Em biết không? Khi tôi học ở Nhất Trung có quan hệ rất tốt với một
đàn chị trên một lớp, sau khi học ĐH, chúng tôi vẫn luôn duy trì liên
lạc. Sau khi tốt nghiệp ĐH rồi, chị ấy từ bỏ công việc trong thành phố,
đi đến một vùng núi xa xôi ngoại tỉnh làm cô giáo.” Tần Hàm Lạc nhìn núi xanh xa xa, có chút đăm chiêu: “Chúng tôi vẫn trao đổi thư từ, trong ấy chị miêu tả nơi chị sống, cũng giống nơi này, phong cảnh đẹp tuyệt
trần, rất thanh u. Tôi vẫn luôn muốn đi thăm chị, nhưng lúc đi học không đi, giờ lại càng không có thời gian.”
“Chị sẽ không có ý nghĩ giống chị ấy đấy chứ?” Mễ Tiểu Nhàn cười nói.
“Không.” Tần Hàm Lạc lắc đầu: “Tôi thích không khí nơi này, nhưng nội tâm cũng là người thích náo nhiệt. Nếu ở lâu tôi sẽ không chịu nổi sự
lạnh lẽo tịch mịch. Trừ khi, trừ khi ngày nào đó tôi chịu đả kích gì mới có thể chân chính muốn rời xa sự ồn áo một thời gian, để gần với thiên
nhiên, trải qua một cuộc sống đạm bạc yên tĩnh.”
“Cho nên ngày mai chúng ta trở về thôi.” Mễ Tiểu Nhàn đứng lên, kéo
tay cô: “Lần sau lại đưa người không chịu nổi tịch mịch như chị về đây
nghỉ phép, tránh cho chị ở lại lâu, sẽ nhìn thấu hồng trần.”
Tần hàm Lạc cười cười: “Chắc bà nội rất nhớ chúng ta đó, đi thôi.”
***
Bên ngoài, sắc trời đã tối.
Triệu Văn Bác ngẩng đầu lên từ một đống văn bản, giơ tay dụi dụi mi
mắt, nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, hắn ấn điện thoại, gọi thư ký vào:
“Đem cho tôi một tách cà phê.” Sau đó bật di động đã tắt máy cả một ngày trời lên.
Cô thư ký thoạt nhìn rất dịu dàng kia cẩn thận đẩy cửa ra, cười nói: “Tổng giám đốc Triệu, ngài còn chưa về sao?”
“Ừ, đợi hai tiếng nữa.” Một thời gian trước Triệu Văn Bác bị ba hắn
hung hăng mắng một trận, nói hắn cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, cái gì cũng kém anh trai hắn. Lòng tự trọng bị đả kích trước nay chưa từng
có, cho nên hắn sửa lại tác phong xưa nay, bắt đầu nỗ lực phấn đấu, gần
như đêm nào cũng tăng ca.
Hắn nhìn di động, trên đó có vô số cuộc gọi nhỡ, có anh trai, có
Trương Tử Toàn, còn có vài đứa bạn thân, trong đó có một dãy số xa lạ.
Hắn ngẫm nghĩ, quyết định sau khi tan tầm sẽ gọi trả lời từng cái sau.
Lại mở một tin nhắn mới, liếc mắt một cái, lòng hắn không khỏi kịch liệt chấn động.
Trên đó chỉ có mấy dòng ít ỏi: “Văn Bác, sao lại tắt điện thoại? Em về rồi, khi nào bật máy thì gọi cho em.”
Giọng điệu này, sao lại quen thuộc đến thế? Sẽ là nàng sao? Triệu Văn Bác nhìn dãy số tin nhắn đem so với số của cuộc gọi lỡ xa lạ kia, đúng
là một. Hắn run rẩy, lập tức lên mạng tra xem số di động này thuộc vùng
nào.
Thành phố Z, là số của thành phố Z! Hắn vui mừng đến nổi muốn nhảy lên. Bồi Bồi, là Bồi Bồi trở lại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT