Lúc rời khỏi phòng tắm, hai người ướt nhẹp từ đầu đến chân, mà môi Tần Cảnh còn hơi sưng đỏ. Đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra rốt cuộc hai người họ
vừa làm gì. Vì thế Tô Man im lặng hồi lâu, không nói một lời.
Tần Cảnh ngại lên tiếng, vẫn là Doãn Thiên Dã nói với Tô Man: “Tôi đến văn
phòng của Long Kỳ mượn vài bộ đồ. Về phần Tần Cảnh, phiền em xử lý
giúp”.
Tô Man gật đầu, Doãn Thiên Dã liền bỏ đi. Sắc mặt cô ta
hơi tái, lúng túng chỉ vào giá quần áo bên cạnh: “Hay là cô tự chọn đi,
tôi không biết cô thích kiểu gì”.
“Ừm, cảm ơn.”
Tần Cảnh
vén mái tóc ẩm ướt ra sau tai, đi đến chọn quần áo. Trợ lý của Tô Man
không nhận ra sự khác thường, vừa nhiệt tình góp ý cho Tần Cảnh vừa thăm dò tin tức: “À, chị thật sự là bạn gái của anh Doãn ạ?”.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng tắm, Tần Cảnh gật đầu: “Ừ”.
Trợ lý trầm trồ, hỏi tiếp: “Vậy bình thường, anh ấy ở bên cạnh chị cũng ra vẻ lạnh lùng như hiện tại sao?”.
Tần Cảnh nhớ đến mọi vẻ mặt khi cáu tiết của Doãn Thiên Dã, lắc đầu: “Hoàn toàn ngược lại mới đúng”.
Trợ lý mơ mộng: “Oà, người ta thường nói con người luôn có hai mặt, xa lạ
và thân thiết. Thật muốn nhìn bộ mặt khi ở bên cạnh người thân của anh
Doãn. Chị hạnh phúc quá đi mất”.
Tần Cảnh: “...”.
Fan cuồng của Doãn Thiên Dã ơi, cô có muốn đổi việc với Tiêu Tiêu không?
Tần Cảnh chọn chiếc áo dệt kim sặc sỡ và quần jeans rồi vào phòng tắm thay
đồ. Lúc ra ngoài, trợ lý kia đã đi mất, chỉ có mình Tô Man sắc mặt ảm
đạm ngồi bên cạnh bàn tròn bằng kính.
Doãn Thiên Dã vẫn chưa trở lại, Tần Cảnh dứt khoát đi đến ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước lọc.
Tô Man suy đoán, nếu Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã đã xác định mối quan hệ,
vậy xem chừng rất nhiều chuyện đã rõ ràng rồi. Cô ta không khỏi thấp
thỏm bất an, cho rằng Tần Cảnh muốn tìm cô ta nói gì đó nên vẫn ra vẻ
trấn định chờ đợi. Không ngờ Tần Cảnh chỉ điềm tĩnh uống nước, không có ý mở miệng.
Cô ta thêm phần lo lắng, một lúc lâu mới xấu hổ nói:
“Thật ra lúc trước, phóng viên chụp được ảnh tôi đến căn hộ của Thiên Dã là vì tôi nói dối mình bị đau bụng, muốn mượn nhà vệ sinh của anh ấy.
Dĩ nhiên tôi chính là người gọi phóng viên đến chờ sẵn”.
Tần Cảnh vẫn hờ hững uống nước, không tiếp lời.
Tô Man nhắm mắt lại, nói: “Thật ra hôm ấy, Thiên Dã không hề biết chuyện
nhà tắm. Bởi vì tôi định rời đi thì thấy cô đang tần ngần đứng ngoài mới tạm thời chạy vào phòng tắm…”.
Tần Cảnh nhếch môi, khẽ nhíu mày: “Sau đó về nhà tôi mới tỉnh táo lại. Bình thường, Doãn Thiên Dã sẽ
không dùng chung phòng tắm với người khác”. Dĩ nhiên ngoại trừ tôi, Tần
Cảnh thầm nói trong lòng. “Vì thế, xưa nay anh ấy không đưa phụ nữ về
nhà, càng không cho ngủ lại. Hơn nữa…”, Tần Cảnh nhìn Tô Man, “Cho dù
tôi không đoán ra, Thiên Dã cũng sẽ giải thích.
Khi nãy ở trong
phòng tắm, Doãn Thiên Dã hỏi cô có gì muốn hỏi không là ý này. Nếu cô
nghi ngờ, anh sẽ giải thích. Nhưng may mắn là cái đầu đất của cô đã tỉnh táo, cô chỉ cần tin tưởng anh là đủ, tất cả nghi ngờ đều giải quyết dễ
dàng.
“Phải, anh ấy nhất định sẽ giải thích.” Tô Man cười chua
chát, vừa ghen tỵ vừa đau buồn, “Thế nên anh ấy nhất định sẽ điều tra
người đã công khai đăng tấm ảnh cô cởi áo, nhất định sẽ bảo vệ cô”.
Ngón tay Tần Cảnh nhẹ nhàng gõ thành cốc thủy tinh, giọng nói bình thản và
tỉnh táo: “Cô sợ anh ấy điều tra ra người khởi xướng là cô sao?”.
Tô Man kinh sợ: “Cô…”.
“Đâu khó đoán chứ! Chuyện đó đã lâu mà giờ mới bị phanh phui ra, chứng tỏ
không phải là nhà báo. Địa điểm là tầng hầm đỗ xe, bộ phận camera giám
sát có hợp đồng bí mật nên chỉ có thể là một người nào đó ở Thịnh Hạ tận mắt nhìn thấy rồi đi tìm đoạn băng ghi hình mà thôi. Đoạn video công bố lại cắt bỏ phần quan trọng là Doãn Thiên Dã kéo lại áo giúp tôi. Đầu
giáo chĩa vào tôi nhưng lại bảo vệ Doãn Thiên Dã, từ đó suy ra chỉ có cô là đáng nghi nhất.”
Sắc mặt Tô Man trắng bệch, kinh ngạc trong
chốc lát, cuối cùng tâm phục khẩu phục, cười chán nản: “Haizz, tôi rất
xấu xí đúng không, làm nhiều việc tự tôi còn cảm thấy trơ trẽn như vậy
mà lại vô tình thúc đẩy hai người đến gần nhau hơn. Không ngờ cô lại tin tưởng anh ấy đến thế, xảy ra bao nhiêu việc còn hiên ngang đến tìm anh
ấy. Là tôi coi thường cô rồi”.
Tần Cảnh cúi đầu mỉm cười: “Thật
ra thì cũng có lúc tôi hoài nghi mà! Có điều cảm thấy không giải thích
rõ, không hỏi cho rõ, cứ tiếp tục nghi ngờ rồi bỏ qua như vậy có phải là quá đáng tiếc cho cuộc tình này không. Vì vậy, dù thế nào cũng phải đối mặt hỏi cho rõ. Dĩ nhiên lúc lòng thông suốt sẽ thấu hiểu cho nhau, khi gặp mặt sẽ một lòng một dạ tin tưởng đối phương thôi. Thật là kỳ lạ
nhỉ?”.
“Hôm ấy, thấy hai người thân mật ở bãi đỗ xe, tôi…” Tô Man nhíu chặt mày, đau khổ nhắm mắt, không nói lời tiếp theo.
Tần Cảnh thấy thế liền xấu hổ thở dài: “Chuyện này tôi cũng có lỗi, một
tháng sau tôi mới giúp cô chuyển danh thiếp cho Doãn Thiên Dã”.
“Sớm hay muộn đều vậy mà thôi.” Vẻ mặt Tô Man cô đơn không sao tả xiết, “Anh ấy vẫn không liên lạc với tôi, đến tận khi tôi nghe nói nam chính của
Khoa ngoại số mười ba chính là anh ấy, mà biên kịch trùng hợp là bạn của tôi, cho nên… Không ngờ sau khi về nước, lần gặp mặt đầu tiên lại là ở
phim trường”.
Điều này khiến lòng Tần Cảnh rối bời, vừa kiêu ngạo vừa buồn bã, vừa hạnh phúc vừa hổ thẹn. Đắn đo chốc lát, rốt cuộc Tần
Cảnh mới hỏi Tô Man chuyện đĩa ghi hình Turandot và dòng chữ “Ti amo”
sau tấm ảnh.
Nhớ lại chuyện cũ, Tô Man cười thê lương: “Hồi đóng
kịch, tôi và Thiên Dã chỉ là anh em tốt thôi. Nhưng sau này, tôi lại
thích anh ấy, muốn làm bạn gái của anh ấy. Khổ cực theo đuổi rất lâu,
còn tự cho là lãng mạn vận dụng sức mạnh dư luận của mọi người xung
quanh, khiến cả trường học, thậm chí là cả giới du học sinh Trung Quốc
lầm tưởng tôi và anh ấy là một đôi. Tôi cứ nghĩ cách thức oanh liệt này
sẽ khiến anh ấy cảm động, không ngờ lại khiến anh ấy thôi học giữa
chừng.
Anh ấy là người chấp nhất, cầu toàn, nhưng tôi vẫn không
rõ đạo lý này. Haizz, cắt đứt liên lạc nhiều năm, bây giờ bắt đầu làm
bạn trở lại, vất vả lắm mới níu kéo được chút tình bạn xưa cũ, đến khi
anh ấy phát hiện ra tôi làm việc này thì cả đời cũng đừng mong là bạn bè gì nữa hết”.
Tô Man cúi đầu, nước mắt rơi lã chã: “Sao tôi lại trở thành kẻ xấu xa thế chứ?”.
Tần Cảnh nhìn chằm chằm vào bả vai run rẩy vì khóc của Tô Man, bỗng nghĩ
đến đêm đó, cô tự ôm lấy mình, ngồi trong phòng vệ sinh rơi lệ, xấu hổ
và tuyệt vọng, tự hỏi bản thân sao mình lại đột nhiên trở nên xấu xí như vậy.
“Bởi vì yêu anh ấy nên có lòng riêng thôi.” Tần Cảnh lẩm bẩm.
Tô Man bất chợt ngẩng đầu nhìn cô, lại thấy Tần Cảnh nở nụ cười hiền hòa:
“Thật ra thì đây là chuyện rất bình thường, không phải sao?”.
Tô
Man khẽ giật mình, cảm giác tỉnh ngộ và nhẹ nhõm ùa đến. Hồi lâu sau, cô ta lúng túng quay đầu đi nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, cố gắng chớp mắt
xua đi giọt lệ nơi khóe mi.
Tuy hai người đã thẳng thắn nói
chuyện, nhưng dù sao cũng yêu cùng một người đàn ông nên chuyện lúng
túng khó xử là không thể tránh khỏi. Bất kể thế nào, sau này vẫn ít gặp
mặt nhau, hai bên nước sông không phạm nước giếng thì hơn.
Tần
Cảnh nghĩ thế liền bình thản đi đến văn phòng Long Kỳ. Nhưng cô không
thấy Doãn Thiên Dã đâu cả, ngược lại chỉ có Long Kỳ đang mải mê chơi
game thôi.
Tần Cảnh hết biết nói sao. “Vất vả lắm mới có một ngày nghỉ, thế mà không chịu dưỡng sức lại chạy đến văn phòng chơi game thế
này? Quản lý của anh quản anh kiểu gì vậy hả?”.
Dứt lời liền thấy một người đàn ông bi thảm ngẩng đầu lên từ góc phòng, tỏa ra không khí u ám cùng cực. Đó không phải là quản lý của Long Kỳ thì là ai?
“Cậu ta nói muốn ngủ, hủy bỏ hết lịch trình, kết quả…” Anh quản lý nước mắt rưng rưng, “Tôi không nên tin tưởng cậu ta mà”.
Tần Cảnh cạn lời.
“Đúng rồi, không phải Doãn Thiên Dã đến chỗ anh mượn quần áo sao?” Tần Cảnh
nhìn dáo dác, “Sao không thấy bóng dáng đâu hết vậy?”.
Long Kỳ
ngừng chơi game, ngước mắt liếc nhìn cô, cười vô cùng hăng hái: “Anh ấy
đi tổ chức họp báo rồi, chắc là vì chuyện của cô đấy. Ôi, hóa ra ngoài
đời thật sự có người đàn ông lãng mạn và có trách nhiệm hệt như phim
truyền hình vậy”.
Tần Cảnh sững sờ.
Anh quản lý bên cạnh
nổi nóng, bật dậy chỉ vào Long Kỳ: “Giọng điệu hâm mộ của cậu là sao?
Cậu mà dám học theo cậu ta tự hủy hoại tiền đồ thì tôi sẽ đuổi giết cậu
đến tận chân trời góc biển đấy!”.
Long Kỳ xua tay với anh ấy, nở nụ cười khảng khái và rạng rỡ như cậu thiếu niên: “Đừng kích động, đừng kích động!”.
Dù Tần Cảnh kinh ngạc nhưng cũng biết một khi Doãn Thiên Dã đã quyết định
thì sẽ không bao giờ thay đổi. Vả lại, cảm giác cứ giao hết cho anh như
thế cũng rất tuyệt mà. Cô dứt khoát điềm tĩnh ngồi xuống, yên tâm chờ
trận phong ba này kết thúc.
Long Kỳ vốn tưởng rằng Tần Cảnh sẽ
hỏi anh địa điểm ở đâu, sau đó bất chấp mọi thứ chạy đến ngăn cản Doãn
Thiên Dã, trình diễn một vở tình cảm cảm động trời đất. Vậy mà cô chỉ
bình thản lật tạp chí, gương mặt xinh đẹp mang vẻ ung dung, tin tưởng và an bình.
Long Kỳ khẽ nhếch mày, thoáng thở hắt ra: “Chung sống như vậy quả nhiên là thoải mái”.
***
Đến tối đó, Doãn Thiên Dã đi quay phim, Tần Cảnh ngồi trên thảm trải sàn,
vừa mở hành lý của Doãn Thiên Dã vừa xem cuộc họp báo trên kênh giải
trí.
Tóm tắt đơn giản là Doãn Thiên Dã đính chính tất cả tin đồn
về Tô Man, nói quan hệ giữa họ chỉ là giới hạn là bạn học cũ. Còn Tần
Cảnh là người anh yêu thật sự. Đối với chuỗi hình ảnh cởi áo kia, Doãn
Thiên Dã giải thích thẳng thừng, “Thật ra thì đoạn video chính giữa mang tính chất mấu chốt đã bị người ta cố ý cắt bỏ, nếu các bạn phóng viên
có hứng thú cứ tiếp tục tìm hiểu”. Cuối cùng, câu kết của anh mang giọng điệu rất bất cần. “Dù các người có chúc mừng hay không, chúng tôi đều
vui vẻ ở bên nhau.”
Ý là mặc kệ các người nói gì: We don’t give a damn!
Tần Cảnh cố ý lên mạng tìm hiểu. Tuy có một phần nhỏ nghi ngờ Doãn Thiên Dã lăng nhăng, một phần nhỏ kiên trì cho rằng Tần Cảnh là kẻ thứ ba thủ
đoạn cao siêu, đa số mọi người đều ngưỡng mộ và cảm động. Dù sao Doãn
Thiên Dã chưa bao giờ để ý đến tin đồn với Tô Man, còn chuyện của Tần
Cảnh, buổi sáng mới phanh phui, buổi chiều anh đã thẳng thắn cho ra đáp
án sáng tỏ. Chuyện nào thật, chuyện nào giả, người sáng mắt đều nhìn ra
được.
Tần Cảnh cũng là cô gái bình thường, có lòng ham hư vinh và mơ ước lãng mạn, được một người đàn ông ân cần bảo vệ, vào lúc cần
thiết sẽ thẳng thắn thừa nhận với cả thế giới, tâm trạng của cô thật sự
tươi vui rạng rỡ như trăm hoa đua nở.
Ngày hôm sau đến phim
trường, có rất nhiều diễn viên và nhân viên chúc mừng cô. Nghê Gia cũng
gửi tin nhắn, ngay cả Tần Chính cũng gọi điện mắng cô, trách cô giấu ông mãi, cuối cùng xúc động nói câu: “Thật tốt!”.
Người duy nhất cảm thấy không tốt chính là Tập Vi Lam. Cô ta hoàn toàn không xuất hiện ở
phim trường dù tất cả đã chuẩn bị đâu ra đó. Tần Cảnh tưởng Tập Vi Lam
đến muộn thì quản lý của cô ta đến nói Tập Vi Lam bị trật chân, cộng
thêm gần đây cô ta quay gấp quá mệt mỏi, hay bị bệnh vặt, do dự nhiều
lần rồi quyết định rút lui khỏi đoàn.
Cả đoàn làm phim gần như đều ngẩn ngơ, ngoại trừ Tần Cảnh.
Tập Vi Lam và Long Kỳ đều là diễn viên ban giám khảo mời đến, không trả thù lao diễn xuất cũng không có hợp đồng hạn chế nên diễn viên rút lui giữa chừng cũng không biết phải làm sao.
Ban đầu, có thí sinh từng
thắc mắc vấn đề này, nhưng ban giám khảo nói trong quá trình quay phim
thực tế cũng sẽ có trường hợp nhân vật chính tạm thời rút khỏi ê-kíp vì
đủ loại lý do. Vì thế rủi ro có xảy ra cũng xem như là thử thách đi.
Tuy nói thế nhưng nhân viên đoàn làm phim vẫn rất tức giận: Dù không có thù lao, không có hợp đồng cũng không thể lừa đảo như vậy chứ! Đây là cuộc
thi có thời hạn cấp bách, không làm được thì trước đó đừng có nhận lời.
Trong lúc nhất thời, tiếng bàn tán lẫn chửi rủa không ngừng vang lên ở phim
trường. Người quản lý của Tập Vi Lam đỏ mặt đến tận cổ, vội vàng tìm lý
do chạy trốn.
Lúc trước, Tần Cảnh đã từng nghĩ đến đủ loại tình
huống đột phát của Tập Vi Lam nên cô không kinh ngạc gì nhiều, ngược lại thậm chí còn có chút mong đợi.
Về kịch bản thứ hai của Nghê Gia, cô đã xem qua bản thảo, vô cùng rung động, song ít nhất phải có ba mươi triệu đầu tư. Tuy cô có tiền nhưng đây là cuộc thi. Dù cô thật sự quay
được một tác phẩm hào hùng cũng sẽ bị người ta lên án là không tuân thủ
quy định của ban tổ chức.
Ngoài ra, bây giờ chỉ còn bốn tháng
rưỡi, trừ đi khoảng thời gian chế tác hậu kỳ, căn bản đã không còn kịp
nữa. Vì thế bộ phim chiến tranh kia chỉ có thể hẹn dịp sau thôi. Chính
vì vậy, cô mới dốc hết tâm tư vào bộ phim Tình yêu để lỡ này, bắt bẻ
từng cảnh phim, từng góc quay.
Cho đến bây giờ, cô có lòng tin
rất lớn vào bộ phim điện ảnh này, cũng hy vọng thành danh qua nó, hùng
dũng tiến vào Thịnh Hạ. Nhưng đồng thời nếu bộ phim này được quay hoàn
mỹ thì nam nữ chính, thậm chí là diễn viên phụ cũng nổi tiếng như lẽ
đương nhiên.
Thế nhưng cô vẫn lo ngại về Tập Vi Lam. Thứ nhất,
nửa sau của tác phẩm phải thể hiện được nội tâm kiên quyết, cố chấp mà
tàn nhẫn của nữ chính sau bảy năm, cô không nghĩ Tập Vi Lam có thể diễn
tròn vai. Thứ hai, dù Tập Vi Lam có thể diễn xuất thành công, cô cũng
không muốn giao thử thách to tát kiểu nhân vật phản diện này cho Tập Vi
Lam. Một khi ra rạp, gặt hái được thành công, có lẽ sẽ đột phá phạm vi
diễn xuất của cô ta. Thứ ba, cô không muốn sau này mỗi khi nhắc đến nữ
chính đều phải gắn liền với cái tên Tập Vi Lam này.
Tần Cảnh cười nhạt, quả nhiên cô không hề thiện lương gì. Mặc dù không trêu chọc Tập
Vi Lam nhưng cô cũng không muốn để cô ta mượn sức mình để bước lên đỉnh
cao. Thế nên cô thật sự mong đợi kết quả này và đã nghĩ ra đối sách từ
lâu.
Cô thầm mỉm cười, đến khi tiếng thảo luận xung quanh đã lắng xuống mới cong khóe môi đầy tự tin: “Không sao cả, nữ chính của chúng
ta sẽ đổi thành Hoàn Mộ”.
Những cảnh đã quay lúc trước, ngoại trừ phần của Tập Vi Lam phải quay lại, những hình ảnh của các diễn viên phụ khác vẫn có thể sử dụng. Tóm lại là tổn thất cũng không lớn.
Tần Cảnh cho rằng chỉ cần tăng ca vài lần là có thể giải quyết. Bất ngờ là
dù Hoàn Mộ mới nổi danh nhưng kỹ năng diễn xuất rất tinh tế, dù chi tiết nhỏ nhặt nhưng cũng xử lý rất tuyệt. Bất kể là ban đầu ngây thơ hay là
dần biến đổi thành vẻ u ám, đến sau này mưu mô thủ đoạn, cô ấy đều diễn
rất đạt.
Cô ấy là một diễn viên rất nghiêm túc, lúc nghỉ ngơi đều tranh thủ nghiên cứu kịch bản, thậm chí mỗi lời thoại, mỗi vẻ mặt đều
cân nhắc rất lâu, còn thường xuyên thảo luận với Tần Cảnh, hỏi ý tưởng
của cô.
Vì thế nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người
dường như đã đạt được cảnh giới tâm linh tương thông. Số lần NG ngày
càng ít, về sau gần như chỉ cần quay một lần đã đạt.
Còn Long Kỳ
tuy bình thường cứ hỉ hả xuề xòa thế thôi nhưng vừa đứng trước ống kính
đã lập tức lột xác hoàn toàn, nắm chắc từng chi tiết đến mức hoàn mỹ
không thể nào bắt bẻ. Hai nhân vật chính đều hết lòng hết dạ diễn xuất
như vậy, mấy diễn viên khác hiển nhiên cũng dốc hết sức nghiêm túc,
nhiệt tình. Ngày qua ngày, đoàn làm phim vẫn quay trôi chảy, tác phẩm cả đoàn muốn thể hiện cũng như bức tranh hiện ra từng chút một.
Vào hai tháng cuối trước ngày hết hạn, đoàn làm phim của Tần Cảnh đã hoàn
thành nhiệm vụ, bắt đầu tiến hành chế tác hậu kỳ. Tuy Tần Cảnh phải bận
bịu tham gia việc dựng phim, lựa chọn âm nhạc nhưng vẫn còn dư dả nhiều
thời gian. So với giai đoạn cắm dùi ở phim trường suốt ngày suốt đêm như dạo trước, bây giờ, xem như cô đã có thể xả hơi rồi.
Tuy rằng,
khụ khụ, bạn trai Doãn Thiên Dã đã sớm dọn về nhà cô, nhưng hai người
hiếm khi chạm mặt, thỉnh thoảng muốn cùng ăn bữa cơm cũng phải tranh thủ thời gian. Kết quả là sau cuộc họp báo lần đó, giới truyền thông chẳng
hề chụp được tấm hình nào của họ, thế là bắt đầu dèm pha cuộc tình ngắn
ngủi của hai người đã âm thầm tan vỡ.
Bởi vì chuyện này mà hôm
tết Trung thu, bà cụ Doãn còn đùng đùng bắt hai người họ về nhà ăn cơm,
khuyên bảo những hai, ba giờ liền.
Nhưng ngay cả như vậy, Tần
Cảnh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Dù ít gặp mặt nhưng hai người đều có
thói quen dán giấy nhớ lên tủ lạnh. Chỉ là vài câu dặn dò, thăm hỏi,
trần thuật nhưng rất lãng mạn và ấm áp. Mỗi lần về nhà, nhìn thấy nét
chữ cứng cáp, thanh thoát của anh để lại, nghĩ đến có lẽ một giờ trước,
anh đang ở đây an tĩnh ngủ say, cô cảm thấy rất ấm lòng.
Hôm nay, giấy nhớ dán trên tủ lạnh là: Mùa thứ nhất của “Khoa ngoại số mười ba” kết thúc, chờ em.
Tần Cảnh hớn hở chuẩn bị cơm tối, chắc chắn anh không thể ngờ hôm nay cô sẽ về sớm hơn anh. Hì hì, làm một bữa cơm thịnh soạn dưới ánh nến sẽ ra
sao nhỉ? Trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Doãn Thiên Dã, trong ánh nến lập lòe, nhất định mắt anh sẽ sáng long lanh như ánh sao đây.
Vừa bỏ bít tết ướp nước sốt vào lò nướng, cô liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Ai lại đến vào giờ này thế nhỉ?
Cô mở cửa ra, lại là Tập Vi Lam. Tần Cảnh nhíu mày không che giấu, mấy
tháng không gặp, cô ta vẫn như xưa, nụ cười giả dối không thể che giấu
được cơn thịnh nộ ngút trời.
“Có chuyện gì không?” Cô không có ý mời cô ta vào nhà.
Tập Vi Lam thấy vẻ mặt chán ghét của Tần Cảnh, cũng không miễn cưỡng tươi cười nữa, nói: “Tôi có chút chuyện muốn nói với cô”.
Tần Cảnh lạnh tanh quay người, ngầm đồng ý.
Kể ra gần đây, Tập Vi Lam không suôn sẻ lắm. Bởi vì phạm vi diễn không
rộng, địa vị nữ chính Khoa ngoại số mười ba của cô ta bị Tô Man thay thế hoàn toàn. Không chỉ như vậy, đất diễn cũng càng ngày càng ít. Con
đường đạo diễn của An Nham cũng đứt gánh giữa chừng, mỗi ngày chỉ biết
diễn vở đau khổ sau lưng Tập Vi Lam, hỏi cô ta sao không chịu lấy hắn.
Nhìn lại Tần Cảnh, quả thật là thuận buồm xuôi gió. Kể từ khi Doãn Thiên Dã
tổ chức họp báo, hai người họ nghiễm nhiên trở thành đôi tình nhân xứng
đôi vừa lứa trong suy nghĩ của công chúng. Tập Vi Lam tức giận nhất
thời, muốn gây khó dễ nên rút khỏi ê-kíp của Tần Cảnh. Cô ta cho rằng
thời gian cuộc thi gấp rút như vậy, Tần Cảnh sẽ mẻ đầu sứt trán, bó tay
chịu trói. Không ngờ hôm sau, Tần Cảnh đã tìm Hoàn Mộ, thuận lợi tiếp
tục quay phim.
Gần đây, tần suất lên báo của Tần Cảnh tăng vọt,
thêm phần cô vốn có quan hệ rộng trong giới truyền thông, Long Kỳ và
Hoàn Mộ có sức hút lớn, nữ chính thuộc dạng kẻ thứ ba đen tối trong Tình yêu để lỡ càng lúc càng gây tiếng vang. Vào giai đoạn quay đầu, rất
nhiều chương trình giải trí và đài truyền hình đến trường phim phỏng
vấn, dù chưa công chiếu đã nhận được sự chú ý của mọi người.
Tập
Vi Lam càng nghĩ càng phiền muộn, nếu cô ta sớm nghe lời Tần Cảnh, duy
trì hòa bình ngoài mặt thì tốt rồi. Nhưng bây giờ đã đứng ở thế đối lập
rõ ràng thế này, cô ta có hối hận cũng không quay đầu lại được nữa.
Tần Cảnh tiếp tục bận rộn trong phòng bếp kiểu mở, Tập Vi Lam bèn ngồi trên chiếc ghế cao tự rót nước cho mình. Cô ta liếc nhìn bộ đồ ăn tinh xảo
và bó hoa tươi trên bàn, nhếch môi nham hiểm, bất chợt hỏi: “60% cổ phần Trường Ninh đã trở về tay cô rồi à?”.
Tay Tần Cảnh cầm muôi bất
chợt khựng lại. Ban đầu cô nghĩ tin tức về mình đã nhiều lắm rồi nên
chuyện của Trường Ninh đều để cho Tô Hiên ra mặt, đối ngoại nói rằng Tô
Hiên là cổ đông lớn nhất. Nhưng Tập Vi Lam đâu phải con ngốc.
Tần Cảnh nếm súp, nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Cô bỏ chút muối vào, hờ hững
nói: “Là cô ép tôi thôi. Nếu không phải cô muốn hủy hoại Trường Ninh,
tôi sẽ không gài bẫy cô như vậy”.
Bất ngờ là Tập Vi Lam không nổi cơn điên, rất bình tĩnh: “Thậm chí cô có năng lực tìm được người giúp
cô dấy lên trận phong ba lớn như thế, xem ra dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ có người thu dọn tàn cuộc cho cô nhỉ!”.
Tần Cảnh quay đầu liếc nhìn cô ta, cảm thấy câu nói này lạ lùng quá.
Tập Vi Lam im lặng ngồi một lát mới đứng dậy, vẻ mặt đờ đẫn: “Tôi chỉ hỏi cô vấn đề này thôi, tôi đi đây”.
Tần Cảnh thấy dáng vẻ tuyệt vọng của cô ta, trong lòng hơi khó chịu: “Này,
cô sao thế? Dù không có Trường Ninh, tự cô đóng phim cũng đủ nuôi sống
mình mà”.
Làm ra vẻ nản lòng thoái chí cứ như muốn đi tự vẫn vậy. Thật là đáng lo!
Tập Vi Lam cười nhẹ: “Vậy sao?”. Dứt lời, cô ta không nói thêm gì, liền đi ra khỏi cửa.
Lần này, Tần Cảnh thật sự lo lắng. Hôm nay, Tập Vi Lam quá kỳ lạ: không căm hận, ghen ghét hay giận dữ, chỉ tỏ vẻ bất lực và thẫn thờ như mất hết
hồn vía. Tuy cô ghét cô ta nhưng cũng không muốn cô ta chán nản đi làm
việc ngốc nghếch gì đó. Nhưng cuối cùng, Tần Cảnh quyết đinh quay người
tiếp tục nấu súp. Cuộc đời của cô ta thì phải do cô ta chịu trách nhiệm
chứ, đúng không?
Sau vài giây, Tập Vi Lam ở phía sau thét lên đau đớn. Tần Cảnh quay đầu lại liền thấy cô ta mới thay một chiếc giày đã
ôm bụng, đau đớn ngã xuống đất rên rỉ.
Tần Cảnh sửng sốt. Làm gì thế? Sẽ không diễn trò bị hạ độc chứ? Có tầm thường quá không vậy?
“Cô sao thế?” Cô đi đến xem cô ta, không hiểu ra sao.
“Bụng tôi đau quá!” Bỗng nhiên, sắc mặt Tập Vi Lam trắng bệch, trái rỉ mồ hôi lấm tấm.
Tần Cảnh sợ hết hồn, hình như không phải là đau bụng bình thường.
Tần Cảnhl la hét thảm thiết: “Chắc là… viêm ruột thừa rồi”.
Điên mất thôi!
Tần Cảnh vội vàng sốc cô ta dậy: “Gần đây có bệnh viện, cô chịu đựng một
chút”. Vừa dìu Tập Vi Lam không ngừng kêu la om sòm đến thang máy, Tần
Cảnh vừa hận không thể đá cô ta một cú cho xong. Ôi trời, sao cô lại
chạy đến chỗ tôi mà đổ bệnh chứ hả?
Xuống bãi đỗ xe,Tần Cảnh mới phát hiện không mang theo chìa khóa, lại hỏi: “Xe cô đâu?”.
Tập Vi Lam đau đớn chỉ chiếc SUV màu xanh ngọc phía trước, yếu ớt nói: “Tôi khó chịu quá, để tôi nằm ở hàng ghế sau đi đau quá đi mất”.
Tần Cảnh lấy chìa khóa xe trong tay cô ta, mở cửa sau xe ra.
Nhưng lúc này, Tập Vi Lam vốn còn đau đến mức bủn rủn đột ngột giật lấy chìa
khóa trong tay cô, đẩy Tần Cảnh vào xe rồi đóng sầm cửa lại. Cô ta đứng
ngoài xe cười gian ác, có chỗ nào giống với dáng vẻ bị đau đớn hành hạ
như khi nãy chứ?
Mắt Tần Cảnh tối sầm, diễn xuất hay như vậy sao
không thấy cô ta dùng vào việc chính đi! Cô phẫn nộ kéo cửa nhưng vô
ích. Bị khóa rồi ư?
Tim Tần Cảnh giật thót, không phải cô ta muốn tưới xăng hỏa thiêu cô đấy chứ?
Nhưng trong buồng xe thình lình truyền đến tiếng thở hổn hển và nặng nề của
người khác. Tần Cảnh cứng đờ quay đầu lại, trái tim cuồng loạn dừng đập
trong khoảnh khắc.
Tư thế An Nham kỳ lạ, vẻ mặt cố gượng kề sát
vào bên kia cửa xe, ánh đèn trắng sáng trong bãi đỗ xe soi vào khiến mặt hắn đỏ bừng quái dị.
Tần Cảnh nhất thời đánh hơi được một tia nguy hiểm, ra sức rụt về phía bên này: “Anh… Anh làm sao thế?”.
An Nham thình lình quát lên giận dữ: “Cô im đi!”. Lời còn chưa dứt đã bắt đầu thở dốc từng hơi.
Kẻ ngốc cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Tần Cảnh cuống cuồng, ra sức đập cửa xe nhưng vẫn không suy suyển. Tập Vi
Lam đứng ngoài khoanh tay xem trò vui, nụ cười thêm càn rỡ.
Bây
giờ mới sáu giờ, chỗ đỗ xe này nằmtrong góc vắng ít người qua lại. Tần
Cảnh biết chắc chắn Tập Vi Lam sẽ không để cô đi ra ngoài, đành quay đầu nói với An Nham: “Này, anh cố mà kiềm chế đi đấy! Nếu không… Nếu không
anh sẽ không lấy được Tập Vi Lam yêu dấu của anh đâu”.
An Nham đau khổ chịu đựng, cười khẩy: “Yêu dấu? Bây giờ cô cũng muốn chê cười tôi sao? Không ngờ, cô ta lại…”.
Tần Cảnh tranh thủ: “Vậy bây giờ anh biết cô ta là người thế nào rồi, đúng
không? Cho nên nhất định đừng để cô ta được như ý đấy nhé!”. Dứt lời,
Tần Cảnh nhanh chóng lẻn lên hàng ghế trước, cố hết sức kéo giãn khoảng
cách với hắn.
An Nham không nói thêm gì, chỉ ôm đầu ngồi ở hàng
ghế sau, run rẩy từng cơn. Còn Tần Cảnh tìm mấy mảnh kim loại trên xe,
thử nạy khóa cửa. Mày mò hồi lâu mà cửa xe không hề suy suyển, ngược lại Tần Cảnh vừa phiền não vừa hoảng sợ. Cảm giác quái lạ mơ hồ từ tứ chi
chạy thẳng đến lồng ngực từng cơn. Bất giác, Tần Cảnh cảm thấy hơi thở
trở nên nặng nề, không hiểu vì sao cô bỗng nghĩ đến Doãn Thiên Dã, rất
muốn hôn anh, rất muốn cùng anh... lên giường.
Tần Cảnh sợ hãi,
mảnh kim loại trong tay leng keng rơi xuống. Trời ạ, rốt cuộc Tập Vi Lam đã bỏ thuốc cô khi nào? Trong súp hay là trong cốc nước?
Cô thật sự sắp điên lên mất!
Giờ cô chỉ muốn lao ra ngoài chém cô ả kia thành hàng vạn mảnh ngay lập
tức. Nhưng làm sao để có thể ra ngoài đây? Tần Cảnh liều mạng đập cửa
xe, nhưng Tập Vi Lam bên ngoài vẫn thờ ơ, ngược lại nụ cười trên môi
càng đắc ý.
Tần Cảnh tuyệt vọng tựa lưng vào ghế ngồi, khóe mắt
lướt qua camera chớp tắt trong xe. Lần đầu tiên trong đời, Tần Cảnh rất
muốn giết người!
“Này, An Nham, ở đây có camera đấy!”. Tần Cảnh
cười khẩy, ngụ ý là anh ta phải kiểm soát bản thân cho tốt, nêu không sẽ thân bại danh liệt.
An Nham “hừ” một tiếng, không để ý đến cô.
Tần Cảnh nhắm mắt lại. Lúc này, điều cô lo lắng nhất vẫn là nếu thật sự
xảy ra chuyện, đoạn băng ghi hình này chắc hẳn sẽ được gửi cho Doãn
Thiên Dã trước tiên.
Cô sắp không khống chế được nữa, cố nén rung động trong lòng, toàn thân run lẩy bẩy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhiệt độ trong xe dường như không
ngừng tăng cao. Tần Cảnh cảm thấy mình như có dấu hiệu mất nước, ý thức
cũng mơ hồ. Dù là vậy, cô vẫn cắn chặt ngón tay, hi vọng cơn đau có thể
khiến bản thân tỉnh táo. Bằng không, chỉ e giây sau, cô sẽ tự cởi quần
áo mình ra mất.
Trong đầu cô bất chợt hiện lên từng hàng chữ, đều là những đoạn văn miêu ta cảnh “nóng” lộ liễu trong cuốn tiểu thuyết này.
Cô đau khổ cuộn tròn mình lại, cảm giác nóng ran trong cơ thể lũ lượt kéo đến, căn bản không thể áp chế nổi nữa.
Cô định hít sâu khiến mình tỉnh táo hơn, nhưng không khí đi qua lồng ngực
lại nóng như nước sôi. Cô tựa như khối xà phòng rơi vào nước nóng, bọt
bong bóng li ti lơ lửng khắp người.
Không thể như vậy được!
Ngón tay đã bị cắn rỉ máu, nhưng mùi máu tanh nồng lại khiến cô cảm thấy
kích thích hơn. Tần Cảnh gần như muốn khóc. Tại sao dưới ảnh hưởng của
thuốc, bản năng con người lại đáng sợ như vậy?
Đừng mà!
Cô thầm gào khóc, một giây sau lại nghe thấy âm thanh sột soạt phía sau.
Tần Cảnh kinh ngạc quay đầu, thấy An Nham mang vẻ mặt dữ tợn giống ma
quỷ bổ nhào về phía mình.
Cô gào thét muốn đẩy hắn ra, nhưng
không gian phía trước quá nhỏ, cả người hắn chồm đến, cô hoàn toàn không có chỗ cử động. Với sức nặng của bản thân hắn pha lẫn với khí lực phẫn
nộ, Tần Cảnh chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều kẹt ở trong xe, không
thể nhúc nhích, đau đớn không sao chịu được.
Giờ phút này, An
Nham đã hoàn toàn mất đi lí trí. Khoang xe chật hẹp hạn chế hoạt động
của Tần Cảnh, cô muốn đá hắn nhưng không thể dùng sức, muốn đẩy hắn ra
lại không đấu lại sức lực như mãnh thú của hắn giờ phút này.
Dưới chiếc áo phao lông vũ của cô chỉ có một chiếc áo thun mỏng tang, lúc
bàn tay như lò lửa của An Nham lướt qua người, Tần Cảnh không khống chế
được luồng run rẩy như bị điện giật.
Cái thứ thuốc hại chết người này! Cô hổ thẹn đến mức muốn chết quách đi cho rồi!
Tần Cảnh xấu hổ, cố hết sức giữ chặt quần áo mình, không muốn để hắn được như ý.
Cảm giác xao động, nóng ran trong lòng càng lúc càng rõ rệt, lớp phòng
tuyến ý thức kia cũng trở nên yếu ớt hơn. Cô biết, cứ tiếp tục như vậy,
không bao lâu nữa cô sẽ mất lý trí mà quấn lấy gã đàn ông cặn bã này.
Tần Cảnh bị An Nham dồn chặt đến cửa xe, không còn nơi trốn tránh, cuối cùng tuyệt vọng, đau thương gào lên: “Doãn Thiên Dã!”.
Lời còn chưa dứt, cửa xe thình lình được giật ra, thân thể mất trọng tâm
của cô nháy mắt rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc. Một giây sau, cô
đã được đối phương bế ra khỏi ghế lái phụ.
Trong ánh mắt nhòa lệ, cô trông thấy khuôn mặt vừa sốt ruột vừa lo lắng của Doãn Thiên Dã. Anh nhíu mày, đôi mắt sâu hút đầy lo lắng: “Em không sao chứ?”.
Nhưng, anh còn chưa nói hết, tay Tần Cảnh đã luồn vào áo khoác anh, kéo áo sơ mi anh.
Nếu vừa rồi là An Nham, Tần Cảnh phải gồng mình kiềm chế thì bây giờ nhìn
thấy Doãn Thiên Dã, cô coi như… nhìn thấy thuốc giải vậy. Sợi dây có tên là “cấm kỵ” trong đầu đứt phăng.
Cô được anh bế, một tay luồn
vào áo anh, một tay ôm cổ anh, hôn nồng cháy. Doãn Thiên Dã bất ngờ
không kịp phòng ngự, hai tay đang bận ôm cô không thể ngăn cản, chỉ có
thể mặc cô hôn anh như chốn không người.
Mấy vệ sĩ của Doãn Thiên Dã đã được rèn luyện, vờ như không thấy, sau đó theo ý của cậu chủ đẩy
Tập Vi Lam đang tuyệt vọng kêu gào thảm thiết vào xe, khóa kín cửa lại.
Trong lúc Doãn Thiên Dã bận bế Tần Cảnh lên gác, cô đã cởi hết nút áo sơ mi
của anh ra, hai tay vuốt ve khắp nơi. Cái miệng nhỏ nhắn cũng không yên, gần như là hôn hết từng tấc da thịt của anh.
Từ đầu đến cuối,
Doãn Thiên Dã không nói một lời, khuôn mặt thâm trầm đanh lại. Nếu không phải là anh luôn cử người đi theo Tần Cảnh bảo vệ an toàn cho cô, nếu
không phải lúc vệ sĩ gọi điện, anh đã về đến khu căn hộ, không biết hôm
nay sẽ huyên náo đến mức nào.
Anh không dám nghĩ đến cảnh tượng
đáng sợ ấy. Nhưng hiện giờ, điều khiến anh đau đầu nhất chính là loại
thuốc này hình như quá mạnh rồi thì phải. Làm sao bây giờ?
Trắc
trở lắm mới về với nhau, anh không muốn lần đầu tiên sau khi tái hợp
giữa hai người họ lại phát sinh trong hoàn cảnh này. Nhưng hình như con
mèo nhỏ này hoàn toàn không nghe anh nói thì phải.
Sau khi tới
nhà, Doãn Thiên Dã ôm thẳng Tần Cảnh vào phòng tắm. Khi đặt cô vào bồn,
cô bất chợt níu lấy cổ anh, muốn kéo anh cùng vào. Nhưng Doãn Thiên Dã
đã sớm dự đoán được, nhẹ nhàng né cánh tay như xúc tu bạch tuộc của cô.
Anh không nhìn cô, vẻ mặt cứng đờ không biết đang nín nhịn điều gì, dường
như là tức giận. Thế nên Tần Cảnh như đứa trẻ đã làm sai, không dám lỗ
mãng, ngoan ngoãn ngồi đấy, mặc cho ngọn lửa nơi đáy lòng thiêu đốt cô
thành tro bụi.
Anh cởi áo khoác của cô, mở vòi nước lạnh rồi nhét vòi sen vào tay cô, ý là bảo cô tự mình xử lý đi. Tần Cảnh bị nước lạnh xối đến run rẩy, lý trí đã mất đi trở lại trong phút chốc. Cô len lén
liếc nhìn Doãn Thiên Dã, sắc mặt anh vẫn chưa dịu lại.
Tần Cảnh
nhớ đến hàng loạt hành động vừa rồi và vẻ không hề nao núng của anh, thế này thì cô mất mặt quá đỗi. Cô khẽ cắn răng, ôm vòi sen vào lòng. Dòng
nước mùa thu lạnh buốt khiến cô sởn gai ốc khắp người, hình như cơn nóng ran bất an trong lòng cũng có dấu hiệu giảm bớt.
Cô nhỏ giọng than thở: “Có phải… anh giận rồi không?”
Doãn Thiên Dã nghe thấy thế liền quay sang nhìn cô. Trong bồn tắm sứ trắng,
đôi mắt Tần Cảnh trong veo ươn ướt, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ đẹp khôn
tả. Bả vai gầy gò của cô run run, không biết là vì lạnh hay là vì gì
khác. Ánh mắt của cô vừa hoang mang vừa ngây thơ, còn có chút ấm ức, hệt như đứa trẻ bất lực và buồn bã bị người lớn trách mắng.
Giọng nói Doãn Thiên Dã khô khốc: “Anh không giận”, cuối cùng lại thêm một câu: “Anh chỉ lo lắng cho em thôi”.
Dòng nước lạnh ngắt chảy xuống men theo vai cô, như lớp màn mỏng bao lấy
thân thể mảnh mai của cô. Cả người cô run rẩy kịch liệt.
Anh bỗng tắt vòi nước, kéo thân thể ướt đẫm của cô đứng dậy: “Đi, thay bộ quần áo sạch sẽ nào, sẽ cảm đấy!”.
Tần Cảnh đứng lên, lúc này Doãn Thiên Dã mới nhìn thấy chiếc áo thun và
quần jeans ướt đẫm đang dán sát vào người cô, tôn lên đường cong duyên
dáng và quyến rũ. Anh ngượng ngùng quay đi.
Ánh mắt Tần Cảnh chợt lóe sáng, đưa tay muốn ôm anh, nhưng anh bối rối đứng dậy, kéo giãn
khoảng cách với cô, trong mắt như có điều phòng bị.
Lần này, Tần Cảnh gần như thở dài bỏ cuộc, đi đến ban công lấy quần áo.
Cô kéo rèm che cửa sổ sát đất nơi ban công lại, rồi cởi đồ vô cùng tự
nhiên. Doãn Thiên Dã ngây dại, đối mặt với bóng lưng trần trụi của cô,
anh không sao rời mắt nổi. Dưới anh đèn huỳnh quang trên ban công, cô
xinh đẹp hệt như tượng nữ thần Hy Lạp.
Anh loáng thoáng cảm thấy
cô đang cố ý, mà sự cố ý này của cô có tác dụng rồi. Ngọn lửa vốn không
sao đè nén được trong Doãn Thiên Dã lại bùng cháy.
Doãn Thiên Dã cố gắng quay mặt đi chỗ khác, không nhìn bóng dáng trêu ngươi trên ban công kia nữa.
Tần Cảnh cầm khăn lông lau khô thân thể, mưu mô lấy áo sơ mi trắng của Doãn Thiên Dã mặc vào, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt anh. Tần Cảnh ngây
thơ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt như hồ nước.
Ánh mắt Doãn Thiên Dã thản nhiên phủ xuống người cô, nhưng tâm trạng khong thể yên tĩnh nổi.
Đúng vậy, cô chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, ngoài ra không còn gì nữa. Lòng
anh nảy sinh một tia kích thích rung động, ban đầu có chút hỗn loạn
nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cô.
Chiếc áo vốn vừa vặn với anh, mặc vào thân thể mảnh mai của cô nhìn thế nào cũng thấy rộng rãi. Dáng
vóc cô cao ráo, vạt áo chỉ đủ che đến bắp đùi, để lộ đôi chân thon dài
thẳng tắp.
Ôi, có trời mới biết hiện tại anh muốn giật phăng chiếc áo sơ mi trên người cô ra đến mức nào.
Anh cố gắng kiềm chế, lùi về sau một bước, cất giọng nặng nề: “Em… đi ngủ đi!”.
Ánh mắt Tần Cảnh vẫn trong veo, không hề thất vọng, nghiêm túc gật đầu: “Vâng”, nói xong quay người rời đi.
“Á!” Tần Cảnh bỗng hét lên một tiếng, ngã khuỵu xuống đất, bủn rủn co người.
Doãn Thiên Dã sửng sốt, cuống quýt chạy đi đến dìu cô: “Sao thế?”.
Cô mềm nhũn tựa vào lòng anh, ấm ức ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nũng nịu nói: “Không biết tại sao chân em lại nhũn ra nữa”.
“Có lẽ thuốc sắp hết tác dụng rồi.” Anh bế cô lên, đi vào phòng ngủ.
Lần này, Tần Cảnh không giở trò, chỉ ngoan ngoãn mặc cho anh ôm vào lòng, mềm mại như một con mèo lười không xương.
“Ngủ một giấc là ổn rồi.” Giọng anh khẽ khàng, dịu dàng và yêu thương, không chút đề phòng.
Thế nên khi đặt Tần Cảnh xuống giường, anh hoàn toàn không ngờ rằng cô bỗng đột ngột quấn lấy cổ anh, kéo anh ngã xuống.
Doãn Thiên Dã không kịp phòng ngự, vừa lảo đảo đã ngã vào đống chăn nệm êm
ái. Một giây sau, Tần Cảnh tựa như con báo rình mồi đã lâu, nhào đến
ngậm lấy môi anh.
Doãn Thiên Dã chật vật định đẩy cô ra nhưng
không ngờ cô lại quấn chặt lấy anh như bạch tuộc. Anh không ngờ cô lại
khỏe như thế, gạt mãi mà không ra.
Anh bật cười thất bại: “Tần Cảnh, em như vậy là vì tác dụng của thuốc đấy!”.
“Thế nên anh mới là thuốc giải của em.” Đôi mắt cô sáng long lanh, đôi môi xinh đẹp gian xảo cong lên.
Cô nghiêng đầu cười khẽ như một con hồ ly: “Doãn Thiên Dã, đâu phải chúng
ta chưa từng ngủ với nhau. Với lại…”, cô cúi người kề sát tai anh, giọng nói mê hoặc tận xương, “Anh cũng khao khát… đúng không?”.
Doãn
Thiên Dã nhắm mắt lại, khả năng kiểm soát của anh gần như đã chạm tới
giới hạn. Anh cười yếu ớt: “Nhưng lần đầu tiên sau khi tái hợp, anh
không muốn trong tình huống thế này”.
Tần Cảnh thảng thốt, nỗi
xúc động bỗng ùa về trong khoảnh khắc. Một giây sau, hơi nóng trong cơ
thể đã càn quét toàn thân như trận cuồng phong bão táp.
Cô nhào lên thân thể rắn chắc của Doãn Thiên Dã, đôi tay trắng mơn trớn lung tung.
Cô quấn quýt anh, càn rỡ hôn anh. Hơi thở nam tính phả vào mặt khiến cô hoàn toàn mất đi lý trí.
Hình như Doãn Thiên Dã đã bỏ cuộc, mặc cho cô nổi điên. Đến tận khi cô tưởng rằng anh đã đầu hàng, yên tâm buông tay ra thì anh đột ngột nắm lấy bả
vai để trần của cô, kéo cô xuống khỏi người mình, giữ chặt cô trên tấm
nệm. Thân thể kề sát của hai người cũng theo đó mà cách xa nhau.
Cô tức giận, lăn lộn vùng vẫy, cáu kỉnh gào lên như trẻ con: “Doãn Thiên
Dã, anh giết chết em cho rồi, còn hơn là bị lửa thiêu chết!”.
Còn chưa dứt lời thì đôi môi đã bị lấp kín, Doãn Thiên Dã cúi đầu, dịu dàng tinh tế hôn cô. Như bất chợt có một dòng suốt mát chảy qua trái tim khô cạn của cô, trong vắt và ngọt ngào. Khi nãy cô còn gào khóc, giờ đã ổn
định lại, ngoan ngoãn hợp tác với anh.
Tần Cảnh cảm thấy mình như được anh nâng niu trong lòng bàn tay, thân thể ấm áp đến mức muốn tan
chảy. Dần dần, lòng cô dâng trào cảm xúc râm ran, nhưng khác hẳn cảm
giác khi nãy, lần này, nó mang theo vô vàn điều kỳ diệu.
Doãn
Thiên Dã nhỏm người dậy, ánh mắt trong suốt nhìn cô. Từ đầu đến cuối anh đều nhẹ nhàng, trán cô rỉ mồ hôi lấm tấm, nhưng đôi mắt vẫn trong veo
ngơ ngác, không hề xấu hổ nhìn anh đăm đăm giống như đứa trẻ chưa rành
đời.
Cô như rơi vào đám mây, vui sướng đến mức không muốn xuống trần nữa.
Còn anh trước sau đều nhìn vào đôi mắt ươn ướt của cô, nhìn gò má cô càng
lúc càng ửng đỏ, nhìn ánh mắt cô từ từ tan rã, đến khi môi cô thốt ra
một âm thanh du dương.
“Doãn Thiên Dã!”
“Hả?”
“Em yêu anh.”
Cô mỉm cười, mơ màng nhắm mắt.
Một đêm an giấc, khi Tần Cảnh tỉnh lại đã nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng và
yên bình của Doãn Thiên Dã. Anh nghiếng người, chống đầu nhìn cô không
chớp mắt. Tần Cảnh uống phải thuốc kích thích chứ không phải thuốc lú
lẫn nên tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua đều hiện rõ mồn một.
Tần Cảnh vô tội mở to mắt, chớp chớp hai cái, sau khi tiêu hóa hết thảy, cô quay người định bỏ chạy. Nhưng làm gì có chuyện Doãn Thiên Dã không
nhìn ra âm mưu của cô chứ! Anh thò người ra tóm cô lại, ôm lấy vòng eo
thon thả của cô, kéo cô vào lòng.
Trong tích tắc, mặt Tần Cảnh đỏ như quả cà chua, vội vàng đẩy anh ra: “Này, anh ôm em chặt như thế làm gì?”.
“Trở mặt nhanh vậy à?” Doãn Thiên Dã hơi nhướng mày, đôi mắt đen láy óng
ánh, đẹp tựa đầm nước sâu, “Tối qua, em hành hạ anh quá thể, bây giờ có
nên đền bù lại cho anh không?”.
“Em không nhớ gì hết.” Tần Cảnh hùng hồn nói dối.
Doãn Thiên Dã gật đầu: “Ồ, tối qua thật ra chúng ta đã ngủ với nhau rồi, giờ ôn tập lại lần nữa, không sao đâu”.
“Anh nói bậy.”
“Không phải em bảo là không nhớ gì hết sao?”
"Anh!” Tần Cảnh đỏ mặt tía tai, “Em không muốn, em không muốn, em không…”.
Doãn Thiên Dã không đoái hoài đến kháng nghị của cô, lập tức ngăn miệng cô
lại. Chưa được mấy phút, toàn thân Tần Cảnh từ trên xuống dưới đều được
anh vuốt ve. Tuy tối qua vì tác dụng của thuốc, cô trở nên nhạy cảm vô
cùng, nhưng hiện giờ, cảm giác trong trạng thái tỉnh táo mới là rõ ràng
nhất.
Mỗi một tia râm ran, mỗi một tia rung động, mỗi một điểm xốn xang đều khắc vào đáy lòng.
Nhưng vẫn gặp phải chút vấn đề. Có lẽ bởi đã lâu chưa “tốn sức” đến vậy, cô
đột nhiên đau đến mức thét lên thảm thiết, hận không thể lăn lộn khắp
giường.
Tần Cảnh kêu gào ầm ĩ, muốn đẩy anh ra. Doãn Thiên Dã
không hiểu ra sao. Lần đầu tiên của họ hồi đại học, cô đâu có phản ứng
kịch liệt đến vậy?