Rất nhanh đã tới Trung thu, Tần Trọng cùng Mễ Tuyết Tuệ rất coi trọng dịp lễ lần này, đã sớm tỉ mỉ chọn lựa bánh Trung thu, cũng mua rất
nhiều đồ ăn về nhà. Tần Trọng còn tự tới thành phố B, muốn đón ông ngoại Tần Hàm Lạc về đây cùng đón tết đoàn viên, kết quả lại vô ích mà về.
ĐH A cùng Bát Trung đều được nghỉ, Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn trước sau về nhà, Trương Tử Toàn cũng về nhà đón tết cùng cha mẹ.
Trong phòng khách nhà họ Tần, người một nhà ngồi cùng uống nước hoa
quả, Mễ Tuyết Tuệ nhìn Mễ Tiểu Nhàn cùng Tần Hàm Lạc, vẻ mặt tươi cười:
“Thời gian này mẹ học được vài món mới, ngày mai tết đoàn viên sẽ làm
cho mọi người nếm thử. Hai đứa thấy chưa? Đồ ăn trong tủ lạnh đều là do
ba mẹ mua hôm nay, tất cả đều là đồ hai đứa thích ăn nhất.”
Tần Hàm Lạc không buồn hé răng, gặm quả táo, bỗng nhiên giương mắt
nhìn về phía Tần Trọng: “Ba, con không định đón Trung thu ở nhà, con sẽ
đón xe đến thành phố B, con muốn đón tết với ông ngoại.”
“Cái gì?!” Sắc mặt Tần Trọng hơi trầm xuống: “Mấy năm trước mày bỏ
mặc ba để tới chỗ ông ngoại còn chưa tính, năm nay dì Mễ và Tiểu Nhàn
cũng ở đây, chẵng lẽ mày cũng không quan tâm tới suy nghĩ của họ, chạy
tới chỗ ông ngoại đón tết sao?”
“Ah, bác Tần, con không nghĩ gì đâu, con cảm thấy đón tết cùng ông là chuyện nên làm.” Mễ Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm tivi, ngữ khí cùng vẻ mặt
đều có vẻ như không chút nào để ý.
Mễ Tuyết Tuệ nhịn không được nhẹ kêu: “Tiểu Nhàn!” Bà không muốn Mễ
Tiểu Nhàn đáp trả Tần Trọng như vậy, trong lòng đã có chút sốt ruột.
Mễ Tiểu Nhàn quay đầu, lại dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía bà. Mễ
Tuyết Tuệ bất đắc dĩ thở dài, chuyển hướng sang Tần Trọng: “Anh à, có
chuyện gì thì cứ từ từ nói, Hàm Lạc là hiếu thuận nên mới vậy, anh đừng
trách nó.”
Tần Hàm Lạc đảo mắt nhìn về phía bà, cười cười xin lỗi: “Dì Mễ, con xin lỗi, nhưng con nhất định phải tới chỗ ông ngoại.”
Mễ Tuyết Tuệ hơi thất vọng, lại vẫn cười cười: “Không sao.”
Ngữ khí Tần Trọng hơi dịu xuống: “Mấy hôm trước ba đã đặc biệt tới
thành phố B để đón ông con, nhưng ông lại không muốn tới đây, ta cũng
không có cách nào, đành phải gọi cho mấy đứa cháu chắt của ông, họ sẽ
tới đón ông cùng đón Trung thu, cho nên con cứ yên tâm đi. Dì Mễ con đã
rất tốn công cho ngày này, ta cũng hy vọng một nhà mình hôm nay có thể
hảo hảo bên nhau đoàn viên, lần này con đừng tới thành phố B, được
không?”
“Con không yên tâm chút nào cả! Con không muốn để ông ngoại với họ,
bọn họ cũng có bậc trưởng bối của mình, ông ngoại ở nhà người khác, nhìn nhà người ta đoàn tụ, sẽ lại càng thấy buồn.” Bình thường Tần Hàm Lạc
tuy không thân thiết với ba mình, nhưng cô cũng coi như nghe lời Tần
Trọng, chỉ duy nhất những chuyện liên quan tới ông ngoại thì cô lại rất
bướng bỉnh.
“Rầm” một tiếng, Tần Trọng hung hăng ném thẳng quyển sách lên bàn,
sắc mặt ông dị thường khó coi: “Mày nhất định phải tới thành phố B chứ
gì? Mày chỉ nghĩ tới ông ngoại mày, còn không thèm nghĩ tới cảm nghĩ của chúng ta, mày cứ phải để cho tao khó chịu mới được à?!”
Tần Hàm Lạc không chút yếu thế, đáp trả: “Con không thể không đi!”
“Vậy về sau khỏi cần về căn nhà này! Mày cứ đến mà ở với ông mày!” Thấy cô như thế, Tần Trọng nổi cơn thịnh nộ.
“Anh à!” Mắt thấy xung đột giữa hai người hết sức căng thẳng, Mễ Tuyết Tuệ nhịn không được kéo tay Tần Trọng.
“Không về thì không về.” Tần Hàm Lạc thấp giọng nói, Tần Trọng lại vẫn nghe được.
“Mày!” Tần Trọng tức đến không nói được câu gì, đứng lên, rảo bước
tới trước mặt Tần Hàm Lạc, “chát” một tiếng, trên gò mà trắng nõn của
Tần Hàm Lạc đã có thêm năm dấu tay hồng hồng.
“Mày còn dám cãi!”
Biến hóa lần này bất ngờ không kịp đề phòng, Mễ Tuyết Tuệ cùng Mễ
Tiểu Nhàn đồng thời quay lại, kinh ngạc nhìn. Mễ Tuyết Tuệ sợ hãi đứng
lên, đẩy Tần Trọng một phen: “Anh điên à! Vì việc này mà đánh con làm
gì! Có cái gì không thể từ từ nói?”
Tần Trọng nhìn dấu tay trên má Tần Hàm Lạc, lòng có chút hối hận vì
đã đánh nặng tay, nhưng vừa thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, lại nổi giận.
Mễ Tiểu Nhàn cắn chặt môi, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn về phía Tần Trọng, Tần Hàm Lạc uể oải đứng lên, như không có việc gì cười cười với
Mễ Tuyết Tuệ và Mễ Tiểu Nhàn, rồi đứng dậy trở về phòng.
Cô cầm chiếc ba lô thể thao của mình, nhét vài đồ thiết yếu quan
trọng vào, chỉ lát sau đã thu thập thỏa đáng, đang chuẩn bị rời đi lại
nghe được một âm thanh dịu dàng vang lên phía sau: “Haizz! Em thật hâm
mộ chị…”
Mễ Tiểu Nhàn dựa vào cửa, lắc lắc đầu: “Hâm mộ chị có thể đi đón tết
với ông ngoại mình, em muốn tới thăm bà nội, nhưng nhà bà ở quê, rất xa
so với thành phố B. Em không muốn ở lại với họ…muốn cùng đón Trung thu
với hai người đó.”
Tần Hàm Lạc ngẫm nghĩ, bỗng nhiên lớn mật nói: “Em có thể đi cùng tôi tới chỗ ông ngoại, chắc chắn ông sẽ rất vui.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT