Thời gian chuyển qua năm mới, có thể rất nhiều người đều có cảm giác chung là lại thêm một tuổi, ít nhiều có chút phiền muộn, nhưng mà, mọi thứ lại bắt đầu một lần nữa, những nỗi đau xót cùng không vui trong năm cũ, chúng ta đều hy vọng có thể thoải mái gỡ xuống, bắt đầu một trang mới. Chúng ta lòng mang theo một chút phiền muộn, mà càng nhiều là mong mỏi cùng khát khao đi đón một năm mới.

Tối hôm ba mươi, lúc mười một giờ năm mươi phút, Giản Hân Bồi mặc quần áo thật dày, mạo hiểm gió tuyết, chạy tới dưới một dãy nhà, nhìn lên cửa sổ tầng bốn tối đen như mực. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đượm nỗi nhớ nhung đến gần như thành kính. Lúc mười hai giờ, ngón tay nhanh chóng ấn trên bàn phím di động, soạn một tin nhắn gửi về nơi xa. Gió lạnh căm căm thổi quét qua mặt, ẩn ẩn đau đớn, nàng ngẩng đầu, một bông tuyết rơi vào mắt, thực đau thực đau, chất lỏng ấm áp liền trào ra từ hốc mắt.

Hy vọng ba và mẹ thân thể khỏe mạnh, hy vọng Hàm Lạc vĩnh viễn ở bên mình.

Nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy nước mắt, dưới đáy lòng thầm ước nguyện vọng cho năm mới. Mọi đau xót cùng nhục nhã của năm trước khiến nàng cảm thấy nghĩ lại mà sợ, vạn phần mỏi mệt.

Chỉ mong hết thảy đều có thể theo năm mới này bắt đầu lại một lần nữa……

***

Học kỳ hai của ĐH năm thứ ba.

Thời tiết vẫn rét lạnh, nhưng trong trường lại ồn áo náo nhiệt, bởi vì đám học sinh thanh tân tươi trẻ trở về mà cả khu trường lại khôi phục sinh khí mạnh mẽ.

Trương Tử Toàn vừa lảm nhảm đi xuống lầu vừa kể với Tần Hàm Lạc một vài chuyện về kỳ nghỉ đông đi đến nhà họ hàng chúc tết, vừa đi ra cổng lớn Viện Văn học, đang nói liền im bặt.

Giản Hân Bồi đang đứng ở cửa, hơi mỉm cười nhìn hai người, càng chính xác mà nói, là nhìn Tần Hàm Lạc. Vừa thấy hai nàng đi ra, liền đến bên Tần hàm Lạc, tự nhiên khoác tay cô.

“Lạnh thế này, tới đây chờ mình làm gì? Bị cảm thì sao?” Tần Hàm Lạc khẽ nhíu mày, ngữ khí lại thập phần ôn nhu.

“Chờ được mà, mình không lạnh.” Ngữ khí Giản Hân Bồi lại hơi mang theo ý làm nũng.

Tần Hàm lạc không nói gì, lại đưa tay sửa lại khăn quàng cổ cho nàng. Trương Tử Toàn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, kì nghỉ đông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết? Hai người này trước ánh mắt của công chúng lại không coi ai ra gì mà thân mật tự nhiên như một đôi tình nhân vậy.

Đến lúc này Giản Hân Bồi mới chú ý tới sự tồn tại của Trương Tử Toàn, mỉm cười, chào cô, ngữ khí so với ngày trước cũng thận mật hơn rất nhiều. Trương Tử Toàn lại không hiểu ra sao, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Tần Hàm Lạc.

Cảm giác được ánh mắt của Trương Tử Toàn, Tần Hàm Lạc lại giống như né tránh, cười nói: “Văn Bác vừa gọi điện đến, bảo tối mời chúng ta đi ăn lẩu, đi mau thôi, đừng để hắn chờ.” Cô lại thầm thở dài. Từ sự kiện lúc kì nghỉ đông kia xong, cô và Giản Hân Bồi ít nhiều trở nên thân mật hơn dĩ vãng. Giản Hân Bồi như thể không muốn rời xa cô, thường thường mỗi một động tác nhỏ giữa hai người đều khiến cô có cảm giác như hai người đang yêu nhau vậy. Trong lòng cô thực ngọt ngào, cũng thực hưởng thụ loại cảm giác này. Nhưng mà, cô cũng không thể không thỉnh thoảng nhắc nhở chính mình, Giản Hân Bồi chính là bởi vì chuyện kia, bị tổn thương mà trở nên yếu ớt, cho nên mới ỷ lại cô nhứ thế, nàng vẫn coi cô chỉ là người bạn tốt nhất mà thôi.

Trương Tử Toàn nghẹn một bụng nghi vấn, thấy ánh mắt Tần Hàm Lạc né tránh mình, âm thầm dậm châm, dọc đường đi vẫn tính toán xem tối đến nên làm cách nào mới moi được từ miệng Tần Hàm Lạc ra toàn bộ những chuyện mà cô không biết.

Trong một quán lẩu ở ngoài trường học, Triệu Văn Bác đã sớm chờ ở đó, bởi vì Giản Hân Bồi cũng tới cho nên hắn đã đổi đi đổi lại tới mấy bộ quần áo, cuối cùng quyết định vẫn nên đơn giản chút, trên người mặc một chiếc áo len màu đen bằng lông dê, ở ngoài là một chiếc áo vét tông màu trắng, rồi một chiếc quần bò, một đôi giày thể thao, cả người thoạt nhìn trông sáng sủa, lại cực kì có tinh thần.

“Ồ, một kì nghỉ động không gặp, Triệu thiếu lại đẹp trai lên không tí nhỉ, chẳng lẽ mới đi Hàn Quốc về?” Trương Tử Toàn vừa thấy bộ dáng ăn mặc chỉnh tề của hắn liền nhịn không được trêu ghẹo.

Triệu Văn Bác thấy Giản Hân bồi, mặt hơi đỏ lên, nhất thời dĩ nhiên quên cãi lại. Nhưng thật ra Tần Hàm Lạc lại cười mắng: “Tử Toàn miệng mày cũng hơi quá đó nha, Triệu thiếu diện mạo rất xứng đáng đứng hàng top ở ĐH A chúng ta mà.”

Trương Tử Toàn ngồi xuống, lấy chiếc đũa liên tục gõ bàn: “Tôi muốn ăn lẩu dê, phải gọi một đĩa thật lớn thật lớn, dù sao ăn của nhà tư bản, không ăn thì phí, không ăn thì phí.”

“Có có, tôi gọi cả rồi, thịt bò thịt dê thịt heo, thịt gì cũng có.” Triệu Văn Bác liên tục gật đầu, đáp lời Trương Tử Toàn, ánh mắt lại nhìn Giản Hân Bồi: “Tôi gọi mấy món rồi, mọi người thích ăn gì thì giờ gọi thêm đi.”

“Có thịt người không? Đã lâu không nếm qua, thực nhớ loại hương vị này.” Trương Tử Toàn nghiêm trang nói.

Triệu Văn Bác nhất thời không nói gì, Tần Hàm Lạc cười dài nhìn Trương Tử Toàn, ánh mắt ý vị thâm trường, Trương Tử Toàn lén hung hăng đạp một bước lên đôi giày thể thao hai màu xanh trắng mới mua của cô, khiến cô đau lòng đến vội vàng lấy giấy lau.

Giản Hân Bồi đang nhìn Triệu Văn Bác gọi món gì đó, lại không chú ý tới một màn này, nàng khẽ cười nói: “Văn Bác, anh gọi đủ cho đến năm sáu người ăn rồi, em không gọi gì nữa đâu.”

Nụ cười của nàng vẫn quyến rũ như trước, lúc này lại có thêm vài phần điềm tĩnh, Triệu Văn Bác ngây ngốc nhìn nàng: “Ừ, em nói đủ thì là đủ.” Hắn đứng lên, bắt đầu rót nước trái cây cho ba người, mà chính hắn dĩ nhiên cũng phá lệ uống nước chanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play