Mấy ngày sau, ngày nào Tần Hàm Lạc cũng ở bên Giản Hân Bồi, cùng nhau dạo phố, ăn đêm, xem phim, có khi cô cũng sẽ chạy tới chỗ Trương Tử
Toàn, cùng nhau ngồi ở sô pha xem ti vi, lại hoặc là, buổi tối tới quán
bar. Cô không dám nghĩ tới tương lai, nhưng mà những ngày như vậy, mỗi
ngày đều ở bên người mình thích, bên bạn bè thân nhất của mình, cô thấy
thực sự thỏa mãn.
Cứ thế tới gần khai giảng, Tần Trọng bỗng nhiên gọi điện thoại về,
nói là chuyến du lịch đã kết thúc, ngày mai sẽ về nhà, hơn nữa, ngày mai con gái của Mễ Tuyết Tuệ, Mễ Tiểu Nhàn sẽ tới nhà, bảo cô ra ngoài mua
ít đồ ăn và hoa quả, để trong tủ lạnh để dự trữ.
Mễ Tiểu Nhàn, Mễ Tiểu Nhàn…Tần Hàm Lạc khinh thường bĩu môi, vừa nghe tên đã có cảm giác là một cô nhóc còn chưa hoàn toàn phát dục. Có điều
cô bé kia thực còn nhỏ quá, mới học cấp ba, còn chưa tới mười tám tuổi.
Trong lòng Tần Hàm Lạc, mười tám tuổi chính là tuổi hoa, giờ nhớ lại
lúc mình mười tám tuổi, đọc lại vài trang nhật kí cùng suy ngẫm thì đều
nhịn không được mà cả người nổi da gà, rất lạnh người, rất giả tạo. Hàng ngày nhàn rỗi lại tìm việc để làm, không bệnh cũng kêu, nhìn mọi vật
chung quanh đều thấy thương cảm, ngắm sao băng rơi liền không nhịn được
mà rơi nước mắt, hoa tàn hoa nở, xuân đi thu đến, cô đều có thể viết
xuống cả trang giấy đầy cảm khái.
Thời kì trưởng thành, chính là một chữ, giả vờ!
Giả vờ u buồn, giả vờ chín chắn.
Cúp máy với Tần Trọng, cô lập tức gọi điện cho Giản Hân Bồi, thuật
lại lời ba nói cho nàng, hủy lời hẹn cùng đi bơi với nàng, tuy Giản Hân
Bồi cực kì thất vọng nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng.
Vừa nghe Giản Hân Bồi không để bụng chuyện mình lỡ hẹn, Tần Hàm Lạc
liền nhẹ nhàng thở phào, lập tức ra khỏi nhà, đi siêu thị mua ít thịt
cùng rau dưa. Lời Tần Trọng nói, cho tới giờ cô cũng chưa từng trái, cô
nghĩ, nếu ba không dẫn mẹ con dì Mễ ra ngoài ăn cơm mà lại muốn mua đồ
để và nhà làm, điều này đủ để chứng minh ông rất mong có thể sớm hưởng
thụ cảm giác ấm áp của gia đình. Nghĩ tới đây, miệng cô không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.
Vì chuyện này, khi cô mua thức ăn về liền bắt đầu tổng vệ sinh toàn
bộ phòng. Tuy Tần Hàm Lạc không phải người đặc biệt chăm chỉ, nhưng ít
nhất thì rất sĩ diện, cũng muốn giữ thể diện cho ba mình. Loay hoay mất
nửa ngày, bụi bặm trên toàn bộ đồ đạc đã biến mất, sàn nhà cũng bóng đến độ soi gương, khắp nơi đều sáng sủa hẳn lên.
Tần Hàm Lạc buông khăn lau ra, nhìn bốn phía chung quanh, vừa lòng nở nụ cười, trong lòng lại nhẹ nhàng nói: “Ba à, chúc mừng ba từ nay về
sau chấm dứt cuộc sống cô độc!”
***
Sáng hôm sau, rốt cục Tần Trọng cũng trở lại, người đàn ông nghiêm
túc mà cứng nhắc này, cho dù đi ra ngoài du lịch cũng không mua được món quà đáng yêu nào cho con gái cả, nhưng Mễ Tuyết Tuệ lại mang về một
chuỗi phật châu tinh xảo, nói là cầu được ở cổ miếu.
Tần Hàm Lạc thần sắc vui sướng, hai tay đón lấy chuỗi hạt xinh đẹp
kia, nhẹ giọng nói: “Cám ơn dì Mễ.” Ánh mắt lại hướng qua vai Mễ Tuyết
Tuệ, nhìn về phía cô gái trẻ tuổi một thân váy liền máu trắng kia, cũng
không ngờ người ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người giao nhau, đều khẽ giật mình.
Trong khoảnh khắc ấy, lòng Tần Hàm Lạc liền nổi lên một loại cảm giác kinh diễm, cô bé trước mặt kia, lại đâu chỉ hai chữ “xinh đẹp” đơn giản trong miệng Bồi Bồi là có thể hình dung.
Em thấp hơn Tần Hàm Lạc nửa cái đầu, mái tóc đen bóng như tơ được tùy ý buông xõa trên bờ vai, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa, một đôi
môi mỏng manh ướt át kiều diễm như đóa hoa hồng, làn da trong suốt mịn
màng, ẩn ẩn ánh lên sắc hồng, từ đầu đến chân tựa như một con búp bê
xinh đẹp đáng yêu. Nhưng em đứng đó, im lặng mà đạm mạc, trên người lại
toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng thanh nhã như vầng trăng, làm cho
người ta cảm thấy không thể thân cận.
Mễ Tuyết Tuệ theo ánh mắt Tần Hàm Lạc nhìn qua, vội vàng nói: “Hàm
Lạc, để dì giới thiệu, đây là con gái dì, Tiểu Nhàn, gọi chị đi.”
Tần Hàm Lạc cười cười, nhìn em nói: “Chào em.”
Mễ Tiểu Nhàn cắn cắn môi, đôi con ngươi trong suốt lóe lên một tia
không tình nguyện, nhưng không mở miệng gọi, chỉ hơi gật đầu, xem như
chào hỏi, rồi liền đi qua bên người Tần Hàm Lạc, vào phòng khách.
Lúc đi qua, Tần Hàm Lạc ngửi được một làn hương tươi mát nhàn nhạt, vị bạc hà? Mùi hương thực lạnh, cũng xứng với người.
Mễ Tuyết Tuệ bất đắc dĩ nhìn bóng dáng con gái mình, xấu hổ nói với
Tần Hàm Lạc: “Con bé này được chiều từ nhỏ đến hư rồi, con đừng để
bụng.”
Tần Hàm Lạc mỉm cười nói: “Dì cứ đùa, con sao lại để bụng được.”
Trong lòng lại thầm nghĩ, dáng vẻ xinh đẹp thì giỏi lắm chắc, lại không
lễ phép như vậy, nháy mắt hảo cảm đối với người ta liền giảm đi vài
phần.
Tần Trọng buông túi du lịch, nhìn nhìn chung quanh, sự khác lạ của
căn nhà vừa nhìn là hiểu ngay, trong mắt ông hiện lên vài tia khen ngợi, ngoài miệng lại nói: “Còn đứng đó làm gì, mau đi rót nước cho dì Mễ và
Tiểu Nhàn đi.”
Tần Hàm Lạc đi qua, mở tủ lạnh, bưng hoa quả đã rửa tới phòng khách,
để lên bàn thủy tinh: “Dì Mễ, Tiểu Nhàn, trong tủ lạnh có trà chanh, rất có tác dụng giải khát, uống cái này được không?”
“Ừ.” Mễ Tuyết Tuệ nở nụ cười tươi.
“Không cần đâu, có nước lạnh không?” Mễ Tiểu Nhàn lại nhẹ nhàng nói.
“Có.” Tần Hàm Lạc ngẩn ra, lập tức rót hai chén trà chanh cùng một ly nước lạnh, đặt trước mặt bọn họ, mình cũng rót một ly, ngồi lên chiếc
sô pha đơn bên cạnh Mễ Tiểu Nhàn.
Tần Trọng nhìn ba người, trên mặt xuất hiện một tia mất tự nhiên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Có chuyện này ta muốn nói với hai đứa.”
Nghiêng đầu nhìn Mễ Tuyết Tuệ, cùng bà trao đổi ánh mắt một chút, tiếp
tục nói: “Ta và Tuyết Tuệ đã nhận giấy kết hôn rồi, từ nay về sau mọi
người chính là người một nhà. Bắt đầu từ ngày mai, Tuyết Tuệ và Tiểu
Nhàn sẽ chính thức chuyển về đây sống. Tiểu Nhàn, phòng của con là gian
phòng ở ngay đối diện phòng Hàm Lạc, trong ngày hôm nay mọi người sẽ
giúp con bố trí đâu vào đấy. Hàm Lạc, về sau con phải coi Tiểu Nhàn như
em gái ruột, quan tâm tới em nhiều một chút, biết không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT