Tần Hàm Lạc ngẩn ra, theo bản năng dừng cước bộ. Giản Hân Bồi vội
vàng nói với Cố Minh Kiệt: “Minh Kiệt, em có việc muốn nói với Hàm Lạc,
giờ anh có thể về trước được không?”
“Nhưng không phải em nói muốn ra ngoài ăn thịt nướng sao?” Cố Minh Kiệt nhìn nàng, lại quay đầu nhìn sang Tần Hàm Lạc.
Ánh mắt Giản Hân Bồi mang theo một chút ý xin lỗi: “Mai mình lại đi, được không?”
“Ừ, cũng được.” Cố Minh Kiệt không tình nguyện gật gật đầu, nắm tay
nàng, lại nhìn nhìn bóng dáng Tần Hàm Lạc, sau đó đi về phía Viện Thể
thao.
Giản Hân Bồi thấy hắn đi xa rồi, liền hít vào một hơi thật sau, xoay
người đi tới trước mặt Tần Hàm Lạc, Tần Hàm Lạc vẫn cứng ngắc đứng bất
động tại chỗ.
Hai người lại một trận trầm mặc.
“Cậu gọi mình lại là có chuyện gì?” Hồi lâu sau, Tần Hàm Lạc nhịn không được đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói chuyện gì?”
“Hàm Lạc, gần đây rốt cuộc cậu làm sao vậy? Cậu đối xử với mình…đối
xử với mình chẳng hề giống trước kia nữa.” Nghe ngữ điệu như chẳng hề
quan tâm của cô, rốt cuộc Giản Hân Bồi mất kiên nhẫn, ngữ khí trở nên
vội vàng kích động hẳn lên.
Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ nói: “Mình chẳng sao cả.”
“Vậy vì sao cậu lại làm vậy? Có phải là có bạn tốt của cậu, rồi cô em gái đáng yêu kia nữa, cho nên có thể đương nhiên gây xích mích với
mình, phải không? Mấy hôm trước mẹ mình cũng hỏi, hỏi vì sao lâu như vậy cậu không tới nhà mình, mình cũng không biết phải giải thích thế nào
cả, bà ấy thích cậu nhiều đến mức nào cậu biết không!” Giản Hân Bồi nói
một hơi xong những lời này, lại cúi đầu, thanh âm trở nên rất nhẹ: “Cậu
đã từng nói, sẽ không đối xử với bất kì ai tốt hơn đối xử với mình.” Nói tới đây, thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
“Hiện giờ mình đối xử với người khác tốt như đối xử với cậu sao?!”
Tần Hàm Lạc cố gắng khiến trái tim cứng rắn hơn, lạnh lùng nói.
Giản Hân Bồi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tần Hàm Lạc, loại thái độ lạnh lùng này nàng chưa từng bao giờ thấy.
“Mình có ngày ngày đi đón người khác sau khi tan học sao? Mình có
ngày ngày chạy tới căn tin của học viện của người khác để ăn cơm à?
Người khác đi dạo phố mình thường xuyên đi cùng chắc? Khi người ta mua
quần áo mình chẳng lẽ cũng một tấc không rời? Còn người ta thích ăn cái
gì mình cũng nhớ kỹ hết à…” Ngữ khí Tần Hàm Lạc càng ngày càng lạnh như
băng.
“Cậu…” Giản Hân Bồi lặng người đứng đó, không biết nói gì mới phải.
“Bồi Bồi, tự cậu nói xem, mình có đối xử với ai khác như thế không?” Tần Hàm Lạc nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi.
“Không…không có.”
“Vậy tốt lắm. Mình vốn cũng đâu vi phạm lời hứa? Mình nào đối xử với
ai khác tốt hơn đối xử với cậu đâu, vậy cậu nhắc tới những lời đó làm
gì!”
“Nhưng gần đây cậu cũng không làm vậy với mình! Cậu căn bản không để ý tới mình!” Giản Hân Bồi bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Cậu…”
“Đó là bởi vì gần đây cậu có bạn trai ở bên cậu, việc này vốn là việc hắn nên làm, mình để cho cậu có càng nhiều không gian và thời gian ở
bên bạn trai, mình sai sao? Cho nên, đó là lý do để giờ cậu hỏi tội
mình?” Tần Hàm Lạc không kiên nhẫn ngắn lời nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT