Chiều thứ bảy, Tần Hàm Lạc đứng trước tủ quần áo chọn tới chọn lui,
cuối cùng vẫn mặc một cái quần bò đơn giản, một cái áo thể thao NIKE màu trắng. Tới khi cô ra khỏi phòng để gọi Mễ Tiểu Nhàn thì thấy em đã ở
trong phòng khách chờ rồi. Tần Hàm Lạc tinh tế đánh giá em, hôm nay Mễ
Tiểu Nhàn mặc một chiếc áo len màu ghi, quần bò màu lam, mái tóc đen dài như tơ buông xõa, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
“Chúng ta mặc thế này, thoạt nhìn thực giống chị em.” Tần Hàm Lạc nhịn không được cười nói.
Đôi mi thanh tú của Mễ Tiểu Nhàn khẽ nhíu, sau đó như nghĩ tới cái
gì, lại giãn ra, bàn tay đưa ra từ sau lưng, giơ một cái hộp nho nhỏ
được bọc đẹp đẽ tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
Tần Hàm Lạc cười đón lấy: “Quà đáp lễ à, vậy tôi phải cầm về phòng mở mới được.”
“Mở luôn đi.” Mễ Tiểu Nhàn mỉm cười ngăn cô lại.
“Nào có ai lại đi mở quà trước mặt người tặng đâu, ngại lắm.”
“Là em bảo chị mở mà, có gì mà phải ngại.” Ánh sáng lóe lên trong mắt em, mang theo một tia chờ mong.
Tần Hàm Lạc thấy em nói vậy, thật cẩn thận bóc giấy gói ra, bên trong là một chiếp hộp, cô ngẩng đầu liếc nhìn Mễ Tiểu Nhàn một cái, lòng đầy cao hứng mở ra, sau đó, phát ra một tiếng hô đầy kinh ngạc vui sướng.
Nằm bên trong là một chiếc đồng hồ xinh đẹp, dây màu xanh biển, vỏ inox
màu bạc, nền có ghi số giờ cũng màu xanh biển tươi mát, thoạt nhìn trông lấp lánh đẹp mắt.
Tần Hàm Lạc vẻ mặt nhộn nhạo, hưng phấn nói: “Đẹp quá! Giờ tôi có thể đeo không?”
Mễ Tiểu Nhàn thấy cô vui vẻ như một đứa trẻ, đôi mắt đẹp tràn đầy ý
cười, nhưng trên mặt lại vẫn giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu nói: “Đương nhiên có thể.”
Tần Hàm Lạc vừa thay chiếc đồng hồ trên tay bằng chiếc mới, vừa nói:
“Em biết không, thứ tôi thích nhất chính là đồng hồ và lắc tay, món quà
này của em thực rất hợp ý tôi.” Nói xong liền giơ cổ tay: “Đeo đẹp
không?”
“Ừ.” Khóe miệng Mễ Tiểu Nhàn lộ ra ý cười ngọt ngào, lại như sợ Tần
Hàm Lạc phát hiện ra, cúi đầu xoay sang chỗ khác: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Tần Hàm Lạc lấy di động ra xem, buổi sáng và lúc trưa cô đã gọi
cho Giản Hân Bồi vài lần, nhưng máy vẫn tắt. Cô đang do dự không biết có nên gọi lại lần nữa không, Mễ Tiểu Nhàn đã bắt đầu thay giày, cô liền
thở dài, vội vàng theo sau.
Đi đến dưới lầu, di động trong túi quần lại vang lên, Tần Hàm Lạc
mừng rỡ, vội vàng lấy ra nghe: “A lô, Bồi Bồi, sao từ hôm qua tới giờ
máy lại vẫn tắt vậy? Mình đang chuẩn bị tới nhà tìm cậu đây, mau xuống
đi.”
“Hàm Lạc, mẹ mình không khỏe trong người, mình phải chăm sóc bà, cho nên mới tắt máy.” Thanh âm Giản Hân Bồi tràn ngập áy náy.
“Dì không khỏe sao? Giờ thế nào rồi?” Tần Hàm Lạc lo lắng hỏi.
“Không có gì nghiêm trọng đâu.” Thanh âm Giản Hân Bồi hơi dừng lại,
thật cẩn thận nói: “Hàm Lạc, mình xin lỗi, hôm nay có lẽ mình không thể
đi được. Ba mình không có ở nhà, mình muốn ở nhà với mẹ…không thể tới dự sinh nhật cậu được, mai mình nhất định tới.”
Tần Hàm Lạc vừa nghe những lời này, tâm trạng vốn đầy vui sướng liền
tiêu tan hơn phân nửa, nhưng mà mẹ của nàng không khỏe, cô còn có thể
nói gì đây? Cô cố ý tụt lại sau Mễ Tiểu Nhàn vài bước, rầu rĩ nói: “Mình hiểu, vậy cậu cứ ở cạnh dì đi.”
“Cậu không vui à?” Giản Hân Bồi vội vã hỏi.
“Mình chỉ là muốn cậu ở bên mình ngày sinh nhật thôi. Có điều mẹ cậu
quan trọng hơn mà, thôi quên đi, cậu cứ ở nhà vậy.” Tần Hàm Lạc bất đắc
dĩ nói.
“Hàm Lạc, mấy ngày cuối tuần gần đây mình không có thời gian ở bên
cậu, mình…mình thật sự không đủ tư cách làm bạn gái mà.” Giản Hân Bồi áy náy nói.
“Không sao, về sau cậu vẫn có thể ở bên mình qua rất nhiều dịp sinh
nhật mà.” Tần Hàm Lạc tận lực khiến cho thanh âm mình biểu hiện ra vài
phần thoải mái.
“Hàm Lạc, mình yêu cậu. Ngày mai chờ ba mình về, mình sẽ lập tức đi tìm cậu, đừng giận mình, nhé?”
Thanh âm nhỏ nhẹ rụt rè khiến Tần Hàm Lạc không tức giận nổi nửa phần: “Ừ, mình cúp máy đây.”
“Mình không muốn cúp.” Giản Hân Bồi hiển nhien không hài lòng với phương thức cúp máy này, giọng nói mang theo kháng nghị.
“Bảo bối, mình không giận đâu mà, mình sẽ nhớ cậu lắm.” Tần Hàm Lạc cúi đầu nói câu này, Giản Hân Bồi mới chịu cúp máy.
Tần Hàm Lạc nhét điện thoại vào túi, tâm tình đang vui sướng vì nhận được quà lại lập tức trầm xuống.
***
Nơi ăn tối là do Triệu Văn Bác chọn, ở một khách sạn có tiếng tăm của thành phố A. Trước đó vài ngày hắn đã nói, sinh nhật Tần Hàm Lạc lần
này hắn muốn mời cô cùng mọi người ăn cơm. Trừ Trương Tử Toàn mời bạn
tới ra, hắn còn rủ thêm hai nam sinh mà hắn chơi thân trong Viện Kinh
doanh tới, tên Khúc Võ cùng Trần Khoáng Hoa.
Cô ngồi trong căn phòng sang trọng xa hoa, tự tâm biết bữa cơm này
nhất định tốn rất nhiều tiền, cảm thấy không khỏi bất an. Nếu là trước
kia, cô sẽ không có cảm giác thế này, nhưng từ sau khi chân chính ở bên
Giản Hân Bồi, Triệu Văn Bác càng đối xử tốt với cô, cô càng cảm thấy hổ
thẹn. Cô một chốc lại nghĩ đợi được một nửa thời gian sẽ ra ngoài tranh
trả tiền thay, nhưng một lát sau lại cảm thấy với tính tình của Triệu
Văn Bác mà cô làm vậy thì nhất định hắn sẽ giận, nói không chừng hôm nay sẽ kết thúc không vui vẻ gì, cảm thấy thực phiền não.
Triệu Văn Bác hôm nay mặt mày rạng rỡ, như thể là sinh nhật hắn vậy.
Hắn giới thiệu với Tần Hàm Lạc nhãn hiệu và năm của hai bình rượu hắn
mang đến, Tần Hàm Lạc chỉ miễn cưỡng đáp vài câu cho có lệ, khiến hắn
hơi chút uể oải, lại quay đầu khoe với Mễ Tiểu Nhàn, hai người Khúc Võ
cũng không ngừng phụ họa theo, Mễ Tiểu Nhàn ngồi một bên, chỉ mím môi
cười.
Một lát sau, Triệu Dĩnh cũng đến, xách một hộp bánh kem vừa bước vào cửa liền hét lớn: “Đàn chị sinh nhật vui vẻ!”
Triệu Văn Bác đoạt lấy chiếc hộp: “Má lúm đồng tiền em làm sao vậy,
mua cái bánh to thế làm gì chứ, hôm nay anh gọi nhiều thức ăn vậy rồi,
ai còn nuốt nổi bánh ngọt nữa.”
“Tối Trương sư tỷ đòi đi hát, đến KTV sẽ lại ăn tiếp mà, bánh ngọt
sinh nhật ắt không thể thiếu được.” Triệu Dĩnh ngồi xuống, ánh mắt đảo
qua vài người, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: “Mễ Tiểu Nhàn!”
Mễ Tiểu Nhàn ngẩng đầu, khẽ gật đầu với nàng: “Xin chào.”
Triệu Văn Bác cười nói: “Em làm sao vậy? Không biết em gái anh à.”
“Trên đường đến trường đã gặp qua hai lần, mỗi lần đều chỉ nhìn
thoáng qua thôi. Đại mỹ nữ của ĐH A chúng ta, em đã sớm muốn làm bạn
rồi, nhưng đàn chị Tần lại hẹp hòi đến vậy, cũng không chịu giới thiệu
cho em làm quen.” Triệu Dĩnh cẩn thận đánh giá em, sau đó cười nói: “Có
mấy bạn nam trong lớp tớ thích ấy, có điều, họ đều nói ấy là băng sơn mỹ nhân.”
Khúc Võ cười nói: “Em cũng không phải con trai, giới thiệu cho em làm quen làm gì chứ.”
“Cái gì?” Triệu Văn Bác lại trừng mắt nói: “Tiểu Nhàn, trong trường có rất nhiều nam sinh làm phiền em sao?”
“Cũng không tính là làm phiền.” Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu mỉm cười.
“Nếu kẻ nào không sợ chết mà làm phiền em thì em cứ nói cho anh
biết!” Triệu Văn Bác vỗ ngực nói: “Anh cam đoan về sau hắn nhìn thấy em
sẽ phải đi đường vòng.”
“Không cần đâu, chỉ nói vài câu lịch sự thôi mà.” Mễ Tiểu Nhàn khẽ cười nói.
“Vậy thì cũng không sao.” Triệu Văn Bác thu hồi lại bộ dáng hung thần ác sát.
Tần Hàm Lạc nói: “Được rồi, đừng nói việc đó nữa, sao Tử Toàn còn chưa đến? Văn Bác ông gọi điện giục đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT