Đến khi Minh Tướng quân đã biến mất hoàn toàn, mấy người mới thở phào một hơi.
Đỗ Tứ nắm chặt lấy bàn tay Vật Do Tâm, vận công giúp lão trị thương, lại cất giọng quan tâm, hỏi: "Không sao chứ?"
Tuy từ đầu đến cuối Minh Tướng quân đều nói năng nhẹ nhàng, không hề để lộ địch ý nhưng luôn khiến người ta cảm nhận được một thứ áp lực vô hình, đến mức khiến Vật Do Tâm hộc máu thụ thương. Ngoài Lâm Thanh và Vật Do Tâm ra, những người khác đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vật Do Tâm nhắm mắt hồi lâu rồi mới vận công viên mãn, buồn bã cất tiếng thở dài. "Ta tự thấy mình cũng từng gặp không ít cao thủ, vậy nhưng chưa thấy có người nào thâm sâu khó lường như Minh Tướng quân."
Dương Sương Nhi vẫn thầm sợ hãi. "Cháu từng nghe phụ thân nói, Lịch Khinh Sinh của thành Uổng Tử có biết một môn tà công tên gọi là Thu Thần Khốc, chuyên dùng âm thanh để mê hoặc và đả thương người khác, chẳng lẽ Minh Tướng quân cũng biết thứ võ công tà môn này?"
Dung Tiếu Phong nói: "Lịch Khinh Sinh là một trong sáu đại tông sư tà phái, mà Thu Thần Khốc lại là môn võ công bất truyền của hắn, Minh Tướng quân không thể biết được!"
Lâm Thanh trầm giọng nói: "Theo ta nghĩ, đây không phải thứ tà thuật dùng âm thanh để mê hoặc người khác, chỉ là Minh Tướng quân không để lộ chút sơ hở nào khiến Vật lão không dám ra tay với hắn, khi tấn công lại bị hắn thừa cơ lên tiếng quấy nhiễu nên mới dẫn đến việc chân khí rối loạn. Có chúng ta trợ giúp, chắc chỉ cần nửa canh giờ là Vật lão có thể hồi phục lại thôi!"
Vật Do Tâm khẽ gật đầu nhưng khuôn mặt vẫn ngẩn ngơ, như thế cảm thấy rất khó hiểu về chuyện gì đó.
Hứa Mạc Dương nhìn Vật Do Tâm, hỏi: "Xin Vật lão hãy nói ra cảm giác lúc đó! Với công lực mấy chục năm của Vật lão chắc không đến mức không phát nổi một chiêu chứ?"
Vật Do Tâm đưa mắt nhìn qua phía Lâm Thanh. "Khi đối mặt với Minh Tướng quân, ngươi có cảm giác quái dị gì không?"
Lâm Thanh buồn bã thở dài. "Toàn bộ tinh, khí, thần của Minh Tướng quân đều khóa chặt thân thể ta. Ta phải dốc toàn lực vận công tiêu trừ luồng sát khí giống như thực thể đó, đâu còn thời gian để cảm nhận điều gì khác!"
Đỗ Tứ gật đầu, nói: "Ta nhìn Minh Tướng quân từ phía bên cạnh, vậy nhưng vẫn cảm nhận được luồng áp lực khổng lồ đó. Lâm huynh đệ thân ở bên trong, cảm giác tất nhiên lại càng mãnh liệt."
Dương Sương Nhi kinh ngạc hỏi: "Sao cháu chẳng có chút cảm giác nào vậy?"
Hứa Mạc Dương đã được Xảo Chuyết đại sư rọi tuệ nhãn, kiến thức tăng lên rất nhiều. "Cái gọi là sát khí thực ra là một loại cảm giác hết sức huyền diệu, người võ công càng cao lại càng dễ cảm nhận thấy. Với võ công như của Minh Tướng quân, nếu một người lòng mang sát ý đến gần hắn ở một phạm vi nhất định thì chắc chắn sẽ bị phát giác. Còn nếu là người bình thường, cho dù phải đối mặt với loại sát thủ siêu cấp như Quỷ Thất Kinh cũng chưa chắc đã phát hiện ra điều dị thường.
Quỷ Thất Kinh chính kẻ đứng hàng thứ hai trong số ba đại danh sĩ dưới trướng Minh Tướng quân, chỉ xếp sau tổng quản phủ tướng quân Thủy Tri Hàn, còn ở trên Độc Lai Vô Dạng. Hắn tự tay huấn luyện hai mươi tư gã sát thủ, đặt tên theo tên của hai mươi tư vì tinh tú, được người ta gọi là "Tinh tinh mãn thiên", chuyên thay Minh Tướng quân đi thực hiện những vụ ám sát, gần như chưa từng thất bại.
Vì thế Quỷ Thất Kinh được coi là vua sát thủ trong giới hắc đạo, cùng với Trùng đại sư đều là những sát thủ hàng đầu trên giang hồ.
Vật Do Tâm cảm thấy bất an, khẽ cất tiếng: "Khi đó Minh Tướng quân xuất hiện vô cùng đột ngột, ta vận đủ mười thành công lực định đánh bại hắn chỉ trong một chiêu, nhưng lại phát hiện... ta từ đầu đến cuối không thể xác định vị trí của hắn."
"A!" Mọi người vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, không biết tại sao Vật Do Tâm lại nói ra những lời này.
Dường như Vật Do Tâm còn đang hồi tưởng lại khoảnh khắc bị rối loạn đó.
"Thức Anh Biện Hùng thuật của bản môn không chỉ có thể xem tướng cho người ta mà còn có thể quan sát võ công của kẻ địch rồi tìm ra điểm yếu lớn nhất và tung ra một đòn chí mạng. Cho nên khi đối mặt với Minh Tướng quân, việc đầu tiên ta làm chính là tìm sơ hở của hắn, nhưng ta lại cảm thấy không khí xung quanh hắn không hề biến hóa, tựa như hắn chỉ là một cái bóng không chân thực..."
Dung Tiếu Phong và Đỗ Tứ đều cau mày ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của Vật Do Tâm. Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi thì như hiểu mà như không hiểu.
Lâm Thanh thở dài một tiếng. "Minh Tướng quân nói không sai, chúng ta dựa theo sự chỉ dẫn của Xảo Chuyết đại sư đi chế tạo Thâu Thiên cung, đã tạo ra cho hắn một áp lực rất lớn. Trong tình huống như thế, Lưu Chuyển thần công của hắn lại càng tiến bộ hơn, đã đạt tới cảnh giới ngưng thần hóa hư rồi!"
Vật Do Tâm cũng thở dài một hơi. "Khi đó, tuy hai mắt ta nhìn thấy rõ Minh Tướng quân đang đứng ngay trước mặt nhưng về cảm giác thì hắn dường như không tồn tại ở nơi đây. Hay nói cách khác, nếu nhắm mắt lại, ta không thể nào biết được vị trí của hắn!" Lão lại lẩm bẩm tự hỏi mình về một chuyện hết sức khó hiểu: "Lưu Chuyển thần công này rốt cuộc là thứ công phu như thế nào đây?" Câu hỏi này, chẳng ai có thể trả lời được.
Phải biết rằng võ công cao minh như Vật Do Tâm, cảm giác sẽ trở nên nhạy bén vô cùng, phần lớn thời gian đều không sử dụng các giác quan bình thường để dò xét kẻ địch mà sử dụng loại cảm giác khó có thể lý giải bằng đạo lý thông thường ấy. Vậy mà tới tận lúc đối mặt với Minh Tướng quân, Vật Do Tâm mới phát hiện bản thân không thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, loại võ công quỷ thần khó dò như thể thực khiến lão phải kinh hãi.
Lâm Thanh suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Theo ta được biết, Lưu Chuyển thần công khởi đầu bằng sự lưu chuyển không ngừng của hai khí âm, dương trong trời đất, tức là bản thân phải hóa thân thành tự nhiên, hấp thu linh khí trong trời đất. Con người Minh Tướng quân tuy khó có thể phán xét là thiện hay ác, nhưng Lưu Chuyển thần công thì quả thực là một môn thần công tuyệt thế của Đạo gia chính tông."
Vật Do Tâm hít sâu một hơi rồi lại thở dài một tiếng. "Trước đây ta còn có chút không phục về danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ của Minh Tướng quân, nhưng chứng kiến chuyện vừa rồi, nếu Minh Tướng quân toàn lực ra tay, tuy chúng ta có sáu người nhưng có lẽ khả năng thất bại vẫn chiếm phần lớn."
Hứa Mạc Dương cất tiếng phản bác: "Cớ sao Vật lão lại làm tăng uy phong của kẻ địch như thế. Mọi người đồng lòng thì việc gì cũng xong, theo ta thấy, Minh Tướng quân chẳng qua chỉ là biết khó mà lui, nếu thật sự ra tay, hắn chưa chắc đã có thể bình yên trở về."
Lâm Thanh mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hứa Mạc Dương, tỏ ý khen ngợi ý chí chiến đấu của y. "Ta có cảm giác, vừa rồi Minh Tướng quân quả thực chỉ có ý uy hiếp, không hề có ý ra tay."
Dung Tiếu Phong trầm ngâm nói: "Mọi người cho rằng những lời đó của Minh Tướng quân có đáng tin không?"
Hứa Mạc Dương "hừ" lạnh một tiếng. "Minh Tướng quân là một bậc thầy về binh pháp, tất nhiên hiểu rõ thế nào là binh bất yếm trá, lời của hắn không thể tin hoàn toàn. Trang chủ nên một mặt bắt tay vào việc rút binh, mặt khác đề phòng hắn cho người đến tập kích."
Lâm Thanh khẽ gật đầu, nói: "Không sai, Minh Tướng quân đã nói mấy ngày tới sẽ ngừng tấn công, vậy chúng ta hãy tương kế tựu kế, ngày mai cho một bộ phận trang đinh rút đi từ hậu sơn, còn chúng ta tiếp tục ở lại đến ngày mùng Bảy, đợi sau khi Thâu Thiên cung được chế tạo thành công thì sẽ rời đi.
Địa đạo trong sơn trang không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng dùng tới vội, đề phòng kẻ địch nhìn ra hư thực."
Dung Tiếu Phong gật đầu khen phải rồi lập tức búng ngón tay một cái, gọi mấy gã trang đinh tới dặn dò đi bố trí mọi việc.
Đỗ Tứ đưa mắt nhìn qua phía Lâm Thanh với vẻ quan tâm. "Theo ta thấy, hôm nay Minh Tướng quân đến đây chủ yếu là nhắm vào ngươi, nhưng thấy chúng ta nhiều người, không có cơ hội nên mới không ra tay. Ngươi nên chú ý một chút!"
Lâm Thanh tỏ vẻ kiên nghị, nói: "Xin Đỗ đại ca hãy yên tâm, tiểu đệ đã dám hạ chiến thư với hắn, tất nhiên cũng chẳng sợ hắn dùng âm mưu quỷ kế gì. Hơn nữa, với danh vọng của Minh Tướng quân, nếu không thể đánh bại tiểu đệ một cách công bằng, ấy cũng đã là một thất bại lớn của hắn."
Vật Do Tâm nói thẳng: "Ta thấy võ công của Lâm huynh đệ có lẽ chỉ còn kém Minh Tướng quân một khoảng, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để dương uy thiên hạ. Bây giờ, mấu chốt nằm ở chỗ khi nào Lâm huynh đệ khiêu chiến với hắn, thời cơ ấy thực sự rất khó nắm bắt..."
Dung Tiếu Phong thấy Vật Do Tâm vừa nói vừa khẽ lắc đầu hiển nhiên là chẳng có chút niềm tin vào Lâm Thanh, bèn vội vàng chuyển chủ đề: "Việc chế tạo Thâu Thiên cung hoàn toàn phải dựa vào đôi tay khéo léo của Đỗ lão. Nếu Minh Tướng quân có âm mưu gì, chỉ sợ sẽ tập trung vào Đỗ lão là chính."
Lâm Thanh nói bằng giọng chắc nịch: "Ta cảm thấy Minh Tướng quân sẽ không ra tay nữa, nhưng chúng ta cần phải đề phòng Bát phương danh động. Cơ quan vương là người khiêm nhường, nhã nhặn, một lòng tập trung nghiên cứu những sự biến hóa trong thuật cơ quan thổ mộc, có lẽ có thể bỏ qua, thế nhưng Lao ngục vương tâm tư thâm trầm, từ lâu đã căm phẫn vì xếp ở sau ta, chỉ e sẽ rình mò tìm thời cơ hành động."
Dung Tiếu Phong cười vang, nói: "Lao ngục vương tất nhiên không đáng để ám khí vương cho vào trong mắt. Từ lâu đã nghe nói Hắc Sơn giỏi dùng hình, khi ở kinh sư từng khiến không ít bậc trung nghĩa phải nhận tội vì bị bức cung, ta sớm đã muốn gặp gỡ hắn một phen."
Lâm Thanh cũng cất tiếng cười phóng khoáng. "Danh tiếng của Lao ngục vương Hắc Sơn rất tệ, hắn nổi tiếng là người tàn độc. Chỉ là hắn có giao tình rất tốt với Cơ quan vương Bạch Thạch, xưa nay hai người vẫn luôn như bóng với hình, nếu hắn mà quyết định ra tay, chỉ e Cơ quan vương cũng sẽ không ngồi yên."
Dương Sương Nhi tò mò hỏi: "Hai người này tính cách khác nhau như vậy, tại sao lại thường xuyên đi cùng nhau chứ?"
Lâm Thanh nói: "Ta cũng không biết nguyên nhân thực sự là gì. Tính cách và lối hành sự của hai người này hoàn toàn khác biệt, rốt cuộc vì sao lại thân thiết với nhau có lẽ chỉ bản thân bọn họ mới biết rõ."
Dung Tiếu Phong cười, nói: "Nhất định là gã Lao ngục vương Hắc Sơn đó sợ bị người ta tầm thù cho nên mới ngày ngày bám lấy Cơ quan vương Bạch Thạch. Ta đảm bảo nếu Dương cô nương có thể giết được Hắc Sơn, Bạch Thạch nhất định sẽ cảm kích cô nương vô cùng vì đã giúp y gạt bỏ được một cục nợ lớn đấy!"
Mọi người đều cười vang. Không còn sự uy hiếp từ đội quân của Minh Tướng quân, tâm trạng bọn họ bất giác đều nhẹ nhõm đi nhiều.
Hứa Mạc Dương trầm ngâm nói: "Gã Bát mặc vương đó thì sao đây?"
Đỗ Tứ nhìn Lâm Thanh, cười nói: "Bát mặc vương xếp ở trên ngươi, ngươi có nắm chắc thắng được hắn không?"
Lâm Thanh cười ngạo nghễ, đáp: "Lao ngục vương đã bị Dung trang chủ nhận mất rồi, ta cũng đành đi tìm Bát mặc vương để thử Thâu Thiên cung thôi!"
Dương Sương Nhi tỏ ra rất có hảo cảm với Bát mặc vương. "Tiết đại ca chắc sẽ không ra tay với chúng ta đâu!"
Lâm Thanh nghiêm túc nói: "Bát mặc vương tâm kế cực sâu bề ngoài nhìn như khiêm nhường, lễ độ nhưng thực ra đã làm vô số việc ác. Chỉ cần có cơ hội, ta tuyệt đối không buông tha cho hắn!"
Dung Tiếu Phong tò mò hỏi: "Lâm huynh có mâu thuẫn gì với Bát mặc vương sao?"
Cặp mắt Lâm Thanh lóe sáng. "Ta cả đời đều chuyên tâm vào võ đạo, chưa từng dính dáng đến chuyện phong trần, bình sinh chỉ có duy nhất một hồng nhan tri kỷ. Chính là nàng đã nói với ta một số tội ác của Bát mặc vương..."
Dương Sương Nhi ngẩn người, hỏi: "Hồng nhan tri kỷ của Lâm thúc thúc là ai vậy?"
Lâm Thanh thoáng dừng lại một chút rồi mới khẽ nói ra một cái tên: "Lạc Thanh U!"
Lạc Thanh U chính là Kiêm Hà môn chủ, một trong ba đại chưởng môn ở kinh sư, đồng thời còn là vị tài nữ được người người trong thiên hạ kính ngưỡng. Mọi người thấy Lâm Thanh tỏ ra vừa vui mừng lại vừa rầu rĩ, đoán chừng nhất định là có liên quan tới nhi nữ tình trường nên không tiện hỏi tiếp.
Thấy bầu không khí dần trở nên trĩu nặng, Hứa Mạc Dương vội lên tiếng chuyển chủ đề. "Lâm huynh nắm chắc được mấy phần thắng Minh Tướng quân?"
Lâm Thanh cất tiếng trả lời, vẻ đầy tự tin: "Xảo Chuyết đại sư đã phải mất tới sáu năm mới nghiên cứu ra Thâu Thiên cung, có thứ thần khí này rồi, bất kể thế nào ta cũng đủ sức đánh với Minh Tướng quân một trận."
Đỗ Tứ hào sảng cười vang. "Theo phán đoán của ta, cây cung này quả thực có uy lực quỷ thần khó lường. Chỉ cần vận dụng đúng cách, cho dù Minh Tướng quân được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng không dám coi thường."
Vật Do Tâm lo lắng nói: "Ta chỉ sợ Minh Tướng quân sẽ không cho chúng ta thời gian chế tạo cây cung đó thôi!"
Lâm Thanh nói với giọng sang sảng, vẻ chắc nịch không thể nghi ngờ: "Ta cho rằng Minh Tướng quân nhất định sẽ cho chúng ta thời gian chế tạo ra Thâu Thiên cung, bởi đó cũng là điều mà hắn mong chờ."
Dương Sương Nhi ngẩn người. "Lâm thúc thúc dựa vào đâu mà cho rằng Minh Tướng quân cũng hy vọng chúng ta chế tạo ra Thâu Thiên cung?"
Lâm Thanh chỉ cười, không đáp. Trong khoảnh khắc này, khi nghĩ về Minh Tướng quân, y bỗng có cảm giác anh hùng trọng anh hùng.
Có lẽ, chỉ có loại người chuyên tâm vào võ đạo như Ám khí vương mới có thể hiểu được sự giá lạnh của người đứng trên cao cùng với nỗi cô đơn khi không có một đối thủ xứng tầm...
Ngày hôm sau, đài cao ở phía đối diện sơn trang đã được xây xong, nhưng người của Minh Tướng quân quả nhiên đã ngừng tấn công.
Dung Tiếu Phong hạ lệnh cho phó trang chủ Khốc Cát đã gần hồi phục vết thương dẫn theo tất cả trang đinh lặng lẽ rời đi theo con đường ở phía sau sơn trang. Cả một tòa Tiếu Vọng sơn trang rộng lớn lúc này chỉ còn lại sáu người bọn họ.
Lâm Thanh cố hết sức khuyên Dương Sương Nhi rời đi trước nhưng nàng ta nhất quyết không đi, thêm vào đó, Đỗ Tứ cũng nói khi chế tạo Thâu Thiên cung quả thực cần có Bổ Thiên Tú Địa châm pháp của thành Vô Song, nên y đành để nàng ta ở lại.
Tuy Minh Tướng quân đã nói trước khi bọn họ chế tạo xong Thâu Thiên cung thì sẽ không ra tay nhưng chẳng ai có thể đảm bảo rằng hắn sẽ giữ lời, có lẽ hắn đang có âm mưu gì đó. Mà nếu Bát mặc vương ra tay muốn đoạt cung, chỉ dựa vào hắn và đám Lục sắc xuân thu dưới tay đã đủ khiến người ta không thể coi thường, lại tính thêm cả Lao ngục vương và Cơ quan vương, thực lực của kẻ địch quả thực đã chiếm thế thượng phong.
Mọi người nhất thời đều nghĩ tới cuộc chiến kịch liệt sắp xảy ra, trong lòng không khỏi có những tính toán riêng. Mấy ngày nay, trong đại doanh của Minh Tướng quân không có chút động tĩnh, bọn họ biết rằng kẻ địch không ra tay thì thôi, một khi ra tay ắt sẽ như sấm sét, tâm trạng đều có chút thấp thỏm, nhưng nghĩ tới việc Thâu Thiên cung sắp được chế tạo xong, trong lòng mỗi người lại trào lên sự kỳ vọng.
Nhìn bề ngoài, thời gian cứ trôi qua một cách bình lặng nhưng thực ra, bên trong lại ngầm ẩn chứa vô số sát cơ.
Đêm ngày mùng Bảy tháng Tư. Trời quang.
Sách lịch viết: Lợi ngụ khấu, nghi chế khí, kỵ xuất hành 1.
Sáu người lại một lần nữa tới Dẫn Binh các. Sau một ngày một đêm không ngừng đốt lửa, tuy bề ngoài Định Thế bảo đỉnh vẫn như bình thường nhưng tới gần rồi liền cảm nhận được một luồng khí nóng hừng hực ập thẳng vào mặt.
Mọi người đã phải trải qua mấy phen sóng gió, từ hơn nửa tháng trước khi Xảo Chuyết đại sư qua đời đến khi chặn đại quân của Minh Tướng quân bên ngoài Tiếu Vọng sơn trang, rốt cuộc cũng đã đợi được đến ngày này. Bọn họ đều biết đêm nay chính là thời khắc quan trọng nhất, trong lòng vừa hưng phấn lại vừa căng thẳng, vừa muốn được nhìn thấy Thâu Thiên cung mà Xảo Chuyết đại sư đã dùng cái chết của bản thân để lưu lại vừa sợ việc chế tạo không thành công, phụ sự ủy thác của Xảo Chuyết đại sư.
Đỗ Tứ mang theo một cái bọc lớn, khi mở ra thì hóa ra là một tấm ván khuôn đã được chế tạo xong. Mọi người đều tới nhìn, chỉ thấy bên dưới được lót bằng
một tấm ván gỗ, trên ván gỗ có rưới một lớp bùn dầu rất dày. Loại bùn dầu này không biết được chế bạo bằng nguyên liệu gì, khi chạm vào có cảm giác mềm mại, có thể co dãn tự do, gặp gió là cứng lại, chắc hẳn là một thứ đồ bí truyền của phái Binh Giáp.
Đỗ Tứ dùng con dao nhỏ khắc hình trạng của Thâu Thiên cung lên lớp bùn dầu đó, lại cố định ở bốn phía bằng vô số cây đinh sắt nhỏ, quả nhiên trông giống hệt một vầng trăng khuyết.
Tuy chỉ là một cái ván khuôn nhưng mọi người đều có thể nhìn vào đó mà tưởng tượng ra sự tính toán thần diệu và đôi bàn tay khéo léo tuyệt vời của Xảo Chuyết đại sư. Lâm Thanh, Vật Do Tâm và Dương Sương Nhi còn chưa gặp Xảo Chuyết đại sư thì không nói tới, nhưng ba người Hứa Mạc Dương, Đỗ Tứ và Dung Tiếu Phong đều nhìn vật mà nhớ tới người, thần sắc trở nên ảm đạm, đôi quầng mắt của Hứa Mạc Dương còn hoe đỏ.
Cây phất trần của X Chuyết đại sư đã được dỡ ra. Cán phất trần vốn là gỗ cây ngô đồng ngàn năm trên núi Côn Luân, cứng rắn vô cùng, chính là vật tốt nhất để làm phôi cung. Tơ phất trần thì được làm từ tơ của con Hỏa Lân Tàm, Đỗ Tứ đã cẩn thận chọn ra mấy sợi tốt nhất, sau đó lại dùng mủ của Tỏa Vũ Hàn Hương để dán chúng lại với nhau, tuy chỉ to bằng cỡ ngón tay út nhưng lại bền chắc vô cùng, có sức đàn hồi lớn. Vật Do Tâm vốn mang tâm tính trẻ con, muốn thử độ bền của tơ Hỏa Lân Tàm, bèn vận đủ mười thành công lực, ra sức kéo chỗ tơ phất trần còn lại đó, nhưng lão chỉ kéo chúng ra được dài hơn thước, vừa buông tay là tất cả lại phục hồi nguyên trạng, khi đo thì phát hiện độ dài so với lúc trước khi bị kéo dãn chẳng có chút khác biệt nào.
Mọi người đều biết Vật Do Tâm có thần lực kinh người, lúc này thấy lão mặt đỏ tía tai thì đều thầm kinh ngạc. Vật Do Tâm thu công lực, miệng vẫn còn tấm tắc nói: "Dùng thứ này làm dây cung, nếu có thể kéo căng hết cỡ, mũi tên bắn ra có lẽ phải mang theo sức mạnh đến ba, bốn trăm thạch 2.
Phải biết rằng những cung nỏ bình thường chỉ có lực bắn ba, bốn mươi thạch, tầm bắn đạt tới trăm bộ 3. Cung trăm thạch đã có thể coi là cung tốt, tầm bắn đạt tới ba trăm bộ. Đối với cao thủ võ lâm thì kéo căng loại cung này không thành vấn đề, nhưng người thường thì khó mà kéo được. Mà cây thần cung này nếu có lực bắn ba, bốn trăm thạch, có lẽ tầm bắn phải đạt tới cả ngàn bộ, thực sự là chưa từng nghe nói tới bao giờ, có thể coi là một cây thần cung ngàn năm khó gặp.
Hứa Mạc Dương từng trải nơi sa trường, hiểu rất rõ đặc tính của cung tên, lúc này chợt nghĩ tới một chuyện: Một cây thần cung thế này, nếu không có tên tốt, e là sẽ không thể phát huy được hết uy lực của nó.
Lâm Thanh khẽ gật đầu, nói: "Những mũi tên bình thường không đủ trọng lượng, nếu được bắn ra từ cây cung này chỉ e vừa rời khỏi dây cung đã không chống đỡ nổi sức gió. Ở khoảng cách gần thì chuyện này tất nhiên không gây ảnh hưởng gì nhưng một khi phải bắn ở khoảng cách quá xa thì sẽ khó có được sự chuẩn xác."
Đỗ Tứ trầm ngâm nói: "Ta sớm đã nghĩ tới điều này rồi cho nên vốn định nhân sức lửa của Định Thế bảo đỉnh và sắt tốt trong Tiếu Vọng sơn trang mà đúc luôn mấy mũi tên sắt. Nhưng tên sắt thì quá nặng, ảnh hưởng tới tầm bắn, hơn nữa mang theo bên người cũng rất bất tiện."
Dương Sương Nhi nói: "Trong đôi câu đối ở Dẫn Binh các không phải Xảo Chuyết đại sư đã ám chỉ rằng còn có Hoán Nhật tiễn sao? Chỉ có điều, chẳng rõ nó được làm bằng thứ nguyên liệu gì?"
Đỗ Tứ hơi cau mày, không nói gì mà đi tới gần Định Thế bảo đỉnh, cầm lấy mấy thanh sắt đã được chuẩn bị sẵn đặt trên ngọn lửa trong Định Thế bảo đỉnh, lại lấy Thiệt Xán Liên Hoa từ trong ngực áo ra, chậm rãi để lên trên mấy thanh sắt.
Mọi người thấy đôi tay Đỗ Tứ hơi run rẩy, biết rằng nếu không phải vì tâm trạng quá kích động thì dù thế nào, một cao thủ võ học như lão cũng không đến mức như thế, nhất định là vì lão thấy thần binh đã sắp thành mà trong lòng vẫn còn một tia nghi hoặc chưa thể giải đáp. Lúc này, không ai nhẫn tâm lên tiếng truy hỏi thêm.
Lâm Thanh ngạo nghễ cười một tiếng với vẻ thản nhiên như không có chuyện gì. "Cung tên là vật chết, người bắn tên mới là vật sống, mọi người chưa nghe câu võ đạo một khi đại thành, dù là cành cây ngọn cỏ cũng có thể đả thương người khác sao? Huống chi, nếu thần cung được chế tạo xong, chỉ mấy mũi tên nhỏ nhoi há có thể làm khó ta được..."
Mọi người đều gật đầu khen phải nhưng trong lòng vẫn còn vài gút thắt. Với võ công của ám khí vương, dựa vào thủ pháp bắn tên tinh diệu tất nhiên có thể bù đắp được chỗ thiếu sót về mũi tên. Chỉ là như thế, nếu đối phó với nhân sĩ võ lâm bình thường thì không có gì, nhưng một khi gặp phải đại địch như Minh Tướng quân, bất cứ sai sót nhỏ nào cũng có thể gây ra sự nuối tiếc cả đời.
Hứa Mạc Dương thấy Đỗ Tứ ngẩn ngơ nhìn bảo đỉnh, Dung Tiếu Phong quan sát tình hình xung quanh, trên mặt Vật Do Tâm đầy vẻ mong đợi, Dương Sương Nhi thoáng có chút bất an, Lâm Thanh thì lại như đang suy nghĩ điều gì đó bèn vội lên tiếng chuyển chủ đề. "Chẳng lẽ Minh Tướng quân thật sự không tới ngăn cản chúng ta chế tạo thần cung sao?"
Dung Tiếu Phong trầm ngâm nói: "Xưa nay binh bất yếm trá. Cây cung này có quan hệ rất lớn với Minh Tướng quân, có lẽ hắn sẽ nhân lúc chúng ta buông lỏng cảnh giác mà sử dụng thủ đoạn sấm sét để ra tay. Chúng ta không thể không đề phòng!"
Vật Do Tâm thì lại nói: "Tuy Minh Tướng quân nổi tiếng là kẻ xấu xa nhưng ta cảm thấy con người hắn quang minh lỗi lạc, không phải loại nói lời không giữ lời." Lão có tâm tính trẻ con, vốn không thù hận gì Minh Tướng quân, thêm vào đó lại bị thần công của Minh Tướng quân làm cho kinh sợ nên không kìm được cất tiếng nói đỡ cho hắn: "Đỗ Tứ lúc này tập trung toàn bộ tinh thần vào Thiệt Xán Liên Hoa trên bảo đỉnh, dường như chẳng để ý tới lời của những người khác. Dương Sương Nhi không biết đang suy nghĩ gì, miệng không ngừng lầm rầm, chân tay hơi động đậy. Lâm Thanh nghiêm nghị nói: "Nếu ta đoán không nhầm, e là sợ Minh Tướng quân còn mong chúng ta sớm chế tạo xong thần cung."
Vật Do Tâm im lặng không nói. Dương Sương Nhi nghe Lâm Thanh nói vậy thì không kìm được chen vào hỏi: "Sao Lâm thúc thúc lại có thể khẳng định như vậy?"
Hứa Mạc Dương suy nghĩ một lát rồi cũng nói: "Ta thấy ngày đó Minh Tướng quân nói với giọng thành khẩn, không có vẻ là giả dối, chỉ e sự thực đúng là như vậy!" Vừa dứt lời, y đột nhiên nghĩ tới điều gì, toàn thân chấn động. Với sự thù hận đến tận xương tủy của y với Minh Tướng quân, cớ sao lại nói giúp hắn như thế. Xem ra ánh mắt đó của Xảo Chuyết đại sư đã lặng lẽ làm thay đổi rất nhiều về cách nhìn của y đối với mọi việc trên đời.
Dung Tiếu Phong thì không cho là vậy. "Tại sao Lâm huynh lại có suy nghĩ này? Có lẽ đó chỉ là kế hoãn binh của Minh Tướng quân, ai mà biết được hắn còn định ra mưu kế gì khác nữa không!"
Lâm Thanh nghiêm túc nói: "Bởi nếu ta là Minh Tướng quân, ta chắc chắn cũng rất muốn xem Thâu Thiên cung có thể tạo ra sự uy hiếp như thế nào với ta."
Dung Tiếu Phong cười lạnh một tiếng. "Đáng tiếc Lâm huynh lại không phải Minh Tướng quân!" Cố quốc Cao Xương của y cũng bị hủy diệt trong tay Minh Tướng quân cho nên y khó có thể buông bỏ được sự thù hận trong lòng.
Lâm Thanh thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời. "Ta có cảm giác, mối quan hệ giữa ta và Minh Tướng quân hoặc là bằng hữu chân thành nhất, hoặc là kẻ địch gay gắt nhất, không có con đường thứ ba."
Mọi người nghe y nói bằng giọng nặng nề như vậy, hơn nữa còn không hề nhún nhường, tự đặt bản thân ngang vai với Minh Tướng quân thì đều thầm
nghĩ sự thản nhiên và tự tin như thế chắc chỉ ám khí vương mới có được, một tia kính trọng bất giác trào dâng tự đáy lòng.
Lâm Thanh nhìn thấy thần sắc của mọi người, bỗng cất tiếng cười vang.
"Minh Tướng quân đã nói là sẽ không tới ngăn cản chúng ta, như vậy hoàn toàn có thể không cần quan tâm tới hắn. Nhưng Bát phương danh động thì chúng ta cần phải chú ý." Y thoáng dừng lại rồi chậm rãi nói tiếp: "Đặc biệt là Tiết Bát mặc."
Dương Sương Nhi vốn có hảo cảm với Bát mặc vương nhất, liền lên tiếng phản đối: "Tại sao Lâm thúc thúc lại nói như vậy? Bát phương danh động có liên quan gì tới việc này đâu?".
Lâm Thanh thở dài, nói: "Cuộc tranh đấu giữa các hệ phái ở kinh sư không phải thứ mà người ngoài có thể tưởng tượng được. Theo ta được biết, đối lập với Minh Tướng quân không phải chỉ có một mình Thái Bình công tử Ngụy Nam Diệm, còn có không ít người cũng kiêng kỵ việc Minh Tướng quân một mình nắm giữ đại quyền, muốn nhanh chóng diệt trừ hắn."
Nghe Lâm Thanh nói như vậy, mọi người đều khẽ gật đầu. Tự cổ đến nay, những chuyện con người vì quyền thế mà lừa lọc, đấu đá nhau chẳng hiếm gì, tại một chốn trọng địa như kinh sư thì tình thế chắc chắn sẽ càng thêm phức tạp.
Những năm gần đây, khí thế của Minh Tướng quân dâng cao, tài năng lộ rõ, càng khiến người ta phải kiêng kỵ. Lâm Thanh thân là một trong Bát phương danh động ở kinh sư, tất nhiên biết được một số nội tình.
Hứa Mạc Dương nói: "Ngụy công tử đối đầu với Minh Tướng quân về mọi mặt, người trong thiên hạ đều biết rõ, nhưng chẳng hay còn có những người nào muốn đối đầu với Minh Tướng quân đây?"
Lâm Thanh suy nghĩ một lát, đoạn chậm rãi nói: "Ở kinh sư, các thế lực có thể chia ra làm năm hệ phái chủ yếu nhất Minh Tướng quân và Ngụy công tử tất nhiên không cần nói nhiều, hai người bọ họ tuy đối đầu nhau nhưng lại có thể tính đều là tâm phúc của Hoàng thượng, một người tay nắm quân quyền, một người có uy vọng cực cao trong giới quan văn. Ba hệ phái còn lại thì tình hình tương đối phức tạp. Thứ nhất là thế lực dưới tay đương kim Thái tử, đứng đầu là Tổng quản cung đình Cát công công, kế đó là Thái tử ngự sư kiêm Thử Ly môn chủ Quản Bình, đám người Đăng bình vương Cố Thanh Phong, Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt cùng với Giản Ca trong Tứ công tử, chắc đều thuộc hệ phái này. Thứ hai là thế lực của Thái thân vương, em ruột của Hoàng thượng, được người ta gọi là Bát thiên tuế. Đứng đầu thế lực này là Thừa tướng đương triều Lưu Viễn, kế đến là Tổng quản bộ Hình kiêm Quan Tuy môn chủ Hồng Tu La, trong Bát phương danh động, người ủng hộ hệ phái này bao gồm Truy bổ vương Lương Thần, Cầm sắt vương Thủy Tú, Lao ngục vương Hắc Sơn..."
Nghe thấy những cái tên có thể làm rung chuyển một phương này, cả mấy người đều thầm kinh hãi. Dương Sương Nhi mồm miệng nhanh nhảu, bèn nói ngay: "Thì ra Minh Tướng quân còn có nhiều kẻ đối đầu như vậy. Xem ra cuộc sống của hắn ở kinh sư cũng chẳng dễ chịu gì, chẳng trách lại mang quân ra nơi Tái Ngoại, hóa ra là để tránh sự phiền não."
Lâm Thanh cười vang. "Minh Tướng quân tay nắm binh quyền, còn có những cao thủ tuyệt đỉnh như Thủy Tri Hàn, Quỷ Thất Kinh, Độc Lai Vô Dạng trợ giúp, uy danh vang xa. Nếu nói tới xung đột chính diện với hắn, trong thiên hạ này, ngoài Ngụy công tử ra thì e là không thể tìm được người thứ hai."
Dương Sương Nhi tỏ vẻ không phục. "Lâm thúc thúc bây giờ không phải cũng được tính là một người nữa đó sao?"
Lâm Thanh cười ngạo nghễ, nói: "Ta chẳng qua chỉ khiêu chiến với Minh Tướng quân bằng danh nghĩa người trên giang hồ, còn nếu muốn động tới căn cơ và thế lực của hắn thì còn xa mới đủ." Thần sắc của y bỗng trở nên nghiêm túc. "Có điều, người thuộc hai hệ phái của Thái tử và Thái thân vương chắc đều không mong nhìn thấy thế lực của Minh Tướng quân lớn mạnh thêm nữa, một khi có cơ hội nhất định sẽ không cho Minh Tướng quân một tay che trời, hô mưa gọi gió."
Dung Tiếu Phong có tâm tư tinh tế, không kìm được cất tiếng hỏi: "Còn một hệ phái nữa không biết bao gồm những người nào?"
Lâm Thanh khẽ mỉm cười, đáp: "Hệ phái còn lại có thể gọi là phái Tiêu dao, không dựa dẫm vào bất cứ thế lực nào, tình hình bên trong cũng hết sức phức tạp, có người thì gió chiều nào xuôi chiều ấy, đứng một bên chờ xem biến hóa, có người lại tâm chí cao vời, không thích quyền mưu. Tuy bọn họ không thật sự kết thành liên minh nhưng xưa nay luôn có sự qua lại nhất định. Nếu không xét tới các yếu tố khác, thực lực của hệ phái này mới là hùng hậu nhất, những nhân vật như Kiêm Hà môn chủ Lạc Thanh U, Thanh Thu viện Loạn Vân công tử, Lăng Tiêu công tử Hà Kỳ Cuồng, Cơ quan vương Bạch Thạch đều có thể tính là người thuộc hệ phái này..."
Tuy y không nhắc tới bản thân nhưng mọi người đều biết rõ, với sự cao ngạo của Ám khí vương Lâm Thanh nhất định sẽ không gia nhập vào thế lực của Thái tử và Thái thân vương, thêm vào đó y từng nói Kiêm Hà môn chủ Lạc Thanh U chính là hồng nhan tri kỷ của y, do đó việc y thuộc hệ phái nào không cần nói ra cũng biết.
Dương Sương Nhi nghe rất chăm chú, lúc này mới lên tiếng thắc mắc: "Vậy Bát mặc vương Tiết đại ca thuộc hệ phái nào?" Nàng ta vốn rất có hảo cảm với Bát mặc vương nên không ngừng truy hỏi.
Lâm Thanh nghe Dương Sương Nhi gọi Bát mặc vương một cách thân thiết như vậy thì hơi cau mày. "Tiết Bát mặc cũng có thể coi là thuộc phái Tiêu dao nhưng hắn là người lão luyện, giao hảo với tất cả các hệ phái khác. Nếu ta đoán không nhầm, có lẽ hắn đi lại với hệ phái của Thái thân vương gần hơn một chút."
Dung Tiếu Phong chậm rãi nói: "Nếu Lâm huynh có thể làm lay chuyển địa vị thiên hạ đệ nhất cao thủ của Minh Tướng quân, người trong phái Tiêu dao tạm không nhắc tới, nhưng chắc hẳn người của Thái tử và Thái thân vương đều sẽ hết sức vui mừng."
Lâm Thanh khẽ gật đầu, đoạn cười lạnh, nói: "Kết quả mà bọn họ muốn được nhìn thấy nhất chính là lưỡng bại câu thương!"
Điều Hứa Mạc Dương quan tâm nhất lại là có thể chế tạo thành công Thâu Thiên cung hay không. "Đã như vậy, mấy thế lực này tất nhiên đều hy vọng Thâu Thiên cung được chế tạo thành công, kể cả gã Bát mặc vương kia có là người thuộc hệ phái của Thái thân vương, tại sao Lâm huynh lại nói hắn có khả năng sẽ ra tay ngăn cản chúng ta?"
Lâm Thanh nói: "Hắn sẽ không ngăn cản chúng ta chế tạo thần cung, nhưng chỉ e không muốn để thần cung dễ dàng lọt vào tay ta."
"Tại sao?" Vật Do Tâm từ nhỏ đã sống trong sư môn, nào có nghĩ rằng trên đời này lại có nhiều việc phức tạp như vậy, nghe Lâm Thanh kể về những cuộc đấu đá rắc rối thì không khỏi ngẩn người hồi lâu, tới lúc này mới thẫn thờ cất tiếng hỏi.
Lâm Thanh khẽ mỉm cười, nói: "Nếu có cơ hội trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, liệu Vật lão có bỏ qua không?"
"Thiên hạ đệ nhất cao thủ?" Vật Do Tâm ngẩn người. "Thế thì có ích gì, cùng lắm là cái tên được khắc ở vị trí đầu tiên trên Anh Hùng chủng mà thôi!"
Mọi người không kìm được cười vang, không ngờ lão già râu tóc bạc phơ này vẫn còn ngây thơ và hồn nhiên như vậy, quả thực là ngàn năm hiếm gặp, còn Lâm Thanh khi nói tới ngôi vị thiên hạ đệ nhất cao thủ mà người người trong võ lâm đều khao khát thì mặt không đổi sắc, có thể thấy lần này y quyết tâm khiêu chiến với Minh Tướng quân chỉ vì coi không thuận mắt sự kiêu căng, ngang ngược của đối phương, hoặc cũng có thể vì sự đột phá trên con đường võ đạo của bản thân mình. Trong mắt y, quyền thế và danh lợi cũng chỉ như mây khói mà thôi.
Một người không hiểu sự đời, một người coi công danh, quyền lực như rơm rác, nhưng đều đáng quý và hiếm có như nhau.
Đỗ Tứ bỗng lại khẽ lẩm bẩm một mình: "Sức lửa cũng tương đối rồi!"
Mọi người cùng ngoảnh đầu qua, thấy Đỗ Tứ đang nhìn chằm chặp vào Thiệt Xán Liên Hoa bên trên Định Thế bảo đỉnh, khuôn mặt đầy vẻ chăm chú, như thể không nghe thấy những lời vừa rồi của bọn họ.
Hứa Mạc Dương thấy Đỗ Tứ đặt cả trái tim vào việc chế tạo Thâu Thiên cung, qua đó giúp phái Binh Giáp có thể lưu lại thần binh tuyệt thế trên đời, trong lòng thầm nghĩ người si mê, cố chấp trên thế gian này không hiếm gặp, nhưng ông lão này chắc chắn là người si mê, cố chấp hàng đầu trong số đó.
Tâm trạng y đột nhiên trở nên kích động, từ sự xả thân cứu người của Xảo Chuyết đại sư mà nhớ tới sự thủ tín của Đỗ Tứ, sự giúp đỡ không chút do dự của Dung Tiếu Phong, sự cứng cỏi không sợ cường quyền của Dương Sương Nhi, sự điềm đạm, đúng mực của Lâm Thanh... Những người vốn không hề liên quan này đều vì di mệnh của Xảo Chuyết đại sư mà gặp nhau rồi cùng kề vai chống lại Minh Tướng quân mà không có chút oán than, hối hận. Bọn họ làm vậy chẳng qua vì một sự si mê, cố chấp với chính nghĩa, còn thứ phải bỏ ra không gì khác ngoài một bầu máu nóng sục sôi chân thành!
Mà tất cả những việc này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: chí tính chí tình!
Dung Tiếu Phong thấy khuôn mặt Đỗ Tứ nhăn nhúm như thể đã già đi mười tuổi, trong lòng có chút bất nhẫn, bèn cố tỏ ra nhẹ nhõm, nói: "Thiệt Xán Liên Hoa này không phải kim loại cũng không phải gỗ, kết hợp sự kiên cố và mềm mại làm một, hơn nữa lại dài tới năm thước, đúng là thứ nguyên liệu tốt nhất để làm cán cung."
Vật Do Tâm đưa mắt nhìn Đỗ Tứ, lại nhìn Thiệt Xán Liên Hoa được đặt trên Định Thế bảo đỉnh, nghĩ tới việc đây vốn là bảo bối mà mình tìm được, trong lòng đắc ý vô cùng nhưng vẫn có điều nghi hoặc: "Ta vốn muốn nướng cái lưỡi con trăn này lên ăn, đoán chừng nhất định là thứ đại bổ, chẳng ngờ làm thế nào cũng không nướng chín nó được. Không biết dưới nhiệt độ cao của Định Thế bảo đỉnh nó có chín mềm được không?" Lão vẫn nhất quyết gọi Thiệt Xán Liên Hoa là lưỡi trăn, dường như muốn nhắc nhở mọi người đừng quên đây vốn là công lao của lão.
Nghe lão tỏ ra nghiêm túc nói muốn ăn Thiệt Xán Liên Hoa, mọi người đều không khỏi cười thầm. Dương Sương Nhi không hề khách sáo phỉ phui một tiếng: "Còn đại bố nữa! Nếu ông nội thật sự ăn nó rồi thì sau này cháu không thèm để ý đến ông nữa đâu!"
Nghe Dương Sương Nhi nói vậy, Vật Do Tâm vội vàng lên tiếng cầu xin: "Ta cũng đã ăn nó đâu nào, cháu gái ngoan đừng không thèm để ý đến ta đấy
nhé!" Nói rồi lão liền đưa tay lên gãi đầu, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao nếu mình ăn lưỡi trăn thì Dương Sương Nhi sẽ không để ý đến mình nữa, chẳng lẽ sợ mình hóa thành trăn tinh?
Hứa Mạc Dương cười, nói: "Cái thứ này dai nhách, Vật lão ăn vào rồi khéo lại bục ruột ra đấy!"
Mọi nguời đều không kìm được cất tiếng cười rộ.
Đỗ Tứ không cười mà nghiêm túc nói: "Nhiệt độ cao trong Định Thế bảo đỉnh có thể nung chảy bất cứ nguyên liệu gì trong thiên hạ, Thiệt Xán Liên Hoa tất nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là phải khống chế tốt sức lửa, nếu không sẽ hỏng mất..."
Vật Do Tâm nói: "Đến lúc đó phải xem bản lĩnh của Đỗ lão nhi ngươi rồi!
Nhưng gỗ ngô đồng ngàn năm trên núi Côn Luân cũng là vật cực rắn, liệu có thể cố định vào trong Thiệt Xán Liên Hoa rồi chế tạo thành Thâu Thiên cung theo ván khuôn không?"
Trong lòng mọi người cũng thắc mắc điều này, chỉ là không tiện hỏi Đỗ Tứ.
Riêng có Vật Do Tâm là không có nhiều điều cố kỵ, nghĩ gì liền nói nấy.
Đố Tứ tỏ ra hết sức tự tin. "Những chuyện nhỏ này không làm khó được truyền nhân của phái Binh Giáp. Đến lúc đó, chỉ cần xem xem Bổ Thiên Tú Địa châm pháp của Sương Nhi có thể xỏ được dây cung vào trong mạch máu ở lưỡi con Mông không thôi!"
Sở học có chỗ dùng đến, Dương Sương Nhi tất nhiên hết sức vui mừng, nhưng nàng ta cũng biết rằng việc lần này hết sức quan trọng, không thể để xảy ra sơ suất nên không khỏi có chút thấp thỏm, bất an, chỉ khẽ nói: "Mấy ngày nay cháu đều chăm chỉ luyện tập, Đỗ bá bá cứ yên tâm!"
Lúc này mọi người mới biết tại sao mấy ngày nay, ngày nào Đỗ Tứ cũng kéo Dương Sương Nhi qua một bên dặn dò, hóa ra là để truyền thụ cho nàng ta cách xỏ dây cung vào mạch máu của Thiệt Xán Liên Hoa.
Mọi người đi tới gần Định Thế bảo đỉnh, đều cảm thấy có một luồng khí nóng ập tới. Thấy Thiệt Xán Liên Hoa vốn màu đỏ sậm lúc này đã bị ngọn lửa thiêu đốt biến thành màu trắng nhưng vẫn không có vẻ gì là sắp mềm đi, trong lòng mỗi người đều cảm thấy có chút bất an.
Đỗ Tứ khẽ lẩm bẩm: "Đôn phục vô hối, phản dụng kỳ đạo, ly hỏa tần phiếm, hoán bốn kỳ cơ 4." Mọi người nghe mà chẳng hiểu ra sao, đoán chừng là khẩu quyết chế tạo thần khí của phái Binh Giáp. Chợt thấy Đỗ Tứ ném một đôi bao tay mỏng như cánh ve qua cho Dương Sương Nhi. "Chuẩn bị xong chưa?"
Dương Sương Nhi đón lấy đôi bao tay đó, đeo vào, cố kìm nén trái tim đang đập thình thịch, cắn chặt môi, nói: "Dạ, xong rồi!"
Đỗ Tứ nhìn chằm chằm vào Thiệt Xán Liên Hoa, đồng thời nói với Dương Sương Nhi: "Khi màu sắc của Thiệt Xán Liên Hoa biến thành màu xanh, đó chính là lúc nó bắt đầu mềm đi, nhất định phải lấy nó ra khỏi bảo đỉnh, nếu không sẽ bị tan chảy thành nước. Thời gian hóa mềm của Thiệt Xán Liên Hoa chỉ có khoảng nửa tuần hương, khi ta cố định xong gỗ ngô đồng ngàn năm, cháu cần lập tức thi triển Bổ Thiên Tú Địa châm pháp để xỏ dây cung vào."
Giọng nói của lão lúc này đã thoáng run rẩy. "Thiệt Xán Liên Hoa tuy có thể chịu được nhiệt độ cao nhưng không thể nung đi nung lại, chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi..."
Mọi người nghe lão nói vậy thì đều không dám nói gì, sợ sẽ khiến Dương Sương Nhi phải chịu thêm áp lực mà không hoàn thành được nhiệm vụ.
Dương Sương Nhi dùng hai cây kim gắp sợi dây cung làm bằng tơ Hỏa Lân Tàm đã được dán xong lên, miệng khô khốc, trái tim không ngừng đập loạn như đang phải đối đầu với kẻ địch mạnh.
Đỗ Tứ nói tiếp: "Cháu đừng căng thẳng! Đôi găng tay đó được đan bằng tơ Ngưng Băng của nước Thổ Phồn, không sợ nhiệt độ cao nên cháu chắc chắn sẽ không bị bỏng đâu!"
Dương Sương Nhi thở phào một hơi. Rốt cuộc nàng ta cũng bình tĩnh trở lại, trong lòng thầm lẩm nhẩm khẩu quyết Bổ Thiên Tú Địa châm pháp của bản môn, chỉ đợi có mệnh lệnh của Đỗ Tứ là lập tức hành động.
Thiệt Xán Liên Hoa quả nhiên là thần vật. Sau một thời gian dài bị thiêu đốt bởi nhiệt độ cao trong Định Thế bảo đỉnh nó dần cong lại, đồng thời khẽ động đậy tựa như sắp sống dậy.
Tay trái của Đỗ Tứ cầm gỗ cây ngô đồng ngàn năm, tay phải nắm chặt con dao nhỏ Phá Huyền nhận, đưa tới gần một đầu của thanh sắt đã bị nung tới đỏ rực. Cũng chẳng rõ là vì quá căng thẳng hay vì nhiệt độ cao, trên vầng trán đầy nếp nhăn của lão, mồ hôi túa ra không ngớt, từng giọt, từng giọt chảy xuống theo gò má, còn chưa rơi xuống đất thì đã hóa thành một làn hơi nước bay lên.
Mấy người Lâm Thanh đều nhìn chằm chằm vào Thiệt Xán Liên Hoa trên những thanh sắt, đến thở mạnh một hơi cũng không dám.
"Xèo!" Một âm thanh quái dị vang lên, màu sắc của Thiệt Xán Liên Hoa đột nhiên từ trắng chuyển thành xanh, hai đầu mềm lại, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi từ trên những thanh sắt vào trong Định Thế bảo đỉnh...
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, chỉ thấy Đỗ Tứ quát lớn một tiếng, tay phải vận xảo kinh vung Phá Huyền nhận tới đâm vào thanh sắt. Thanh
sắt hất Thiệt Xán Liên Hoa bay lên, xoay tròn mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống trúng vào giữa chiếc ván khuôn được đặt trên mặt đất một cách cực kỳ chuẩn xác.
Chiếc ván khuôn không ngừng phát ra những tiếng "lộp bộp", tấm ván gỗ đặt phía dưới không chịu nổi nhiệt độ cao mà trở nên cong queo, méo mó nhưng lớp đất dầu kia thì lại chịu nhiệt cực tốt, vẫn giữ được nguyên dạng. Đỗ Tứ đưa tay trái tới tách tấm ván gỗ ra, tay phải vứt Phá Huyền nhận qua bên cạnh, sau đó lại nhặt từ dưới đất lên một thanh sắt khác, ấn Thiệt Xán Liên Hoa vào giữa những chiếc đinh sắt đã được cắm sẵn trên ván khuôn theo hình trạng của Thâu Thiên cung.
Thiệt Xán Liên Hoa lại không chịu yên phận mà nảy lên không ngừng, như muốn nhảy ra ngoài tấm ván khuôn. Trong lúc cấp bách, Đỗ Tứ cũng chẳng để ý được quá nhiều, vội đưa tay trái cầm lấy gỗ ngô đồng ngàn năm ấn xuống chính giữa Thiệt Xán Liên Hoa, cố định Thiệt Xán Liên Hoa vào ván khuôn, sau đó lại dùng tay phải cầm lấy hai đầu của Thiệt Xán Liên Hoa quấn vào giữa những chiếc đinh sắt...
Mọi người lập tức ngửi thấy một mùi khét lẹt, hóa ra hai bàn tay Đỗ Tứ đã bị nhiệt độ cao làm bỏng, ngay đến ống tay áo cũng đã cháy đen. Hứa Mạc Dương suýt thốt lên thành tiếng nhưng cuối cùng vẫn cố nhẫn nhịn, biết rằng việc này có liên quan đến tâm nguyện cả đời của Đỗ Tứ, tuyệt đối không được có điều gì sơ xảy.
Đỗ Tứ lại có vẻ như không hề cảm thấy đau đớn, hai tay giữ chặt Thiệt Xán Liên Hoa. Đợi đến khi Thiệt Xán Liên Hoa đã bớt động đậy, lão bèn vung tay mạnh một cái, đưa nó tới trước mặt Dương Sương Nhi, hô lớn một tiếng: "Xâu kim!"
Dương Sương Nhi ngửi thấy mùi khét truyền tới từ tay Đỗ Tứ, quầng mắt không khỏi ướt nhòe, mũi như nghẹn lại, còn có cảm giác bức bối đến buồn nôn nhưng nàng ta lập tức dằn lòng, cố gắng nín thở, cặp kim trên tay chuyển động không ngừng. Những mũi kim của nàng ta lúc này khi thì khéo léo như thêu hoa dệt lụa, lúc lại kín kẽ như đang may áo trời, mỗi động tác đều như nước chảy mây trôi, có lúc còn khiến người ta nhìn mà hoa mắt, đầu óc mơ màng...
Bổ Thiên Tú Địa châm pháp chính là tuyệt học nổi danh giang hồ của thành Vô Song, do phụ thân của Dương Sương Nhi - Vô Song thành chủ Dương Vân Thanh sáng tạo, tổng cộng có chín chín tám mươi mốt thức, dùng cặp kim dài không đầy một thước làm vũ khí, mỗi chiêu đều áp sát đối thủ, tìm sơ hở mà tấn công, đâm vào các yếu huyệt trên cơ thể con người. Loại châm pháp này cực kỳ kín kẽ, giọt nước khó lọt lại ẩn chứa vô số sự biến hóa cho nên mới có cái tên Bổ Thiên Tú Địa.
Dương Sương Nhi là nữ tử, khí lực không đủ, những môn võ công khác của thành Vô Song chỉ học được tới mức bình bình, duy có loại châm pháp tinh xảo này là luyện đến nơi đến chốn. Lúc này nàng ta dùng toàn lực thi triển châm pháp, phần từ khuỷu tay đến vai gần như không động đậy, tất cả lực đạo sử ra đều dựa vào cổ tay. Trong khoảng không gian chỉ rộng chừng nửa thước, châm pháp của nàng ta biến hóa không ngừng. Nếu không phải có ánh lửa từ Định Thế bảo đỉnh chiếu vào, hai cây kim nhỏ kia gần như đã mất hút giữa màn đêm, chỉ có tiếng mũi kim xé gió vù vù là vang lên liên tục khiến những người xung quanh được mở rộng tầm mắt.
Dung Tiếu Phong nhìn đến nhập thần, gật đầu liên tục. Vật Do Tâm thì gần như đã vỗ rộp cả tay, miệng không ngừng hò hét cổ vũ cho Dương Sương Nhi.
Từ khi gặp Dương Sương Nhi đến giờ, Hứa Mạc Dương tuy cảm thấy nàng ta tinh nghịch, đáng yêu nhưng chưa từng nghĩ rằng võ công gia truyền của nàng ta lại tinh diệu đến vậy. Lúc này, y một nửa là vui mừng, một nửa là rầu rĩ, cảm thấy giang hồ rộng lớn, đầy rẫy nhân tài, chỉ là một tiểu cô nương trông đầy vẻ yêu kiều như vậy cũng không thể xem nhẹ. Uổng cho y được người ta gọi là đệ nhất kiếm khách thành Đông Quy, nếu chỉ xét tới sự tinh diệu trong võ công thì thực là còn thua Dương Sương Nhi. Nghĩ vậy, trái tim y không kìm được nguội lạnh đi mấy phần.
Lâm Thanh dường như biết được suy nghĩ trong lòng Hứa Mạc Dương, bèn tay vỗ nhẹ lên vai y. "Năm xưa, một phen múa kiếm của Công Tôn đại nương đã khiến Đỗ Phủ phải để lại đôi câu thơ nổi tiếng: "Người xem khiếp đảm lạ thường, điệu cao nhịp thấp tựa nương đất trời", nhưng Hứa huynh có biết tại sao trong võ lâm lại không thấy có truyền nhân của Công Tôn đại nương không?"
Hứa Mạc Dương như hiểu ra được điều gì đó, lại nghe Lâm Thanh thấp giọng nói tiếp: "Cái đạo của võ học là phải hư thực đan xen. Cao thủ võ học thực sự một khi tìm thấy sơ hở của đối thủ, một đòn đánh ra ắt sẽ kinh thiên động địa. Nếu quá chú tâm vào những sự biến hóa phức tạp trong chiêu thức, thiếu mất sự dũng mãnh của kiếm chiêu, thành ra lại không đẹp. Cho nên có lúc chiêu số quá rắc rối, biến hóa quá phức tạp lại chẳng bằng tập trung đánh vào một chỗ, không quan tâm tới những chỗ khác."
Hứa Mạc Dương biết rằng Lâm Thanh đang thừa dịp này chỉ điểm võ công cho mình. Ám khí vương là cao thủ có hạng trong thiên hạ, có thể được nghe những lời chỉ dạy quý báu thế này nhất định sẽ rất có ích cho võ công của y. Y bèn lập tức ngưng thần lắng nghe, tập trung lĩnh ngộ. Có điều y vốn không giỏi thể hiện cảm xúc, lúc này dù vô cùng cảm kích nhưng cũng chỉ khắc sâu nơi đáy lòng rồi chậm rãi gật đầu một cái.
Quãng thời gian gần đây, Hứa Mạc Dương lần lượt được gặp Độc Lai Vô Dạng, Đỗ Tứ, Vật Do Tâm, Dung Tiếu Phong, Bát mặc vương, Lâm Thanh,
trong đó mấy người Vật Do Tâm, Bát mặc vương và Lâm Thanh còn có thể coi là cao thủ hàng đầu trong thiên hạ. Sau đó y còn tận mắt nhìn thấy khí độ ung dung toát ra từ mỗi lời nói, cử chỉ của Minh Tướng quân, người được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Nếu chỉ xét về võ công, ám khí vương không so được với Minh Tướng quân, cùng lắm cũng chỉ cao hơn những người khác một mức, nhưng cái phong thái hào sảng, không màng danh lợi của y lại khiến Hứa Mạc Dương cảm thấy vô cùng kính phục.
Chợt thấy Dương Sương Nhi vung tay một cái, tung cặp kim lên không trung, đoạn hô lớn: "Mệt chết mất!" Giọng nói của nàng ta tuy mỏi mệt nhưng cũng không giấu được nỗi mừng vui ẩn chứa bên trong.
Đỗ Tứ cười vang thành tiếng, hai tay giơ cao, trong mắt nhạt nhòa ánh lệ.
"Xảo Chuyết ơi là Xảo Chuyết, Đỗ Tứ rốt cuộc đã không phụ sự ủy thác của lão rồi!"
Cùng lúc ấy, một bóng đen đột ngột lao vụt ra từ rừng cây bên cạnh, mũi bàn chân điểm nhẹ vào Định Thế bảo đỉnh khiến những ánh lửa ngợp trời bắn ra khắp xung quanh, rồi kẻ đó lại vung chưởng chém về phía Đỗ Tứ.
Gần như chỉ sau nháy mắt, Lâm Thanh đã phát động tấn công, ống tay áo hơi đưa lên, ba đạo hàn quang bắn thẳng về phía kẻ vừa xuất hiện với tốc độ nhanh như cắt.
Giữa không trung, người tới khẽ "ồ" một tiếng, dường như không ngờ lại gặp phải loại ám khí lợi hại như thế ở nơi này. Nhưng thân pháp của hắn nhanh đến kinh người, trong tình huống cơ thể ở giữa không trung mà vẫn có thể xoay người qua một bên, tay phải tiếp tục chém về phía Đỗ Tứ, tay trái thì vung qua kéo Dương Sương Nhi đang đứng ngẩn ngơ ở bên cạnh tới chặn trước ám khí của Lâm Thanh.
Lâm Thanh cũng bị đối thủ làm cho trở tay không kịp. Hai chân y đồng thời đạp xuống đất, thân thể lao thẳng về phía trước như mũi tên vừa rời dây cung, nhanh chóng thu ám khí mà mình vừa phát ra về trong tay áo. Có điều, lúc này tuy Dương Sương Nhi không việc gì nhưng y lại không thể kịp thời cứu viện Đỗ Tứ.
"Bình" một tiếng, tuy Đỗ Tứ đang trong lúc tinh thần xao động nhưng phản ứng bản năng vẫn còn, tay trái lập tức buông Thâu Thiên cung ra, lấy cứng chọi cứng giao đấu với người đó một chưởng.
Hai tay Đỗ Tứ vừa rồi bị nhiệt độ cao làm cho bị bỏng, võ công vốn đã giảm đi nhiều, thêm vào đó, lúc này lại ra chiêu vội vã, còn là sử dụng tay trái để phát lực nên võ công chưa sử ra được bốn thành so với thường ngày. Bóng đen kia thì rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, một chưởng đánh về phía Đỗ Tứ mang
theo khí thế vô cùng dữ dội. Đỗ Tứ chỉ cảm thấy chưởng lực của đối phương ập tới giống như dời non lấp bể, tuy cũng không thể coi là hùng hậu nhưng lại phiêu hốt bất định, rất khó nắm bắt. Dường như có một luồng lực lớn muốn hất bay lão về phía sau...
Đỗ Tứ biết rằng đối phương chủ yếu muốn đoạt cung chứ không mong đả thương người, cho nên một chưởng này chỉ tập trung vào việc hóa giải kình lực.
Lúc này, nếu lão chịu nương theo thế chưởng lùi về sau, ắt hắn sẽ không sao nhưng thần cung vừa chế tạo xong, sao lão lại cam tâm để đối phương đoạt mất, bèn lập tức cắn chặt răng, hai chân như mọc rễ bám chặt lấy mặt đất, tay phải vẫn giữ chặt thần cung, thà để thân thể chịu hết chưởng lực của đối phương chứ nhất định không lùi lại.
Người tới không ngờ Đỗ Tứ lại quyết liệt như vậy, thà mất mạng cũng không chịu để mất thần cung. Nhưng khi chưởng lực vừa tuôn ra hết, kẻ này lập tức lật tay chụp lấy chuôi cung. Dường như biết rõ sự lợi hại của ám khí mà Lâm Thanh phát ra, hắn lắc mình một cái hạ xuống sau lưng Đỗ Tứ, dùng tốc độ cực nhanh vung bàn tay trái có vẻ trắng bệch ra, ấn thẳng vào yếu huyệt trên lưng lão...
Khuôn mặt hắn được che bằng một lớp vải đen, không thể nhìn rõ tướng mạo, chỉ để lộ cặp mắt rực rỡ ánh tinh quang đang nhìn chằm chằm vào bàn tay Lâm Thanh.
Sắc mặt Lâm Thanh biến đổi hẳn. Trước đó y cũng đã có sự đề phòng. Một khi chế tạo thành công Thâu Thiên cung, kẻ có khả năng đến đoạt cung nhất chính là Bát mặc vương và đám Lục sắc xuân thu - đệ tử của hắn. Y vốn hiểu rõ về võ công của Bát mặc vương nên đã đề phòng những tình huống bất ngờ có thể xảy ra, nhưng ngàn tính vạn toán vẫn không ngờ được kẻ ra tay đoạt cung lại là người khác. Vậy nên biến cố đã xảy ra, chỉ trong một chiêu Đỗ Tứ đã bị khống chế, tuy y ra tay nhưng chẳng làm gì được đối thủ.
Vật Do Tâm phất mạnh ống tay áo, định lao lên phía trước nhưng lại thấy Đỗ Tứ đã bị kẻ kia khống chế. Lúc này ném chuột sợ vỡ đồ, lão không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể gằn giọng quát: "Ngươi là ai?"
Lâm Thanh hít sâu một hơi, sắc mặt khôi phục vẻ bình thường, lạnh lùng nói: "Nhứ Bình miên chưởng, di hoa tiếp mộc. Ảo ảnh Mê Tung, lăng không hoán khí. Thứ khinh công tuyệt diệu như vậy, ngoài Đăng bình vương ra còn có thể là ai?"
Không ngờ người tới lại là Đăng bình vương Cố Thanh Phong trong Bát phương danh động!
Tay phải của Cố Thanh Phong cùng chụp vào Thâu Thiên cung với Đỗ Tứ, tay trái đè lên yếu huyệt trên lưng lão, miệng khẽ thổi một cái, miếng vải đen
che mặt đột nhiên tan thành từng mảnh vụn, lộ ra một khuôn mặt với trán rộng, má hẹp gầy gò. "Xin chào Lâm huynh, thực không ngờ ám khí vương không chỉ có võ công lợi hại, đến cặp mắt cũng sáng đến nhường ấy!" Hắn dùng kình khí xé rách miếng vải, miệng vẫn có thể nói năng tự nhiên không cần dừng lại, như thể đang hàn huyên, không tốn bao nhiêu sức lực. Mọi người ở đây đều là cao thủ võ học, thấy miếng vải đen đó rất mềm, không dễ chịu lực, hắn có thể làm được như vậy quả nhiên là có nội công thượng thừa, thủ đoạn ghê gớm. Cứ nhìn vào đây mà xét, Bát phương danh động quả nhiên ai cũng xứng danh, đều có tài năng kinh người.
Vật Do Tâm đứng một bên nhìn mà nóng ruột, chỉ muốn tìm thời cơ ra tay.
Lão vốn có xuất thân bí ẩn, xưa nay luôn tự hào vì các hào kiệt trong thiên hạ đều được khắc tên trên Anh Hùng chủng trong môn phái của mình, chẳng mấy coi trọng các nhân vật thành danh ở Trung Nguyên, cho nên, tuy đã nghe Đỗ Tứ kể về Bát phuơng danh động ở kinh sư nhưng lão đoán chừng ngoại trừ ám khí vương Lâm Thanh thành danh bằng võ học thì đám người còn lại đều do những kẻ hiếu sự trên giang hồ tâng bốc vào cho đủ số. Lúc này nhìn thấy Đăng bình vương Cố Thanh Phong có thể hà hơi dùng nội kình xé vải trong lúc nói cười như vậy, lão mới thật sự thu cái tâm tư coi thường anh hùng trong thiên hạ, trong lòng thầm kinh hãi.
Hứa Mạc Dương cầm kiếm trong tay, bước lên mấy bước, kéo Dương Sương Nhi vẫn còn đang ngẩn ngơ ra sau lưng mình, bỗng nghe thấy bốn tiếng cười dài của Dung Tiếu Phong. "Không ngờ Đăng bình vương thân là một trong Bát phương danh động mà cũng sử dụng thủ đoạn đánh lén bỉ ổi thế này, thực là đáng khinh!"
Khuôn mặt Cố Thanh Phong bất giác sa sầm, ánh mắt vẫn không dám rời khỏi tay Lâm Thanh. "Ta chẳng qua chỉ là một gã để Hoàng thượng sai vặt, đâu có phải anh hùng hảo hán gì, không cần để ý tới các quy củ trong võ lâm."
"Thực không ngờ!" Lâm Thanh hít sâu một hơi, cũng cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình, thở dài, nói: "Chẳng qua chỉ vì một cây Thâu Thiên cung, ngay đến Bát phương danh động xưa nay luôn coi thường danh lợi cũng phải quyết với nhau một phen sinh tử!"
Dưới ánh lửa ở khắp xung quanh, chỉ thấy Cố Thanh Phong và Đỗ Tứ đang cùng giơ Thâu Thiên cung lên, hướng về phía vầng trăng khuyết ở đằng chân trời phía đông xa tít.
Thân cung màu đỏ sậm phản chiếu ánh trăng bàng bạc, rọi những tia sáng như sương tựa tuyết vào đáy mắt mỗi người...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT