Nghe tiếng kêu gào đau đớn của Tần Cảnh, Doãn Thiên Dã hiểu cô quá thiếu rèn luyện rồi. Bởi thế gần đây, anh tranh thủ quãng thời gian dư dả, hăng
hái chịu trách nhiệm đốc thúc Tần Cảnh, sáng tối nào cũng siêng năng
luyện tập cho cô.
Đối với việc này, Tần Cảnh tự cắt nghĩa là Doãn Thiên Dã đích thị thù lâu nhớ dai. Vì tối đó cô hại anh đau khổ chịu
giày vò cả đêm nên ngày nào anh cũng lôi cô ra trả thù hết lần này đến
lần khác. Có điều cách trả thù này cũng rất thân thiết, Tần Cảnh chống
má, vụng trộm cười.
Một mình mỉm cười rất lâu cô mới phát hiện
tình hình có vẻ không ổn, ngẩng đầu lên, phòng nghỉ yên lặng như tờ, tất cả diễn viên đều nhìn về phía cô.
Nghê Gia bên cạnh đưa chân cọ cọ: “Này, đang nghĩ gì thế?”.
Tần Cảnh lập tức đỏ mặt, vội nói: “Ồ, nghĩ đến lễ ra mắt nên hơi kích động ấy mà”.
“Vậy sao?” Long Kỳ soi gương chỉnh lại chiếc nơ đen, nhìn Tần Cảnh cười xấu
xa, “Đạo diễn xinh đẹp gần đây hay cười trộm lắm nhé! Tháng trước ở
phòng phối âm cũng vậy”.
Hôm ấy, lúc phối âm hậu kỳ, tâm hồn Tẩn
Cảnh cũng treo ngược cành cây, một mình cười khúc khích như hôm nay,
khác hẳn vẻ quyết đoán, mạnh mẽ ở phim trường.
Nghe lời trêu chọc của Long Kỳ, mấy nhân viên khác nhớ đến chuyện cười đùa trong phòng phối âm, cũng rối rít che miệng cười khẽ.
Hoàn Mộ mặc chiếc váy quây kim sa cũng hùa theo. “Ôi, ngày nào đạo diễn cũng hạnh phúc thế này, xem ra sắp có chuyện tốt rồi đây. Hâm mộ thật, thành công trong cả tình yêu lẫn sự nghiệp”.
“Đúng đấy!” Vai nữ hai
cũng cười, “Lúc ấy, anh Doãn tổ chức họp báo, em còn tưởng đạo diễn
khiêm tốn không đua đòi lãng mạn. Không ngờ, sau khi cảnh quay kết thúc, báo chí tràn ngập tin tức của anh chị, ngọt đến sâu răng luôn. Đạo
diễn, chị không biết mấy cô em trong công ty chúng ta muốn gặp chị đến
mức nào đâu. Sự nghiệp tốt, bạn trai cũng tốt, sao có thể hạnh phúc như
vậy chứ?”.
Trong lúc nhất thời, tất cả nhân viên và diễn viên hùa theo nhau bát nháo. Tần Cảnh cố ý cau mày quở trách: “Giữ lại tài ăn
nói ngon ngọt của mấy đứa để lát nữa tuyên truyền phim với phóng viên
đi! Có tài ăn nói tốt như vậy, đừng lãng phí vào tôi làm gì”.
Cả đám cười khanh khách. Còn đang ầm ĩ thì nhân viên rạp đi vào nhắc nhở: “Các vị, có thể vào hội trường rồi”.
Nghe vậy, mội người rối rít cầm sâm phanh trên bàn: “Chúc Tình yêu để lỡ cháy vé!”.
Mọi người nâng ly thật cao, uống một hơi cạn sạch, sau đó chuẩn bị bước vào hội trường.
Trước khi ra khỏi phòng nghỉ, Tần Cảnh quay đầu lại liếc nhìn cái gương. Cô
búi tóc lỏng tao nhã kiểu Paris, váy dạ hội cổ chữ V vàng nhạt, vạt váy so le cao thấp cực kỳ xinh đẹp.
Cô là người cuối cùng rời khỏi
phòng nghỉ, vừa ra cửa đã thấy Doãn Thiên Dã mặc bộ vest xanh mức ôm
người, đứng tựa vào tường hành lang, đôi mắt ẩn chứa ánh cười nhìn cô.
Ánh đèn màu trắng trên trần soi vào tròng mắt đen láy sâu hút, tỏa ra
ánh sáng lấp lánh như sao.
“Em nghĩ anh đã vào hội trường rồi”. cô cười ngọt ngào đi đến, khoác tay vào cánh tay anh một cách tự nhiên.
Anh biết cô vẫn không quen mang giày cao gót, lơ đãng thả chậm bước chân, cúi đầu nhìn cô: “Hồi hộp không?”.
Cô cười rạng rỡ lắc đầu. Vốn tưởng rằng sẽ hồi hộp, nhưng mấy ngày qua,
lòng dạ cô bình tĩnh đến lạ. Giờ phút này, tâm trạng không buồn cũng
không vui. Những chuyện cô có thể làm, ửa năm trước đều đã dôc hết sức
làm rồi, việc còn lại thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Anh khe
khẽ “ừ” một tiếng, đến cuối hành lang thì thoáng dừng lại, nghiêng người nâng cằm cô lên, đặt một ụ hôn lên đôi môi đỏ thắm.
Tần Cảnh
ngoan ngoãn để anh ôm, cuối cùng còn chưa thỏa mãn mở mắt, không hài
lòng dấu môi: “Mặc kệ lễ ra mắt gì đó đi, về nhà nghỉ ngơi thôi”.
Doãn Thiên Dã bật cười, suýt nữa bị sặc. Anh đỏ mặt vuốt mũi, lại véo bầu má của cô, nói: “Được!”.
Tần Cảnh hài lòng ôm chặt cánh tay anh, cọ cọ một hồi rồi mới thả ra, tao
nhã nắm lấy cánh tay anh, mười ngón tay đan xen. Hít một hơi sâu, họ đẩy cửa tiến vào hội trường.
Đèn flash màu bạc chợt lóe lên như bầu
trời đầy sao, thế giới trở nên sáng rực và trong ngân, như thể được bao
bọc bởi lớp giấy thiếc sáng bóng. Quá chói đến nỗi cô không mở mắt ra
được, nhưng nhiệt độ từ lòng bàn tay Doãn Thiên Dã như thuốc an thần, ấm áp, an toàn chảy khắp tòan thân. Nụ cười của cô cũng vì thế mà rạng rỡ.
Tối nay, mười rạp chiếu phim trong thành phố cùng tổ chức lễ ra mắt cho
mười đạo diễn mới của Thịnh Hạ. Tám giờ tối hôm sau, phim đồng thời công chiếu, một tháng sau sẽ tổng kết. Trong nhóm đạo diễn mới, người nổi
bật nhất đương nhiên là Tần Cảnh chuyển hướng từ nghề truyền thông.
Trong quá trình quay phim, mọi tin tức yêu đương, qua khứ, xáo trộn vai
diễn… đã sớm khiến cô thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đến mức làm người khác tặc lưỡi rồi.
Mấy ngày đầu công
chiếu, doanh thu phòng bán vé tăng vọt. Khán giả xem xong đều vừa khóc
vừa cười, nói đây là bộ phim khiến người ta vừa yêu vừa hận. Tình cảm
trong phim sao có thể đồng thời khiến người ta vừa cảm động thổn thức,
vừa căm ghét không thôi đến vậy.
Những nhà phê bình điện ảnh cũng nói nội dung rất sáng tạo, khác hẳn tình tiết phim tình cảm bình
thường, cho người ta thấy được thực tế tàn khốc. Góc quay dù đẹp đẽ hay
thê lương đều khiến người xem không sao rời mắt nổi. Diễn xuất của diễn
viên cũng xuất sắc, nhất là nữ chính Hoàn Mộ. một nhân vật có nội tâm
biến động nhiều như thế khiến người ta vừa yêu vừa hận, diễn xuất cao
siêu xem như là thu hoạch bất ngờ của bộ phim.
Trong nháy mắt, từ đạo diễn đến biên kịch, từ vai chính đến vai phụ của bộ phim đều trở
thành tiêu điểm của giới truyền thông, người người nô nức kéo nhau ra
rạp xem phim, đánh giá trên mạng lên đến 9.5 điểm.
Một tháng sau, tác phẩm đầu tư hai mươi triệu đã đạt được doanh thu bốn tỷ bảy trăm
triệu. Tần Cảnh cũng vì thế chính thức trở thành đạo diễn dưới trướng
của Thịnh Hoa, tỏa sáng ngút trời.
Gần đây, cô và Nghê Gia lại
bắt tay hợp tác, chuẩn bị quay bộ phim chiến tranh lịch sử. Cô cũng là
nữ đạo diễn đầu tiên trong nước quay phim thể loại này với quy mô lớn.
Báo chí cho rằng bạn trai Doãn Thiên Dã sẽ cố hết sức góp mặt trong bộ
phim mới của Tần Cảnh, nhưng anh bận quay Khoa ngoại số mười ba mùa thứ
ba, đừng nói là vai chính, ngay cả vai khách mời cũng không thể. Thế là
tin đồn lại nổi lên, nói hai người công khai tình cảm chỉ để tạp scandal cho phim.
Họ nhât trí giữ thái độ im lặng trước tin đồn. Một
người vẫn bận đạo diễn, một người vẫn lo đóng phim. Nhưng lời đồn đại
này đã hoàn toàn tan thành mây khói sau lễ trao giải điện ảnh Kim Diệp
long trọng cuối năm.
Nguyên nhân là…
Tuy Tần Cảnh bận quay phim, nhưng vì Tình yêu để lỡ được được đề cử năm trong bảy giải như
đạo diễn mới xuất sắc nhất, nam nữ chính xuất sắc nhất, biên kịch xuất
sắc nhất, âm nhạc xuất sắc nhất nên vẫn phải có mặt.
Nhờ lễ trao
giải, ê-kíp cũ và bạn bè nhiều tháng không gặp mặt lại được tụ họp. Hôm
ấy, Tần Cảnh đi trên thảm đỏ với Long Kỳ, còn Doãn Thiên Dã và Tô Mẫn
làm người trao giải.
Lúc vào phòng nghỉ, Hoàn Mộ nhìn thấy Tần
Cảnh còn cố ý kéo cô sang một bên, ân cần hỏi: “Này, chị và Doãn Thiên
Dã không sao chứ?”.
Tần Cảnh kinh ngạc! Ngày nào chúng tôi cũng
dính nhau như sam thì sao có chuyện gì được? Hơn nữa khi nãy, chúng tôi
còn đi cùng nhau, có điều lúc sắp xếp đi thảm đỏ mới tách ra thôi.
“Không sao cả”.
“Ồ” Hoàn Mộ thở phào nhẹ nhõm. “Gần đây, nghe tin hai người chia tay. Trước đó, em không tin đâu. Nhưng lần trước, anh Doãn được đề cử giải nam
diễn viên truyền hình xuất sắc nhất của lễ trao giải Kim Phong nhưng
không thấy chị đi cổ vũ, anh ấy cũng không đi nhận giải, em liền thấy
lạ”.
Thật ra vì hôm đó, cô phải ở bên Doãn Thiên Dã xử lý vấn đề quyền kinh doanh Doãn Thị.
“Tại bận quá nên ít khi xuất hiện cùng nhau thôi. Nhưng mà…” Nụ cười Tần
Cảnh vẫn ngọt ngào như thường ngày. “…Chúng tôi vẫn hạnh phúc như trước
đây”.
Hoàn Mộ nhún vai: “Em biết là lời của đám nhà báo không đáng tin mà”.
Sau khi ngồi vào vị trí trong hội trường, Tần Cảnh liền huych Doãn Thiên Dã bên cạnh: “Bây giờ, ngay cả Hoàn Mộ cũng lo lắng tình cảm chúng ta có
biến kìa”, cô dẩu môi ra vẻ bất mãn, “Anh xem đi, làm bạn gái anh thật
đáng thương mà”.
“Đáng thương sao?” Doãn Thiên Dã nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, khóe môi ẩn chứa nụ cười,”Tối qua ở trên giường,
em đâu có nói vậy”.
Tần Cảnh không hề đỏ mặt, nói: “Chuyện nào ra chuyện nấy!”.
Doãn Thiên Dã nựng cằm Tần Cảnh, nhẹ nhàng kéo mặt cô đến gần, nhìn vào mắt
cô, thở dài: “Ôi, nếu em muốn biết mọi người biết tình cảm của chúng ta
không có biến cố gì , sao không nắm chắc thời cơ, nhân dịp đèn đóm sáng
choang hôn anh vài cái đi!”.
“Được thôi”. Cô cười khẽ, ngoan ngoãn nép vào lòng anh nhưng lại ung dung cắn một cái thật mạnh vào cổ anh.
Mãi cho đến khi Long Kỳ ngồi xuống hàng ghế phía trước, thấy cảnh tượng này lại chậc chậc vài tiếng: “Đi thuê phòng giùm đi!”.
Lúc này, Tần Cảnh chẳng mảy may đỏ mặt, ngẩng đầu lên khỏi ngực Doãn Thiên Dã, nhướng mày với Long Kỳ.
Doãn Thiên Dã rũ mi liếc nhìn Tần Cảnh, thản nhiên nói: “Lát nữa về sẽ trừng trị em”, giọng nói như quở trách nhưng nghe sao cũng cảm thấy yêu
thương khôn tả.
Chỉ chôc lát sau, buổi lễ trao giải bắt đầu. Tình yêu để lỡ đạt được một số giải, một số giải khác chỉ dừng lại ở mức đề
cử, nhưng không thể nghi ngờ tối nay, đây là bộ phim điện ảnh sáng chói
nhất.
Màn ca múa long trọng bước vào hồi kết. Trước khi công bố
giải nam diễn viên chính và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là phần
trao giải cho đạo diễn xuất sắc nhất và đạo diễn mới xuất sắc nhất.
Vì lần đầu Tần Cảnh quay phim nên chỉ được đề cử giải đạo diễn mới xuất sắc nhất. Dù vậy đã vượt qua mong đợi của cô rồi.
Tình yêu để lỡ công chiếu hơn nửa năm, tuy khán giả và nhà phê bình đều khen ngợi rầm rộ nhưng đạt được sự công nhận của giải thưởng Kim Diệp mang
tính chuyên nghiệp và quyền uy vẫn là ước mơ của mỗi người làm điện ảnh.
Hơi bất ngờ khách trao giải lại là Doãn Thiên Dã và Hoàn Mộ. Tần Cảnh khá
kinh ngạc, bởi vì thời gian trước Doãn Thiên Dã đã được giải nam diễn
viên truyền hình xuất sắc nhất nên cô cho rằng ban tổ chức sẽ sắp xếp
cho anh và nữ diễn viên xuất sắc nhất trao giải.
Doãn Thiên Dã và Hoàn Mộ đứng trên sân khấu, trêu chọc hết tất cả đạo diễn được đề cử tối nay.
Cuối cùng lúc nói đến Tần Cảnh, Hoàn Mộ trêu: “Tôi được vinh hạnh hợp tác
với nữ đạo diễn duy nhất được đề cử hôm nay. Hãy nhìn nữ đạo diễn của
chúng ta đang ngồi ở đằng kia nhã nhặn lịch sự biết bao. Nhưng ở phim
trường ấy, ôi…”. Hoàn Mộ thở dài, “Thật đúng là một đạo diễn khiến mọi
người chỉ nhìn thôi cũng thấy đau lòng cho Doãn Thiên Dã mà”.
Mội người cười ồ lên. Tần Cảnh nổi tiếng là người có tác phong sinh hoạt và công việc như hai đầu thái cực. Ai cũng biết khi bắt tay vào công việc, cô sẽ toát lên khí thế dọa chết người ta như thế nào.
Doãn
Thiên Dã cũng bị câu nói này của Hoàn Mộ chọc cười, bả vai run run, cuối cùng lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ. Còn Tần Cảnh dưới sân khấu thì ngại
ngùng đỏ mặt, đưa mu bàn tay lên che mũi.
Hoàn Mộ lại nói: “Tôi
thấy hết sức may mắn, tham gia Tình yêu để lỡ không nhận thù lao nên đạo diễn Tần Cảnh chắc hẳn đã nương tay với tôi rồi. Thế nên bây giờ, tôi
rât thương cho Tống Nghiên Nhi, đặc biệt là Long Kỳ.
Tống Nghiên
Nhi và Long Kỳ là nam nữ chính trong bộ phim chiến tranh mà Tần Cảnh
đang quay, dĩ nhiên lần này không được bóc lột miễn phí nữa.
Chờ
mọi người cười xong, Hoàn mộ quay sang hỏi Doãn Thiên Dã bên cạnh:
“Truớc khi công bố giải, nam diễn viên chính truyền hình xuất sắc nhất,
lẽ nào anh không có gì muốn nói gì với bạn gái sao?”.
Lời còn
chứa dứt, khán giả bên dưới đã bắt đầu xôn xao. Doãn Thiên Dã rất phóng
khoáng, khẽ nghiêng người đến bên cạnh micro, nhìn Tần Cảnh dưới sân
khấu, cười nói: “Nếu như đoạt giải thì lên sân khấu hôn anh một cái
nhé?”.
Lời nói ngọt ngào như thế khiến mọi người bên dưới vỗ tay cười rôm rả.
Nhưng Doãn Thiên Dã vẫn chưa nói xong: “Dĩ nhiên nếu là mấy nam đạo diễn khác đoạt giải thì không cần đâu”.
Lại một tràng cười ầm ĩ.
Hoàn Mộ chậm rãi mở phong thư, hạ giọng nói: “Người giành được giải đạo diễn mới xuất sắc nhất của Kim Diệp chính là…”.
Màn hình phía sau lập tức xuất hiện năm vị đạo diễn mới bốn năm một nữ.
Hội trường yên lặng như tờ, Hoàn Mộ bỗng cười rộ, nhét tấm giấy vào tay Doãn Thiên Dã: “Cho anh công bố này”.
Tần Cảnh sửng sốt, chợt có dự cảm.
Một giây sau, Doãn Thiên Dã nhìn hàng chữ trên giấy, lần nữa nghiêng người, cười rạng rỡ: “Tần Cảnh!”.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tòan thể hội trường, Tần Cảnh và nhóm Long
Kỳ ôm nhau chúc mừng, sau đó cô chầm chậm đi lên sân khấu. Đèn flash lóe sáng, bước chân Tần Cảnh vẫn vững vàng, tiến từng bước đến bên Hoàn Mộ
và Doãn Thiên Dã.
Theo lý, sau khi Doãn Thiên Dã trao giải, cô
phát biểu cảm nghĩ là kết thúc. Nhưng lúc lễ tân bê tượng đi lên, Doãn
Thiên Dã lại chỉ cầm bó hoa trên khay đưa cho cô.
Bởi vì tất cả ống kính đều hướng về phía họ, tất cả khán giả đều nghi ngờ khó hiểu, ngơ ngác nhìn nhau, yên lặng như tờ.
Tần Cảnh cũng thấy là lạ, ngước mắt nhìn khuôn mặt hơi có vẻ thấp thỏm nhưng vẫn dịu dàng của Doãn Thiên Dã.
Một khắc sau, anh từ từ quỳ một gối, toàn hội trường vang lên tiếng xuýt
xoa kinh ngạc. Viên kim cương trong tay anh tỏa sáng lấp lánh dưới ánh
đèn, nhưng vẫn không thể sáng bằng ánh sáng long lanh rạng rỡ trong mắt
anh. Đôi mắt anh lưu luyến, sâu hút như một cái giếng cổ khiến trái tim
Tần Cảnh hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Anh nói: “Mỗi ngày tỉnh dậy đều thấy yêu em hơn một chút. Tần Cảnh, làm vợ anh nhé!”.
Trên cổ áo anh đeo một chiếc micro khác nên lời cầu hôn nồng nàn vừa rồi đã
vang dội cả khán phòng. Màn cầu hôn này qua mức đột ngột, không ai kịp
phản ứng, tất cả đều ngây ra như tượng. Ngay cả phóng viên cũng suýt
quên nhiệm vụ chụp ảnh.
Người phản ứng đầu tiên lại là Tần Cảnh. Cô không rơi lệ mà cười xán lạn, nghiêm túc đưa tay trái cho anh: “Em đồng ý!”.
Khán phòng yên lặng trong giây lát rồi trào dâng tiếng vỗ tay như thể vỡ òa, ánh đèn flash chớp sáng lia lịa như bông tuyết tuôn rơi. Trong cảnh
sáng chói, hoàng tử đã trang trọng đeo chiếc nhẫn cho nàng công chúa anh yêu. Trong tiếng chúc tụng không ngớt, hoàng tử hôn công chua yêu dấu,
từ đó họ sống vui vẻ hạnh phúc cho đến tận mai sau.
Cảnh
tượng đẹp như cổ tích thế này vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí Tần Cảnh,
đẹp đến mức khiến người ta say mê. Từ lúc bước xuống sân khấu đến khi
buổi lễ trao giải kết thúc, một mạch trở về nhà, Tần Cảnh vẫn tủm tỉm
ngắm nhìn chiếc nhẫn nạm kim cương đeo trên ngón áp út của mình. Cảnh
Doãn Thiên Dã cầu hôn cô như đã khắc sâu vào trí nhớ, từng giây phút đề
xuất hiện trước mắt cô.
Ngay cả buổi tối lúc hạnh phúc bên anh, lòng cô vẫn nghĩ đến cảnh tượng ấy.
Tối đó, cô nép vào lòng Doãn Thiên Dã, say sưa giấc nồng, ngọt ngào quá
đỗi. Hôm sau bị mặt trời đánh thức, Tần Cảnh mơ màng vuốt ve bên cạnh
nhưng không có ai cả, chăn mềm lạnh lẽo.
“Thiên Dã!” Tần Cảnh giật mình ngồi bật dậy.
Khung cảnh xung quanh hình như đã thay đổi.
Nhìn căn phong vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, lòng cô chùng xuống như rớt xuống
hầm băng lạnh lẽo. đồng hồ điện tử ở đầu giường hiển thị ngày mùng Ba
tháng Ba. Không đúng! Thời gian này sao có thể vẫn đang nghỉ đông chứ?
Đây không phải là chiếc giường cô đã ngủ hôm qua mà là phòng ngủ ở đời thực của Tần Cảnh. Làm sao thế được? Vậy mà cô đã trở lại cuộc sống hiện
thực rồi ư? Làm sao có thể chứ?
Cô cuống cuống lao ra khỏi phòng, bên ngoài không phải là căn hộ của Tần Cảnh trong truyện mà là căn hộ
chung cư ban đầu của cô. Mẹ cô đang nấu bữa sáng, ba cô đang đọc báo,
vẫn ấm áp và thư thái hệt như những bữa sáng trước khi xuyên vào tiểu
thuyết. Nhưng khí lạnh xông lên từ lòng bàn chân cô như virus, làm nỗi
sợ sâu sắc phát tán trong lòng cô.
Thiên Dã đâu? Doãn Thiên Dã đâu rồi?
Cô gấp rút lao về phòng, điện thoại vẫn còn lưu file truyện. hóa ra thời gian chỉ mới qua một buổi tối thôi sao?
Không thể nào! Hai năm kí ức ở thế giới kia, mỗi câu anh nói, mỗi một nụ
cười, mỗi hơi ấm của anh vẫn còn rõ mồn một trong lòng cô.
Rõ
ràng tối qua họ còn tình cảm với nhau, cô vẫn khắc ghi nhiệt độ cơ thể
anh cơ mà! Sao vừa tỉnh dậy đã không còn gì nữa? Trên đời sao lại có
giấc mơ tàn khốc đến thế?
Đầu óc Tần Cảnh trống rỗng. Cô bàng
hoàng ngồi bệt xuống đất, nước mắt dâng lên một cách khó hiểu. Làm sao
đây? Phải làm sao đây? Cô rất muốn gặp Doãn Thiên Dã, phải làm sao bây
giờ?
Điện thoại đổ chuông, là Viên Tử gọi đến.
“Cảnh Cảnh, tôi lười sửa lại tiểu thuyết quá, nhưng tôi sẽ đền bù cho bà bằng cách
khác, chịu không? Bà nhanh đến Ánh Thúy đi, có chuyện kỳ diệu đang đợi
bà đấy!”, nói xong liền cúp điện thoại.
Tần Cảnh nghĩ đến cuốn
truyện vớ vẩn này là do Viên Tử viết, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển nào đó không biết chừng, thế là nghe lời bạn đến câu lạc bộ Ánh Thúy. Vừa
mới đến cửa đã thấy Viên Tử hớn hở nhào đến khoác tay cô: “Cảnh Cảnh,
khoảng thời gian trước, bà cứ càu nhàu mãi là không thích đối tượng xem
mắt ba mẹ giới thiệu phải không? Lần này, tôi giới thiệu cho bà một
người. nếu thành đôi, sau này ba mẹ bà sẽ không đem chuyện này ra chỉ
chiết bà hết ngày này qua ngay khác nữa”.
“Xem mắt?”, Tần Cảnh xoay người rời đi, “Hôm nay tôi không có tâm trạng”.
Nhưng Viên Tử dai sức, dứt khoát lôi cô vào, vừa đi vừa làm đủ thứ chuyện
trên đời. Lúc hai người cò cưa đi lên cầu thang túi Viên Tử rơi xuống
đất, tấm hả bên trong cũng rơi ra theo. Tần Cảnh trông thấy liền sửng
sốt. Đây… Đây không phải là Việt Trạch à?
Viên Tử thấy cô trố mắt vội cất hình đi: “Anh này rất tốt, mặt đẹp nhà giàu, còn là trai tân
nữa. Có điều, bây giờ đang đi bộ đội…”.
Tần Cảnh nghẹn lời. Cái tên Việt Trạch chết tiệt kia lại biến thành trai tân á?
Viên Tử nói tiếp: “Bà yên tâm, hôm nay, người tôi định giới thiệu cũng giống anh này, mặt mũi ngon ăn, nhà cửa bề thế, cũng là trai tân. Đi cùng gái còn “zin” như bà không ai phải chịu thiệt cả”.
Tần Cảnh líu
lưỡi. sao cô không biết hóa ra Viên Tử có phẩm chất làm má mì như thế
nhỉ? Tần Cảnh lặng thinh, nhưng lúc đi vào phòng nhìn thấy người kia, cô chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập, như thể thời gian quay ngược, tất
cả trở về điểm ban đầu.
Mất rồi lại có được là chuyện may mắn biết bao!
Anh ngồi trên sô pha, khẽ nghiêng đầu, ý cười tỏa sáng nơi đáy mắt trong
ngần, nhìn cô không chớp mắt. Khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao ngất, đôi
môi mỏng, chiếc cằm cương nghị. Chính là anh, không sai, chính là Doãn
Thiên Dã đây mà.
Nhưng anh chỉ là bạn của Viên Tử thôi ư? Chỉ là
một đối tượng giới thiệu cho cô thôi à? Anh đã quên hết những gì xảy ra
giữa họ rồi sao?
Bất chợt, lòng cô vô cùng trống trải, không biết mình đã đi đến, ngồi xuống trước mặt anh như thế nào. Nỗi bi thương
chảy ngược trong lòng, được rồi lại mất, chỉ còn một người nhớ đến là
chuyện đau khổ biết nhường nào.
Doãn Thiên Dã khẽ nhíu mày nhìn
xoáy vào cô, như thấy được nỗi sầu bi loáng thoáng trong cô. Sau hồi
lâu, anh khẽ nhếch khóe môi: “Không phải quên anh rồi đấy chứ?”.
Câu nói này có ý gì? Tần Cảnh thảng thốt, ngơ ngác nhìn anh. Cô chợt phát
hiện ra, người đối diện này không chỉ có dáng vẻ giồng Doãn Thiên Dã,
ngay cả ý cười khinh khinh trong mắt, độ cong của cái nhếch môi tùy ý
kia cũng giống nhay y đúc.
Đây là…
Anh mím môi cười khẽ, đẩy chiếc hộp nhỏ đến trước mặt cô: “Em quên đeo này”.
Tần Cảnh nhìn chằm chằm cào chiếc hộp màu đỏ kia, nhịp tim đột ngột tăng
vọt, run rẩy mở ra. Viên kim cương khúc xạ tỏa sáng óng ánh gần như đâm
nhói mắt cô. Viên kim cương hình trái tim giồng hệt với chiếc anh cầu
hôn hôm qua.
Lẽ nào, anh… hóa ra, trong không gian đó, anh và cô vẫn luôn bên nhau.
Chuyện khi nào? Là sau vụ tông xe sao? Lúc cô xuyên không vào thì chỉ có một
vài kí ức vụn vặt của Tần Cảnh trong truyện. Nhưng khi anh xuyên đến lại biết được toàn bộ suy nghĩ của Doãn Thiên Dã cũ ư? Việc này…
Nước mắt cô rơi tí tách. Giữa họ có một ký ức thuộc về nhau ở thế giới khác
mà những người ở thế giới này đều không hay biết, phải không? Họ cùng
quay về thế giới này là vì ông trời muốn cho họ một bắt đầu hoàn mĩ à?
Anh kề người đến, ngón tay đẹp đẽ gạt đi nước mắt trên má cô, dịu dàng nói: “Màn cầu hôn hôm qua vẫn tính chứ?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT