Sau một màn rung chuyển long trời lở đất, cuối cùng, thế giới mới yên tĩnh
trở lại. Tần Cảnh cảm thấy cơ thể vô cùng đau nhức khó chịu, nhưng giờ
đây, điều khiến cô đau lòng hơn cả là chiếc xe yêu dấu này. Cô cuộn tròn người lại, vội vã ngẩng đầu lên, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt,
cảm giác chết lặng thoáng chốc tràn ngập khắp cơ thể. Chiếc xe màu đỏ
bóng loáng đối diện không phải là chiếc Ferrari California sao?
Khi nãy cô vượt đèn đỏ…
Có bán cô đi cũng không đền nổi chiếc xe kia!!!
Tần Cảnh thầm tính toán ngay tức khắc: Tuy xe mình đắt hơn, nhưng bản thân
cô còn không sửa nổi, thôi dứt khoát đền xe mình cho anh ta đi! Không
được, thế này lỗ mất, hay là cho anh ta dùng năm năm? Mà thôi, ba năm
thôi nhỉ?
Các xe chạy trên đường đều dừng bánh, mấy người trên xe đều xấu tính giơ điện thoại lên chụp hình lia lịa: Ferrari vs Porsche – Cuộc đụng độ tầm cỡ thế kỷ!
Tần Cảnh ngồi trong xe, đầu óc hoàn
toàn trì trệ, lúc đang vặn xoắn mọi nơron thần kinh tìm đối sách thì ba
người đẹp trông như người mẫu xe hơi đã bước xuống từ chiếc xe đối diện. Nói họ giống người mẫu xe hơi là vì họ ăn mặc quá thiếu vải!
Đám đông vây xem ra sức chụp ảnh, đồng thời suy diễn miên man: Ăn mặc hở
hang thế kia, không phải vừa mới chơi trò mờ ám gì trong xe đấy chứ!
Tần Cảnh khá đau đầu, theo kinh nghiệm của cô, đây là kiểu phụ nữ khó đối phó nhất.
Nhưng kì lạ thay, mấy cô đó chứ như không phải xuất hiện tại hiện trường tai
nạn xe vậy, lại còn vừa đi vừa lắc mông đầy quyến rũ nữa chứ! Cô gái dẫn đầu đi đến trước cửa sổ xe Tần Cảnh, cúi người khoe hai “trái bưởi” đồ
sộ, phô bày tư thế cám dỗ, mỉm cười định lên tiếng… Nhưng khi thấy chỉ
có một cô gái trong chiếc xe Porsche bảnh chọe, cô ta lập tức hoạnh họe
ngay: “Này, cô lái xe kiểu gì thế hả?”.
Tần Cảnh á khẩu. Có cần trở mặt nhanh đến vậy không?
Hai cô kia cũng nhào đến la ó, nào là cô vượt đèn đò phải chịu trách nhiệm toàn bộ, phải bồi thường bao nhiêu tiền này nọ…
Tần Cảnh cố nhịn cơn đau trên người, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lạnh
lẽo: “Im miệng! Ầm ĩ cái gì? Khi nãy ai lái xe thì đến đây nói chuyện
với tôi. Tuy tôi vượt đèn đỏ nhưng xe các người cũng chạy lấn làn đường. Nếu không tôi có đụng phải mặt trăng cũng không đụng phải xe các người
nhé!”.
Ba người đẹp tức khắc im thin thít, thoáng nhìn nhau. Một
người đẹp ưỡn ẹo quay về chiếc xe Ferrari, nũng nịu gọi với vào trong:
“Thiên Dã, người đẹp kia nói chúng ta chạy lấn làn kìa!”.
Người
Tần Cảnh run lên, có nhầm lẫn gì không thế? Thiên Dã?! Không phải tên
nam chính đã hy sinh oan uổng đó chứ? Có cần xuất hiện hoành tráng thế
này không?
Một giây sau, anh chàng kia xuống xe. Bởi vì khoảng
cách quá gần, từ góc độ của Tần Cảnh không thấy được mặt mũi anh ta, chỉ có thể trông thấy ống tay áo sơ mi trắng xắn lên của người đàn ông dính chút máu, vài nút bị cài lệch, để lộ lồng ngực màu nâu đồng khỏe khoắn.
Tần Cảnh không khỏi xoa trán: Một giây trước khi xảy ra tai nạn, bốn người đang chơi trò gì thế?
Người đã đi đến, ánh sáng bên ngoài cửa kính bị ngăn trở. Doãn Thiên Dã cúi
người xuống, Tần Cảnh sững sờ, cảm thấy áp lực một cách khó hiểu. Ngay
sau đó xuất hiện một gương mặt rạng ngời như ánh dương, tươi cười đến lạ kỳ, bên thái dương còn vương vết máu loang lổ, đôi mắt hoa đào sáng
long lanh.
“Tần Cảnh, không phải em cố ý đấy chứ?”
Tần
Cảnh nhìn gương mặt anh, ngơ ngác chừng ba giây. Nụ cười cuốn hút kia,
vẻ đẹp ngất trời kia, khí thế hừng hực kia chỉ có thể là đặc điểm của
nam chính. Có điều, trong tiểu thuyết nữ phụ phản công, hình như anh
thích hợp với khí chất khác hơn, đó chính là tên cặn bã!
Tần Cảnh biết, để đối phó với kẻ cho mình là số một thế này, cách tốt nhất là
đừng để ý đến anh ta. Cô rời mắt đi, lạnh lùng nói: “Anh phô trương vậy
không sợ ảnh hưởng à?’.
Cô biết anh vừa là công tử nhà giàu vừa
là hạng con ông cháu cha. Ôi, thật đáng tiếc, chàng thanh niên vốn chung thủy si tình, tiền đồ xán lạn, yêu nữ chính tha thiết khi không lại
nhiễm độc tiểu thuyết nữ phụ, bị nữ phụ toàn năng giày vò đau khổ. Kết
quả bạch mã hoàng tử đã biến thành gã cặn bã, không chỉ trở thành vật hy sinh mà còn là vật hy sinh vô cùng tệ hại nữa chứ!
Tần Cảnh nhớ
lại đoạn miêu tả về anh trong truyện, chỉ vỏn vẹn có vài câu tệ bạc, nào là “hoang dâm vô sỉ”, “ăn chơi trụy lạc”, “ham hố sắc dục”, rồi là
“khoe của”, “ỷ thế hiếp người”... Cô nhắm mắt lại, không muốn dính líu
đến con người này chút nào.
An Nham, Doãn Thiên Dã và đám đàn ông trong giới giải trí sau này đã ức hiếp Tần Cảnh, hãy cút hết đi!
“Sau mấy năm, mức độ tẻ nhạt của em chỉ tăng chứ không giảm nhỉ!” Anh
nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nhướng đuôi mày, trông có vẻ khinh miệt nhưng
nhìn thế nào cũng thấy anh chưa thỏa nỗi lòng.
Tần Cảnh không
đáp, chỉ lẳng lặng nhìn sang chỗ khác, để lại khuôn mặt nghiêng hờ hững. Anh nhìn cô trong chốc lát, cuối cùng nói: “Thôi bỏ đi, dù sao ba tôi
cũng không bắt em đền.”
Câu nói này khiến Tần Cảnh thấy lạ. Cô quay đầu nhìn anh, không sao hiểu nổi: “Anh có ý gì?”.
Thấy cô quay lại, anh lập tức nổi hứng thú, không trả lời câu hỏi của cô,
ngược lại ánh mắt lóe sáng: “Nghe nói em và An Nham chia tay rồi hả? Sao thế, cảm thấy lốp dự phòng không tốt bằng người yêu cũ à? Nếu em bằng
lòng trở lại, có lẽ tôi sẽ giảm số người xuống còn hai thôi”.
Tần Cảnh ớn lạnh, tuy cô không có tình cảm gì với người trước mắt này,
nhưng nghe giọng điệu mỉa mai đắc ý kia vẫn cảm thấy hơi bất thường:
“Doãn Thiên Dã, anh bị tự kỷ cấp độ mấy rồi? Hơn nữa, là anh có lỗi
trước với Tần... với tôi cơ mà!”.
“Vậy à?” Anh lại nhướng mày, trong nét cười ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
Tần Cảnh nổ máy, xe không hư hại nhiều, vẫn có thể lái được. “Nếu không cần bồi thường thì tôi đi trước đây!”, cô nói mà không dám chắc lắm, phải
nhân lúc câu “không bắt đền” kia chưa nguội mà tìm cách chuồn trước
thôi.
Doãn Thiên Dã liếc nhìn cô, đứng thẳng người dậy đồng thời buông lỏng hai bàn tay đang chống trên thân xe.
Nhưng khi Tần Cảnh nhấn ga, một cơn đau lập tức ập đến, nó âm ỉ tận xương
tủy, không rõ là đâu nhưng trong nháy mắt đã bủa vây cổ chân phải rồi
phóng đại gấp nghìn lần, đau đến độ khiến cô suýt nữa la hét thất thanh.
Chỉ trẹo chân thôi, sao lại đau như vậy chứ!
***
Tần Cảnh được y tá dìu đi, bước khập khiễng vào phòng bệnh rồi ngồi xuống.
Cô chỉ bị trật chân thôi, bôi thuốc, quấn băng là ổn rồi, không ngờ y tá lại ân cần xung phong giúp cô đi lấy thuốc, bảo cô ở đây chờ.
Cô cứ tưởng mình bị quăng lại ở đại sảnh, không ngờ y tá lại dẫn cô đến phòng bệnh riêng này.
Tần Cảnh nhìn phòng bệnh sạch sẽ tinh tươm, trong lòng khẽ xuýt xoa: Khi
nào bệnh viện chu đáo với bệnh nhân như thế này mới được phổ cập toàn
quốc nhỉ?
Y tá vừa ra ngoài đã có người bước vào. Tần Cảnh nghe
thấy tiếng bước chân là lạ liền giật mình. Một giây sau, một người đàn
ông trung niên tinh thần phấn chấn, nụ cười hiền hòa xuất hiện trong tầm mắt cô. Ông mang phong thái hơn người, vẻ thanh lịch đầy cương nghị
toát lên từ mỗi động tác, có thể thấy xuất thân của người này không hề
tầm thường.
Tần Cảnh cảnh giác, ông ta... không phải là ba cô đấy chứ? Trong lúc cô ngần ngừ định gọi một tiếng “ba” thì đối phương đã
tươi cười cất lời chào trước: “Sao vậy, Tiểu Cảnh không nhận ra bác Doãn à?”.
Từ “ba” ngay đầu lưỡi đã bị bóp chết trong tích tắc. Tần Cảnh vô cùng xấu hổ, suýt nữa thì gây ra trò cười rồi.
“Bác Doãn!” Tần Cảnh vội vàng thưa gửi, xem ra bệnh viện này là của nhà họ
Doãn rồi. “Lâu... Lâu quá con không gặp bác nên... nên nhất thời chưa
kịp phản ứng ạ!”.
Doãn Tùng không hề để bụng, ngồi xuống đối diện cô, nói chuyện thân thiết: “Tiểu Cảnh à, bác nghe nói Thiên Dã đựng
phải xe con hả? Con yên tâm, bác đã mắng cho thằng nhóc đó một trận
rồi”.
Dù Tần Cảnh không thích Doãn Thiên Dã nhưng cũng không muốn anh chịu tiếng xấu thay mình, vì vậy vội vàng giải thích: “Không phải
đâu ạ, là tại con không cẩn thận...”
Nhưng cô còn chưa dứt lời, Doãn Tùng đã nói thêm: “Bác cũng đã cho người kéo xe của con đi sửa rồi”.
Thế là Tần Cảnh hèn mọn lựa chọn im lặng, sửa xe cho cô ít nhất cũng phải
mất cả triệu ấy! Đồ dâng lên tận miệng còn không chịu nhận thì đúng là
đồ ngốc rồi còn gì!
Doãn Tùng thấy cô cười liền gật đầu khoan
thai, cuối cùng nói: “Tiểu Cảnh à!”. Câu nói này trầm thấp và thong thả, mang giọng điệu thấm thía của bề trên.
Tần Cảnh lập tức tập
trung tinh thần, nghiêm túc nhìn ông chủ vừa tài trợ sửa xe cho mình.
Nhưng trông ông có vẻ hơi chần chừ và do dự, điều này khiến cô cảm thấy
khá bất an, quả nhiên một giây sau, ông nói: “Nghe nói con và An Nham
chia tay rồi, không phải vì Thiên Dã nhà bác chứ?’.
Tần Cảnh
nghẹn lời. Cô cười ngượng ngập: “Không phải ạ, chẳng qua con và An Nham
không hợp nhau thôi”. Trong lòng thì không dằn được mà nghĩ: Bác Doãn
này tuy mắng con trai là thằng nhóc nhưng thật ra lại rất cưng chiều đấy nhé! Ôi, người ta là con trai độc nhất, nhà có tiền có quyền cơ mà, đâu còn cách nào...
“Bác đã sớm cảm thấy như vậy.” Doãn Tùng vuốt cằm, nhíu mày suy tư nghiêm túc: “Không ai hợp với con hơn...”
Tần Cảnh thấy chột dạ, cho rằng câu nói khó xử hơn sẽ thốt ra nhưng ông
bỗng tinh ý ngừng lại. Đôi mắt đã trải bao tang thương kia tối đi, ông
thở dài nói: “Thiên Dã cũng không còn như trước kia nữa”.
Tần
Cảnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra người cha này vẫn biết con trai mình là
hạng người gì, may mà không phải đối mặt với tình huống trưởng bối cố ý
tác hợp. Dù Tần Cảnh không có ấn tượng gì với bác Doãn nhưng dù sao mình vẫn đang bám víu người ta kia mà.
Tuy nhiên, Doãn Tùng bỗng nói
lời sâu xa: “Tiểu Cảnh à! Thiên Dã trở nên như vậy có liên quan rất lớn
đến kẻ làm cha mẹ như hai bác. Mẹ của nó thì quá cưng chiều, còn bác lại bận rộn không quan tâm. Nhưng mà, con và Thiên Dã đồng trang đồng lứa,
sau này con hãy giúp đỡ nó nhiều hơn nhé! Dù sao hai đứa là bạn nối khố
cùng lớn lên với nhau, chắc con cũng không muốn thấy Thiên Dã trượt dài
như thế này, đúng không?”.
Ngụ ý là: Tần Cảnh, bác vinh dự giao nhiệm vụ gian khổ cứu vớt thằng cặn bã nhà bác cho con đó!
“Ha...” Tần Cảnh lúng túng cười khan, đang rối rắm nghĩ phải từ chối thế nào đây.
Cuộc sống sau này của cô đã rất tệ hại rồi, ốc chưa mang nổi mình ốc, bây
giờ còn gánh thêm một tên phá của ăn chơi trác táng, ăn bám bố mẹ, báo
đời hợm hĩnh nữa ư?
Kiên quyết nói “NO” thôi!
Cô vừa định
lên tiếng thì cửa lại được đẩy ra, tiếng ho khan của người đàn ông vang
lên khe khẽ. Không biết tại sao, âm thanh này hệt như thần chú vòng kim
cô quản giáo Tôn Ngộ Không. Tần Cảnh căng thằng theo phản xạ, cô tò mò
nhìn sang, trông thấy một người đàn ông trung niên bước đi khập khiễng,
bên cạnh là một người phụ nữ trung niên yêu kiều duyên dáng.
“Cảnh!” Người đàn ông khoàng bốn mươi, năm mươi tuổi cất giọng trầm khàn và xót xa, âm thanh như đã trải qua buồn vui cả một kiếp người.
Lòng
Tần Cảnh chợt đau xót một cách khó hiểu, cô ngơ ngẩn nhìn ông. Mặt ông,
giọng ông hoàn toàn trung khớp với hình ảnh từng xuất hiện trong đầu óc
cô trước đó. Cô nhớ có một người nói với mình: Cảnh à, con không phải là người như vậy!
Đây là ba của Tần Cảnh sao? Có lẽ tình cảm của
Tần Cảnh nguyên bản vẫn còn tồn tại trong thân xác này, mắt cô bỗng nhòe đi, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Ba!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT