Mễ Tiểu Nhàn và Trương Tử Toàn tiến lên đón, vội vàng nói: “Chào dì Chu.”
Chu Vân Tố nở nụ cười ôn tòa, nói: “Tiểu Nhàn à, dì đang tìm cháu đây.”
“Dì Chu…” Trương Tử Toàn thấy sắc mặt bà cũng không khác thường, như
thể không biết Giản Hân Bồi đã xảy ra chuyện, không khỏi lấy làm kì
quái, nhưng mà cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi, cùng Mễ Tiểu Nhàn
nhìn nhìn nhau, liền mím môi không nói gì.
“Dạ? Tìm cháu? Dì Chu, dì có chuyện gì sao?” Mễ Tiểu Nhàn cũng đầy nghi hoặc như Trương Tử Toàn, nhưng cũng cố che giấu cảm xúc.
Chu Vân Tố nhìn hai người trước mặt: “Dì vốn là tới tìm cháu, dì muốn hỏi xem hai đứa hôm nay có thấy Hàm Lạc đâu không? Tử Toàn, cháu và Hàm Lạc cùng lớp, hẳn phải biết rất rõ nhỉ.”
Trái tim Trương Tử Toàn đập “bình bịch”, đành đáp: “Cả ngày hôm nay
cháu cũng chưa thấy Hàm Lạc, còn đang lấy làm lạ đây.” Lời này câu trước trả lời thành thật, mà câu sau lại che dấu chuyện Tần Hàm Lạc để lại tờ giấy kia.
“Cháu và chị ấy không cùng một khoa, cho nên cũng không thấy. Dì Chu, dì tìm Tần…chị gái của cháu có việc gì quan trọng sao?” Mễ Tiểu Nhàn
thật cẩn thận chọn lựa câu chữ.
Chu Vân Tố nhoẻn miệng cười: “Không có chuyện gì quan trọng cả.” Sau
đó lại khẽ thở dài: “Mấy bữa nay thân thể dì không được khỏe lắm, ngay
cả tính tình cũng trở nên có phần nóng nảy, hôm qua thế nhưng lại bởi
vài việc nhỏ mà mắng Bồi Bồi mấy câu, ai ngờ con bé này từ nhỏ đến giờ
chưa từng chịu ủy khuất, có lẽ là cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nên suốt một ngày không nói chuyện với dì, trốn trong phòng không ra. Hôm
nay thấy có chút bất an nên muốn đến trường học thăm con bé, nhưng ai
biết, aish, cả lớp học lẫn phòng ngủ cũng không thấy người đâu, bạn học
cũng đều nói chưa gặp nó, dì thực nóng ruột quá, nghĩ đến ngày thường
Bồi Bồi và Hàm Lạc rất thân thiết, cho nên muốn tới hỏi Hàm Lạc một
chút, ai ngờ cũng không tìm được, cho nên mới đến tìm cháu.”
“Dạ?!” Cuộc nói chuyện khiến Trương Tử Toàn và Mễ Tiểu Nhàn nghe xong liền hai mặt nhìn nhau.
“Tiểu Nhàn, dì nghĩ chắc Bồi Bồi nhất thời tâm tình không tốt, nên
mới kéo Hàm Lạc đi nơi nào giải sầu thôi, bữa nay cũng không đến lớp.
Giờ dì lại thấy tự trách, lại thấy áy náy, lại sợ con bé bỏ bê học hành. Cháu…các cháu có biết hai đứa đi đâu không?”
Nghe được không phải bỏ trốn, Mễ Tiểu Nhàn cùng Trương Tử Toàn đều thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lắc đầu: “Không biết ạ.”
Ánh mắt Chu Vân Tố trở nên lo lắng: “Hôm qua Hàm Lạc còn ở nhà phải không?”
“Vâng.”
“Vậy hôm qua con bé có nói với cháu là muốn đi nơi nào đó không? Hay
là có những lời kì lạ nào đó chẳng hạn?” Chu Vân Tố nhìn chằm chằm Mễ
Tiểu Nhàn, truy hỏi.
“Không ạ.” Mễ Tiểu Nhàn trả lời, thấy vẻ mặt thất vọng của Chu Vân
Tố, lại an ủi nói: “Dì Chu, dì yên tâm đi, chị Hân Bồi không phải trẻ
con, lại có chị gái cháu đi cùng, không có chuyện gì đâu. Cho dù có giận dỗi dì thì hẳn là không quá hai ngày sẽ trở lại.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Chu Vân Tố miễn cưỡng gượng dậy tinh thần, gật đầu nói: “Cám ơn hai đứa, vốn dì hẳn nên mời hai đứa ăn cơm, nhưng lúc
này quả thực có chút tâm thần không yên, hơn nữa còn phải đến chỗ thầy
chủ nhiệm của Bồi Bồi xin cho con bé nghỉ mấy ngày.”
“Dì, nếu dì có việc thì cứ đi làm trước đi.” Hai người vội vàng nói.
Nhìn thân ảnh Chu Vân Tố đi xa, Trương Tử Toàn xoay người, giang hai
tay: “Nghe thấy chưa, Giản công chúa lại nổi tính tình đại tiểu thư gì
đó, chỉ vì vài việc nhỏ không vừa ý liền bỏ nhà đi trốn. Hàm Lạc cũng
thật là, chuyện dì cũng đều dung túng nàng, dĩ nhiên cũng nổi điên theo, hại tôi lo lắng gần chết.”
Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng nói: “Tử Toàn, chị có cảm thấy bộ dáng dì Chu vừa rồi tựa hồ có phần quá bình tĩnh không?”
“Cái gì gọi là bình tĩnh quá mức?” Trương Tử Toàn kỳ quái hỏi.
“Vừa rồi lúc dì ấy nói chuyện với chúng ta vẫn tao nhã thong dong như thường ngày, trên mặt còn mang theo nụ cười, không chút hoang mang, như thể có điều gì đó sợ chúng ta biết vậy.”
“Aish! Em cả nghĩ quá đó, dì ấy lớn tuổi vậy rồi, từng trải nhiều
việc hơn chúng ta, mà dì Chu lại là người cực kì có tu dưỡng, chẳng lẽ
gặp việc này là phải khóc kêu trời kêu đất, muốn chết muốn sống sao?”
Mễ Tiểu Nhàn trợn mắt liếc cô một cái, sẵng giọng: “Em không có ý
này, aish, quên đi, giải thích với chị cũng không rõ nữa, dù sao cũng
cảm giác có vấn đề.”
“Vậy theo cảm giác của em, trưa nay tôi sẽ mời em đi ăn ở đâu đây?” Trương Tử Toàn nháy nhát mắt với em.
Khóe miệng Mễ Tiểu Nhàn lộ ra tia cười: “Em cảm thấy trưa nay sẽ có rất nhiều nam sinh mời chị tiểu Huyên đi ăn cơm.”
“Cái gì? Ai dám!” Trương Tử Toàn dùng lỗ mũi hừ hừ hai tiếng, làm bộ
vung nắm đấm vài cái, lại như thể quả bóng cao su bị xì hơi, bĩu môi ra
vẻ ủy khuất nói: “Tiểu mỹ nữ không cho tôi cơ hội để tôi mời cơm gì cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT