♥Edit: Yurii + Thaomilk
Trong phòng tắm, Hàn Tiểu Dạ cởi hết
quần áo, để mặc vòi hoa sen phun những dòng nước nóng lên thân thể nàng, nhưng dù có thế nào cũng không thể khiến lòng nàng trở nên ấm áp hơn.
Nàng bị hắn lừa!
“Anh xin lỗi vì đã lừa em, nhưng nếu anh không lừa em, thì em có để cho anh tới gần em không?”
Sau khi nàng lên án chuyện hắn đã lừa nàng, đây là câu trả lời của hắn mà nàng nhận được.
Hắn có thể phạm sai lầm mà vẫn đường
hoàng như vậy sao? Thế việc nàng khóc rống lên vì thấy hắn bị thương thì xem như cái gì? Nàng áy náy đối với hắn, mấy ngày nay nàng đều chăm sóc hắn, giúp hắn ăn cơm, giúp hắn gội đầu, ngốc nghếch làm bao nhiêu
việcvì hắn, thì là gì?
Hắn lại dám lừa nàng!
Trước tiên là khổ nhục kế, sau lại dùng
mỹ nam kế, xoay nàng như chóng chóng, kế tiếp chờ nàng cắn câu, hắn định tính kế xử nàng một lần nữa sao?
Sao nàng lại có thể quên trước đây hắn
từng khi dễ nàng, sao lại đi nghĩ rằng hắn cưng chiều nàng, là vì muốn
hòa nhập vào nàng, bất chấp tất cả chỉ vì nàng?
Nàng hôn má hắn, nói đó là phần thưởng;
sau lại khoác tay hắn, muốn cùng hắn đi ăn khuya, trong mắt hắn, có phải nàng quá ngu ngốc rồi không………
Nàng phải tỉnh táo lại. . . . . . Như
người vô tri, một câu cũng không để lọt tai lời hắn nói, dứt khoát cự
tuyệt, nàng, tuyệt đối phải tỉnh táo lại.
Đường Tuấn Ân chờ bên ngoài phòng nàng,
hắn biết mình đã đi quá xa, quá tồi tệ! Đầu tiên hắn làm bộ thương thế
nghiêm trọng, sau lại phát hiện bác sĩ là anh trai của bạn hắn, liền nhờ bác sĩ diễn trò cùng mình. Dùng băng gạc bó tay hắn lại giả như là
thạch cao, bày mưu tính kế kiến tạo cơ hội ở cạnh nàng. Nàng tức giận
đều lỗi tại hắn.
Nhưng thật sự là hắn không có biện pháp
nào khác, hắn muốn nàng đến phát điên lên được, vừa nhìn thấy nàng rơi
lệ vì hắn, hắn lại càng muốn nắm chắc cơ hội tấn công nàng, dùng hết tâm cơ đối với nàng, chấp nhận bị băng gạc buộc chặt vào tay mỗi ngày, hại
hắn không thể động đậy, có nỗi khổ mà không thể nói ra, nhưng hắn đều
phải cố nhẫn nhịn.
Nhưng vấn đề chính ở đây là hắn đã quên
nàng cũng sẽ bị tổn thương! Hắn quá ngây thơ rồi, hắn khờ dại nghĩ rằng
chờ đến khi tháo băng gạc ra, nàng sẽ không quá kích động.
Giờ nàng trốn tránh hắn, trốn trong
phòng hai tiếng đồng hồ, còn khóa trái cửa phòng, mặc kệ hắn có gõ cửa
thế nào cũng không phản ứng, hắn nóng ruột đến nỗi không thể không đi
lấy chìa khóa mở cửa ngay.
Rõ ràng chỉ là hiểu lầm, hắn không muốn nàng trốn tránh hắn!
Cửa phòng mở ra, nàng không ở trong
phòng, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, hắn tới gần, phát hiện nàng không đóng cửa, lộ ra một chút khe hở.
Nàng đang tắm sao?
Nàng đang tắm thật sao? Tâm tình bất an
của Đường Tuấn Ân càng thêm kích động, tuy biết rằng nàng chỉ là một
người con gái yếu ớt, thế nên sự lừa gạt của hắn rất có thể sẽ khiến
nàng nghĩ quẩn. Có lẽ nàng sẽ. . . . . .
“Tiểu Dạ!” Hắn kích
động bước vào phòng tắm, lại thấy thân hình trần trụi của nàng dưới vòi
hoa sen, con ngươi đen tràn ngập dục niệm, trong nháy mắt phần nam tính ở bụng dưới cương lên phấn chấn bừng bừng.
Phòng tắm có người xông vào, kẻ xâm nhập lại là hắn. Hai má Hàn Tiểu Dạ đỏ bừng, nàng buông chiếc vòi hoa sen
xuống, muốn che khuất thân thể lõa lồ. Nhưng mà hai tay thì không đủ
dùng, nàng thật không biết nên che phía trên, hay là phía dưới. “Anh, anh mau cút ra ngoài cho tôi! Anh không thấy tôi đang tắm à?”
Đáng ra Đường Tuấn Ân phải quân tử, bước ra phòng tắm ngay, nhưng lúc này, hắn lại không nhúc nhích, chỉ đứng im một chỗ. Hắn nhìn hai mắt nàng phiếm hồng sắp khóc, lòng lại không nỡ,
nàng sẽ khóc thật sao?
Ngực hắn đau đớn khiến cho hắn không thể bước đi, nhìn đường cong xinh đẹp ướt đẫm nước của nàng cũng khiến hắn
không thể bước đi!
Nếu nàng không cần hắn, vì sao phải khóc?
Giờ nàng trần trụi giống trẻ sơ sinh,
không hề phòng bị, nếu hắn đi rồi, phải chăng sau này nàng lại đội lên
lớp mặt nạ ngụy trang, giống như trước đây lại tiếp tục diễn trò trước
mặt hắn, trốn tránh hắn? “Tiểu Dạ!”
“Đi ra ngoài! Anh biến ra ngoài cho tôi!” Hàn Tiểu Dạ nhìn hắn từng bước từng bước tiến lại gần nàng, nàng luống
cuống, với tay lấy cái khăn tắm che người lại, sau đó cố lui về phía
sau, cho đến khi không thể lùi được nữa vì chạm vào tường.
Trải qua một lần quan hệ nam nữ với hắn, nàng biết ánh mắt hắn đang chứa đầy dục vọng, biểu hiện này của hắn rõ
ràng là đang bị phản ứng sinh lý.
Đáng giận! Hắn đừng hòng chạm vào nàng. . . . . .
Cánh tay Đường Tuấn Ân mạnh lại có lực lướt qua khuôn mặt nàng, hai bàn tay chống lên trên tường.
Hắn muốn nàng, bị dục vọng gây sức ép
thật khó chịu, hơi thở hỗn loạn kịch liệt đến bào mòn bản thân, mỗi một
tế bào trong cơ thể đều kêu gọi hắn muốn nàng!
Gương mặt tuấn tú của hắn cúi xuống, nhìn thấy đôi mắt nàng đang cố sức tránh né, tóm lấy cằm nàng, ép nàng đối mặt với hắn. “Tiểu Dạ, em thật sự có thể cự tuyệt anh sao?”
Không thể!
Trong lòng Hàn Tiểu Dạ lưỡng lự vài giây.
Đường Tuấn Ân lập tức hôn nàng, cuồng
nhiệt như lửa mà hôn nàng, kéo chiếc khăn tắm không che hết cơ thể nàng
xuống, bàn tay to mạnh mẽ xoa bóp bộ ngực non mềm của nàng, khiến nàng
hòa tan trong tay hắn.
Nụ hôn của hắn từ môi nàng chuyển xuống
cằm nàng, cổ nàng, sau đó liếm liếm bờ vai tròn trịa của nàng, cho đến
khi nghe thấy tiếng thở dốc của nàng, mới mút lấy nụ hoa mẫn cảm sớm đã
đứng thẳng mà nở rộ.
Nàng không thể. . . . . . Cự tuyệt hắn!
Cả người Hàn Tiểu Dạ vô lực, lại bị một biển tình bao phủ, chỉ nghe thấy thanh âm nho nhỏ đang phục vụ hắn của mình phát ra.
“Tiểu Dạ. . . . . .”
Đừng kêu tên nàng như thế, thật đáng
giận. . . . . . Tiểu Dạ yêu kiều rên rỉ, tay hắn xâm chiếm mà đi vào
giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng tra tấn nàng, hết lần này đến lần khác
trêu chọc chỗ sâu kín của nàng. . . . . .
“Tiểu Dạ. . . . . .”
Hắn hôn da thịt tuyết trắng nõn nà của nàng, trong khi ngón tay vẫn ở
trong cơ thể nàng mà gia tăng lực đạo, muốn nghe thanh âm hưởng ứng hắn
của nàng.
Hàn Tiểu Dạ phải ôm lấy hắn để không
trượt chân ngã. Nàng cúi đầu lã chã chực khóc, thanh âm ngân nga tinh tế đáp lại hắn. Động tình trong cơ thể nàng cứ ồ ồ mà ra, nàng tức giận,
nhưng mà nàng không thể cự tuyệt hắn. . . . . .
Nàng yêu người đàn ông này. . . . . .
Đường Tuấn Ân bị nước ở vòi hoa sen để
trên mặt đất làm ướt nửa thân dưới. Làn vải ẩm ướt bó vào người khiến
vật nam tính của hắn càng thêm bức bối, càng muốn vùng ra ngoài.
Hắn không thể chịu nổi nữa rồi, vội vàng cởi áo sơmi, lộ ra nửa người trên gầy gò mà rắn chắc, sau đó cởi quần
dài, khi hắn cởi đến quần lót, vật nam tính của hắn vì dục vọng bùng nổ
đã sớm ngang tàng thẳng đứng lên.
Hàn Tiểu Dạ nhìn mà cảm thấy sợ hãi, nàng sợ tới mức không dám cúi đầu, chỉ có thể ngẩng đầu.
Vừa ngẩng mặt lên, nàng liền hối hận
ngay! Hắn nhìn nàng, nhe răng cười, cười còn chói mắt hơn ánh mặt trời,
khiến cho nàng say mê. Nàng không tự giác được liếm liếm môi. . . . . . (Yu: haha, mình tưởng tưởng mà bùn cười chết đc )
“Ôm chặt eo anh. . . . . .”
Mệnh lệnh của hắn như là độc dược gây
nghiện quyến rũ nàng, đôi mắt nàng cũng tràn ngập khát khao dục vọng,
đưa tay lên ôm lấy eo hắn, mặc hắn giữ lấy nàng. . . . . .
Hoan ái qua đi, Hàn Tiểu Dạ mệt đến tê liệt nằm trên giường, ngay cả sức để lấy chăn bông che đậy thân thể cũng không có.
Đường Tuấn Ân ôm nàng, hôn trán nàng,
hôn vai nàng, một tay khẽ vuốt mồ hôi đầm đìa sau lưng nàng, chậm rãi
đợi dư âm sau cao trào biến mất.
Hắn quá dịu dàng. Hàn Tiểu Dạ ai oán
trừng mắt liếc hắn một cái, rõ ràng cả hai còn đang cãi nhau, nàng lại
bị hắn dụ dỗ đến nỗi cam tâm tình nguyện cùng hắn lên giường, đầu nàng
có phải bị hỏng rồi không?
Mặc kệ đi, làm cũng đã làm rồi, nàng
cũng không hối hận, chỉ là nàng. . . . . . không an tâm. Hắn thích thân
thể nàng, gây cho nàng cảm giác hưng phấn, nhưng lại không hề nói yêu
nàng.
Ngay như bây giờ, hắn ôm nàng, hôn trán
nàng, sau khi qua cơn kích tình thì ân cần chăm sóc, khiến nàng cảm thấy thật ngọt ngào, thể xác và tinh thần đều thật thỏa mãn, nhưng lại vẫn
có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
Nàng rất để ý chuyện hắn không nói yêu nàng!
Nhưng giờ khắc này, sự yên lặng thật
thoải mái, nàng hưởng thụ sự săn sóc của hắn, tạm thời không nghĩ để tâm vào chuyện vụn vặt, như thể bọn họ thật sự là người yêu.
Đường Tuấn Ân nhìn nàng ngoan ngoãn như
con mèo nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về đường cong xinh đẹp sau lưng nàng, ôm lấy
vai nàng, kéo nàng vào lòng hắn, muốn nàng nghe tiếng tim đập chân thành của hắn.
“Tiểu Dạ, em hãy nghe anh nói, anh và Trần tiểu thư chỉ ăn cơm với nhau vài lần, là do cô ta tình đơn phương với anh.” Đường Tuấn Ân nhìn nàng nhắm mắt lại, lòng nổi lên một tia chua sót.
Cho dù nàng không muốn nghe, hắn cũng bắt buộc nàng phải nghe.
“A Bân, bạn anh chưa được sự
đồng ý của anh, đã tự tiện giúp cô ta giật giây, sắp xếp cho anh qua đêm với cô ta. . . . . . Anh bị bọn họ chuốc quá chén, ý thức không rõ ràng nên mới bị đưa vào phòng. . . . . . Tiểu Dạ, hãy tin anh, khi đó anh
thật sự ôm em, anh không xem em như cô ta, hoặc xem em như gái điếm để
phát tiết. . . . . . Thậm chí anh còn cảm thấy thật may mắn vì người anh ôm là em!”
“Dáng điệu của anh một chút cũng không giống như là may mắn.” Đầu nàng vùi vào ngực hắn, nhỏ giọng chất vấn.
Nàng đang nén giận, nhưng cũng cho thấy nàng có nghe hắn nói.
Đường Tuấn Ân nhẹ nhõm thở dài một hơi, khẽ cười nói: “Anh còn nghĩ là anh đang nằm mơ được ở trên giường với với em, nghĩ đó chỉ
là một giấc xuân mộng dài, khi thấy em thật sự nằm trên giường anh, anh
sợ hãi, cho nên mới có thể không lịch sự mà hiểu lầm em, không phải em
cũng ‘dạy dỗ’ anh rồi sao?” . . . . . . Dù chỉ nếm trải cảm giác bị dạy dỗ một lần, mà đã thành nghiện.
Hàn Tiểu Dạ “Hừ” một tiếng, như là vẫn còn hờn dỗi.
Nàng còn tức giận thật sao? Không! Nàng
là một cô gái vô dụng, giận hắn đấy, hận hắn đấy, nhưng tất cả đã dần
dần tiêu tan sau khi nàng triền miên với hắn, cho nên lại có thể tỉnh
táo mà nghe hắn giải thích. . . . . .
“Anh mà lừa em thì tay của anh
bị gãy xương, anh nói rồi đó chỉ là một trong những tiểu xảo để tới gần
em, anh thật ích kỷ, tám năm qua em luôn một mực trốn tránh anh, anh hy
vọng em có thể nhìn thẳng vào anh, cho anh cơ hội, anh không muốn em vừa nhìn thấy anh là vội vã bỏ đi.”
Hàn Tiểu Dạ mềm lòng, nhìn một cánh tay
cả ngày bị bó bột của hắn, băng lại ít nhất cũng phải hơn mười tiếng
đồng hồ, nhất định rất ngứa, rất khó chịu? Thật ra hắn không cần phải
dùng đến cách oan uổng như vậy, nàng vốn đang có chút tức giận, nhưng
tức giận qua đi, ngược lại cũng cảm thấy hắn thực ngây thơ, thực buồn
cười.
“Tiểu Dạ, tha thứ cho anh được không?”
Thiếu chút nữa là Hàn Tiểu Dạ đã gật đầu đồng ý, nhưng nàng cố chịu đựng, hai mắt từ từ nhắm lại không nhìn hắn, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm đang khẩn cầu của hắn, nàng sẽ không thể giữ lại một chút nguyên tắc nào mà thuận theo hắn ngay.
Nàng không cam lòng, câu mà nàng muốn nghe nhất hắn còn chưa nói ra. . . . . .
“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi!”
Hàn Tiểu Dạ khẩn trương kinh ngạc thở dốc, chỉ có thể nhanh chóng nhắm mắt lại, ra vẻ trấn định.
Nói mau, nói anh yêu em đi! Em đang chờ anh nói yêu em!
Đường Tuấn Ân nghe thấy hơi thở mỏng
manh yếu ớt của nàng, chậm rãi kéo nàng ra khỏi lồng ngực, quan sát biểu hiện của nàng, đôi mắt nàng nhắm cũng quá chặt đi.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được lòng dạ
của phụ nữ sâu như đáy biển, hắn biết nàng đang khẩn trương, khẩn trương đến nỗi các cơ đều căng thẳng , nhưng cũng không hiểu nàng đang suy
nghĩ gì, vì sao tại thời khắc mấu chốt nàng không mở mắt nghe hắn nói?
Hắn không biết những lời mà hắn vừa nói
có vào lòng nàng được chút nào không, có khiến cho nàng cảm động hay
không? Hắn muốn có được sự tha thứ của nàng, cố gắng như vậy đã đủ hay
chưa. . . . . .
Hay là hắn nên nói với nàng những lời ngon tiếng ngọt, nói hắn yêu nàng, yêu nàng muốn chết đi được?
Nhưng hắn là đàn ông, đối mặt với người
con gái mà mình âu yếm cũng không thể an tâm, hắn không nghĩ ngay cả con bài cuối cùng của hắn chưa lật mà đã ngửa.
Nàng cũng chưa từng nói nàng yêu hắn!
“Tiểu Dạ, ở bên anh nhé! Làm người phụ nữ của anh.” Hắn đổi cách nói ‘yêu’, trong tâm tưởng của hắn, ở bên nhau tương đương với hẹn hò, làm người phụ nữ của hắn cũng chính là làm bạn gái hắn, ba
chữ ‘Người phụ nữ’ này thậm chí so với ‘Bạn gái’ càng có ý nghĩa hơn,
nàng sẽ là người phụ nữ duy nhất của cả đời hắn.
Hàn Tiểu Dạ giận giữ mở mắt ra, nhìn hắn với vẻ không thể tin được. “Anh nói cái gì?”
Đường Tuấn Ân xúc động đến nỗi thiếu
chút nữa nói hắn yêu thương nàng, hắn đã bị nàng mê hoặc đến thần hồn
điên đảo, nhưng trong mắt nàng đều là phẫn nộ và không tin tưởng, hắn sợ nếu bày tỏ tình cảm trắng trợn trước mặt nàng, mà không được đáp lại,
nên không muốn nói những lời dư thừa. “Anh muốn em làm người phụ nữ của anh!”
Những lời này so với hắn nói yêu nàng còn có sự chiếm hữu.
Hàn Tiểu Dạ nhíu đôi mi thanh tú, kiên
nhẫn giằng co với hắn, đang có ý định muốn chờ câu nói tiếp theo của
hắn, nhưng nàng không đợi được, hắn chỉ dùng ánh mắt mà nàng không thể
thấu hiểu hết để nhìn nàng, một câu cũng không nói.
Hắn không nói hắn yêu nàng, dù chỉ là một câu ‘Anh thích em’, nàng cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn.
‘Làm người phụ nữ của anh’ với ‘Em là
của anh’ không có gì khác biệt, câu mà con gái muốn nghe nhất chính là
được con trai nói yêu cô ấy, chứ không phải là trở thành đồ vật bị anh
ta độc chiếm.
Hắn nghĩ rằng hắn nói một ngàn lần, một vạn lần hắn muốn nàng làm người phụ nữ của hắn, thì nàng sẽ là người của hắn sao?
Hắn luôn tự cho mình là đúng, sao nàng
có thể bỏ qua tự tôn của bản thân mà nói nàng yêu hắn trước? Nàng nói
không nên lời, đó cũng là lớp phòng bị cuối cùng của nàng.
Nguyên bản không khí yên lặng thoải mái
lại trở thành ngòi lửa văng khắp nơi, diễn biến thành một hồi giằng co
của sự tự tôn, bọn họ đều khát vọng được yêu, nhưng lại không người nào
muốn nói ‘yêu’ trước.
“Tôi không cần!” Hàn
Tiểu Dạ lạnh lùng nói, tất cả sự nhiệt tình chờ mong thông báo của hắn
trong nháy mắt đã hạ nhiệt độ, nàng muốn xuống giường tìm quần áo mặc.
“Sao em lại có thể không cần?” Vẻ mặt Đường Tuấn Ân phức tạp, nắm chặt lấy cổ tay nàng, hắn không thể tin được lại có thể nghe thấy đáp án thế này.
Tuy rằng hắn hiểu chuyện tình cảm không
thể miễn cưỡng, nhưng hắn đã xác định người hắn cần là nàng, tâm tình
mãnh liệt đã chôn sâu trong ngực hắn, yêu nàng là chuyện thiên chân vạn
xác, hắn không thể chấp nhận chuyện bị nàng cự tuyệt.
“Vì sao tôi nhất định phải ở bên anh?” Hàn Tiểu Dạ cười nhạo nói, không có danh phận đã theo hắn, vậy nàng
thành cái gì? Bạn tình sao? Hay món đồ chơi tùy hắn đùa giỡn.
Đường Tuấn Ân có nén cảm xúc mãnh liệt
trong lòng, phải chăng hắn nên cảm thấy may mắn vì đã không nói ‘yêu’
nàng trước, nếu không hắn nhất định sẽ càng bị tổn thương, nhất định sẽ
giết chết kẻ đã cự tuyệt hắn là nàng!
Sao hắn lại bày ra vẻ mặt này, chỉ là
lòng tự tôn bị người khác bác đi mà thôi. Hàn Tiểu Dạ chán ghét nhìn
biểu hiện bi thương của hắn, so với hắn, nàng càng bị tổn thương nhiều
hơn!
Nàng tự ti, nàng sợ hãi có một ngày hắn
sẽ thấy nàng chướng mắt, hắn không nói yêu nàng, làm sao nàng có tự tin
để có thể ở bên cạnh hắn?
“Ở cạnh anh.” Hắn chăm
chú nhìn nàng, bàn tay to nắm lấy tay nàng vô thức nắm chặt hơn, Hàn
Tiểu Dạ thấy bực mình muốn chết, hắn đang ép buộc nàng trở thành người
của hắn!
Nàng không phải là của hắn!
“Không phải tôi đã nói là không
cần rồi sao, rốt cuộc anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần mới đủ đây?
Đường Tuấn Ân thiếu gia, tôi không muốn trở thành người của anh, cũng
không muốn ở cạnh anh, tôi hận không thể tránh xa anh, không có một chút dính líu nào với anh. . . . . .” Một tiếng trống như cổ vũ làm tinh thần hăng hái xúc động, nói xong, nàng mới giật mình nhận thấy sắc mặt rất khó coi của hắn.
Dường như nàng đã nói hơi quá đáng. . . . . .
Tự tôn của Đường Tuấn Ân đã bị nàng chà đạp hoàn toàn!
Mấy ngày hôm nay, hắn luôn đi theo nàng, cưng chiều nàng, chưa từng có người con gái nào có thể làm cho hắn tiêu phí tâm tư để ý đến như vậy, việc thừa nhận yêu thương cô dâu nuôi từ
bé là nàng là chuyện vô cùng khó khăn, hắn mất thời gian tám năm mới có
thể hiểu rõ tâm ý của chính mình, tại sao nàng lại có thể cự tuyệt hắn
một cách vô tình như thế?
Đường Tuấn Ân, đây không phải tác phong của mày! Tại sao mày có thể bị một người con gái tác động, lại còn bị nàng dắt mũi?
Gương mặt Đường Tuấn Ân trở nên hung ác nham hiểm, dù có thế nào, hắn cũng sẽ không bại dưới tay nàng. “Hàn Tiểu Dạ, cô nghĩ rằng tôi muốn cô lắm sao? Tôi tốn nhiều tâm tư với cô
như vậy, thật may mắn là cuối cùng cũng có thể lên giường với cô một lần nữa, thân thể của cô khiến tôi thực mất hồn, thật sự khiến cho tôi thỏa mãn vô cùng!”
Mặt Hàn Tiểu Dạ đang cười bỗng dưng biến sắc.
Đường Tuấn Ân cố gắng kiềm chế biểu hiện đau lòng, nhanh chóng bước xuống giường mặc quần áo, sau đó lấy trong
ví ra hai ngàn tệ để trên giường, dùng lời lẽ nhục nhã nàng nói: “Đây là hai ngàn tệ cô đưa cho tôi ngày trước, bây giờ tôi trả lại cô, coi như cho cô phí che giấu!”
Ngày hôm sau, Hàn Tiểu Dạ thu thập hành
lý, sáng sớm nàng đã mang chăn đệm ra giặt sạch, chỉ vì nó khiến nàng
nhớ tới hương vị hoan ái đáng ghét.
“Đi mà tới địa ngục đi phí che giấu!” Nàng vừa mắng, vừa trừng mắt nhìn hai ngàn tệ được đặt ngay ngắn ở trên giường, đã vài lần nàng muốn xé nát chúng, nhưng cuối cùng. . . . . .
Nàng thở dài một hơi, thật không có khí phách mà nhặt lên, nhét vào ví.
Vì một người đàn ông mà phải đối nghịch
với thứ nàng yêu nhất là tiền, thật sự là không có đạo lý, nàng không
muốn mình vì hắn mà đau lòng một lần nữa, không đáng để khóc vì loại đàn ông như vậy.
Nàng phải khôi phục là Hàn Tiểu Dạ mà trước kia hắn chán ghét, nàng không muốn trở về nơi này một thêm lần nào nữa!
“Tiểu Dạ, sao con lại thu thập hành lý?”
“Mẹ. . . . . .” Hàn
Tiểu Dạ ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ đang đứng trước cửa phòng, vội vàng thu
hồi nét mặt bi thương, không muốn bị nàng nhìn ra manh mối. “Mẹ không phải đi cùng dì sao?”
“Con còn chưa trả lời mẹ, tại sao lại thu thập hành lý?” Mẹ Hàn cương quyết hỏi.
“Cái tên Đường Tuấn Ân chết
tiệt. . . . . . Không, con muốn nói là tay của thiếu gia đỡ nhiều rồi,
con có thể không cần chăm sóc anh ta, con muốn quay lại kí túc xá.” Ngay từ đầu mẹ đã không biết quan hệ giữa nàng và Đường Tuấn Ân, giờ cả hai đã trở mặt, mẹ lại càng không cần biết.
“Tay thiếu gia đỡ rồi ư?” Mẹ Hàn rất kinh ngạc, đã trưa rồi mà chưa nhìn thấy hắn xuống lầu, nên bà không nghĩ là tay hắn đã đỡ rồi. “Không phải cần tĩnh dưỡng một tháng sao? Sao lại nhanh như vậy?”
“Bởi vì cái tên chết tiệt kia. . . . . . Con muốn nói là do con gái mẹ chăm sóc thiếu gia rất tốt, cho
nên thương thế của thiếu gia mới khá lên như vậy.” Hàn Tiểu Dạ miễn cưỡng tươi cười nói.
Cả buổi sáng cũng chưa nhìn thấy tên
kia, khẳng định là hắn không muốn gặp nàng. Hắn không ở nhà cũng tốt,
nàng càng có thể thoải mái rời đi.
“Tiểu Dạ, vậy con cũng không cần vội vã quay về ký túc xá, mấy ngày nay không phải con ở đây cũng quen
rồi sao? Phu nhân và lão gia đều rất thương con. Vì sao lại muốn đi?” Mẹ Hàn ở trước mặt con gái vẫn đều có uy nghiêm của người mẹ, dù thế
nào cũng không thể nói ra được những lời tình cảm luyến tiếc con gái.
“Mẹ, trường học của con cách chỗ này xa quá. . . . . .”
“Mấy ngày nay không phải con đều đi xe của thiếu gia tới trường sao?”
“Nhưng mà con còn muốn đi làm
thêm, công việc ở nhà ăn tuy đã xin phép nghỉ, nhưng nếu nghỉ nữa có thể sẽ bị đuổi việc. . . . . .”
“Con muốn đi làm thì chờ tốt nghiệp xong rồi tìm, tiền lương của mẹ cũng không phải không thể nuôi nổi con. . . . . .” Mẹ Hàn biết con gái mình rất độc lập, nhưng dù sao nó cũng mới hai mươi tuổi, ở bên ngoài một mình vừa đi học, vừa đi làm, khiến cho bà rất lo
lắng.
“Mẹ, rời khỏi Đường gia với con đi!” Hàn Tiểu Dạ đột nhiên mở miệng nói, kỳ thật nàng vẫn rất muốn thương
lượng với mẹ chuyện này, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp mà thôi. “Con đã đi xem một căn nhà gồm hai phòng nhỏ và một phòng bếp,
chờ thêm mấy tháng nữa con kiếm đủ tiền đặt cọc, mẹ con mình sẽ cùng
nhau chuyển đi!”
Mẹ Hàn nghe vậy cả người cứng đờ, rõ ràng đang bị lời nói của con gái dọa. “Con muốn mua nhà?”
“Mẹ, chúng ta không thể ở nơi này cả đời được? Con nghĩ phải có nhà của chính mình. . . . . .” Do bị Đường Tuấn Ân tổn thương sâu sắc nên ý định này của nàng càng trở nên tích cực.
“Tiểu Dạ, mẹ không biết sao con lại có những suy nghĩ thế này.” Bà luôn nghĩ Đường gia cũng chính là nhà của mẹ con nàng. “Lão gia và phu nhân có ân với mẹ con ta, mẹ đã thề cả đời nguyện trung
thành với bọn họ, sao có thể nói đi là đi ngay được. . . . . .”
Hy vọng tha thiết của Hàn Tiểu Dạ không
được hưởng ứng, khiến trái tim nàng đau như trời sụp đất nứt, cố sức
muốn che dấu cảm xúc đau lòng này nhưng rốt cuộc cố nén mà không được,
nàng thống khổ hét lên, “Nhưng con không muốn cả đời phải ở đây!”
Cả đời đều phải đối mặt với kẻ đã thương tổn nàng, với người đàn ông đã đùa bỡn nàng, nàng sẽ chết sớm mất!
“Mẹ chưa từng nói bắt con cả đời đều phải ở đây, mẹ chỉ hy vọng trước khi tốt nghiệp con có thể ở tại
chỗ này, sau khi tốt nghiệp rồi, con sẽ có cuộc sống của con, con có thể chuyển ra ngoài mà sống theo ý mình, nhưng mẹ vẫn muốn ở lại Đường gia
hầu hạ lão gia và phu nhân, không thể đi theo con. . . . . .”
Mẹ Hàn nói nhưng trong lòng cảm thấy bất an, lần đầu tiên bà nhìn thấy
cô con gái hoạt bát luôn lạc quan lại mất khống chế trước mặt mình, con
gái bị làm sao vậy?
Bà quyết định ở lại Đường gia cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, con gái nên biết mới đúng, có phải là
con gái gặp chuyện gì rồi không?
Mẹ không thể đi cùng nàng? Trái tim Hàn Tiểu Dạ lập tức lạnh băng. “Mẹ không đi cùng con thì có ích lợi gì? Một mình con cố gắng làm việc
nhiều như vậy, chính là hy vọng có thể chuyển ra ngoài sống với mẹ, con
tự mình suy tính thật giống một kẻ ngu ngốc! Con. . . . . .”
Nói không được nữa, đột nhiên nàng rất
hận bản thân mình vô dụng, mẹ muốn ở lại Đường gia là sự thật mười mươi, không phải trước đây nàng đã biết rồi sao? Tại sao nàng lại có thể cho
rằng đứa con gái như nàng quan trọng hơn việc báo ân?
Ngay cả nỗi lòng muốn cắt đứt quan hệ với Đường Tuấn Ân đều không thể nói ra miệng, sao có thể yêu cầu mẹ phải theo ý nàng?
“Quên đi!” Nàng cười thê lương, cầm hành lý xoay người bước đi. . . . . .
“Tiểu Dạ!”
Mẹ lo lắng gọi nàng, nhưng nàng không quay đầu lại, vừa bước ra cửa phòng, lại gặp được Đường Tuấn Ân.
Đường Tuấn Ân có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt chua xót của hắn khiến nàng rất khó chịu.
Hắn muốn làm gì vậy?
“Cút ngay!” Đừng ngăn cản đường đi của nàng!
“Tiểu Dạ, không thể vô lễ với thiếu gia!” Mẹ Hàn ở phía sau nàng quát lớn.
Hàn Tiểu Dạ càng cảm thấy tủi thân, nghĩ đến chuyện nàng muốn rời khỏi Đường gia, mẹ không chịu đi cùng nàng,
nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, mẹ đều yêu thương Đường Tuấn Ân nhiều hơn nàng, chuyện nàng bị Đường Tuấn Ân khi dễ, mẹ lại không hề biết, nàng thật
không cam lòng, vô cùng ai oán, buồn bực tích lũy trong tám năm qua đột
nhiên mãnh liệt bùng nổ. . . . . .
“Thiếu gia, thiếu gia, trong
lòng của mẹ lúc nào cũng chỉ có anh ta, cứ như anh ta mới là con của mẹ, còn con không phải! Mẹ muốn trước khi tốt nghiệp con ở đây, là vì muốn
con chịu khổ cực, phải làm cô dâu nuôi từ bé của anh ta, bị anh ta sai
bảo sao? Vì báo đáp ân tình của Đường gia đối với mẹ con ta, cho dù con
bị anh ta chà đạp thì cũng không thể quan trong bằng, có đúng không. . . . . .”
Ba!
Hàn Tiểu Dạ bị mẹ tát một cái, ngay trước mặt Đường Tuấn Ân.
Nàng đứng yên một chỗ, xoa xoa hai má bị đau, không dám chống lại cơn phẫn nộ của mẹ, tủi thân cùng với đau nhức mà khóc thành tiếng, khóc trước mặt Đường Tuấn Ân thật sự rất mất mặt.
Nàng nghĩ sau khi lớn lên nàng sẽ không
ăn bậy dấm chua, nhưng nàng oán hận Đường Tuấn Ân, chua xót trong lòng
lại dâng trào, nàng không biết dây thần kinh của mình có chỗ nào bị đứt
không, mà lại có thể xúc động đến nỗi nói ra tiếng lòng bao năm qua.
“Dì Hàn, Tiểu Dạ không phải cố ý đâu, dì đừng giận cô ấy.”
Nghe thấy Đường Tuấn Ân nói giúp nàng,
Hàn Tiểu Dạ cũng không cảm kích chút nào, đều do hắn mà nàng bị đánh,
một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn, đời này người nàng hận
nhất chính là hắn!
Nàng ra vẻ kiên cường, ưỡn thẳng lưng, lướt qua hắn, bước nhanh đi.
Đường Tuấn Ân đuổi theo, nhanh tay giành lấy hành lý của nàng. “Sắc mặt mẹ em kém lắm, em không thể cứ đi như thế!”
“Giờ tôi ở lại chỉ khiến mẹ thêm phiền lòng. . . . . .”
“Em thật sự muốn rời khỏi nhà anh sao?” Đường Tuấn Ân biết nàng rất muốn thoát khỏi hắn, nhưng lại không biết
nàng liều mình làm việc như vậy là để mua nhà, điều này làm cho hắn cảm
thấy rất khó chịu.
Hắn cũng không biết chính mình bị làm
sao, sau khi nói những lời khiến nàng đau lòng, hắn cũng không có chút
gì vui sướng, ngược lại hối hận đến nỗi thức trắng một đêm, hận chính
mình, nhưng lại cứ vô tâm mà thương tổn nàng, cho nên cả buổi sáng mới
không bước chân ra khỏi phòng, cho đến khi ý niệm muốn gặp nàng mãnh
liệt trỗi dậy, hắn mới vô thức mà đi đến trước cửa phòng nàng, lại nghe
được cuộc đối thoại trên.
“Đúng vậy! Từ năm mười hai tuổi tôi đã lập chí sau khi lớn lên sẽ dẫn mẹ rời khỏi nhà anh!”
Phanh!
Hàn Tiểu Dạ vừa mới nói xong, chợt nghe
phía sau truyền đến một tiếng vang cực lớn, xoay người lại nhìn, thì
thấy mẹ nàng ngất xỉu trên mặt đất, mặt nàng trắng bệch, hoảng sợ kêu
lên: “Mẹ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT