Sau khi kết thúc giờ tự học, Giản Hân Bồi vừa ra khỏi lớp thì bị một người ngăn lại. Nàng mở to hai mắt nhìn lên, lập tức biến sắc.

“Bồi Bồi, anh ở đây chờ em lâu lắm rồi.” Cố Minh Kiệt nhìn nàng, thanh âm khàn khàn mà trầm thấp.

Giản Hân Bồi thoáng chút kinh hoảng, lại có phần chán ghét. Hàm Lạc vừa gọi tới nói sẽ ở dưới lầu chờ nàng, nếu để cô thấy Cố Minh Kiệt tới tìm nàng thì sẽ lại suy nghĩ lung tung mất. Nghĩ đến đó, nàng lập tức lui lại vài bước, lạnh lùng nói: “Anh tới đây làm gì? Không phải tôi đã nói…”

“Phải! Anh biết chúng ta đã kết thúc rồi, cũng nhớ rõ em đã nói anh đừng đến tìm em nữa.” Vẻ mặt Cố Minh Kiệt đầy đau đớn tổn thương, hung hăng nói: “Anh tới đây là chỉ muốn hỏi em mấy câu thôi, hỏi xong rồi anh sẽ đi!”

“Chúng ta chẳng có gì để nói cả.”

Cố Minh Kiệt nhìn nàng chằm chằm vài giây, cắn chặt răng, túm lấy tay nàng kéo đi.

“Buông!” Giản Hân Bồi thấp giọng kêu lên, các lớp khác trong dãy hành lang còn có người học, mà trong hành lang cũng thỉnh thoảng có người đi qua.

Cố Minh Kiệt không để ý tới sự giãy dụa của nàng, kéo nàng đi. Giản Hân Bồi dùng hết khí lực toàn thân rút tay về, sau đó vung lên cho hắn một cái tát thanh thúy. Cố Minh Kiệt xoa xoa má, ánh mắt thoáng hiện lên một tia đau thương: “Bồi Bồi, nói với anh vài câu mà cũng khó khăn vậy sao? Anh từng…cũng từng là bạn trai của em mà, chúng ta cũng đã có những hồi ức tốt đẹp không phải sao? Em còn nhớ buổi tối hôm chúng mình quen nhau…”

“Không nhớ! Cái gì tôi cũng không nhớ! Chuyện giữa tôi và anh, chưa từng có hồi ức nào tốt đẹp cả!” Giản Hân Bồi kích động, liên tục lắc đầu.

Cố Minh Kiệt tiến lên, muốn đỡ nàng, nàng lại lấy tay ngăn lại, sau đó lùi lại đến sát vách tường, vô lực tựa vào tường, ngữ khí gần như cầu xin nói: “Hiện giờ tôi rất ổn, Cố Minh Kiệt, anh buông tha cho tôi được không? Anh không thể không tới gặp tôi sao? Chuyện quá khứ, tôi đã quên rồi.”

Cố Minh Kiệt, xưng hô xa lạ biết bao, gọi thẳng cả họ tên, ha ha. Bàn tay đang vươn ra liền cứng đờ, một hồi lâu mới buông xuống, cả người hắn như bị rút sạch khí lực mà nhũn ra, có chút đứng không vững: “Bồi Bồi, anh đã từng làm sai, nhưng anh thật sự…thật sự yêu em mà.” Thanh âm của hắn tràn ngập bi thương, nhưng Giản Hân Bồi cũng không bởi vậy mà mềm lòng chút nào.

“Nhưng tôi không yêu anh! Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh!”

“Nhưng đêm đó chúng ta đều đã…”

“Đừng nhắc tới chuyện đó! Anh bỉ ổi vô liêm sỉ, đêm đó…đêm đó tôi vốn không hề nguyện ý.” Giản Hân Bồi kích động đến cơ hồ thét chói tai, cả đời này nàng hận nhất chính là việc này. Nước mắt nàng, nhanh chóng chảy ra từ hốc mắt.

“Có phải…cho tới giờ em cũng chưa từng yêu anh?” Cố Minh Kiệt nhìn nàng, thanh âm có chút run rẩy.

Giản Hân Bồi cắn chặt môi, không cho mình phát ra tiếng khóc, nhưng đủ loại sự tình xảy ra với Cố Minh Kiệt từ khi quen biết hắn lại không chịu khống chế mà dũng mãnh tràn vào trí óc. Nàng lảo đảo lùi lại vài bước, khẳng định nói: “Đúng vậy, tôi chưa từng yêu anh.” Nàng chỉ là quá ngốc, quá trì độn mà thôi, bởi vì có Cố Minh Kiệt mà tình cảm vốn hẳn phải hoàn mỹ giữa nàng và Tần Hàm Lạc lại không thể nào hoàn mỹ được.

Một tia chờ mong cuối cùng trong mắt Cố Minh Kiệt liền vì những lời này mà vụt tắt. Thì ra là vậy…thì ra là như vậy. Trong cuộc tình này, Cố Minh Kiệt hắn từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ ngốc một mình trình diễn trên vũ đài mà thôi. Trách không được vô luận nàng và hắn làm gì hay đi đâu đều luôn không ngừng nhắc tới Tần Hàm Lạc. Trách không được cho tới giờ nàng cũng không nhớ được những thứ hắn thích. Trách không được, sau đêm đó nàng lại hận hắn đến thế, nàng lại sợ Tần Hàm Lạc biết đến vậy. Tất cả, tựa hồ đều như có câu trả lời rõ ràng, nhưng nếu là vậy, vì cái gì lại muốn ở bên hắn?

Hắn ngơ ngác đứng đó, siết chặt hai nắm đấm. Đau khổ suy tư, đúng vậy, hắn biết mình chiếm được thân thể Giản Hân Bồi, nhưng mà hắn lại chưa từng chạm được đến trái tim nàng, lúc này trong lòng hắn tràn ngập cảm giác không cam lòng cùng phẫn nộ, hắn có cảm giác mãnh liệt tình cảm mình bị đem ra đùa giỡn.

Một làn gió đêm lạnh lẽo từ từ thổi qua, khiến cho đầu óc bởi vì phẫn nộ mà nóng bừng của hắn có chút thanh tỉnh, hắn hít sâu một hơi, thế này mới phát hiện không biết Giản Hân Bồi đã ly khai từ lúc nào. Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn ngọn đèn cuối hành lang, sau đó nhẹ giọng nói: “Tần Hàm Lạc, đồ biến thái, tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

***

Tần Hàm Lạc đứng dưới một tàng cây cách xa đó, ánh mắt tìm kiếm thân ảnh Giản Hân Bồi giữa tốp năm tốp ba sinh viên, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy, lại liếc mắt một cái thấy Trầm Du trong đám người, cô liền vội vàng làm bộ như không phát hiện ra, dời ánh mắt qua chỗ khác.

Trầm Du đã sớm thấy cô, thần thái thong dong tiến lại: “Sao? Thấy tôi lại muốn trốn à.”

Tần Hàm Lạc ngượng ngùng: “Không…không phải.”

“Làm gì mà phải như thế, sợ nói chuyện với tôi bị Giản Hân Bồi nhìn thấy à.” Trầm Du hai tay khoanh trước ngực, cười như không cười nói: “Yên tâm đi, lúc này cậu ta chưa xuống được đâu.”

“Vì sao?” Tần Hàm Lạc kinh ngạc nhìn cô.

Trầm Du thần bí cười cười, cũng không trả lời câu hỏi của cô: “Bạn đối xử với Giản Hân Bồi quả thật không còn gì để nói, nếu bên cạnh tôi cũng có một tiểu tình nhân ngoan ngoãn đến vậy thì thật tốt.” Lúc nói đến ba chữ “tiểu tình nhân”, cô đã tới gần sát bên tai Tần Hàm Lạc, hơi thở ấm áp phải vào tai khiến Tần Hàm Lạc kinh hoảng không khỏi lùi về phía sau, rụt rè nói: “Trầm Du, bạn…”

“Bạn thật đúng là không có ý tứ gì cả, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như bạn bè, nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi, bạn lại quay đầu làm như không thấy, biểu tình như thể chuột thấy mèo vậy.” Trầm Du thấy cô hoảng loạn thối lui như vậy, đôi mày liễu không khỏi nhướn lên, ngữ khí đã có chút không vui.

Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ nói: “Trầm Du, tôi biết bạn đối với tôi không tệ, nhưng mà bạn và Bồi Bồi…Aish, tôi cũng hết cách.”

Trầm Du ngẩng cằm, trào phúng nói: “Bạn để ý tới cảm thụ của cậu ta như vậy, nhưng cũng không biết cậu ta có để ý tới cảm thụ của bạn không.” Tần Hàm Lạc thấy cô nói đầy ẩn ý, đang muốn hỏi, Trầm Du đã xoay người, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Cô ấy đang ở hành lang tầng bốn nói chuyện với Cố hot boy, hai người kéo kéo đẩy đẩy, không biết là nói cái gì.”

“Không thể nào!”

Trầm Du ngẩn ra, đột nhiên quay lại: “Bạn trừng mắt với tôi như vậy làm gì? Không tin phải không? Không tin thì đợi lát nữa có thể đi hỏi Bồi Bồi của bạn mà xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play