Đã lâu rồi không ngủ ngon như thế, Giản Hân Bồi chậm rãi mở mắt, lập tức cảm giác được một thân thể mềm mại đang áp chặt vào lưng mình, hơi ấm truyền đến từ lưng khiến thân thể nàng trong nháy mắt cũng tăng nhiệt độ. Tần Hàm Lạc một tay xuyên dưới cổ nàng, để nàng gối lên, một tay lại ôm chặt cái eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ngủ say sưa.

Tuy đã sáng sớm, nhưng mùa đông ngày ngắn đêm dài, bên ngoài sắc trời vẫn mờ mịt. Trên mặt có thể cảm giác được bầu không khí lành lạnh, cùng từng luồng hít thở ấm áp yếu ớt truyền đến bên tai, hai thứ hình thành nên sự đối lập mãnh liệt. Giản Hân bồi dạt dào hạnh phúc, lẳng lặng cảm thụ cảm giác được Tần Hàm Lạc ôm, từ tai rồi đến hai má dần dần bắt đầu nóng lên, bất tri bất giác khơi dậy một nụ cười vừa có chút ngượng ngùng lại tinh nghịch, nhưng căn phòng một mảnh tối đen lại gia tăng thêm dũng khí của nàng. Nàng cắn cắn môi, hít sâu một chút, sau đó cầm tay Tần Hàm Lạc đang đặt bên hông luồn vào dưới áo ngủ của mình, chậm rãi di chuyển lên trên, lúc đến chỗ mềm mại trên ngực thì dừng ở đó. Làm xong, khuôn mặt nàng đỏ bừng, mà thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Nàng sâu sắc cảm giác được, thân thể của người kề sát mình rõ ràng cứng đờ, tiếng hít thở vốn đều đặn cũng trở nên hỗn loạn, tiếng tim đập vang như tiếng trống cũng có thể nghe rõ. Theo đó một tiếng cười hơi khàn khàn truyền vào tai: “Bồi Bồi, mới sáng sớm cậu đã dụ dỗ mình rồi à?”

“Dụ dỗ cậu? Có sao? Mình cứ tưởng đối với cậu thì mình chẳng còn sức hấp dẫn gì nữa chứ.” Giản Hân Bồi có chút đắc ý với phản ứng của cô, lại cố tình từ mũi hừ một tiếng, nhưng nói xong, lại nhớ tới đủ chuyện ngày hôm qua, lòng lại thật sự cảm thấy uỷ khuất.

Tần Hàm Lạc biết nàng lại bắt đầu nổi tính xấu, không khỏi hơi cười khổ, cảm giác đẫy đà mềm mại truyền đến trên tay lại khiến hô hấp của cô ngày càng nóng rực, không có ai quen thuộc thân thể xinh đẹp toát lên hương chanh đang nằm trong lòng như cô, giờ khắc này, tình cảnh thân thiết ngày xưa tự nhiên hiện lên trong đầu, lập tức không nói thêm, rút tay ra, kéo mái tóc đang phủ bên vai của Giản Hân Bồi qua một bên, bắt đầu cẩn thận hôn từ cổ đến cánh tay nàng, cũng bắt đầu nhẹ nhàng mơn trớn. Thân thể đã lâu không được kích thích mãnh liệt như thế, Giản Hân Bồi không kìm được siết chặt chăn, phát ra tiếng rên rỉ dồn dập. Tần Hàm Lạc ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, để mình yêu cậu…” Cô thở hổn hển nhỏm dậy, cởi áo ngủ của nàng ra, quẳng qua một bên, sau đó lại nằm xuống cạnh Giản Hân Bồi, một tay từ phía trước tham lam quyến luyến âu yếm thân thể nàng, môi lại di chuyển một đường xuống dưới, áp lên lưng nàng, Giản Hân Bồi nhịn không được hít sâu một hơi.

Lưng Giản Hân Bồi là nơi rất nhạy cảm, đương nhiên Tần Hàm lạc hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Thân thể Giản Hân Bồi phản ứng mãnh liệt khiến cô nở nụ cười vừa lòng. Cô nhắm mắt lại, hơi tạm từng một chút, vừa trong bóng tối dựa vào cảm giác hôn môi liếm mút da thịt trên tấm lưng bóng loáng mịn màng của nàng, vừa nỉ non: “Bảo bối, xin lỗi, cậu yêu mình đến thế mà mình lại khiến cậu phải chịu nhiều thiệt thòi đến vậy……Hôm qua nhìn thấy cậu xuất hiện ở đây, mình thực sự rất mừng, mình nghĩ mình vui đến sắp ngất, mình cứ ngỡ đang nằm mơ……Nhưng mà, nhưng sau khi nỗi vui mừng qua đi lại là mâu thuẫn và thống khổ sâu sắc. Mình không thể biểu hiện niềm vui sướng của bản thân ra ngoài, mình biết cậu rất đau lòng, nhưng mình…mình nghĩ đến thân phận của cậu vẫn là vợ của Văn Bác, mình không thể đối diện với cậu, cũng cảm thấy có lỗi với hắn. Qua hai năm, mình vẫn tin…so với mình, Văn Bác càng có thể đem đến cho cậu hạnh phúc. Mình cũng rất tin, Tiểu Nhàn sẽ tìm được một người càng đáng giá để em ấy yêu hơn mình, cho nên mình cứ thế yên tâm thoải mải ở đây……”

Cô một đường mơn trớn, lưu lại một loạt dấu hồng trên tấm lưng bóng loáng của nàng. Dưới những lời khiêu khích âu yếm, cảm giác hưng phấn tê dại như rót vào tứ chi bách hải của Giản Hân Bồi. Nàng thở dốc ngày càng dồn dập, cùng với từng tràng rên rỉ khiến người ta máu huyết sôi trào, nhưng lời Tần Hàm Lạc nói lại khiến lòng nàng bi thương, nước mắt lăn dài trên má, khiến gối đầu ướt một mảng, trong lòng vừa chua xót lại lo lắng, nghe đến đó, nàng rốt cuộc nhịn không được xoay người lại, nghẹn ngào nói: “Không có ai khác, không có ai khác cả, cậu không thể tìm cớ để rời xa mình…Nếu không mình sẽ hận chết cậu…”

“Mình biết, mình biết! Cậu đừng khóc nữa, tối qua mình mới nói sẽ không khiến cậu đau lòng khóc nữa mà.” Tần Hàm Lạc luống cuống, vội vàng trấn an nàng, nàng vừa cảm thấy tràn ngập cảm động và thương tiếc, Bồi Bồi phải thừa nhận biết bao tổn thương và thống khổ mới trở nên yếu ớt mẫn cảm đến thế. Cô dịch sát lại gần nàng, liếm lấy nước mắt của nàng, vị mặn chát nhàn nhạt lan tràn trên đầu lưỡi, thanh âm của cô trở nên dịu dàng lạ thường: “Lúc này mình hiểu rõ ràng hơn bao giờ hết, nếu người ở bên cậu không phải là mình thì cậu sẽ không thể vui vẻ như ngày trước, mà lúc này, mình cũng càng ý thức mãnh liệt được mình muốn che chở cậu cả đời. Mình tin tưởng có thể đảm đương được tương lai của cậu, hạnh phúc của cậu!”

Những lời này tuy không có ba chữ “mình yêu cậu”, nhưng Giản Hân Bồi nghe được lại hơn cả vạn câu “mình yêu cậu”, hoặc là nói những lời ấy càng khiến nàng cảm thấy niềm vui sướng và an tâm phát ra từ sâu trong lòng. Nàng lập tức nín khóc mỉm cười, nụ cười ấy rực rỡ như thế, mê người đến vậy, tiếc là trong bóng đêm, Tần Hàm Lạc không nhìn rõ. Cô cúi đầu, lại hôn lên nước mắt của nàng, thủ thỉ: “Bảo bối, vì sao cậu lại yêu mình đến vậy?”

“Mình không biết, mình chỉ biết mình vĩnh viễn không muốn rời xa cậu, vĩnh viễn không thể mất cậu.” Khoé mắt Giản Hân Bồi hơi cong lên, hai tay áp lên hai má Tần Hàm Lạc, bờ môi mềm dâng lên, sau đó thanh âm trở nên thật nhẹ thật nhẹ: “Vậy…Tiểu Nhàn thì sao?”

Tần Hàm Lạc ngẩn ra, trầm mặc một lúc mới thấp giọng nói: “Bồi Bồi, mình yêu cậu, chúng ta…chúng ta vĩnh viễn thuộc về nhau. Về phần Tiểu Nhàn, mình vẫn rất tin, em ấy hẳn sẽ có được bầu trời càng rộng lớn, cũng sẽ gặp được người càng đáng giá để em ấy yêu hơn mình. Quá khứ đã qua rồi, em ấy cũng…vĩnh viễn là em gái mình.”

Nghe thế, trái tim Giản Hân Bồi trầm tĩnh lại, thì thào lặp đi lặp lại: “Chúng ta vĩnh viễn thuộc về nhau, vĩnh viễn thuộc về nhau…” Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ghé sát bên tai Tần Hàm Lạc, nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Hàm Lạc, muốn mình được không? Khiến cho mình…khiến mình tin tưởng đây không phải là ảo giác được không?”

Thế giới này còn có chuyện gì làm người ta động lòng hơn lời mời gọi này sao? Tần Hàm Lạc đầu tiên là sửng sốt, dục vọng miễn cưỡng mới kiềm chế được lại nhờ những lời mềm mại ngọt ngào này mãnh liệt bùng lên. Giản Hân Bồi đưa tay luồn vào áo Tần Hàm lạc, nhẹ giọng nói: “Muốn mình, ngay lúc này.” Nói xong, môi nàng đã áp lấy đôi môi khô khốc của Tần Hàm Lạc. Tần Hàm Lạc ôm nàng, gần như vội vàng không kịp đợi ngậm lấy đầu lưỡi mềm dẻo ẩm ướt hương thơm mà nàng dâng lên, sau đó xoay người một cái, đè Giản Hân Bồi xuống dưới.

Giản Hân Bồi vừa cùng cô triền miên lưu luyến đến quên đi hết thảy, vừa dùng tay lần tới bên hông Tần Hàm Lạc, muốn cởi quần áo của cô. Tần Hàm Lạc phối hợp với nàng, thở hổn hển nhỏm nửa thân trên, khóa ngồi trên người nàng, tự mình cởi bỏ chướng ngại vật ném qua một bên, sau đó vội vàng nhào tới, lại hôn lên đôi môi mềm mại tản ra hương thươm mê người của nàng. Cô thật sâu liếm mút mỗi một tấc mềm mại trong khoang miệng nàng, tham lam mút vào chất lỏng ngọt lành mang theo hương chanh, hai tay thám hiểm trên thân thể mượt mà hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, đường cong cơ thể hoàn mỹ quen thuộc kia khiến cô điên cuồng. Trong không gian tối tăm mờ ảo ấy, dục vọng như ngọn lửa bốc lên, điên cuồng thiêu đốt, thổi quét qua mỗi một ngóc ngách của thân thể. Giản Hân Bồi từng chút một thả lỏng người, hai tay nàng chậm rãi bám chặt lấy người Tần Hàm Lạc, toàn tâm toàn ý cảm thụ những luồng kích thích mà cô mang đến cho thân thể mình. Khoái cảm như dòng điện hết lần này đến lần khác đánh sâu vào mỗi đầu dây thần kinh của nàng, khiến hô hấp của nàng ngày càng dồn dập, thân thể không tự chủ được nhẹ nhàng run rẩy.

Đôi môi nóng như lửa của Tần Hàm Lạc chiếm lấy mỗi một tấc da thịt trên người nàng, kịch liệt mà cuồng dã, từng chỗ từng chỗ đều như nảy lên những đốm lửa, cảm giác thân thể ma sát với nhau lại tuyệt vời đến thế, độ ấm trên da thịt không ngừng tăng cao. Giản Hân Bồi nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy từng thế bào toàn thên đều thức tỉnh dưới những nụ hôn của cô. Hưng phấn, nhảy nhót, khát vọng…Hai tay nàng không ngừng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Tần Hàm Lạc, hai má cô, mái tóc cô. Nàng nhập tâm chăm chú đáp lại cô, như thể muốn trong màn kích tình triền miên này, giải toả hết nỗi tương tư khắc cốt hơn hai năm qua, khiến cho mọi nỗi thương tâm thống khổ, mọi yêu hận đan xen toàn toàn được giải thoát tối nay. Trán nàng lấm tấm mồ hôi, tiếng rên rỉ ngày càng lớn, lại ẩn ẩn mang theo tiếng nức nở, chất chứa đầy hương vị thúc giục: “Hàm Lạc…”

“Bồi Bồi, mình yêu cậu…” Tần Hàm Lạc nỉ non nói, rồi cúi đầu ngậm lấy điểm màu hồng ngẩng cao đầu trước ngực nàng, bàn tay lại ngừng chơi đùa, không chút do dự chiếm lấy trung tâm dục vọng của nàng. Khoảng cách giữa thân thể hai người ở khoảnh khắc này được kéo gần vô hạn.

“Ah.” Trong nháy mắt lúc Tần Hàm Lạc tiến vào, Giản Hân Bồi nhướn mày, nhịn không được kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy vai cô.

Sự va chạm ngày càng mạnh mẽ trong cơ thể gây ra cho Giản Hân Bồi thứ khoái cảm ngày càng mãnh liệt. Da thịt nàng hơi chảy mồ hôi, cảm giác mê muội vây kín nàng, theo tiết tấu của Tần Hàm Lạc càng lúc càng nhanh, nàng càng ngày càng không khống chế nổi mà lớn tiếng rên rỉ. Thân thể của nàng giờ phút này như một bờ cát mềm mại, bị từng đợt từng đợt sóng biển đánh vào, lại giống như một mảnh đất khô cạn, dễ chịu như được tưới suối nguồn, càng như một nụ hoa chưa nở, dưới làn gió và cơn mưa phùn mùa xuân cọ rửa, chậm rãi hé mở, nở rộ rực rỡ. Cùng với một tiếng hét cao vút mang theo nức nở, Giản Hân Bồi cắn chặt môi dưới, hai tay ôm chặt Tần Hàm Lạc, thân thể liên tục co rút và run rẩy. Giờ khắc này, đoá hoa ấy đã hoàn toàn nở rộ, xinh đẹp kiều diễm không gì sánh kịp.

Trời đã dần sáng, sắc mặt Giản Hân Bồi ửng hồng, thân thể trong nháy mắt như rớt từ trên cao xuống, cả người yếu ớt vô lực, có cảm giác thoả mãn nhẹ nhàng vui sướng tuyệt vời khó nói nổi thành lời. Nàng khép hờ mắt, hưởng thụ dư vị tình triều, hai tay thả lỏng, ôm Tần Hàm Lạc, khẽ thì thầm: “Hàm Lạc…”

Tần Hàm Lạc liếm liếm đôi môi khô ráo, hai tay vẫn vuốt ve thân thể nàng, đặt xuống một loạt nụ hôn dịu dàng trên da thịt nàng. Nàng với tay ra sau bắt lấy tay cô, giơ cao qua đỉnh đầu, cùng cô mười ngón đan xen. Môi hôn tới nước mắt trên khoé mắt nàng, lại hôn lên đôi môi căng mịn mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng, trao cho nàng một nụ hôn ngọt ngào nồng nhiệt dài lâu, sau đó chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi nàng, mang theo ý cười hơi thở hổn hển khẽ nói: “Bảo bối, đây là ảo giác sao?”

Giản Hân Bồi chậm rãi mở ro mắt, trên khuôn mặt ngọt ngào điểm vài phần biếng nhác, đôi mắt sáng ngời vẫn mông lung mê ly, khoé môi nàng cong lên nụ cười ngượng ngùng, nhìn vào mắt Tần Hàm Lạc thật sâu, miệng phát ra tiếng thở dài thoả mãn: “Hàm Lạc, mình yêu cậu.”

“Vợ à, mình cũng yêu cậu.” Tần Hàm Lạc mỉm cười nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng lúc này có cảm giác quyến rũ khó nói nên lời, lại nhịn không được ghé sát lại hôn môi nàng, dây dưa một lúc mới lưu luyến buông ra.

“Hàm Lạc, cậu…cậu vừa gọi mình là gì?” Giản Hân Bồi nhìn cô, đôi mi thật dài vi cười mà khẽ rung động.

“Gọi cậu là vợ.”

Giản Hân Bồi trầm mặc một lúc, cụp mắt, nhỏ giọng khẩn cầu hỏi: “Hàm Lạc, cậu…có thể còn gọi mình như thế không?”

Tần Hàm Lạc ngẩn ra, sau đó kề bên tai nàng, còn thật sự gọi: “Vợ à, vợ, vợ…” Cô một hơi kêu hơn mười lần, sau đó mới ngẩng dầu nhìn Giản Hân Bồi, đang muốn hỏi nàng có đủ không, lại nghe Giản Hân Bồi thấp giọng hỏi: “Cậu vẫn gọi Tiểu Nhàn như thế à?”

Tần Hàm Lạc nghe thế, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ.

“Mình không có ý gì, chỉ là…chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.” Giản Hân Bồi nâng mí mắt, vội vàng bổ sung.

“Mình vẫn gọi em ấy như thế.” Tần Hàm Lạc thở dài, thành thật nói.

Lòng Giản Hân Bồi trào dâng cảm giác ghen tị mãnh liệt, nàng liều mạng kiềm chế muốn khóc, cắn cắn môi, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Vì sao? Vì sao trước giờ cậu chưa từng gọi mình như thế?”

“Có lẽ vì…trong tiềm thức của mình vẫn cho rằng cậu không hoàn toàn thuộc về mình.”

“Còn hiện tại thì sao?” Giản Hân Bồi gắt gao nhìn cô.

“HIện tại, từ đáy lòng mình cảm thấy, cậu là của mình toàn bộ, mà mình cũng hoàn toàn thuộc về cậu.” Tần Hàm Lạc nhìn vào mắt nàng, thanh âm tràn ngập thâm tình.

“Ừ.” Giản Hân Bồi nghe được đáp án đó, lòng hơi dịu xuống, nhưng lại nhớ tới một chuyện, nụ cười hơi nỏi lên lại rút đi, đầu hơi xoay qua một bên, muốn nói lại thôi hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Thế…thế cậu có từng thân thiết với em ấy giống vậy không?”

Câu này khiến Tần Hàm Lạc hoàn toàn cứng đờ, vấn đề này nên trả lời thế nào đây?

Giản Hân Bồi thấy cô nhíu mày, có vẻ rất do dự, nghĩ cô và Mễ Tiểu Nhàn cũng từng như thế, lòng đau xót, cổ họng như nghẹn lại, trong mắt nhanh chóng dâng tràn nước mắt. Nàng khẽ khụt khịt, thanh âm trở nên cực thấp: “Thật ra…thật ra mình biết, mình không có tư cách hỏi cậu chuyện này, cũng không có tư cách so đo, mình chỉ là…”

Tần hàm Lạc nghe thế, không nói một lời, buông tay nàng ra, sau đó từ trên người nàng xoay người đi xuống. Giản Hân Bồi có chút mờ mịt nghiêng người, sợ hãi nhìn cô: “Hàm Lạc, cậu…giận à?”

“Cậu cố tình muốn mình khó chịu sao? Cậu có thể sau này đừng nhắc lại chuyện đó được không?” Trong mắt Tần Hàm Lạc loé lên vẻ kích động, đau khổ nói: “Bồi Bồi, từ đầu đến cuối, người gây cho cậu nhiều tổn thương như thế là mình, mình còn đáng giận hơn Cố Minh Kiệt, còn khốn nạn hơn, mọi chuyện đều do mình mà ra cả! Người đáng trách là mình, mình…mình rất khổ sở, cứ nghĩ tới việc từng hiểu lầm cậu là thấy khổ sở, vừa nghĩ đến việc chuyện đó gây cho cậu tổn thương đến thế lại càng khiến mình đau khổ.”

“Không!” Giản Hân Bồi lắc đầu, nhào vào lòng cô, nức nở: “Là mình tuỳ hứng, là mình dỗi cậu, Hàm Lạc, xin lỗi…”

“Vì sao cậu phải xin lỗi mình?” Tần hàm Lạc lắc dầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lên tóc nàng.

“Bởi vì…bởi vì đó vẫn là chuyện cho đến giờ mình vẫn hối hận nhất, tiếc nuối nhất, cũng cảm thấy sỉ nhục nhất.” Giản Hân Bồi nằm trong lòng cô, thất thanh khóc rống.

“Bồi Bồi, cậu hãy nghe mình nói.” Tần Hàm Lạc ôm nàng, an ủi: “Đừng như thế, được không? Không phải chính cậu đã nói sao? Ở bên mình mới thực sự là lần đầu tiên của cậu, mình cũng cho là thế thật đó! Tin mình, về chuyện đó, nỗi thống khổ của mình còn hơn cả cậu nhiều, nếu cậu yêu mình thì đừng nhắc lại nữa, đừng nghĩ về chuyện này nữa, được không? Bảo bối, đồng ý với mình, xin cậu đó, đừng vì chuyện đó mà vĩnh viễn để lại mọt bóng ma trong lòng, cầu xin cậu…Bồi Bồi, nếu cậu còn vì thế mà đau khổ, mình thật sự không có mặt mũi để bắt đầu một cuộc sống mới cùng cậu…”

Giọng nói của cô tràn ngập đau đớn, Giản Hân Bồi vội vàng ngừng khóc, hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Hàm Lạc, mình không nhắc lại nữa, cũng cố gắng không nghĩ về nó, cậu…cậu cũng đừng tự trách mình.”

“Ừ.” Tần Hàm Lạc ôm chặt nàng, nhẹ tay vỗ về lưng nàng, an ủi.

Giản Hân Bồi nhắm mắt lại, cố gắng nói: “Mình…mình biết Tiểu Nhàn là cô gái tốt, cô bé không chỉ xinh đẹp hơn mình, tính tình cũng khiến người ta thích, lần này nếu không phải em ấy nói cho mình thì mình vốn chẳng thể tìm được cậu. Hơn nữa…hơn nữa trước kia mình đã từng quá phận, giữa hai người xảy ra chuyện gì vốn là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng mà…nhưng mình không kiềm chế được nỗi khổ sở, cứ nghĩ đến việc cậu gọi người con gái khác là ‘vợ’, cứ nghĩ đến việc cậu thân thiết với người khác như thế, trái tim mình liền âm ỷ nhức nhối…Hàm Lạc, mình như thế có phải rất đáng ghét không?”

“Không, đúng là Bồi Bồi của mình, lòng dạ vẫn hẹp hòi như trước kia.” Lòng Tần Hàm Lạc dạt dào ấm áo, cười cười nói: “Mình thực sự thích nghe cậu nói thế, thích cậu ghen như vậy, bởi vì mình có thể hoàn toàn cảm giác được tình yêu và sự quan tâm của cậu, mình thậm chí…còn muốn nghe nhiều hơn nữa, nếu cậu sớm có thể nói với mình những lời này thì thật tốt. Có điều…Bồi Bồi, tuy mình và Tiểu Nhàn, ừ, tuy cũng rất thân mật, nhưng cũng không đi đến bước cuối cùng.”

“Hả?” Giản Hân Bồi không tin nhìn cô: “Thật sao?”

“Thật!”

“Vậy sau này không cho phép cậu gọi người con gáci khác là ‘vợ’ nữa, cũng không cho thân thiết với người khác!” Giản Hân Bồi mím môi, lời nói thêm vài phần bá đạo.

“Không thành vấn đề.” Tần Hàm Lạc nhíu mày, hừ nhẹ: “Chỉ cần cậu đáp ứng mình, về sau với chuyện tình cảm không được hơi tí lại xúc động làm mấy chuyện mà không suy nghĩ trước. Như lần này, cậu chạy tới kết hôn với Văn Bác, đó là do văn Bác yêu cậu nên mới không ép buộc cậu, nếu đổi lại là người khác thì chẳng lẽ đến mức đó rồi còn có thể để cậu đến bên mình sao?”

Giản Hân Bồi không lên tiếng, cảm thấy cũng có chút nghĩ mà sợ, nếu…nếu thật sự không thể đến với Hàm Lạc lần nữa, đời này chỉ sợ cũng chẳng thể vui vẻ được bao nhiêu phải không? Nàng chu miệng, nhẹ giọng nói: “Mình biết mình sai rồi, đó còn không phải bị cậu kích thích sao, mình…mình đã nhịn lâu như thế, nghĩ muốn gặp cậu, lòng tràn đầy vui mừng trở lại thành phố A, lại…lại thấy ngày ngày cậu và Tiểu Nhàn dính với nhau, thân mật biết bao nhiêu, còn cả…còn cả cậu nói cậu không yêu mình…” Nghĩ đến đây liền thấy uỷ khuất, nhịn không được cắn thật mạnh lên cổ Tần Hàm lạc.

“Ah! Đừng cắn ở đó, để người khác thấy thì biết nói sao?” Tần Hàm Lạc vừa sốt ruột, lại ngạc nhiên: “Mỗi ngày? Khi đó cậu theo dõi mình?”

Giản Hân Bồi không nói gì, lại buông tay ra, nghiêng người quay lưng về phía cô, Tần Hàm Lạc sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười, vòng tay quanh eo nàng, trịnh trọng dùng giọng thề thốt nói: “Vợ, từ nay về sau, chúng ta phải tin tưởng nhau, thẳng thắn với nhau, không để cho bất kỳ hiểu làm nào xảy ra giữa chúng ta, nhé?”

“Ừ.” Giản Hân Bồi đơn giản đáp, lòng lại ngọt ngào, đôi mắt đẹp sáng ngời len lén toát lên ý cười.

Tần Hàm Lạc tới gần nàng, bàn tay lại lần lên, lại bắt đầu chạy trên ngực nàng. Cô cười hơi thở bên tai nàng: “Vợ, cậu thật sự khiến mình yêu thích đến không muốn buông tay, mình lại muốn yêu cậu nữa, phải làm sao bây giờ? Cậu không biết đâu, tiếng rên rỉ vừa rồi của cậu còn tuyệt vời hơn bất kỳ bản nhạc êm tai nào trên thế gian này.”

“Sắc lang!” Hai má Giản Hân Bồi hơi ửng hồng, vội vàng đè lại bàn tay đang chạy loạn kia, bất đắc dĩ nói: “Trời sáng rồi, không phải cậu chuẩn bị dậy à?”

“À.” Tần Hàm Lạc vỗ vỗ đầu, cười xấu xa nói: “Cậu nhắc mới nhớ, chắc Hứa Tình sẽ rất nhanh lên gọi chúng ta xuống ăn sáng, tha cho cậu trước.” Nói xong cô ghé sát bên tai Giản Hân Bồi, cực kỳ ái muội nói: “Vợ à, đợi cơm nước xong, chúng ta lại tiếp tục, để bù lại chỗ trống hai năm qua.” Nói xong liền vội vàng lui lại.

“Tần Hàm Lạc!” Giản Hân Bồi nghiến răng nghiến lợi kêu tên cô. Người này sao thay đổi nhanh quá vậy, dáng vẻ hôm qua và hôm nay như thể hai người khác, quả thật có thể đi đóng kịch được.

“Aish.” Tần hàm Lạc vừa mặc quần áo, vừa cười nói với nàng: “Vợ, cậu muốn mình giúp cậu mặc quần áo không?”

Còn chưa nói xong, một cái gối đã lao tới, Tần Hàm Lạc nhịn không được “ôi” một tiếng, trong phòng cũng vang lên một tràng cười thanh thuý ngọt ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play