Mễ Tiểu Nhàn về đến nhà, Mễ Tuyết Tuệ kinh ngạc vui mừng ra đón, Tần
Trọng đang ở trong phòng khách xem tin tức nhìn thấy em về cũng vội vàng đứng lên, miệng giật giật, hồi lâu sau mới nói: “Về rồi à? Cấp ba việc
học nặng nề, nửa ngày nghỉ cuối tuần này tốt nhất là trở về, để mẹ con
làm ít đồ ngon cho con bồi bổ thân thể.” Ông vóc người rõ ràng, thân thể cường tráng, khuôn mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng ánh mắt thật ra lại ôn hòa hơn một chút so với bình thường.
Mễ Tiểu Nhàn rót một chén nước uống, gật gật đầu.
Mễ Tuyết Tuệ vội hỏi: “Muốn ăn gì? Để mẹ làm cho con.”
“Không cần, trong nhà có gì ăn thì cứ ăn cái đấy đi, con đi tắm rửa
trước đã, rồi cứ để con nấu nướng.” Em vừa uống nước, vừa không dấu vết
nhìn chung quanh, ánh mắt hơi lộ vẻ thất vọng. Đặt li xuống, đi về
phòng, đi được vài bước lại nhịn không được dừng lại, quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Người kia…người kia không về ạ?”
“Người kia?” Mễ Tuyết Tuệ vẻ mặt nghi hoặc.
Mặt Mễ Tiểu Nhàn không khỏi hơi nóng lên, gọi cả tên cả họ Tần Hàm
Lạc thì dường như rất kỳ quái, nhưng gọi là Hàm Lạc thì em còn chưa gọi
thân mật vậy nổi, còn chị gái? Em lại không muốn. Mễ Tuyết Tuệ hỏi tiếp, em liền không khỏi hối hận với câu hỏi của mình.
“Con nói chắc là Hàm Lạc phải không?” Tần Trọng nhưng thật ra lại lập tức hiểu ý em.
“Con nói Hàm Lạc à, con bé này, sao không lễ phép vậy chứ? Về sau
phải gọi là chị, người ta lớn hơn con ba tuổi kia mà.” Mễ Tuyết Tuệ vừa
trách cứ, vừa ngạc nhiên vui mừng trước ngữ khí quan tâm của em đối với
với Tần Hàm Lạc: “Nó tới thành B thăm ông ngoại rồi, con muốn gặp chị?”
“Không…không phải, chị ấy…tuần trước có tới trường thăm con, cho nên
con chỉ hỏi chút thôi.” Khuôn mặt trắng nõn của Mễ Tiểu Nhàn khẽ ửng
hồng, như muốn thanh minh cái gì mà vội vàng nói.
Ngữ khí bức thiết của em khiến Mễ Tiểu Tuyết sửng sốt, Mễ Tiểu Nhàn
cũng ý thức được mình có phần kích động, liền miễn cưỡng cười cười che
dấu, nói: “Con đi tắm đây.” Cầm đồ đạc, không có tinh thần trở về phòng.
Mễ Tuyết Tuệ nhìn Tần Trọng, lắc đầu nói: “Con bé này, nói chuyện thực lộn xộn.”
“Có lẽ là lần trước Hàm Lạc tới thăm nên quan hệ cả hai thân mật lên
không ít, người trẻ tuổi mà, thế nào cũng có đề tài để nói.” Tần Trọng
nghĩ nghĩ, lại nói: “Như vậy đi, để anh gọi điện kêu Hàm Lạc về nhà ăn
cơm, lúc này hẳn nó cũng về tới thành phố A rồi.”
Mễ Tiểu nhàn trở lại phòng, đóng cửa lại, sau đó tựa lưng vào cửa,
chính em cũng tự hiểu, lần này trở về chính là muốn gặp một người mà
thôi, giờ người kia không có ở đây, em quả thực có loại xúc động muốn
trở lại trường, nhưng mà, em biết đây là chuyện không thể.
Em chậm rãi tới bên giường, ngồi xuống. Phòng em đã bị Tần Trọng và
Mễ Tuyết Tuệ tự tiện bố trí lại thành lấy màu hồng làm chủ, đại khái bọn họ nghĩ phàm là con gái thì đều thích loại màu sắc lãng mạn tươi trẻ
này. Em bất đắc dĩ nhìn quanh bốn phía, em thật sự không thích căn phòng này.
Phòng? Ý niệm trong lòng vừa động, nhớ ra Tần Hàm Lạc ở phòng đối
diện, cơ hồ có loại xúc động muốn đi qua nhìn xem phòng cô, nhưng mà,
cũng chỉ là nghĩ thế thôi, chưa được sự đồng ý của người khác, em chưa
bao giờ tự tiện vào phòng người ta, huống hồ, đi vào rồi thế nào? Mễ
Tiểu Nhàn, mày…có chỗ không bình thường. Em tự nhủ thầm, một cỗ phiền
não chưa từng nếm qua nảy lên trong lòng. Ngay từ đầu em đã phát hiện ra mình có chỗ không bình thường, giờ càng ngày càng rõ ràng, em không
phải loại con gái chỉ biết đọc sách, em biết và cũng có thể chấp nhận
được những sự việc mới lạ, với điều kiện không vi phạm đạo đức hay luật
pháp. Trên thực tế, học sinh trung học thời nay cũng không giống ngày
xưa, phần lớn đều có tư tưởng trưởng thành sớm, cho nên, lúc đêm dài yên tĩnh, em cũng không phải chưa từng tự phân tích các loại tâm tình kỳ lạ của bản thân, mà đáp án từ lâu đã tồn tại trong lòng, em cũng không sợ
hãi, chỉ là, lại vì vậy mà phiền não.
Em ngồi trên giường, yên lặng tự hỏi tâm tình phức tạp của mình, hồi lâu sau, rút cục đứng dậy, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
***
Trên xe trở lại thành phố A, Trương Tử Toàn vừa lật xem chiếc váy
xinh đẹp ông ngoại cố ý mua cho cô, vừa hưng phấn nói: “Ông ngoại thực
tinh mắt, tao rất thích bộ váy này.”
“Hừ!” Tần Hàm Lạc cố ý hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn. Ông ngoại cực
thích Trương Tử Toàn, dẫn cô đi mua quần áo, còn đi khắp nơi ăn đồ ngon, lúc cả hai gần đi còn dặn dò liên tục, bảo cô lần sau lại tới chơi, đứa thân là cháu gái này ngược lại lại bị vứt qua một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT