Type: Alex Pooh

Trông thấy Tập Vi Lam, đám đàn bà con gái càng bất bình hơn bao giờ hết. Họ lớn tiếng ngợi khen Vi Lam nết na hiền thục, căm giận phẫn nộ thay cô ta, thi nhau trách móc lòng dạ hiểm ác và hành vi đáng khinh của Tần Cảnh.

Tập Vi Lam mỉm cười dịu dàng, kiên nhẫn nghe hết mọi lời nịnh nọt và lên án rồi mới lo lắng nhíu mày, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Có lẽ cấp trên ép chỉ tiêu nặng quá, chị ấy chỉ bất đắc dĩ thôi. Đương nhiên mọi người không hiểu áp lực chị ấy phải chịu đựng rồi”.

Một câu nói đơn giản đã gạt sạch mọi tội lỗi của Tần Cảnh. Tập Vi Lam quả thực là một đồng nghiệp hiểu lý lẽ. Cô ta cười thanh lịch: “Hơn nữa, mọi người đều nhận ra tấm hình kia là ảnh ghép, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tôi, ngược lại còn có thêm nhiều người hâm mộ lên tiếng ủng hộ, thế này xem như trong họa có phúc rồi!”.

Con ngươi của Tần Cảnh hơi co lại, cô không phủ nhận tiếng nào.

Tập Vi Lam mỉm cười hiền hòa, cuối cùng bổ sung một câu: “Có lẽ đây là sách lược ‘lăng xê nhờ scandal’ của Tần Cảnh đấy! Mọi người đừng đoán mò nữa!”.

Đương nhiên không ai tin, nhưng người bị hại đã bao dung như vậy, kẻ bàng quan đâu thể nhiều lời. Họ rối rít xuýt xoa Tập Vi Lam thật sự quá tốt. Vì thế, Tần Cảnh càng không biết nên nói gì với Tập Vi Lam, chỉ cười gượng rồi lướt qua cô ta, đi về phía thang máy.

Vào khoảnh khắc cánh cửa thang máy gần khép lại, bỗng bị một bàn tay trắng nõn ngăn cản, cánh cửa mở ra, nụ cười mỉm của Tập Vi Lam xuất hiện: “Em để quên đồ ở bãi đỗ xe, nhân tiện đi xuống lấy luôn”.

Cửa thang máy khép lại lần nữa, Tập Vi Lam nhìn Tần Cảnh với vẻ mặt chân thành và mong đợi. Tần Cảnh sởn cả tóc gáy, có cảm giác như gà con bị chồn gian ác nhìn hau háu. Cô không biết phải nhìn đi đâu, cuối cùng chỉ có thể lúng túng hướng mắt ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa kính.

Sau khoảnh khắc im lặng kì dị, Tập Vi Lam cất tiếng hỏi: “Tần Cảnh, tấm hình đó ở đâu ra thế?”.

Giọng điệu cô ta như đang thăm dò nhưng không hề thấp thỏm. Bởi vì dù sự thật ra sao, mọi người đã nhận định tấm ảnh kia là hàng photoshop vu khống cô ta rồi.

Đầu mày Tần Cảnh khẽ cau lại, nhưng lập tức đưa ra đáp án không chút né tránh: “Là thư nặc danh!”, dứt lời, cô quan sát Tập Vi Lam chăm chú.

Nhưng cô ta vẫn nở nụ cười điềm nhiên, không chút xao động. Tần Cảnh không khỏi khen ngợi thái độ bình tĩnh, không thẹn với lương tâm ấy. Nếu chẳng phải vì cô biết nội dung truyện, biết tập tin kia do Tập Vi Lam gửi, chắc chắn cô không thể nào cảm nhận được sự khác thường của cô ta chứ đừng nói đến việc sinh lòng ngờ vực.

“Tần Cảnh, hôm trước em mới nghe tin chị và An Nham chia tay. Em không ngờ anh chị lại yêu nhau kín đáo đến vậy. Em thật sự không biết, chị nhất định phải tin em!” Cô ta một mặt muốn khoe khoang thắng lợi của mình, một mặt vẫn cố ra vẻ ngây thơ hòng gạt bỏ ấn tượng xấu có khả năng lưu lại trong lòng Tần Cảnh. Chỉ cần một người cảm thấy cô ta không hoàn hảo thôi, cô ta đã thấp thỏm như ngồi trên bàn chông rồi.

Lòng Tần Cảnh sáng như gương, vừa nhìn đã biết tỏng suy nghĩ thật sự của Tập Vi Lam. Quả thật Tần Cảnh không tài nào hiểu nổi thứ tâm lý quái đản này. Cái nhìn của người khác quan trọng đến vậy sao?

Nhưng dù thế nào đi nữa, Tần Cảnh của trước kia vẫn tin sái cổ trước chiêu trò này, vừa trở thành vật hy sinh cho con đường thẳng tiến của cô ta vừa lầm tưởng Tập Vi Lam là một người tốt đẹp và mạnh mẽ, chỉ có thể đứng từ xa hâm mộ và ghen tỵ.

Bây giờ, tuy Tần Cảnh đã biết tâm tư của cô ta nhưng chẳng buồn vạch trần. Nếu cô ta cố ý đeo bám thì cứ duy trì vẻ hòa bình ngoài mặt đi.

“Không có gì, dù sao chị cũng chán anh ta rồi, đã không còn thích từ lâu rồi”, giọng nói bình thản ẩn chứa sự kiên định sáng ngời.

Chung quy lại, cô thật sự khinh thường loại đàn ông cặn bã dựa hơi phụ nữ để thành danh rồi vứt bỏ người ta như vậy. Cô đảo đôi mắt xinh đẹp và kiêu ngạo, bồi thêm một câu: “Ban đầu, chị cảm thấy anh ta có tài hoa của con nhà nghèo. Nhưng bây giờ mới phát hiện ra, kẻ hèn hạ sẽ mãi hèn hạ, ăn mày có mặc bộ đồ mới đẹp đẽ đến đâu cũng không thể mang dáng dấp của hoàng tử được. Chỉ cần nhìn thôi chị đã ngứa mắt với cái vẻ nghèo rớt mùng tơi trời sinh của anh ra rồi”.

Tập Vi Lam ngây ra như phỗng. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Rõ ràng Tần Cảnh yêu An Nham đến chết đi sống lại, vì anh ra mà trở mặt với người nhà, vì anh ta mà chịu để người ta ức hiếp, vì anh ta mà hy sinh sự nghiệp, dâng hiến tất cả cho anh ta… Sao lại bỗng dưng cạn tình? Thậm chí, vẻ mặt còn điềm nhiên khinh khỉnh, chán ghét nói anh ta là kẻ hèn?

Tập Vi Lam không phục. Người đàn ông cô ta cực khổ mài giũa lại bị người ta gọi là kẻ hèn ư? Làm sao cô ta chấp nhận cho nổi? Nhất định là Tần Cảnh không ăn được thì đạp đổ, yêu quá sinh hận mà thôi!

Nghĩ đến điều này, Tập Vi Lam dễ chịu hơn một chút, quay sang nhìn Tần Cảnh bằng ánh mắt thương hại rồi mỉm cười nói: “Chị nghĩ được như vậy thì tốt quá. Chị không trách em, em cũng thở phào được rồi. Chúng ta vẫn là bạn tốt chứ?”.

Tần Cảnh khẽ rùng mình, cười khan hai tiếng.

Tập Vi Lam dứt lời thì hơi nheo mắt lại. Lần này, Tần Cảnh phạm phải sai lầm lớn, nếu kéo ngã chị ta, sắp đặt người của mình vào vị trí kia, sau này cô ta muốn thứ gì sẽ có ngay thứ đó.

Cô ta thầm nghĩ, tuy Tần Cảnh lạnh lùng cay nghiệt nhưng lại tài hoa hơn người, dù đã cắt đứt quan hệ với người nhà từ bốn năm trước, không dựa dẫm vào ba mà vẫn tạo được cho mình một cõi trời riêng. Ban đầu chỉ là phóng viên tin giải trí ở vị trí sát đáy, dần dần xoay sang làm nhiếp ảnh gia, bây giờ trở thành biên đạo tiết mục Tiêu điểm sáng đình đám nhất bộ phận truyền thông online.

Nếu Tần Cảnh không trả giá hết thảy vì tình yêu, giao tác phẩm của mình cho An Nham thì ắt hẳn bây giờ, chị ta đã được điều sang làm đạo diễn bộ phận điện ảnh và truyền hình rồi. Thế nhưng, sau này, Tần Cảnh sẽ không còn cơ hội nữa.

Tập Vi Lam cười khẽ, ngoại trừ việc này ra, cô ta phải nắm trọn chuyên mục Tiêu điểm sáng mang tính dẫn dắt dư luận kia mới được.

Thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất, tâm trạng Tập Vi Lam càng lúc càng vui vẻ. Tuy việc Tần Cảnh nói An Nham là kẻ hèn hạ khiến cô ta khá bực bội nhưng ngoài mặt vẫn thân thiện vô cùng: “Đúng rồi, hôm trước mẹ em có hỏi sao chi không tới nhà chơi. Mẹ nhớ chị lắm đấy!”.

Cô ta cười dịu dàng, giọng điệu nũng nịu như một cô em gái ngoan hiền. Tới nhà chơi ư? Hừm, cô ta thật sự cho rằng mình mới là tiểu thư đích thực của ngôi nhà đó à?

Tần Cảnh mỉm cười: “Chị bận quá, để qua một thời gian nữa đã”.

Tập Vi Lam thoải mái hơn: “Vậy cũng được!”.

Dứt lời, cô ta vẫy tay với Tần Cảnh rồi quay lưng đi.

Tần Cảnh không biết xe mình là chiếc nào, đợi Tập Vi Lam đi rồi cô mới dựa theo chút trí nhớ còn sót lại tìm phương hướng đại khái, rồi lấy điều khiển từ trong túi ra. Vừa nhìn thấy logo trên chiếc điều khiển, cô đã từng quýnh, vội vàng ấn nút.

“Tít tít!” Xe của Tần Cảnh cất tiếng gọi từ phía bên trái. Tần Cảnh nhìn theo, đôi mắt bất chợt bừng sáng lấp lánh, nước dãi chạy dài bên môi như bà cô đói khát trông thấy anh chàng đẹp trai tuyệt thế. Cô sùng bái lao đến bên chiếc xe, chạy quanh vài vòng vẫn chưa thưởng thức đủ vẻ đẹp của nó.

Porsche Carrera GT!

Đây là chiếc xe Tần Cảnh vẫn hằng ao ước bấy lâu. Hè năm ngoái, Viên Tử lái chiếc xe này của bạn trai, sáng loáng chói lòa khiến đám bạn thân mù cả mắt. Phải biết rằng, Tần Cảnh ngoài đời thật chỉ vòi ba một chiếc Cayenne thôi mà còn không được, không ngờ xuyên vào tiểu thuyết lại được lái chiếc Carera cao cấp nhất.

Vui quá đi mất, vui đến phát điên lên được!

Giàu rồi, cô giàu rồi!

Giờ phút này, Tần Cảnh chỉ muốn ôm ngay lấy chiếc xe, đi ngao du khắp chân trời góc bể. Ngồi vào xe, khởi động máy, động cơ chạy êm ru, cô quả là có số hưởng mà!

Cô không khỏi xuýt xoa từng hồi, Tần Cảnh trong truyện đỏm dáng quá, lái chiếc xe nổi bật như vậy, không biết tự kiếm tiền mua được hay là xin ba nữa.

Nhưng dù thế nào, Tần Cảnh vẫn quyết tâm phải trở về nhà nối lại quan hệ với người cha giàu có kia. Không thể để tiền của rơi hết vào tay Tập Vi Lam được. Dù sao cũng phải chia đều, đúng không?

Cơ mà, hic, nhà Tần Cảnh ở đâu nhỉ? Haizz, thôi cứ lái xe xịn ra ngoài dạo chơi cái đã!

Tần Cảnh vui vẻ đeo kính râm lên, nhưng không ngờ trong khoảnh khắc lái ra khỏi bãi đỗ xe, cô lại gặp phải đám phóng viên ào ạt kéo đến như thủy triều. Giữa ánh đèn flash chớp nháy, mỗi câu hỏi đều chua ngoa gay gắt:

“Biên đạo Tần, tại sao lần này cô lại vứt bỏ nguyên tắc, đăng ảnh ghép vậy?”

“Xin hỏi có phải nhân sự trong công ty đấu đá lẫn nhau không?”

“Cô Tần, có phải cô không hợp với cô Tập không? Xin hỏi ban lãnh đạo công ty định xử lý chuyện này thế nào?”

“Có người nói cô vong ân bội nghĩa, không biết cô Tần có câu trả lời nào cho vấn đề này không?”

Tần Cảnh khẽ nhíu mày, đúng là tụt hết cả hứng!

Cô không có ý định dừng xe, cứ thế lái thẳng ra ngoài. Dù sao đám nhà báo phóng viên đều sợ chết, đâu ai dám chặn xe cơ chứ! Quả nhiên mọi người đều la ó, tản ra như ong vỡ tổ.

Xe hơi chạy băng băng trên đường lớn, lướt nhanh như chớp. Tần Cảnh vui vẻ nhoẻn đôi môi đỏ tươi, thật là vui sướng. Nhưng vào khoảnh khắc nào đó, lòng cô khó tránh khỏi có chút âu lo. Cô thật sự sống trong thế giới này rồi, đã trở thành một Tần Cảnh khác, một Tần Cảnh có cả đống chuyện phiền phức.

Không biết cấp trên sẽ giải quyết vụ việc lần này ra sao? Cô xin lỗi cũng vô ích.

Tần Cảnh bất giác siết chặt tay lái: Cô sẽ không sống như cái cô Tần Cảnh trước kia!

Đang mải suy nghĩ thì điện thoại bỗng đổ chuông. Cô cầm lên xem, lại là An Nham!

“Tần Cảnh, tôi cảnh cáo cô! Nếu cô còn dám làm hại…”

Tần Cảnh cau mày, đôi mắt tối sầm lại. Tên đàn ông này đúng là đốn mạt mà! Cô tắt điện thoại, để cơn gió gào thét luồn vào xe, phả hơi lạnh lên mặt mình. Tần Cảnh cụp mắt xuống, vẻ mặt hồ nghi. Cô không tài nào hiểu nổi tại sao Tần Cảnh trong truyện lại coi trọng gã đàn ông đê tiện như hắn. Hiện giờ, cô chỉ cảm thấy rất đáng khinh mà thôi!

An Nham lại gọi điện làm gì? Hỏi xem đầu óc cô có bị chập cheng không à?

À, đúng nhỉ! Đầu óc của cô Tần Cảnh trước kia đúng là bị úng nước rồi nên mới hy sinh cho tên cặn bã này biết bao nhiêu năm. Uổng cho một con người khôn khéo trong công việc như thế lại dại khờ tin tưởng vào lời nói vớ vẩn của hắn, cam tâm tình nguyện làm bạn gái bí mật bốn năm trời.

Tần Cảnh hành nghề bới móc đời tư của người ta, lo hắn sẽ đăng mấy tấm ảnh ‘nóng’ nên họ chưa từng chụp chung một tấm ảnh thân mật, cũng không hề lưu lại một tin nhắn nồng thắm nào, xử lý dấu vết còn hoàn hảo hơn cả gián điệp. Kết quả là hắn lại lén lút bắt cá hai tay không chút sơ hở, bốn năm tuổi xuân của Tần Cảnh thoáng cái đã mất sạch, chẳng chừa lại một chút dấu vết.

Buồn cười hơn cả chính là chuyện tình cảm bí mật của họ, ngoại trừ người trong cuộc, ngay cả trời đất cũng không hay. Vì vậy, người phụ nữ lặng yên đứng sau giúp đõ hắn như Tần Cảnh lại trở thành kẻ thứ ba nực cười nhất trên đời, thậm chí không có nổi một cơ hội lên án.

Tần Cảnh càng nghĩ càng căm tức, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cố gắng chớp mắt. Hứng gió lạnh, cô chợt nở nụ cười, kiểu tiểu thuyết phi logic này đúng là hại chết người mà! Làm gì có ai đần đến thế chứ?

Nhưng mà, có lẽ trên đời này thật sự có kiểu phụ nữ một khi sa vào lưới tình sẽ trở nên ngu ngốc như vậy. Cô – một Tần Cảnh mới tái sinh – sẽ không như xưa nữa.

An Nham, trước kia chẳng phải anh ỷ vào tình yêu của Tần Cảnh để làm mưa làm gió sao? Bây giờ, Tần Cảnh này hoàn toàn không có bất kì tình cảm nào với anh cả, anh đừng có phách lối trước mặt tôi đấy nhé!

Tần Cảnh mỉm cười, xốc lại tinh thần mới phát hiện ra cơn phẫn nộ vừa rồi đã hóa thành lực nhấn chân ga. Lúc ý thức được, tốc độ xe đã quá nhanh, cô chợt giật mình thảng thốt. Nhìn lên ánh đèn đỏ chói giữa trời không, thân thể cô bỗng chốc lạnh toát. Cô cuống cuồng đạp chân phanh, chỉ nghe thấy tiếng còi vang lên gay gắt. Thế giới sụp xuống trong phút chốc, bóng tối như vùng nước xoáy ngút trời bất chợt bủa vây.

Khoảnh khắc đó, lòng cô bi phẫn, uất ức, không cam lòng và tiếc nuối vô vàn…

Porsche Carrera của tôi!!!

Thế là cô xuyên tới thế giới này, quyết chí trở thành đạo diễn nhưng lại ra mắt giới truyền thông bằng vụ tai nạn xe hơi đắt tiền nhất trong lịch sử ư? Có cần kinh hãi đến vậy không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play