“Mẹ, mẹ không hiểu đâu…” Ánh mắt Giản Hân Bồi đờ đẫn, đau khổ lắc
đầu. Từng việc từng việc nàng và Hàm Lạc trải qua nhiều năm như vậy,
cùng với đủ mọi mưa gió trên con đường tình, sự ỷ lại và tin tưởng lẫn
nhau, tình bạn và tình yêu giữa hai người, sao lại có thể chỉ bằng mấy
câu là có thể nói rõ? Lại người bên ngoài làm cách nào hiểu được đây?
“Mẹ thật không hiểu nổi.” Mắt Chu Vân Tố tựa hồ cũng đỏ lên: “Đứa con gái ngoan ngoãn của mẹ sao lại đột nhiên trở thành như thế này! Mẹ quả
thực không thể tin được! Là mẹ đã quá bất cẩn sơ xuất sao?”
Giản Hân Bồi dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng Chu Vân Tố, trong mắt
tràn ngập thống khổ: “Mẹ, mẹ và ba là người hiểu con nhất, cũng là người con kính yêu nhất, tuy rằng…mặc dù có lúc con đùa giỡn tùy hứng, nhưng
từ nhỏ đến lớn, trên cơ bản thì ba mẹ nói gì, con hầu như chưa từng trái lời. Về sau…cũng như thế, hai người nói gì, con đều nguyện ý ngoan
ngoãn nghe lời…”
Chu Vân Tố nhìn bộ dáng nàng yếu đuối đáng thương, nghe những lời
này, lòng trong nháy mắt liền mềm lại. Bà vuốt ve mái tóc Giản Hân Bồi,
nghẹn ngào nói: “Con gái ngoan, biết vậy là tốt rồi, con là con của mẹ,
mặc kệ con làm sai chuyện gì, chỉ cần biết hối cải, mẹ đều có thể tha
thứ cho con, mọi việc đều coi như chưa từng xảy ra. Mọi chuyện mẹ cũng
sẽ không quá cưỡng ép con, chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi. Nhưng sự việc
lần này thật sự quá hoang đường, con nhất định phải nghe lời mẹ, rời
khỏi Hàm Lạc, về sau ngay cả bạn bè cũng không cần.”
Giản Hân Bồi lắc lắc đầu, sắc mắt dị thường tái nhợt, cố hết sức nói: “Mẹ, con…con còn chưa nói hết. Con nói về sau…con sẽ luôn nghe lời,
nhưng con cầu xin người có thể để cho con và Hàm Lạc ở bên nhau…Sinh
mạng con là do mẹ và ba trao cho, nhưng nếu mất đi Hàm Lạc, hai mươi mốt năm sống trên đời của con liền mất đi nhan sắc, con sẽ mất đi linh hồn. Mẹ, con cầu xin mẹ!”
Nàng bỗng nhiên giữ chặt ống tay áo của Chu Vân Tố, “cộp” một tiếng quỳ xuống, lại cúi đầu đau xót nói: “Mẹ, con cầu xin mẹ…”
“Điên rồi…” Chu Vân Tố ngơ ngác nhìn nàng, toàn thân tựa hồ như mất
đi khí lực. Bà cố sức lấy cánh tay chống đỡ giường, thì thào: “Con thực
sự điên rồi, Bồi Bồi, con…con làm cho mẹ đau lòng quá.”
Bà thở hổn hển, lảo đảo đứng dậy, Giản Hân Bồi vẫn như cũ quỳ trên
mặt đất lôi kéo ống tay áo của bà, thanh âm yếu ớt nức nở: “Mẹ…”
“Đừng chạm vào ta.” Chu Vân Tố thoạt nhìn tiều tụy không chịu nổi, bà đờ đẫn đứng hồi lâu mới khôi phục được sự trấn định nên có của một
người trưởng thành khi gặp phải cú sốc, sau đó chậm rãi bình tĩnh nói:
“Hai ngày nữa, mẹ sẽ chuyển con tới ĐH Z, sau đó, cả nhà chúng ta sẽ lại tìm cách rời khỏi Nhất Trung.”
“Mẹ, con không muốn tới ĐH Z!” Giản Hân Bồi hoảng sợ, ngẩng đầu kinh
hãi kêu lên. ĐH Z ở thành phố bên cạnh, nàng không muốn tách hỏi Hàm
Lạc.
“Đây không phải là chuyện con làm chủ được.” Chu Vân Tố nhìn nàng,
cắn răng nói: “Ta không biết con bé đó cho con uống thuốc mê gì, để con
lún sâu vào vũng bùn như thế, nhưng mẹ tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn
con gái mình cứ tiếp tục như vậy! Tuy rằng xuất phát từ tư tâm, mẹ và ba con vẫn nguyện ý để con đi học và làm việc ở quê hương mình, nhưng nếu
thật sự cần thiết, mẹ thậm chí có thể bàn bạc với ba con, để cho con ra
nước ngoài học.”
“Không! Con không muốn ra nước ngoài! Con không muốn đi đâu cả!” Giản Hân Bồi khóc nấc lớn tiếng kêu.
“Mẹ vốn định nói chuyện tử tế với con, để con tự mình tỉnh ngộ, nhưng nếu con cứ khăng khăng cố chấp như vậy, mẹ cũng chỉ có thể dùng hạ sách đó thôi.” Chu Vân Tố nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
“Mẹ, mẹ đừng ép con!”
“Mẹ ép con?” Chu Vân Tố phút chốc mở to mắt, gắt gao nhìn nàng chằm
chằm: “Đây là con đang ép mẹ mới phải, con nhìn xem, bản thân đang làm
cái gì?! Nhìn xem mình bệnh hoạn đến mức độ nào rồi!”
“A, mẹ, rốt cuộc thì mẹ cũng hạ khẩu lưu tình, cũng không nói thành
cái gì mà biến thái.” Giản Hân Bồi khẽ máy động khóe miệng, bi thương
nói: “Nhưng mẹ ép con như vậy, mẹ không sợ con bỏ nhà đi sao?”
“Bỏ đi?” Chu Vân Tố không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm: “Con có thể
đi sao? Con có thể dựa vào chính mình trang trải cuộc sống sao? Từng
miếng cơm manh áo của con, còn có tiền tiêu trong ví, có cái nào không
phải do ba mẹ cấp cho? Ba mẹ tận tâm tỉ mỉ bồi dưỡng con, che chở cho
con trưởng thành, lòng tràn đầy chờ mong với con, nhưng hôm nay con lại
làm ra cái việc khiến mẹ kinh hãi thất vọng như vậy sao? Con…con lại sai lầm như thế, một câu lại một câu nói yêu, con muốn gạt ba mẹ ra chỗ
nào? Thế nhưng lại còn dám lấy chuyện bỏ nhà đi để uy hiếp mẹ, chẳng lẽ
cả mẹ và ba ở trong lòng con lại còn so ra không bằng một Tần Hàm Lạc?!”
Bà vẻ mặt kích động, lời nói nặng nề thấm thía, Giản Hân Bồi không dám nhìn thẳng vào mắt bà, chỉ cúi đầu rơi lệ.
“Được rồi, mẹ mệt rồi, việc này cứ như vậy đi.” Chu Vân Tố khoát tay, mỏi mệt không chịu nổi nói: “Con về phòng nghỉ đi, nhớ kỹ lời mẹ nói,
đừng đi gặp lại con bé đó nữa. Nếu con không tách khỏi nó được, mẹ sẽ
giúp con. Con phải biết, vô luận thế nào thì mẹ chỉ muốn tốt cho con, sẽ không hại con, hiện tại con hoàn toàn mù quáng, mất năng lực phán đoán, mẹ tin tưởng sau này đổi sang một môi trường mới, không bao lâu sau con sẽ tỉnh ngộ, sẽ cảm kích mẹ.”
Giản Hân Bồi không lên tiếng, buông ống tay áo vẫn đang nắm chặt của
bà ra, chậm rãi đứng lên, nâng dậy đôi chân vì quỳ mà tê dại, máy móc
cất bước, gian nan ra khỏi phòng, nước mắt từng giọt từng giọt rớt rơi
lên sàn nhà bằng gỗ.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Chu Vân Tố thở dài một tiếng, ngã ngồi thật mạnh lên giường.
***
Vừa cảm giác tỉnh lại, trời đã sáng trưng, ánh mặt trời xuyên thấu
qua bức rèm, trong phòng có phần sáng ngời. Tần Hàm Lạc dụi dụi đôi mắt
còn ngái ngủ, theo bản năng hồi tưởng lại chuyện tình tối qua.
Uống say, sau đó…sau đó hình như là được Tiểu Nhàn dìu trở về. Cô mặt nhăn mày nhíu, sau đó hất chăn ra, ừm, áo khoác và quần đều bị cởi ra.
Khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười, Tiểu Nhàn bình thường tỏ vẻ lạnh
nhạt, nhưng thực tế lại đối xử với cô rất tốt. Có một người em gái như
vậy, thật đúng là một việc khiến người ta vui vẻ.
Nhưng mà, cô lập tức lại nghĩ tới người khác, vẻ tươi cười trên mặt
liền nhanh chóng thu lại, bàn tay luồn dưới gối tìm kiếm, sau đó xoay
người ngồi dậy, lật tung mọi thứ, cuối cùng tìm được di động trong túi
quần để ở đầu giường, bật máy lên, bấm số Giản Hân Bồi.
Cô áp điện thoại lên tai, tiếng chuông bên trong chuyền tới một lần
lại một lần, lần đầu tiên cô cảm thấy tiếng nhạc chờ này lại khó nghe
đến vậy. Bồi Bồi, mau nghe máy đi, cô thầm nhủ trong lòng một lần lại
một lần, nhưng tâm tình lại dần dần mất bình tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT