Phòng khách bất chợt im ắng, vắng lặng lạ thường, đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở.
“Mình…mình lấy chocolate cho cậu ăn nha, chúng ta…chúng ta đều chưa
ăn sáng.” Có lẽ là qua vài phút, mà cũng có lẽ chỉ mới mấy chục giây,
Giản Hân Bồi phục hồi tinh thần, bắt đầu nói năng lộn xộn, sau đó rảo
bước tới cạnh ti vi, lại không cẩn thận làm đổ.
“Rầm!”, Tần Hàm Lạc giật mình. Cô vội vàng đứng lên, lại suy sụp ngồi xuống, hai tay ôm mặt, thống khổ nói: “Bồi Bồi, chúng ta trở về thành
phố A đi.”
“Vì sao?” Giản Hân Bồi quay đầu lại, mắt rưng rưng lệ: “Vì sao phải về?!”
Tần Hàm Lạc không nói lời nào.
“Cậu đã nói chỉ muốn ở bên mình mà! Cậu đã nói có thể vứt bỏ hết
thảy!” Như thể nhận ra mình sắp sửa mất đi điều gì đó, Giản Hân Bồi vô
cùng kích động.
Tần Hàm Lạc bị nàng ép hỏi đến mức không biết nói gì cho phải. Những
lời này đều từ chính mồm cô thốt ra cách đây không lâu. Cô không thể phủ nhận, lúc nói ra những lời này cô rất chân thành, là những điều chôn
sâu tận tâm can, nhưng bây giờ cô cũng thực lòng muốn trở lại thành phố
A.
“Em gái và Tử Toàn đi tìm mình khắp nơi.” Cô lộ vẻ xấu hổ, tay vẫn nắm chặt di động.
Giản Hân Bồi cắn cắn môi, ánh mắt trở nên mờ mịt: “Chuyện cậu đồng ý
với mình, cậu đều không làm được, cậu…cậu lên mạng đọc mail, lại còn bật máy xem tin nhắn…”
“Mình không biết, mình không biết! Mình cũng không biết mình sẽ nhớ
thành phố A nhiều đến vậy, chưa bao giờ mình nghĩ bọn họ lo lắng cho
mình đến thế! Mình nhớ ông ngoại, nhớ Tiểu Nhàn, nhớ Tử Toàn, nhớ dì
Mễ…Mình nhớ tất cả tất cả mọi thứ về đại học A!” Tần Hàm Lạc đau khổ lắc lắc đầu.
Gương mặt Giản Hân Bồi hiện lên vẻ thất vọng, cười lạnh, ngắt ngang
lời cô: “Mình hiểu, vì cậu yếu đuối, cậu sợ hãi, cậu căn bản không bỏ
được gia đình! Cậu căn bản không chịu nổi phải sống những tháng ngày như thế này!”
Tần Hàm Lạc lặng người, ngơ ngác nhìn nàng, biểu tình tổn thương mà Giản Hân Bồi nhìn cô, khiến cô không đành lòng.
Nàng chậm rãi lui về góc tường, mong muốn tìm được chỗ dựa cho thân
thể đang run rẩy của mình, nước mắt từ từ tuôn rơi khiến cảnh vật trở
nên mơ hồ. Nàng nói Tần Hàm Lạc như vậy, nhưng làm sao chính nàng không
yếu đuối, không sợ hãi đây. Chỉ là nàng muốn tuyệt vọng giãy dụa một
phen, nàng như thấy ánh mắt dự đoán được hết thảy của mẹ. Nàng sao có
thể khuất phục trước người cười nhạo tình yêu của mình? Nhưng mà, sao có thể không khuất phục trước cuộc sống đây?
Nàng trách móc Tần Hàm Lạc mà đồng thời nàng cũng tự mắng nhiếc chính mình?
Giản Hân Bồi mấp máy đôi môi, muốn nói xin lỗi Tần Hàm Lạc, muốn dịu
dàng nói với cô rằng nàng yêu cô, nàng sợ phải rời xa cô. Ai ngờ Tần Hàm Lạc giống như thể bị kim châm, nhảy dựng lên, cô lấy tay chỉ vào ngực
mình, đau đớn nói: “Phải! Mình yếu đuối! Mình sợ hãi! Mình không sống
nổi những ngày như vậy! Mình chịu đủ rồi! Mỗi ngày giống như con chó
lang thang khắp đầu đường cuối ngõ đi tìm chỗ tuyển người! Chịu đựng đủ
cảnh cắm đầu cả ngày điền sơ yếu lý lịch, đi phỏng vấn, trả lời câu hỏi! Mình chịu đủ cảnh người ta nói mình học đại học A mà lại không lấy được nổi tấm bằng, rồi ánh mắt cười nhạo của người khác! Chịu đủ cảnh gặp
người phải cười, cười đến nỗi cơ mặt đều cứng lại! Chịu đủ sự ghẻ lạnh
từ những kẻ giới thiệu việc làm!”
Tần Hàm Lạc tự giễu cười cười, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi
xuống: “Mình cái gì cũng không muốn nói. Chỉ vì mình muốn cho cậu cảm
thấy mình đủ mạnh mẽ, có thể dựa vào. Mình không muốn cậu đi theo mình
chịu khổ. Nhưng đây không phải trường học, mình không vĩ đại, cũng không có ánh hào quang, không có bất cứ thứ gì…Mình thậm chí còn không bằng
cô bé bán hoa bên đường, ít nhất người ta còn có thể tự mình kiếm tiền.
Mình không tìm được thể diện để làm việc, cũng không muốn làm những việc thoạt nhìn không lành mạnh, lại không cho cậu đi làm. Mình là đồ bỏ đi
như thế đấy. Mình như vậy, mới đúng thật là mình, yếu đuối, hèn nhát,
nhỏ bé, nói thì giỏi làm lại chẳng bằng ai…Cậu thất vọng rồi phải không? Hả?”
“Hàm Lạc…” Giản Hân Bồi không kiềm chế nổi tiếng khóc, thân thể từ từ trượt xuống theo vách tường: “Mình không có ý như vậy, mình không có ý
như vậy…”
“Vì sao chúng ta phải vội vàng rời nhà đi như thế?!” Mũi Tần Hàm Lạc
tắc nghẹt, đầu cũng âm ỷ đau, cô dùng hai tay ôm lấy đầu: “Tối nay,
chúng ta ngay cả chỗ để trú chân cũng không có.”
Giản Hân Bồi ngổi xổm xuống, lẩm bẩm nói: “Mình biết, chúng ta cũng
sắp tốt nghiệp, cậu có thể…có thể học nghiên cứu sinh, chúng ta đều có
tương lai tươi sáng, nhưng mình không thể…” Nàng cắn chặt răng, bi
thương lại kiên định nói: “Không có phòng thì có thể đi tìm, mình không
quay về!”
Tần Hàm Lạc kinh ngạc nhìn nàng.
Giản Hân Bồi nhìn cô, nghiêm túc nói ra từng chữ: “Nếu mình không quay về, cậu cũng muốn trở về sao?”
Tần Hàm Lạc chậm rãi nói: “Mình muốn một lý do.”
“Yêu nhau, ở bên nhau, lý do này không đủ sao?”
“Cuộc sống tàn khốc không chấp nhận được hiện tại chúng ta ở bên
nhau!” Đầu Tần Hàm Lạc tựa hồ càng đau đến không chịu nổi, trên mặt lộ
ra vẻ chán ghét: “Mấy ngày vừa qua đã khiến mình hiểu được điều ấy. Bồi
Bồi, chúng ta trở về đi, mình không muốn sống lang bạt khổ sở như vậy.”
Trái tim Giản Hân Bồi trầm xuống, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt, lời
mẹ nói như lời nguyền rủa vang lên bên tai: “Hai đứa sẽ không chịu nổi
khổ sở, sẽ nhớ người thân bạn bè, sẽ nhớ cuộc sống thoải mái ở nhà, sẽ
cô độc sẽ chật vật, sẽ thầm oán lẫn nhau, sẽ hối hận…Không quá mười
ngày, hai đứa sẽ ngoan ngoãn trở về!”
“Không quá mười ngày, không quá mười ngày…” Giản Hân Bồi thì thào lẩm bẩm. Lần này bỏ nhà trốn đi, là một lần thử thách mà cô dành cho chính
mình và Tần Hàm Lạc, nhưng thực hiển nhiên, dũng khí của các nàng không
đủ. Nàng thậm chí còn kiên cường hơn Hàm Lạc một chút, nhưng điểm này có lẽ…là sự phản kháng do bị mẹ ép buộc mà sinh ra, còn Hàm Lạc lại không
biết rõ chân tướng.
Nàng nghĩ, nàng sẽ khuất phục trước mẹ mình, nhưng nàng cũng biết,
một khi khuất phục, mẹ sẽ sắp xếp nàng rời khỏi thành phố A, rời xa Hàm
Lạc, nàng không thể phản kháng. Như vậy cũng tốt, ít nhất suy nghĩ cho
tương lai của hai người thì đây là một quyết định đúng.
Nhưng mà, có nên nói rõ chân tướng cho Hàm Lạc biết không? Nếu Hàm
Lạc biết, cô sẽ thế nào? Hẳn là sẽ đau khổ giống như mình vậy.
“Cái gì? Cậu nói gì?” Tần Hàm Lạc khó hiểu nhìn nàng, đi đến bên người nàng, ngồi xổm xuống trước mặt, hai tay đỡ lấy vai nàng.
Đôi mắt sáng ngời của Giản Hân Bồi đã mất đi thần thái ngày xưa, nàng mờ mịt nhìn cô, cười khổ nói: “Hàm Lạc, nếu sau khi trở về mình muốn
chia tay với cậu, cậu vẫn muốn quay về sao?” Nói xong câu đó, nàng khẩn
trương, thật cẩn thận nhìn chằm chằm Tần Hàm Lạc.
“Cậu…sao cậu có thể nói chia tay với mình dễ dàng như thế.” Tần Hàm Lạc trầm mặc cúi đầu hồi lâu, thanh âm khàn khàn nói.
“Mình…”
Tần Hàm Lạc chậm rãi buông tay nàng ra, bàn tay run run chống lên mặt đất lạnh như băng, sau đó ngồi xuống, đôi mắt sáng như sao nay chứa đầy nước mắt. Giản Hân Bồi vươn tay, muốn lau nước mắt cho cô. Cô lại chậm
rãi quay đầu đi.
“Mình…” Tần Hàm Lạc thở hổn hển, gian nan nói: “Mình vẫn biết, một
ngày nào đó cậu sẽ nói với mình hai tiếng này, từ thật lâu trước đó mình đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, nhưng vì sao khi nghe được, mình vẫn khổ sở đến vậy đây?”
“Cậu…cậu vẫn biết? Còn…chuẩn bị tâm lý?” Trong mắt Giản Hân Bồi chứa vẻ rung động thật sâu, không thể tin được nhìn cô.
“Từ ngày đầu tiên khi cậu đến bên mình, mình đã biết ngày này rồi sẽ đến.” Tần Hàm Lạc muốn cười, nước mắt lại chảy ra.
Hô hấp của Giản Hân Bồi ngừng lại trong nháy mắt, lòng nàng có cảm
giác không ổn, nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế nỗi sợ hãi, tiếp tục hỏi:
“Vì sao?”
“Bồi Bồi, sau khi trở về muốn chia tay, là vì Cố Minh Kiệt sao?”
Máu huyết cả người Giản Hân Bồi như đột nhiên lạnh buốt, nàng nhìn Tần Hàm Lạc như thể nhìn một người xa lạ.
“Rời đi, cũng bởi vì hắn sao? Là muốn trốn tránh hắn? Là không đành
lòng chia tay với mình? Mình biết hai người đã lén gặp nhau, nhưng mình
không vạch trần lời nói dối của cậu.” Tần Hàm Lạc tận lực khiến thần sắc mình thoạt nhìn bình tĩnh một chút, đờ đẫn nói: “Nếu hắn không khoe
khoang chuyện của hai người ở ký túc xá nam, cậu sẽ chia tay với hắn
sao? Nếu không có kỳ nghỉ đông ấy, cậu sẽ đến bên mình sao?”
Hàm răng Giản Hân Bồi như run lên: “Cậu cho rằng mình yêu hắn ta?”
“Cậu có thể trao cho hắn tất cả, cho dù cậu bị tổn thương sâu sắc vì
hắn như thế, cậu cũng không một câu oán giận, vẫn lén gặp mặt hắn, cậu
vì hắn…có thể nói dối mình.” Tần Hàm Lạc nhịn xuống nỗi đau đớn cùng
ghen tị mãnh liệt trong lòng, nhàn nhạt nói.
Vài thứ tốt đẹp gì đó trong lòng như bị vỡ nát, thay hình đổi dạng, từng vết sẹo cũ như đang nứt ra, máu tươi đầm đìa.
“Cậu cho rằng mình yêu hắn, không yêu cậu?” Giọng Giản Hân Bồi chua xót tới cực điểm.
“Có đôi khi, mình đã gần như nghĩ cậu yêu mình, nhưng rồi cậu gạt
mình, cậu gặp hắn mà lại không nhắc tới tên hắn trước mặt mình, khiến
mình cũng không dám khẳng định. Tình cảm cậu dành cho mình, là tình bạn, tình thương, lòng cảm kích hòa lại với nhau phải không? Tình yêu chiếm
được bao nhiêu phần? Mình không dám nghĩ, mà chỉ sợ chính cậu cũng không thể trả lời nổi.” Ngữ khí Tần Hàm Lạc vẫn chua sót, lại nhiều hơn mấy
phần châm chọc: “Cậu còn nhớ rõ không? Kì nghỉ đông ấy, trong lòng mình, cậu mới từ bệnh viện ra, lúc ấy mình hỏi cậu, nếu không có việc Cố Minh Kiệt nói này nọ ở ký túc xá, cậu sẽ chia tay với hắn không? Cậu đã nói
cậu không biết.”
“Thì ra, cậu luôn nghi ngờ mình, nhưng nếu đã nghi ngờ mình thì vì
sao lại không nói? Vì sao không chất vấn mình?!” Giản Hân Bồi như thể
khí lực để phẫn nộ cũng không có, toàn thân hư thoát vô lực.
“Mình không muốn nhắc tới hắn khiến cậu đau lòng!”
“Vậy nếu cậu nghi ngờ mình, thì sao lại cùng mình rời nhà đi?!” Giản Hân Bồi cố nén nước mắt, lớn tiếng nói.
“Mình có cảm giác cậu muốn rời xa mình, mình luôn sợ hãi vuột mất
cậu! Mình muốn ôm chặt cậu, mình cảm thấy chẳng sợ cuộc sống như vậy,
chỉ cần có thể cả đời có được cậu, vậy cũng đáng! Nhưng hiện tại mình
không thể ích kỷ như vậy, chung quy chúng ta cũng không thể trốn tránh
thành phố A cả đời! Mình không thể! Cậu cũng không thể!” Tần Hàm Lạc nắm lấy bả vai nàng, tàn nhẫn nói: “Mình không muốn trong tình cảm có cảm
giác không an toàn, mà ngay cả cuộc sống cũng không có cảm giác an toàn, mình không bao giờ muốn chạy trốn nữa!”
“Tình cảm không có cảm giác an toàn, a…” Ánh mắt Giản Hân Bồi trống
rỗng đến đáng sợ, trên mặt mang theo vẻ cười nhạo: “Cuối cùng xem như
mình đã hiểu được, cậu cảm thấy sở dĩ mình lên giường với Cố Minh Kiệt
là bởi mình yêu hắn, bởi cậu biết mình sẽ không tùy tiện giao thể xác và tình thần cho một người, cho dù sau mình chia tay với hắn, lòng cậu vẫn canh cánh về việc ấy, cậu cảm thấy nếu không phải Cố Minh Kiệt không
biết liêm sỉ đi khoe khoang chuyện của mình và hắn thì căn bản cậu sẽ
không có cơ hội ở bên mình.”
Từ miệng nàng thốt ra tiếng “lên giường” bất nhã như vậy, thật sự là
một chuyện không thể tin được. Tần Hàm Lạc nhíu mày, lại mím môi không
nói lời nào.
“Cậu…cậu còn cảm thấy mình đến bên cậu là bởi cảm kích cậu đã che chở chăm sóc mình kì nghỉ đông ấy, mà vừa vặn khi đó cả thể xác lẫn tinh
thần bị tổn thương, đặc biệt yếu ớt. Bởi vậy, chắc gì mình đã yêu cậu,
lại khẳng định mình yêu Cố Minh Kiệt, trong lòng cậu vẫn luôn tự ti,
phải không?” Giản Hân Bồi lắc lư không vững đứng lên, đau lòng đến cực
điểm. Thì ra tương thân tương ái, săn sóc thấu hiểu, tất cả chỉ là thể
hiện bề ngoài, tình cảm vốn tốt đẹp ấy đã sớm chao đảo không vững, không chịu nổi chút gió mưa.
Tần Hàm Lạc vẫn không nói lời nào, tuy lời Giản Hân Bồi nói không
phải không phóng đại, nhưng quả thực chạm trúng chỗ đau của cô.
“Phải, điều cậu ngờ vực vô căn cứ là đúng, mình yêu Cố Minh Kiệt,
không yêu cậu! Chính bởi mình yêu hắn nên mới lên giường với hắn! Mình
vì sợ trong lòng hắn có gánh nặng nên mới đi bệnh viện cũng không nói
cho hắn! Mình bởi vì yêu hắn, cho nên không trách hắn!” Thấy Tần Hàm Lạc không nói lời nào, lòng nàng dâng tràn cảm giác tuyệt vọng, bật khóc:
“Mình là bởi cảm động nên mới ở bên cậu, cho nên hắn muốn nối lại với
mình, mình cũng không biết phải nói chia tay với cậu thế nào, thậm chí
còn kéo cậu chạy trốn tới tận đây, nhưng mà giờ mình không sợ nói tiếng
xin lỗi cậu!”
Nàng phẫn nộ kêu khóc, đến khàn cả giọng. Sắc mặt Tần Hàm Lạc càng
ngày càng khó coi, miễn cưỡng giữ vững thân mình, nhấc chân lê bước,
từng bước đi ra ngoài.
“Mẹ, người không đánh bại chúng ta, là chúng ta…tự bại bởi mình.” Giản Hân Bồi nhắm mắt lại, bi thương thầm nói trong lòng.
“Chúng ta trở về đi, sau đó…chia tay đi.” Một thanh âm suy yếu vô lực truyền tới từ phía sau, Tần Hàm Lạc chậm rãi dừng bước. “Chia tay…chia
tay”, cô lặp đi lặp lại hai chữ này trong lòng, bỗng nhiên cô cảm thấy
choáng váng vô cùng, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
“Rầm” một tiếng vang lên, trong phòng lại vang lên một tiếng kêu thê lương kèm tiếng khóc: “Hàm Lạc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT